Phu Quân Của Ta Yếu Đuối Không Thể Tự Gánh Vác

Chương 30




Hai người dần đi tới gần, nữ tử kia trang điểm rất mộc mạc, trên đầu cũng không có bất kỳ món trang sức nào, nàng ta nhìn Phật Sinh, phúc thân hành lễ: “Nô tỳ Bảo Phương, bái kiến vương phi nương nương.”

Phật Sinh nhìn Hoắc Đình Vân, Hoắc Đình Vân nói: “Sau này Bảo Phương chính là nô tỳ hầu hạ trong phủ, Hạ Hà, ngươi đưa nàng xuống dưới, sắp xếp chỗ ở rồi dạy quy củ trong phủ cho nàng.”

Bảo Phương cung kính đi theo Hạ Hà, Hoắc Đình Vân đẩy Phật Sinh về phòng, sau đó bắt đầu giải thích chân tướng sự việc cho nàng nghe. Khi nghe tới lời thổ lộ chân thành của Hoắc Đình Vân, Phật Sinh cả kinh trong chớp mắt, nhưng nàng rất nhanh đã nghĩ thông, Hoắc Đình Vân chỉ là đang tìm một cái cớ mà thôi. Chắc hắn cũng giống như nàng khi ấy, dùng cái cớ mang thai để khuyên lui Vĩnh Ninh công chúa.

Nàng nhẹ nhàng thở ra: “Làm nô tỳ cũng tốt, cũng không tới mức khiến nàng ấy bị chậm trễ. Lỡ đâu sau này có xảy ra chuyện gì thì nàng ấy cũng có thể tự tìm đường lui.”

Phật Sinh đang nghĩ, lỡ đâu Hoắc Đình Vân chết rồi… đương nhiên, lời này khó mà nói trước được. Phật Sinh không hiểu những quy tắc phức tạp này, cho nên tự nhiên cũng không biết nếu Hoắc Đình Vân chết thì thân là một nô tỳ xung hỉ, Bảo Phương tất nhiên sẽ không thể thoát được tội.

Nhưng chuyện này cũng không phải là trọng điểm, bởi vì cô nàng Bảo Phương kia cũng chẳng phải là người tốt lành gì. Nếu nàng ta đã có liên quan tới Ngụy Khởi, thì nhất định chính là tai mắt của ông ta.

Hoắc Đình Vân cũng đã nghĩ tới việc này, cho nên cũng không để nàng ta hầu hạ bên cạnh mà chỉ cho làm một tỳ nữ rảnh rỗi. Nàng ta không thể làm tỳ nữ của Hoắc Đình Vân, cho nên chỉ có thể đẩy nàng ta sang sân của Phật Sinh.

Tuy Bảo Phương cần mẫn chịu khó, nhưng Mai Hương lại rất có địch ý với nàng ta, cảm thấy nàng ta chính là kẻ chen chân vào tình cảm của vương gia và vương phi, cho nên cũng không cho nàng ta sắc mặt tốt gì, chỉ sai nàng ta làm một ít việc vặt, đương nhiên cũng không phải là việc nặng việc cực gì. Dù sao thì cũng là người mà hoàng thượng đích thân chọn tới, cũng không thể tùy tiện bắt nạt được.

Không nghĩ tới Bảo Phương này lại vô cùng bình tĩnh ung dung, đem tất cả công việc được giao làm xong một cách gọn gàng, không than mệt, cũng chẳng oán giận nửa lời. Miệng của nàng ta còn rất ngọt, mỗi khi mở miệng thì đều là Mai Hương tỷ tỷ, Hạ Hà tỷ tỷ.

Mai Hương dần dần nhìn nàng ta với cặp mắt khác, nhưng Hạ Hà lại cảnh giác hơn, nàng nhắc nhở Mai Hương chú ý, chớ có tiếp xúc gần với nàng ta.

Những việc này cũng rơi vào mắt của Phật Sinh, nó khiến nàng không khỏi cảm thấy có hơi áy náy, nếu không phải nàng thì nói không chừng người ta đã chính là U Vương Phi đời thứ năm rồi…

Phật Sinh nhìn cách làm việc gọn gàng nhanh nhẹn của Bảo Phương, có thể đoán ra nàng ta chính là một người đã từng trải qua cơ cực. Nàng nhìn Bảo Phương, lại không khỏi nghĩ tới bản thân mình, nàng chỉ là may mắn hơn nàng ta một chút mà thôi…

Phật Sinh chống cằm nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả khi Hoắc Đình Vân tới gần thì nàng cũng không hay.

