Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Phu Quân, Kiềm Chế Chút! - Chương 13: Cô là thê tử không có lương tâm!




Thấy Nhan Thế Ninh có dấu hiệu tỉnh lại, Bùi Cẩn lại nhếch miệng nở nụ cười, Nhan Thế Ninh liếc nhìn hắn, xoay người tiếp tục ngủ.

Bùi Cẩn vội vàng đẩy đẩy nàng: "Mau dậy đi, mau dậy đi!"

Nhan Thế Ninh xoay người, chau mày lại, hắn thúc giục như vậy là có chuyện gì sao?

Ai ngờ Bùi Cẩn cười nói: "Phải dậy đọc sách rồi."

"..."

"..."

"Tên khốn!"

"Hì hì"

Thấy Nhan Thế Ninh không nói gì xoay người ngủ tiếp, Bùi Cẩn vội vàng nói tiếp: "Cô là thê tử không có lương tâm, phu quân bị người ta tính kế, cô còn có thể ngủ bình thản như vậy".

Thốt ra lời này, Nhan Thế Ninh nghĩ đến chuyện tối hôm qua, sau đó ói ra hai chữ: "Đáng đời!"

Huynh lúc nào cũng tính kế người khác, là gặp báo ứng thôi!

"Cô nói ta nên xử trí nàng thế nào đây?" Bùi Cẩn vuốt cằm nói.

"Bỏ thuốc chủ tử là tội lớn, đương nhiên là phải phạt thật nặng." Nhan Thế Ninh đáp.

"Xem ra ái phi rất ghét nàng nha, nếu đã như vậy, vi phu sẽ không nhân từ nương tay nữa! Ừm, ta quyết định làm cho nàng biến mất vĩnh viễn trước mặt chúng ta."

Nhan Thế Ninh vừa nghe lời này thì rất kinh hãi, ngồi dựng dậy, trừng to mắt: "Không phải là huynh muốn..." Nói xong làm động tác cắt cổ.

"Cô nghĩ đi đâu vậy. Ta định đưa nàng về phủ Quốc Công." Bùi Cẩn khinh thường nói.

"..." Vậy vừa rồi huynh giả làm cái bộ dạng hung thần ác sát kia làm gì chứ!

"Nhưng mà ta cần có một lý do để tống nàng trở về, lý do bỏ thuốc ta không tốt cho lắm. Vốn là nàng được đưa đến hầu hạ ta, nàng bỏ thuốc ta cũng chỉ là bị dồn ép nên nóng nảy, lấy lý do này sẽ không ngăn được miệng của Quốc Công." Bùi Cẩn lại nói.

"Vậy huynh muốn làm gì?"

Bùi Cẩn chính là đang chờ những lời này, hắn nhíu mày cười nói: "Ta có một kế, chỉ có điều... Hôm qua ta đã phối hợp với cô, hôm nay lại cần sự phối hợp của cô..."

Đợi Bùi Cẩn nói xong kế hoạch, Nhan Thế Ninh ngơ ngác tại chỗ: "Huynh phí tâm tư như vậy chỉ vì đưa một nha hoàn trở về phủ!" 

Bùi Cẩn ôm nàng qua, cười nói: "Không phải cô ghét nàng sao, vì ái phi, làm gì cũng đều đáng giá".

"Tại sao ta cứ cảm thấy huynh đang mượn đao giết người vậy?" Vẻ mặt Nhan Thế Ninh không tin.

Bùi Cẩn không phản bác cũng không thừa nhận, chỉ nói: "Vậy đao của ái phi có cho mượn hay không đây?"

Nhan Thế Ninh mím môi suy nghĩ, sau đó lên tiếng đáp ứng. Thằng nhãi Bùi Cẩn này rất cẩn thận, quyết sẽ không tùy ý bày ra ván cờ này, hắn hao tổn tâm cơ muốn đưa Thu Nguyệt trở về phủ, nhất định là có lý do.

