Phu Quân Là Đồ Đoạn Tụ

Chương 1: C1: Trùng sinh




Cơn mưa phùn đầu xuân kéo đến thật nhanh, thúc giục cả đêm khiến ngọn liễu cũng nhuốm màu xanh biếc. Làn gió từ phía đông se lạnh, thổi vào căn phòng phía tây tạo cho người ta một sự âm u lạnh lẽo.

Dường như cảm nhận được chút ít lành lạnh, Vệ Lê khó chịu khẽ lắc đầu, lông mi khẽ run, tỉnh lại từ trong cơn mê.

Đập vào mắt là một mảng đỏ chói, cửa sổ dán đầy chữ hỷ, Hỉ Thước bên ngoài cửa sổ rầm rì kêu, xen lẫn với tiếng trò chuyện đứt quãng của người trong sân, tạo nên một bầu không khí vui vẻ và yên bình.

Nàng choáng váng ngồi dậy, thầm nghĩ mình đã đầu thai vào nhà nào rồi, trông gia cảnh khá giàu có, hẳn sẽ không bỏ đói nàng nhỉ.

Cơ thể vẫn rã rời, Vệ Lê chống hai tay ra sau, rồi lại sửng sốt: Sao tay chân lại lớn vậy rồi, ngực cũng đã nhấp nhô, eo thắt chặt - vóc người này hẳn phải khoảng mười bảy mười tám tuổi, chắc chắn không phải là cơ thể của trẻ con.

Lại ngẩng đầu quan sát căn phòng, nàng thấy khá quen thuộc, cách bày biện trong phòng giống hệt Tĩnh An đường - nơi nàng ở kiếp trước. Không đúng - nếu nàng đầu thai thì sao lại mang theo ký ức của mình chứ, chẳng lẽ nàng không uống canh Mạnh Bà? Nhưng nàng cũng không nhớ từng gặp nhân vật như Mạnh Bà mà.

Trong lúc nàng đang bối rối thì cánh cửa khép hờ chợt mở ra, nam nhân từng làm nàng đau đớn từng đoạn ruột khiến nàng nản lòng thoái chí đến nỗi mãi mãi không bao giờ muốn gặp lại - Tống Uyên - bước vào.

Thấy nàng tỉnh, Tống Uyên mừng rỡ rảo bước tới rồi nhẹ nhàng hỏi: “Nàng thấy sao rồi? Nàng mới vừa vào cửa nhà ta lại đột nhiên ngất xỉu, làm ta và mẹ sợ lắm đấy.”

Giọng điệu và vẻ mặt lo lắng của Tống Uyên không giống đang giả vờ, nhưng rõ là đã nhiều năm qua hắn ta chưa từng nói chuyện đàng hoàng với nàng. Hơn nữa, mặt mũi gã đàn ông này vẫn còn nhuốm vẻ non nớt của thiếu niên, không giống gương mặt trưởng thành và lạnh lùng mà nàng thấy lúc hấp hối.

Một suy nghĩ khó tin bỗng hiển hiện trong lòng nàng, nhưng nàng không dám tỏ ra khác thường trước mặt gã, thay vào đó nàng nhìn người đàn ông trước mặt với vẻ dò hỏi.

Tống Uyên không thoải mái bởi cái nhìn đăm chiêu của nàng. Gã khẽ nhíu mày, định sờ trán nàng nhưng lại bị nàng nhìn thoáng qua với vẻ chán ghét rồi tránh đi.

Tay Tống Uyên lúng túng khựng lại giữa chừng chốc lát, gã khẽ nắm lại và chắp ra sau lưng.

Vệ Lê xoa nhẹ huyệt thái dương: “Sao ta lại ở nhà chàng vậy?”



Tống Uyên càng hoang mang hơn: “Không phải chính nàng yêu cầu nhận lễ hỏi rồi lập tức dọn đến nhà ta ư, tuy còn hơn nửa tháng nữa mới tới hôn lễ nhưng nàng dọn vào trước làm ta vui lắm.”

Vệ Lê giả vờ bối rối trố mắt, ỉu xìu đáp lại, trong khi tim đang đập thình thịch.

Tống Uyên lo nàng còn bệnh bèn vội chạy ra ngoài gọi đại phu. Vệ Lê cũng ước mong gã mau đi nên trò chuyện vài câu rồi đuổi khéo gã, sau đó gọi một nha hoàn tới hỏi.

Quả nhiên, chuyện đúng như nàng nghĩ, nàng trùng sinh quay về cái năm được gả cho Tống Uyên.

Kiếp trước nàng cực kỳ phấn khởi ngỡ mình đã gặp được một phu quân tốt, Tống Uyên là người nàng sẽ nương tựa cả đời. Nhưng chỉ ba năm sau khi thành thân, cả hai đã trở thành người xa lạ.

Nàng sáng tạo nhanh nhẹn, hoài bão của cuộc đời là viết ra một vài cuốn tiểu thuyết được người đời săn đón. Biết sao được khi nàng không hiểu sự ưa chuộng của dân chúng, viết tiểu thuyết tuy có khá nhiều người theo dõi nhưng cũng không kiếm được bao nhiêu tiền. Trong mắt mẹ chồng, nàng đang lãng phí thời gian viết ra mấy thứ thấp kém.

Có công mài sắt có ngày nên kim, cuối cùng nàng cũng viết được một cuốn sách được người người truyền miệng tên “Bách Hoa Ký” đến nỗi dân chúng tranh nhau mua, và nó trở thành một tập giấy đắt đỏ nhất kinh thành lúc bấy giờ. Nàng đã chuyển thể vở kịch của mình và giao nó cho Lạc Nguyệt Dung - một đại thanh y (*) nổi tiếng ở kinh đô vào thời điểm đó, nhưng nào ngờ nàng ta thừa cơ leo lên giường Tống Uyên và được gả vào Tống gia, rồi dụ dỗ Tống Uyên cướp đi tiền nhuận bút của nàng.

