Phu Quân, Kiềm Chế Chút!

Phu Quân, Kiềm Chế Chút! - Chương 80: Huyết tẩy




Edit: Bất Niệm

Đêm đẫm máu nhất năm Long Khánh thứ ba mươi mốt cuối cùng cũng kết thúc vào lúc bình minh. Khi ánh nắng đầu tiên của ngày mới xuất hiện, mọi người lập tức nhìn thấy vô số thi thể ngổn ngang trên đất. Trong đó phần lớn là người của phe Thất vương, ngoài ra cũng có người của Diên Đế và một bộ phận của phe Cửu vương.

Phe Cửu vương tuy “cứu giá chậm trễ”, nhưng chung quy là vẫn có mặt.

Chứng kiến tên phản tặc cuối cùng ngã xuống, Diên Đế chống đỡ hết một đêm, cuối cùng cũng suy yếu, phun ra một ngụm máu tươi, ngã thẳng xuống.

Trước lần ngã xuống này của Diên Đế, mọi người đều chăm chú chờ đợi một vị Đế vương mới xuất hiện.

Mặc dù vẫn chưa lập Thái Tử, mặc dù chưa hạ thánh chỉ, nhưng mọi người đều hiểu, ngoài Cửu vương Bùi Cẩn ra thì không còn ai có thể ngồi lên ghế rồng được nữa!



Sau khi Diên Đế hồi cung, người trong phủ Hiền vương bắt đầu quét dọn lại phủ. Có điều lúc lau dọn vết máu của Bùi Chương, trên mặt đám người làm đều hiện lên thần sắc ghét bỏ.

Trong phòng, Nhan Thế Ninh vô cùng phấn chấn, nàng nắm tay Bùi Cẩn, ánh mắt nóng rực, trong lòng sôi trào, không lời nào có thể biểu đạt hết tâm trạng của nàng lúc này.

Một đêm này, quá mức kinh tâm động phách, trận đánh này, quá mức khó khăn, may là bọn họ vẫn còn sống!

Hồi lâu sau, Nhan Thế Ninh ôm chầm lấy Bùi Cẩn, kích động: “Bùi Cẩn! Bùi Cẩn! Chúng ta thành công rồi, đúng không?”

Bùi Cẩn cũng ôm nàng thật chặt, run giọng trả lời: “Đúng vậy.”

Nhan Thế Ninh buông hắn ra, ngẩng đầu lên nói: “Thiếp đang nghĩ... Khi nào Bệ hạ sẽ chỉ? Lúc hạ chỉ, chúng ta có nên lĩnh nhận không? Hừ, lúc trước thì thiên vị không cho chàng làm, bây giờ thiếp mới không cần đâu!”

Bùi Cẩn nhìn Nhan Thế Ninh nghiến răng nghiến lợi, cười cười, sau đó lại ôm nàng vào trong ngực. Vì thế mà Nhan Thế Ninh không thể nhìn thấy nụ cười biến mất trên mặt hắn.

Hắn thắng, tuy gian khổ nhưng cũng vô cùng oanh liệt, thế nhưng, hắn lại không cao hứng nổi.

Bùi Cẩn nhìn phồn hoa rực rỡ ngoài cửa sổ, nhớ lại chút ký ức xa xôi.

Từ khi nào thì hắn bắt đầu có niệm tưởng với vị trí kia? Là lúc chung sống cùng Trấn Nam vương? Hay là lúc được Uy Quốc công hướng dẫn? 

Có lẽ, hắn muốn vị trí này, nhưng cũng không hẳn là muốn!

Có điều, để đi hết đoạn đường này, hắn đã quá mức gian khổ. Không có ai để dựa vào, tất cả thế lực đều do hắn tự tay tích lũy. Cũng phải nói rằng vận khí của hắn rất tốt, luôn có người ở bên cạnh trợ giúp cho hắn, giúp hắn sống sót, sau đó trở nên ngày càng lớn mạnh!

Chỉ là, loại lực lượng này không thể để cho người khác phát hiện!

Huynh đệ đề phòng, Diên Đế đề phòng, mỗi người đều nhìn hắn chằm chằm, chỉ cần hắn có một chút hành động khác thường, người đầu tiên phải chết chính là hắn, vì thế, hắn chỉ có thể ẩn dấu tất cả năng lực của mình, ngủ đông, sau đó cẩn thận tìm kiếm thời cơ!

Tất cả mọi người nói hắn cẩn thận, nhưng không ai biết rằng, hắn cẩn thận đến mức chua xót.

