Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 134: Nguy cơ




Editor: mèomỡ

Thích Vi chu miệng nói:“Không phải muội giống huynh sao? Huynh không được nói với cha đâu đấy, biết không? Nói không chừng ngày nào đó huynh ghé vào lỗ tai cha nói mấy câu, cha nhớ ra sẽ không để cho muội ra ngoài nữa.”

“Huynh muốn nói đã sớm nói, còn chờ đến bây giờ sao? Quên đi, dù sao muội cũng không còn ở nhà được bao lâu nữa, để cho muội điên vài ngày đi.” Thích Sóc Ly nói.

“Ca --” Nói đến việc này, Thích Vi ngượng ngùng cúi đầu.

Cầu Mộ Quân cúi đầu, không nói gì, trên mặt cố gắng mỉm cười duy trì biểu tình bình tĩnh.

Nàng đã xác định, giọng nói quen thuộc mình nghe thấy trong cung là Thích Sóc Ly.

Hắn là thống lĩnh cấm quân, có thể tự do ra vào hoàng cung.

Hắn cực kỳ lạnh nhạt với phu nhân hắn, thường xuyên không muốn về nhà, khả năng lớn nhất đó là có người khác ở bên ngoài. Không ngờ người này lại là phi tử trong cung!

Lúc này Thích Vi nói:“Đúng rồi, ca, hôm thi đấu Xúc Cúc muội cùng Mộ Quân tỷ tỷ đều đi, huynh nhất định phải cam đoan Mộ Quân tỷ tỷ an toàn, đừng để nàng bị người ta giết người diệt khẩu, chính là chuyện lần trước muội nói đó.”

Thích Sóc Ly nói:“Yên tâm, chỉ cần nàng không một mình đến nơi hẻo lánh sẽ không có việc gì đâu.”

“Dù sao chính huynh phải bảo vệ tỷ ấy!” Thích Vi nói với Cầu Mộ Quân:“Mộ Quân tỷ tỷ, đại ca rất lợi hại, không chỉ có võ công cao cường, còn từng học qua thuật Vu Cổ với sư phụ Miêu Cương, tuy rằng không học được toàn bộ, nhưng cũng coi như có chút thành tích, huynh ấy có thể dẫn con chuột đến!”

Lời này vừa nói ra, sắc mặt Cầu Mộ Quân thay đổi.

Nàng gần như có thể cảm giác được từ trên người Thích Sóc Ly phát ra hơi thở nguy hiểm to lớn, có thể cảm thấy ánh mắt bức người của hắn.

“Đúng rồi, đại ca, huynh đã tra ra người dụ rắn ở trong cung lần đó chưa? Muội đột nhiên nhớ ra, huynh nói hắn có thể là người Miêu Cương không, hoặc là cũng giống huynh được học qua, chậc chậc, hắn không ngốc như huynh, chỉ có thể dẫn hai ba con chuột đến?” Thích Vi còn nói thêm.

Cầu Mộ Quân biết người kia chính là Thích Sóc Ly, cũng biết Thích Sóc Ly đã biết nàng nhận ra hắn, mà chắc chắn trong lòng Thích Sóc Ly cũng đã có tính toán.

Người không biết chỉ có Thích Vi mà thôi.

Cơ quan trong quán trà chỉ sợ đã sớm đóng, nàng không thể cầu cứu Đoàn Chính Trung. Lúc này, Thích Vi là người duy nhất nàng có thể dựa vào.

Thích Sóc Ly trầm giọng nói:“Nếu người kia hành động lần nữa chắc hắn sẽ không dùng cách này để giết người nữa đâu vì ai cũng biết hắn có thể dẫn rắn rồi, cho nên khó có thể điều tra ra. Nhưng có vẻ đó không phải người trong cung vậy nên cũng không dễ điều tra.”

Cầu Mộ Quân sờ sờ đầu, nói:“Vi Vi, đầu tỷ đột nhiên đau quá, hình như là di chứng khi ở Đoàn phủ bị thương, tỷ muốn về nhà.”

“A, vậy mau đi thôi. Đại ca, huynh đi làm việc của huynh đi, muội đưa Mộ Quân tỷ tỷ về.” Thích Vi nói xong liền đứng dậy đỡ Cầu Mộ Quân.

“Được, muội mau đưa Cầu tiểu thư về đi, huynh đi trước.” Thích Sóc Ly nói xong, đã đi xuống cầu thang.

Cầu Mộ Quân chỉ mong có thể bình an về nhà.

Nếu có người đến giết nàng, Thích Vi nhất định sẽ cứu nàng. Thích Sóc Ly chắc sẽ không giết ngay cả muội muội của mình đâu, cho nên chỉ cần có Thích Vi đi cùng nàng có lẽ sẽ không có việc gì.

Chỉ cần trở về nhà, nàng có thể tìm cha, hoặc nghĩ cách tìm Đoàn Chính Trung. Có bọn họ, nhất định sẽ có cách.

Thích Vi đỡ Cầu Mộ Quân đi về Cầu phủ, dọc theo đường đi cũng chưa có gì dị thường, đến khi hai người đi vào một ngõ nhỏ không người.

Vào ngõ nhỏ, Cầu Mộ Quân lo lắng, thỉnh thoảng lại nhìn về phía sau.