(*) Danh hiệu thanh y chính là sự thừa nhận về năng lực diễn xuất, diễn xuất có thể đảm nhận được vai nữ chính trong những tác phẩm thiên về chính kịch. Từ thanh y để thành đại thanh y cần có nhiều giải thưởng chủ lực của lĩnh vực truyền hình và tác phẩm chính kịch được đánh giá cao về chất lượng.

Một năm sau, nàng bị vứt bỏ ở vườn hoang, bởi có kẻ đã lợi dụng lúc nàng ngẫu nhiên bị phong hàn mà hạ độc vào thuốc.

Linh hồn rời khỏi thể xác, nàng thấy mẹ chồng ra lệnh cho người dùng chiếu rơm cuộn xác nàng lại rồi ném ra sau núi, còn người đàn ông mà nàng cả đời yêu thương chỉ liếc nhìn rồi cau mày chẳng hé môi.

Vệ Lê cảm thấy cuộc đời mình thật nực cười, thành một oan hồn lang thang nơi rừng sâu núi thẳm trong đêm trăng tròn. Nàng âm thầm thề nhất định phải trở thành ác quỷ và bước vào giấc mơ của ba người đó mỗi đêm, để bọn chúng không có nổi một ngày bình yên.

Bỗng đâu, một bóng người cao to xuất hiện bên cạnh thi thể nàng, ôm lấy nàng và khóc nấc lên thành tiếng. Vệ Lê ngơ ngác, trần đời này vẫn còn có người khóc vì cái chết của nàng sao. Nàng nghĩ sẽ bay xuống khỏi cây để an ủi người ấy, nhưng bàn tay lại xuyên qua vai hắn, không thể chạm vào được.

Dẫu vậy, nàng lại thấy rõ khuôn mặt hắn, đó là đại tướng quân thanh danh lẫy lừng Thẩm Ký bình - Thẩm Ích.

Sao đột nhiên hắn lại chạy tới đây khóc lóc, còn khóc thảm thiết như vậy. Kiếp trước, Thẩm Ích từng cầu hôn nàng, nếu không phải nghe nói hắn là đoạn tụ thì Vệ Lê cứ tưởng rằng hắn thích nàng cơ đấy.



Dù nàng đã là ma nhưng vẫn có thể cảm nhận được sự rùng rợn và đáng sợ từ xung quanh. Vệ Lê đưa mắt nhìn, trong bóng tối có vài chỗ lóe lên ánh sáng xanh lục. Mãi đến khi ánh sáng lục này xông tới cùng tiếng tru của một con sói hoang, Vệ Lê muốn lên tiếng nhắc nhở Thẩm Ích, nhưng không thể phát ra âm thanh nào.

Nàng trơ mắt nhìn người ấy bởi vì đang mải khóc mà chật vật khó khăn lắm mới thoát được một đòn, rồi hắn thuận tay tóm lấy một nhánh cây và nhìn chằm chằm vào mười mấy con sói.

Thẩm Ích đang cõng nặng, bên người lại không có vũ khí phòng thân nên dần dần yếu thế. Mới chỉ thoáng do dự, hắn đã bị bầy sói vây quanh.

Mưa to như trút nước, lẽ ra hắn có thể chạy, nhưng lại đánh rơi làm thi thể nàng lộ ra, và kết quả sẽ là bị sói hoang xơi tái cắn xé sạch sẽ mà thôi.

Thẩm Ích xoay người lại quét ngang, nhưng vì cuối cùng không muốn từ bỏ cơ thể của Vệ Lê nên đã bị móng vuốt sắc nhọn gây ra thương tích ở nhiều nơi trên người.

Không biết có phải do mưa to gột rửa không mà mùi máu tươi càng bốc lên nồng nặc hơn, và mặt đất dưới chân Thẩm Ích chỉ toàn máu đỏ.

Thẩm Ích đột nhiên phun ra một búng máu, khuỵu một gối xuống, một nắm những ngôi sao giấy đủ màu sắc chợt rơi ra từ trong ngực. Vệ Lê hận mình quá vô dụng chẳng làm được gì, giấc mộng biến thành ác ma không thể trở thành sự thật được rồi, chẳng lẽ đã làm hồn ma mà còn bắt nàng phải trơ mắt nhìn khung cảnh trước mặt này sao.

Hơi thở nguy hiểm lại tới gần họ, con sói đầu đàn nhảy lên. Nàng biết rõ là phí công, nhưng vẫn đứng chắn trước mặt Thẩm Ích.

Trước mắt trắng xoá, lúc nàng cho rằng cuối cùng mình có thể tiến vào luân hồi và đang âm thầm cầu nguyện có thể đầu thai vào một gia đình tốt thì lại mất đi ý thức.

Đợi nàng tỉnh lại thì đã ở Tĩnh An đường này.

Nhưng hiện giờ sính lễ đã được nhận và dùng để trả nợ cho thúc thúc rồi, vả lại nàng còn không biết xấu hổ dọn vào Tống gia nữa. Mọi chuyện đã thành kết cục đã định, vậy nàng tái sinh kiếp này còn ý nghĩa gì đây, chẳng lẽ phải lặp lại tất cả những sự kiện đau lòng đó thêm một lần nữa?

Không được! Tuyệt đối không được! Dẫu thế nào nàng cũng phải thoát khỏi Tống gia!

- -------------------