Hiện tại, lấy vị trí kia dễ như trở bàn tay, tất cả kẻ địch đã ngã xuống, bao gồm cả nam nhân đáng sợ nhất. Hiện tại, hắn không cần lo sợ nữa, nhưng vì sao hắn vẫn cảm thấy bất an như cũ?

Bùi Cẩn ôm Nhan Thế Ninh thật chặt, trong đầu ngập tràn cảm giác cô độc khó tả.

….

Trải qua một đêm hỗn loạn, chứng kiến cảnh Diên Đế ngã xuống, tất cả mọi người đều cho rằng Diên Đế đã như nỏ mạnh hết đà, thế nhưng bọn họ đã đánh giá quá thấp vị Đế vương này!

Sáng hôm sau, một loạt văn võ đại thần đã lâu không lên triều đều có mặt, im lặng chờ đợi, cuối cùng, cái mà họ chờ đợi được chính là Diên Đế một thân Long bào vàng chói âm trầm xuất hiện.

Vẫn lâm triều như cũ!

Diên Đế ngồi trên ngai vàng, nhếch đôi môi, ánh mắt uy nghiêm, trong uy nghiêm lại lộ ra vẻ tự tin vô cùng cao ngạo. Diên Đế thẳng tắp sống lưng, giống như muốn nói cho tất cả mọi người biết rằng, từ đầu chí cuối, trẫm luôn luôn là kẻ mạnh!

Không ai có thể dao động! Không ai có thể đánh bại!

Diên Đế lạnh lùng quét mắt qua tất cả người phía dưới, cuối cùng rơi xuống vị trí tượng trưng cho quyền lợi cao nhất trong điện.



Trong điện hôm nay thiếu rất nhiều người. Rất nhiều người đã chết vào đêm qua, rất nhiều người đã bị tống vào ngục, chờ đợi xử lý. Phe Thất vương đã hoàn toàn gục ngã. Vì thế, có mặt ở đây hôm nay, trong lòng mọi người đều có tia phức tạp, có chút thấp thỏm, lại có chút mừng thầm. Thấp thỏm chính là những người thuộc phe trung lập, còn mừng thầm tất nhiên là phe Cửu vương.

Thế nhưng loại mừng thầm này không kéo dài được bao lâu bởi hành động kế tiếp của Diên Đế đã thành công khiến bọn khiếp sợ.

Diên Đế hạ chỉ, lập tức bổ nhiệm người mới vào tất cả những vị trí đang trống, mà toàn bộ những người này đều là người bình thường đi theo bên người bọn họ!

Hóa ra, những người này đều là người của Diên Đế! Nói cách khác, trong lúc vô tình, Diên Đế đã cài người của mình vào bên cạnh bọn họ!

Thánh chỉ tiếp theo càng làm cho phe Cửu vương thêm hồn phi phách tán! Bởi vì, Diên Đế bắt tay vào sửa trị phe Cửu vương!

Thất vương rớt đài, phe Cửu vương đinh ninh mình sẽ đạt tới huy hoàng, thế nhưng Diên Đế lại ra tay đại khai sát giới! Đêm qua, nguyên khí triều đình bị hao tổn hơn nửa, ai cũng tưởng mọi chuyện đã kết thúc, ai ngờ bây giờ mới chính thức bắt đầu!

Mọi người nhìn vào ánh mắt bí hiểm của Diên Đế, chỉ cảm thấy vị đế vương này đã đạt đến cảnh giới quỷ mị, ai cũng khó có thể tính toán người này!

Những cựu thần đã đi theo Diên Đế mấy chục năm thấy vậy, lại biết, Bệ hạ của bọn họ lại bắt đầu lâm vào điên cuồng!

Ẩn sau bộ mặt trầm tĩnh, chính là nội tâm vô cùng đáng sợ của Việt vương!

Nhìn một đám người bị lôi ra ngoài, nghe tiếng kêu thảm thiết từ bên ngoài truyền vào, bọn họ biết, huyết tẩy đáng sợ nhất Đại Thanh đang kéo tới!

Bởi vì ngoài ý định, cho nên không ai phòng bị, Diên Đế khống chế hết thảy, chứng cứ rành rành, phe Cửu vương khó lòng chối cãi, cho nên bị bắt, bị giết, gọn gàng, dứt khoát, không gặp bất kì cản trở nào!

Chính ngọ, trên triều đình chỉ còn lại một phần ba quan lại. Không ai biết ai là người kế tiếp, là chính mình, hay là người khác, cho nên mỗi người đều xám mặt, tứ chi cứng ngắc, lạnh buốt!

Nhìn bộ dạng Diên Đế, rất có thể sẽ giết hết bọn họ mới thôi!