Thích Vi kỳ lạ nói:“Mộ Quân tỷ tỷ, làm sao vậy, tỷ đang nhìn cái gì?”

“A, không có gì.” Cầu Mộ Quân vội nói.

Vừa nói xong, một kẻ ăn xin từ đầu kia ngõ nhỏ đi tới, lúc lướt qua bên cạnh hai người thì đột nhiên vươn tay tháo trâm gài tóc trên đầu Cầu Mộ Quân xuống, chạy vòng vào ngõ nhỏ khác.

“Đứng lại!” Thích Vi lập tức đuổi theo, Cầu Mộ Quân ở sau vội gọi một tiếng, quay đầu lại đã không thấy bóng dáng hai người kia đâu.

Xong, đây không phải ‘điệu hổ ly sơn’ sao?

Trong lòng Cầu Mộ Quân kêu to không tốt, vội vàng chạy tới đầu kia ngõ nhỏ. Chỉ cần ra khỏi ngõ nhỏ, đến nơi nhiều người Thích Sóc Ly sẽ không xuống tay được. Nhưng hắn làm sao có thể không biết điểm ấy, hắn sẽ để cho nàng đi ra khỏi ngõ nhỏ này sao?

Nàng có thể cảm giác được nguy hiểm, có thể cảm thấy sát khí, giống như trong một khắc, thanh đao sắc lạnh như băng sẽ đâm vào trái tim mình.

Đoàn Chính Trung nói rất đúng, sinh mệnh mới là quan trọng nhất. Giờ phút này nàng muốn sống, còn sống, sau đó chờ mong tương lai cùng Đoàn Chính Trung.

“Đây không phải Cầu đại tiểu thư sao?” Trước mặt đi tới một người, đúng là Liễu Vấn Bạch.

Đột nhiên nhìn thấy người, Cầu Mộ Quân nhất thời thả lỏng không ít.

Liễu Vấn Bạch mỉm cười, chậm rãi đi tới bên này, nói:“Cầu đại tiểu thư hoang mang rối loạn như vậy là muốn đi đâu vậy?”

Hắn xuất hiện ngay lúc này, Thích Sóc Ly sẽ bỏ qua hay là sẽ giết luôn cả hắn?

Cầu Mộ Quân không kịp nghĩ, vội đi về phía trước, vừa đi vừa nói:“Ta và Liễu Đại gia hình như không quen?”

Liễu Vấn Bạch đuổi kịp nàng nói:“Không quen sao? Ta còn nghĩ Cầu tiểu thư đã sớm chú ý đến ta, dù sao trước đây cô cũng là phu nhân của Trung Trung ca. Hơn nữa nghe ý tứ của Trung Trung ca, hình như cô còn hơi có chút tình ý với hắn. Khi hắn bỏ cô, cô còn sống chết không chịu, nói cho dù hắn là thái giám cũng phải đuổi theo hắn cả đời.”

Cầu Mộ Quân gần như đã quên Thích Sóc Ly còn có thể vẫn đứng cách đó không xa tìm thời cơ hành động, ngừng bước, quay đầu nhìn Liễu Vấn Bạch, nhìn hắn từ đầu đến chân.

Trung Trung ca...... Hắn còn dám gọi Trung Trung ca......

Trời ạ, hắn là loại người nào, dù bộ dạng giống nữ nhân nhưng cũng vẫn là nam nhân cơ mà, cũng đã một đống tuổi rồi, còn dám gọi kiểu đó!

Chẳng lẽ lúc ở cùng Đoàn Chính Trung luôn gọi “Trung trung ca”,“Bạch Bạch đệ” sao? Thật đúng là...... là tình cảnh thế nào đây!

Cầu Mộ Quân ngay cả trà đêm qua đều muốn nôn ra, tuy rằng ghê tởm, lại càng quan tâm một vấn đề khác, hỏi:“Đây là hắn nói cho ngươi sao?”

Liễu Vấn Bạch cười nói:“Đương nhiên, là lúc ở trên giường nói với người ta nha!”

“Ngươi...... Các ngươi...... Ghê tởm!” Cầu Mộ Quân hô to một tiếng, chạy ra khỏi ngõ nhỏ như trốn ôn dịch. Liễu Vấn Bạch đuổi theo nói:“Cô muốn nghe những chuyện khác nữa không, hắn nói với ta một số chuyện khác nữa đấy.”

“Không thích nghe, không thích nghe, ngươi tránh xa ta ra!” Cầu Mộ Quân lớn tiếng nói.

Liễu Vấn Bạch vẫn thở nhẹ nói khẽ như trước, nói:“Không giống tiểu thư khuê các tẹo nào, khó trách Trung Trung ca không cần cô.”

“Ngươi......” Cầu Mộ Quân tức đỏ mặt nói:“Nói cho ngươi, không phải hắn không cần ta, mà là ta không cần hắn! Hắn, còn có ngươi, các ngươi, hai tên nam nhân ghê tởm mới là tuyệt phối!”

Đi khỏi ngõ nhỏ, Cầu Mộ Quân không còn sợ nữa, cũng không thèm để ý đến người đằng sau, tức giận đi về phía trước.

Liễu Vấn Bạch ở phía sau nàng nói:“Ta còn biết vì sao hắn bỏ cô, cô muốn biết không?”