Còn rốt cuộc là lý do gì, mặc dù Nhan Thế Ninh rất muốn biết, nhưng nàng cũng hiểu dựa vào tính tình của Bùi Cẩn nhất định sẽ không nói thẳng ra, vậy chẳng bằng đừng hỏi.

Nhưng mà, Nhan Thế Ninh nhìn khuôn mặt tươi cười của hắn, đột nhiên có loại dự cảm không tốt: "Có phải huynh đã sớm muốn đuổi Thu Nguyệt đi rồi hay không?"

Bùi Cẩn cười không nói.

Đó chính là chấp nhận! Nhan Thế Ninh trừng mắt, giơ chân lên đạp lên đùi hắn: Mẹ kiếp! Lại bị hắn lừa!

Hôm qua bày thế cuộc tính kế Thu Nguyệt, còn tưởng rằng vì hắn muốn dỗ dành mình mới cố gắng phối hợp, giờ nhìn lại, thằng nhãi này lại tính toán với mình!

Ta đã nói mà, chỉnh người của huynh mà sao huynh lại tích cực như vậy chứ!

Bùi Cẩn thấy nàng tức giận, rất vui vẻ, ôm nàng sờ mó. Nhan Thế Ninh vô cùng căm phẫn, cũng không giãy giụa mà chỉ nằm ngay đơ. 

Bùi Cẩn cọ xát vào cổ nàng, vội lấy lòng: "Không phải cô muốn biết vì sao ta nhất định phải đuổi Thu Nguyệt đi hay sao?"

Nhan Thế Ninh lườm hắn.

Bùi Cẩn ghé vào tai nàng nhỏ giọng nói: "Thu Nguyệt, không thể không đuổi đi, bởi vì nàng là người Quốc Công phái tới."

Nhan Thế Ninh ngây ngẩn cả người. Từ sau khi Trân quý phi chết, Uy Quốc Công liền rút khỏi triều chính, chỉ chuyên tâm nuôi hoa trồng cây, vì sao hắn lại muốn giám sát Bùi Cẩn? Huống chi, nếu như muốn giám sát, cũng có thể là thất vương và thái tử bên kia phái người tới mà!

Bùi Cẩn thấy được sự nghi ngờ của Nhan Thế Ninh, cười khổ, sau đó nói nhỏ bên tai nàng một câu...

...

Thu Nguyệt trằn trọc đến nửa đêm mới ngủ, càng nghĩ càng không cam lòng, càng nghĩ càng vô vọng. Sáng nay cũng không dậy, nằm trên giường cáo ốm.

Nhưng đợi đến giữa trưa thì nàng không nằm được nữa, bởi vì ngoài cửa sổ truyền đến giọng nói quen thuộc.

"Ái phi, nàng thấy hoa này thế nào?"

"Rất đẹp. Thiếp thân cảm thấy hoa này rất giống vị cô nương Thu Nguyệt kia, đều rất xinh đẹp. A, tiểu viện này là chỗ ở của ai vậy, rất độc đáo."

"Hồi vương phi, đây là chỗ ở của Thu Nguyệt tỷ tỷ". Một nha hoàn trả lời.

"Thật sao, kiến trúc không tệ. Vương gia, đã qua một ngày rồi, ngài có tức giận thì cũng nên tiêu tan đi. Bỗng nhiên thiếp thân cảm thấy khó chịu, Thu Nguyệt cô nương cũng bị dọa thôi, cũng không thể trách nàng, đụng vỡ cái bình cũng chỉ là sơ ý... Cho nên thiếp thân nghĩ, trừng phạt cấm túc một tháng thì bỏ đi..."

Thu Nguyệt đứng ở cửa sổ nghe những lời này, trong lòng vô vị hỗn tạp. Nghĩ rằng có lẽ nữ nhân này chỉ giả vờ độ lượng thôi, sắm vai một người tốt trước mặt vương gia! Thu Nguyệt rất chán ghét, nhưng trong lòng cũng mong mỏi thấy được phản ứng của Bùi Cẩn khi nghe như thế. Nhưng nàng cũng không hy vọng xa vời Bùi Cẩn có thể tha thứ cho nàng, tối hôm qua còn xảy ra chuyện như vậy.