Vì thế, khi Diên Đế nói ra hai chữ “Bãi triều”, những người còn lại đều gần như đã xụi lơ cả người!

Bọn họ tránh được một kiếp này!



Diên Đế giết đủ rồi liền dừng tay. Bất kể là phe Thất vương hay là phe Cửu vương, trước kia ông đều nhắm một mắt mở một mắt cho bọn họ làm càn, nhưng trải qua chuyện đêm qua, ông lại không thể nào tha thứ được nữa!

Ranh giới cuối cùng bị trêu đùa, chuyện ông không cho phép lại ngang nhiên xảy ra! Cho nên, ông muốn thanh trừ tất cả uy hiếp!

Ông vẫn cường đại như xưa, cường đại đến mức có thể khống chế toàn bộ mọi chuyện!



Thấy Diên Đế đã rời đi, nguyên một đám đại thần liền run rẩy đứng lên, bọn họ trao đổi ánh mắt, trên mặt mỗi người đều tràn đầy rung động. Lúc này, bọn họ đã vô lực nói chuyện với nhau, giấu mặt sau tay áo, vội vàng rời khỏi nơi ngập tràn máu tanh này.

Đã từng là nơi đại biểu cho phong quang vô hạn, nhưng bây giờ, lại nghiễm nhiên trở thành một lò sát sinh.

Chẳng qua khi bọn họ nhanh chân rời đi, lại có thêm một tiếng kêu thê lương thảm thiết truyền tới. Sau khi nghe được, nguyên một đám đại thần lại lập tức căng thẳng, dừng chân lắng nghe, phát hiện tiếng kêu kia truyền tới từ phía hậu cung.

“Là ai đang bị hành hình?” Có người run giọng hỏi.

“Hình như là Đổng thái y của Thái Y Viện.” Một người nhận ra.

“Đổng thái y phạm phải tội gì?” Người nọ nghi hoặc.

Một người suy nghĩ trong giây lát, nhỏ giọng trả lời: “Đổng thái y hình như là Thất.. Là người của phản tặc...”

Nghe vậy, mọi người sững sờ, kinh ngạc, sau đó lập tức thu lại vẻ mặt, trầm mặc không lên tiếng.

Bởi bọn họ biết, Diên Đế rất đa nghi, vô cùng kiêng kỵ chuyện bị người khác tính kế, đặc biệt là thân tín!



Đổng thái y bị lăng trì xử tử, hình phạt thiên đao vạn quả trong truyền thuyết. Đổng thái y vốn là một nam tử trung niên tuấn mỹ, nhưng lúc này, trên người hoàn toàn trần truồng, máu thịt mơ hồ. Mỗi khi đao phủ cắt xuống một miếng thịt, bên cạnh sẽ có một thái giám lập tức rắc muối vào.

Đổng thái y đau nhức đến co rút, vốn muốn chịu đựng không kêu, nhưng đến cuối cùng, lại không thể chịu được đau nhức gọt thịt cạo xương, vì vậy liền hắng giọng gào thét, tiếng sau to hơn, thống khổ hơn tiếng trước!

Ngồi trên vị trí cao nhất, Diên Đế lạnh lùng nhìn toàn bộ quá trình, sau đó đẩy ngã một nữ nhân vào chân tường, trên mặt tràn đầy phẫn nộ cùng chán ghét.

Khi biết có người tiết lộ ván cờ của mình ra ngoài, Diên Đế lập tức phái người đi điều tra. Dù sao cũng chỉ có mấy người, tra từng người một, nhất định có thể tra ra! Đến khi thị vệ phát hiện ra manh mối từ câu thơ của Đổng thái y, nội gián ẩn núp bên người Diên Đế liền bị đào lên triệt để!

Đổng thái y là một người thâm tình, cũng là người cẩn thận, cho nên mới gửi gắm toàn bộ nỗi tương tư hai mươi năm của mình vào câu thơ kia. Bình thường không có ai để ý đến hai câu thơ này, nhưng một khi có lòng, tự nhiên sẽ nổi lên rất nhiều huyền cơ.

Nhìn câu thơ mập mờ triền miên của nam nhân này viết cho nữ nhân của mình, Diên Đế có cảm giác như vừa nuốt phải ruồi, vô cùng buồn nôn, nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt, Đổng thái y lập tức chiếm được cực hình cao nhất!



Giờ khắc này, Mục quý phi đã đau muốn điên lên, cực hình thảm khốc diễn ra ngay trước mắt, bà lại không thể nhắm mắt, chỉ có thể trơ mắt nhìn.

Nhưng tất cả chuyện này là sao?