“Phật Sinh, đang nhìn gì thế?” Mấy ngày nay Hoắc Đình Vân và nàng đã thân mật hơn không ít, hắn vừa tới đã tự động đưa tay đặt lên mái tóc của nàng.

Phật Sinh chỉ cho là hắn đang muốn so chiều cao cho nên cũng không để ý, nàng chép miệng, dùng mắt ra hiệu hắn nhìn sang Bảo Phương đang đứng bên ngoài: “Đình Vân, ngươi có cảm thấy ta và nàng ta rất giống không?’

Hoắc Đình Vân cũng không ngẩng đầu: “Không giống.”

Bảo Phương này tâm tư thâm trầm, không có một chỗ nào giống với bé thỏ trắng đơn thuần ngây thơ như Phật Sinh.



Hắn nhắc nhở Phật Sinh: “Nàng ta chính là người mà Ngụy đốc công tìm tới, chắc nàng cũng biết Ngụy đốc công, ta… không có mấy thiện cảm gì với ông ta.”

Phật Sinh kinh hãi, đây là lần đầu tiên Hoắc Đình Vân nói không có thiện cảm với một ai đó. Mà cũng đúng, người có tiếng xấu truyền khắp thiên hạ như Ngụy Khởi, sao lại có người có ấn tượng tốt với ông ta được.

Nàng ngẩng đầu nhìn Bảo Phương đang tập trung làm việc ở bên ngoài, tự lẩm bẩm: “Nhưng mà… nàng ta chẳng phải là người do Vô Giác đại sư tìm tới sao? Sao lại có liên quan tới Ngụy đốc công được?”

Động tác của Hoắc Đình Vân dừng lại, hắn không biết nói sao cho nàng hiểu, người được gọi là Vô Giác đại sư kia cũng là người của Ngụy Khởi. Thế nhân đa phần đều tin phật tin đạo, nếu có thể bồi dưỡng một phật tử hay đạo sĩ có danh vọng thì sẽ rất dễ nắm bắt được lòng người.

Hoắc Đình Vân yên lặng thở dài, cảm thấy nương tử nhà mình đúng là quá dễ bị lừa, không chỉ có hắn lừa được nàng một cách dễ dàng, mà có lẽ là người bên ngoài cũng như thế. Nếu đã như vậy… hắn vẫn nên cẩn thận một chút, chớ để cho người có lòng bắt cóc.

Hắn cầm lên một lọn tóc xanh, quấn lấy, rồi lại mở ra: “Phật Sinh đói chưa? Hay là chúng ta đi ăn cơm nhé?”

Vẻ mặt của Phật Sinh tỏ ra mệt mỏi, người cũng chẳng có chút tinh thần nào: “Được, ăn cơm thôi.” Bởi vì đang trong giai đoạn khép lại của vết thương, cho nên Chu đại phu dặn đi dặn lại nhất định phải kiêng ăn, nếu không thì sẽ để lại sẹo.

Đối với chuyện này, thật ra thì Phật Sinh cũng không cảm thấy có gì quá to tát, dù sao thì sẹo trên người nàng cũng đủ nhiều, lại thêm vài cái thì cũng chẳng sao. Nhưng những người khác thì lại rất để ý, đặc biệt là Mai Hương và Hạ Hà, các nàng cứ theo dõi sít sao, không cho phép nàng ăn bất cứ đồ gì kiêng kỵ.

Hoắc Đình Vân hiểu ý trong lòng nàng, hắn hỏi: “Hay là chúng ta lén lút ăn một miếng thôi?”

Cũng không hiểu vì sao, lần này Phật Sinh chỉ cần ăn phải một thứ không được ăn thôi thì vết thương lập tức có phản ứng. Hậu quả sau đó là bị Chu đại phu cằn nhằn cho một trận, còn hơn cả niệm kinh.

Phật Sinh buông tiếng thở dài, chỉ cảm thấy đây quả thật là cực hình. Chỉ có điều cơm thì vẫn phải ăn, chuyện gì thì chuyện, cũng không thể bỏ đói bản thân được.

Rầu rĩ ăn xong một bữa cơm, Phật Sinh liền đi ngủ trưa. Trong khoảng thời gian này, nàng không ăn thì ngủ, không ngủ thì ăn, cho nên cơ thể cũng mập lên rất nhiều.

Hôm nay Phật Sinh muốn thay đổi, nhưng trong nhất thời nàng lại không biết mình muốn làm gì, cuộc sống của mấy nữ nhân trong hậu trạch thật sự là quá buồn chán.