Ai ngờ Bùi Cẩn lại nói: "Nếu ái phi đã nói như vậy, thế thì thôi đi!"

Thu Nguyệt nghe vậy, nhất thời vui mừng khôn xiết.

"Chúng ta đi thăm Thu Nguyệt cô nương đi." Nhan Thế Ninh cười dịu dàng nói.

Thu Nguyệt thấy bọn họ đi tới, vội vàng sửa sang quần áo, chỉnh lại đầu tóc, sau đó cung kính hành lễ.

Nhan Thế Ninh cười điềm đạm, nhìn thấy nàng tiều tụy hốc hác lại hết lời an ủi. Nhưng Bùi Cẩn từ đầu đến cuối luôn làm mặt lạnh, nhìn Thu Nguyệt đang lo lắng sợ hãi.

"Nếu vương phi đã chịu tha thứ cho cô, ta cũng không nhiều lời. Sau này cô hãy ở bên cạnh hầu hạ vương phi cho tốt!"

Thu Nguyệt vừa nghe đến phải hầu hạ nữ nhân này, lập tức sinh ra cảm xúc mâu thuẫn, may là kịp thời nhịn xuống: "Nô tỳ tạ vương gia vương phi ân điển."

Miễn là không bị cấm túc, hết thảy vẫn còn có cơ hội.

Đáng lẽ Nhan Thế Ninh vẫn quan tâm muốn để Thu Nguyệt nghỉ ngơi thêm vài ngày, nhưng Thu Nguyệt kia đâu còn có thể đợi được nữa, quay đầu thu dọn xong liền đến bên cạnh Nhan Thế Ninh.

Trong phòng, Nhan Thế Ninh đang chơi đùa với con mèo của một tiểu nha hoàn lén lút nuôi dưỡng, Bùi Cẩn ngồi bên cạnh đọc sách, ngoại trừ vài tiếng mèo kêu, toàn bộ đều yên lặng.

Sau một lúc lâu, Nhan Thế Ninh nói: "Không biết canh nấm tuyết nấu xong chưa, thiếp thấy hơi đói rồi."

Bùi Cẩn cười nói: "Vậy cứ sai người đi nhìn xem." Nói xong nhìn Thu Nguyệt đứng ở một bên.

Thu Nguyệt tự giác đi ra ngoài.

Phòng bếp nhỏ không xa, canh nấm tuyết cũng đã nấu chín. Sau khi Thu Nguyệt rót xong, nhìn hơi nóng hừng hực trong chén thì trong đầu hiện lên một suy nghĩ...

Nhan Thế Ninh đợi thật lâu, nhìn thấy canh nấm tuyết được bưng tới, chân mày đều là ý cười: "Vương gia, có muốn uống một chút không".

Bùi Cẩn nói: "Không cần, ái phi cứ uống từ từ."

Thu Nguyệt nhìn ánh mắt dịu dàng vẻ mặt quan tâm của hắn, trong lòng đau xót muốn chết.

Nhan Thế Ninh cầm cái muỗng khuấy khuấy, cảm thấy hơi nóng nên cứ đặt lên bàn chờ nó nguội. Mình lại cúi người tiếp tục chơi đùa với mèo. Cúi người lại cảm thấy mệt nên ôm con mèo lên bàn, lấy cây trâm bạc, khều khều chân nó. 

Sau đó một người không cẩn thận làm con mèo lùi lại, đụng vỡ cái chén.

Canh nấm tuyết chảy ra bàn, tràn lên cây trâm bạc. Trong nháy mắt cây trâm bạc liền đổi màu!

"Có độc!" Thế Ninh kinh hãi hô lên.

...

Trong canh có độc, người trong phòng bếp bị hiềm nghi, Thu Nguyệt bưng canh tới cũng trở thành kẻ bị tình nghi.