Từ chập tối hôm qua, bà đã bắt đầu cảm thấy bất an, sau đó nghe tin Bùi Chương gấp gáp xông vào cung lúc đêm khuya, Diên Đế lại xuất cung ngay sau đó, lòng của bà lập tức nổ tung lên! Sau đó, khi biết được Diên Đế phái người phong tỏa Cẩm Tú cung, bà càng thêm đứng ngồi không yên.

Diên Đế phòng bị Bùi Chương, cho nên thời điểm khống chế Bùi Chương, cũng khống chế luôn cả Mục quý phi, nhưng Mục quý phi lại không hề hay biết, chỉ cho rằng Bùi Chương đã gặp chuyện!

Bà lo lắng một đêm, trằn trọc một đêm, không ngừng cho người ra ngoài tìm hiểu tin tức, nhưng thị vệ của Diên Đế lại nhất quyết không để cho người bên trong bước ra ngoài nửa bước, vì thế Mục quý phi chỉ có thể khốn thủ trong Cẩm Tú cung, im lặng chờ chết!

Tới sáng sớm, rốt cuộc tin tức cũng truyền vào cung, Bùi Chương tạo phản, Bùi Chương bị giết, phe Thất vương bị tiêu diệt toàn bộ… Một loạt tin tức chấn động truyền tới, Mục quý phi lập tức hỏng cả người! Nhưng khi đó, bà không làm được bất cứ điều gì, người trong cung của bà bị lôi đi toàn bộ, cả cung điện to lớn chỉ còn lại một mình bà. Bà chỉ có thể tâm hoảng ý loạn chờ Diên Đế đến, cho bà phán quyết cuối cùng!

Mục quý phi không biết chuyện bên ngoài, nên cho rằng toàn bộ chuyện này đều là do Bùi Chương thiếu kiên nhẫn, sau đó tự chịu diệt vong!

Mục quý phi biết rõ, nhược điểm lớn nhất của Bùi Chương chính là thiếu kiên nhẫn!     

Nhưng bà biết rõ mình đã hoàn toàn thất bại, bà cũng đã nghĩ tới phương pháp thoát thân, nhưng khi nhìn thấy Đổng thái y bị lột sạch, bắt trói tới trước Cẩm Tú cung, trong một khắc kia, bà liền rõ ràng, vô luận bà có nói hay làm gì đi nữa cũng đều vô ích, cái chết đã đến ngay bên cạnh bà rồi!



Đổng thái y bị cắt ba trăm lẻ một nhát, mỗi dao đều như đang cắt trên người bà, khiến bà đau đến hít thở không thông!

Mỗi một nhát dao, bà đều trơ mắt nhìn dao nhỏ giơ lên hạ xuống, mỗi một phiến thịt, bà đều trơ mắt nhìn nó bị cắt rời rồi bị ném vào trong mâm...

Trên đời này, không có chuyện nào tàn nhẫn hơn chuyện này!

Mục quý phi vô cùng sợ hãi, vừa hận vừa đau, cuối cùng rơi nước mắt, chật vật không chịu nổi!

Đến khi thấy Đổng thái y tắt thở, không cần phải tiếp tục nhận loại thống khổ này nữa, nước mắt Mục quý phi càng lăn xuống lợi hại hơn.

Có điều, một màn này rơi vào mắt Diên Đế lại hoàn toàn khác! Diên Đê ức chế dòng khí huyết đang dâng lên trong ngực, lạnh lùng nhìn nữ nhân trong góc tường, “Trẫm ban thưởng cho ngươi ba thước lụa trắng!”

Dứt lời, cảm thấy cổ họng ngòn ngọt, biết là mình không nhịn được nữa, vì thế sau khi ném một ánh mắt chán ghét và tức giận cuối cùng lên người Mục quý phi, Diên Đế lập tức xoay người, phất tay áo rời đi.

Bùi Cẩn thấy Diên Đế đi xa, ánh mắt thâm thúy, thấy Vương Phúc Niên còn giật mình đứng ở đó, hắn liền đến gần lôi kéo vạt áo của lão Vương. Vương Phúc Niên đột nhiên hoàn hồn, sau đó vội vàng thi lễ với Bùi Cẩn, bước nhanh rời đi.

Vừa rồi Vương Phúc Niên bị thảm trạng của Đổng thái y làm cho kinh hãi!

Phải biết rằng, sơ sẩy một chút thôi, người chịu cực hình chính là mình!



Người của Cẩm Tú cung, nên chết thì chết, nên đi thì đi, hiện tại, cả cung điện to lớn chỉ còn Mục quý phi và Bùi Cẩn.