Thế là nàng đành phải kéo tay áo của Hoắc Đình Vân, nhỏ giọng hỏi: “Trong phủ của ngươi có kiếm không? Có thể cho ta mượn dùng không? Ta có hơi ngứa tay.”

Không ngờ Hoắc Đình Vân lại đồng ý rất nhanh: “Được chứ, Hướng Cổ, tới khố phòng tìm một thanh kiếm tới đây.” Hắn rất thích hành động kéo tay áo của Phật Sinh, bởi vì nó mang theo một sự thân mật khó có thể nhận ra.

Phật Sinh vui vẻ nhận kiếm, nhưng kiếm này quá nặng, khiến nàng cảm thấy được một chút áp lực khi cầm. Phật Sinh rút kiếm ra khỏi vỏ, vung một kiếm, sau đó đắc ý nói với Hoắc Đình Vân: “Để ta múa kiếm cho ngươi xem.”

Hoắc Đình Vân ừm một tiếng, hơi lùi ra xa đề nhường chỗ. Phật Sinh ra dáng ra hình múa mấy chiêu, chỉ tiếc lúc thu chiêu thì thấy thủ, kiếm bay sát qua người của Hoắc Đình Vân, còn mang theo vài sợi tóc đen của hắn.



Phật Sinh xấu hổ cười cười: “Lâu rồi không múa, cho nên có hơi lạ tay.”

Nhưng Hoắc Đình Vân dường như chẳng phát hiện ra điều gì, chỉ nhìn nàng bằng một ánh mắt chân thành rồi khen: “Phật Sinh thật lợi hại, nàng có thể dạy cho ta không?”

Phật Sinh tự biết tài nghệ của mình tới đâu, cho nên lập tức từ chối. Nhưng Hoắc Đình Vân cứ nói là mình không ngại, lại nịnh nàng tới mức giống như người như nàng chỉ có ở trên trời, khiến cho Phật Sinh bị ma xui quỷ khiến thế nào mà đồng ý luôn.

“Cái này cầm sao vậy?” Hoắc Đình Vân cố ý cầm nhầm.

Phật Sinh quả nhiên trực tiếp cầm tay hắn để uốn nắn: “Không phải cầm như vậy, là thế này mới đúng.”

Hoắc Đình Vân bừng tỉnh: “Sau đó thì sao? Cần phải làm gì?”

Tay kề tay, khoảng cách giữa Phật Sinh và Hoắc Đình Vân gần tới mức khiến nàng đổ cả mồ hôi tay.

“… Chính là như vậy.” Nàng ra dáng ra hình mà chỉ điểm: “Ngươi đã hiểu chưa?”

Hoắc Đình Vân lộ vẻ mặt nghi hoặc, dường như là nghe chẳng hiểu gì.

Lúc này Phật Sinh đã thành vò mẻ không sợi ra: “Ấy, chính là… chính là thế này này.” Nàng trực tiếp nắm lấy tay của Hoắc Đình Vân để chỉ dẫn, cũng chẳng nhớ tới cái gì mà gần hay không gần.

Hoắc Đình Vân à lên một tiếng: “Thì ra là thế.”

Phật Sinh dạy tới miệng đắng lưỡi khô, bèn cầm ly trà sang uống. Đợi tới khi Hoắc Đình Vân ra cửa, nàng mới chợt nhận ra lúc nãy, khi hai người dựa sát vào nhau thì Phật Sinh phát hiện lông mi của Hoắc Đình Vân rất dài. Nàng đưa tay lên sờ sờ mi của mình, thầm nghĩ, hình như lông mi của hắn còn dài hơn cả nàng?

………

Đêm xuống, tất cả đèn lồng trong vương phủ cũng đã được thắp sáng. Hoắc Đình Vân một mình đi dưới mái hiện rồi dừng bước lại trước cửa thư phòng. Một lát sau, hắn đẩy cửa đi vào.

Đồ vật trong thư phòng mặc dù không có gì thay đổi, nhưng nó cũng không thể gạt được Hoắc Đình Vân – vừa có người tới đây.

Mật thám này quá mức vội vàng, chỉ mới có mấy ngày mà đã không kìm nén được.

Hoắc Đình Vân bất động thanh sắc ngồi xuống, bắt đầu nâng bút luyện chữ như thường ngày, sau đó rời khỏi thư phòng. Sau khi hắn đi, một bóng đen cũng bay vút ra ngoài từ đường cửa sổ.