Sau khi tra hỏi xong lại phát hiện trong hộp trang sức của Thu Nguyệt còn sót lại nửa bình thuốc độc. 

Lúc Thu Nguyệt nhìn thấy cái bình nhỏ màu trắng kia thì sắc mặt đột nhiên trắng bệch.

"Đây là độc gì?" Bùi Cẩn trầm mặt hỏi.

Bắc Đẩu nghiên cứu một lát, thâm trầm nói: "Đây là Tuyệt Tử Tán, tên cũng như nghĩa, làm người ta không thể có con. Người uống vào sẽ làm hại thân thể, cả đời khó có thể mang thai."

Thu Nguyệt nghe vậy, sợ đến mức hồn bay phách tán!

"Không phải của tôi! Không phải của tôi! Nô tỳ bị oan!" Sau khi bừng tỉnh, Thu Nguyệt vội vàng giải thích.

Bùi Cẩn vung tay áo, cả giận nói: "Vốn tưởng rằng cô chỉ tùy hứng một chút, không ngờ cô lại ác độc như vậy!"

"Vương gia, thật sự không phải nô tỳ! Đúng rồi, là có người hãm hại nô tỳ!" Thu Nguyệt nói.

"Vậy cô nói ai hãm hại cô?" Bùi Cẩn đáp.

"Là...Là..." Thu Nguyệt mệt mỏi. Đúng vậy, ai sẽ hãm hại nàng chứ. Canh nấm tuyết do đầu bếp Tiểu Xuân nấu, nàng biết Tiểu Xuân chỉ là một đứa bé hiền lành, quyết sẽ không hạ độc hãm hại nàng. Là vương gia sai nàng đi lấy canh nấm tuyết, là vương gia khiến nàng bị tình nghi. Nhưng vương gia cũng sẽ không hạ độc hại vương phi!

Vậy rốt cuộc là xảy ra chuyện gì!

Thu Nguyệt nhớ lại ý nghĩ hiện lên trong đầu lúc trước, tay chân trở nên lạnh lẽo. Lúc đó thật sự nàng muốn hạ độc trong canh.

Hại chết vương phi, kết thúc mọi chuyện!

Thậm chí nàng đã nghĩ đến trình tự từng bước hạ độc.

Trở về phòng lấy độc, hạ độc rồi bưng cho vương phi. Sau khi xảy ra sự cố sẽ làm như không biết gì, liều chết không thừa nhận...

Vậy chẳng lẽ thật sự do mình làm? Những điều đó không phải tưởng tượng ra mà là sự thật?

Thu Nguyệt hoang mang, lòng rối loạn.

"Cô nói đi, rốt cuộc Tuyệt Tử Tán này ở đâu ra?" Bùi Cẩn vẫn vô cùng buồn bực.

Thu Nguyệt giật mình, nhìn cái bình trong tay hắn lại không thốt nên lời.

Bình thuốc độc này là bên kia phái người đưa tới hồi tháng trước.

Người nọ chưa nói lý do cho nàng, chỉ nói: "Vật này có độc, cần phải cất giữ kĩ. Có chỉ thị gì đến lúc đó sẽ nói cho cô biết".

Nàng chưa bao giờ biết đây là Tuyệt Tử Tán, chỉ cho là một loại độc dược mà thôi.

Nhưng toàn bộ việc này nàng cũng không thể nói!

Nếu như không nói gì thì đó chính là thừa nhận. Bùi Cẩn hít sâu một hơi, nói: "Bổn vương niệm tình nhiều năm, chuyện hôm qua đã tha cho cô một lần, giữ cô lại trong phủ...Nhưng hôm nay cô lại làm ra loại chuyện như vậy, ta cũng không thể giữ lại cô nữa. Cô thu dọn đồ trở về đi!"

Thu Nguyệt nghe lời này, giống như bị tạt một chậu nước lạnh từ đầu xuống chân! 

_________________