Lúc này, cả người Mục quý phi rơi vào đờ đẫn, ánh mắt vô hồn trống rỗng. Đến khi nhìn thấy Bùi Cẩn, Mục quý phi giật mình, sau đó phục hồi lại tinh thần, trong đầu hiện ra một ý niệm đáng sợ, Mục quý phi lập tức ngẩng đầu lên, lạnh lùng nói: “Bùi Cẩn! Là ngươi!?”

Bùi Cẩn chỉnh lại tay áo, thần sắc lạnh nhạt.

Mục quý phi thấy hắn cam chịu, tâm trong nháy mắt trầm xuống. Vốn là người thông minh, chẳng mấy chốc mà Mục quý phi đã thông suốt mọi chuyện, hóa ra tất cả đều do người trước mắt này gây nên!

“Bùi Cẩn! Ngươi thật là âm hiểm!” Giấu lâu như vậy, lừa gạt lâu như vậy!

Nghe vậy, Bùi Cẩn cười nhạt một tiếng, “Cảm tạ nương nương khen tặng!”

Mục quý phi cứng họng.

Bùi Cẩn bình tĩnh nói: “Ngươi ba phen mấy bận âm mưu hạ độc, giết Mẫu phi của ta, hại vợ con của ta, lại dồn ta vào chỗ chết, ta chẳng qua chỉ là hoàn lại mà thôi!”

“Cho nên đây là ngươi đang trả thù?”

Bùi Cẩn không đáp.

Trong lúc giật mình, Mục quý phi nghĩ đến cái gì, hí mắt nói: “Giết Mẫu phi của ngươi? Trân phi?”

Bùi Cẩn quay đầu nhìn lại, ánh mắt khẽ động.

Mục quý phi nở nụ cười: “Hóa ra ngươi cho rằng ta giết chết Trân phi!”

Bùi Cẩn nhăn mày, “Chẳng lẽ không phải ngươi? Chính ngươi đã hạ âm quỳ cho Thế Ninh, như vậy, Mẫu phi của ta không phải bị ngươi hại thì còn ai nữa?”

Mục quý phi nói: “A ha, Bùi Cẩn, ta cho ngươi biết, người chết Trân phi không phải là ta, mà là Phụ hoàng của ngươi!”



Một năm kia, biên cảnh chiến loạn, thời cuộc rung chuyển, Diên Đế đang ở thế yếu. Mà khi đó, trong nội bộ triều đình lại xuất hiện bất thường, Uy quốc công thực lực kinh người, rất có khả năng sẽ uy hiếp tới Đế vương. Càng khiến người ta lo lắng chính là, Trân phi có bầu!

Một khi Trân phi sinh hạ Hoàng tử, thế lực của phủ Quốc công sẽ càng thêm lớn mạnh, Vương triều của Bùi thị sẽ lâm vào nguy hiểm!

Thù trong giặc ngoài, Diên Đế quyết định xuống tay độc ác!

Thai nhi trong bụng Trân phi không thể giữ lại! Trân phi cũng không thể giữ lại! Phủ Quốc công lại càng không thể giữ lại!

Diên Đế định ra kế hoạch, sau đó liền phân phó cho Mục quý phi thực hiện. Mục quý phi hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, từ đó, địa vị ở hậu cung càng thêm vững chắc!



“Bùi Cẩn, không phải là ngươi muốn báo thù cho Mẫu phi của ngươi sao? Giờ ngươi đã biết hung thủ hại chết Mẫu phi mình là ai rồi đấy, ngươi định làm gì để báo thù đây?” Mục quý phi nhìn Bùi Cẩn, thấp giọng cười nói.

Mà lúc này, cả người Bùi Cẩn đã lạnh toát!

Mục quý phi vẫn cười oán độc như xưa, nói: “Cuộc chiến này, không có thắng bại, chỉ có một mất một còn. Thủ đoạn của ngươi cao minh hơn ta, cho nên ngươi thắng, ta chết! Bất quá, Bùi Cẩn à, tốt nhất là ngươi nên cẩn thận, Phụ hoàng của ngươi hận nhất là bị người ta tính kế, nếu như ông ta biết là ngươi, chỉ sợ, ngươi sẽ phải chết thảm hơn cả chúng ta!”

Nghe vậy, Bùi Cẩn lập tức căng thẳng, bất quá rất nhanh lại khôi phục lại thần sắc lạnh nhạt. Hắn nhìn Mục quý phi, hắng giọng nói: “Đa tạ nương nương đã nhắc nhở.”

Nói xong, thi lễ, xoay người, rời đi.

Hắn không thể ở đây lâu thêm nữa!

Không lâu sau, một dải lụa trắng rũ xuống giữa Cẩm Tú cung…