Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Chương 142: Xung đột




Editor: mèomỡ

Chưởng quầy gật đầu liên tục xin lỗi, lại hỏi:“Vậy mấy vị gia coi trọng cái bàn nào, tiểu nhân xem có thể an bài không.”

Tùy tùng cung kính nhìn về phía chủ tử, người nọ hừ lạnh một tiếng, nhìn chung quanh một vòng sau, sau đó chỉ vào một cái bàn nói:“Bàn kia.”

Cầu Mộ Quân ngẩng đầu, lại thấy hắn chỉ vào bàn bọn họ. Nàng nhìn nam tử mặt nhọn hơn hai mươi tuổi kia, lúc này hắn đang nhìn nàng chằm chằm, hơi hơi cười đi về bên này.

Cầu Mộ Quân vội cúi đầu, rụt vào bên trong.

Chưởng quầy vội đi theo, nhìn một bên là người Đột Quyết khí diễm kiêu ngạo vừa thấy đã biết là thân phận không bình thường, lại nhìn Thích nhị công tử bên này, không biết làm thế nào cho phải.

Nam tử mặt nhọn đi đến bên cạnh Cầu Mộ Quân, một bàn tay chuẩn bị chạm vào cằm nàng.

“Cứ thử tiến về phía trước một chút nữa xem.” Thích Ngọc Lâm bưng ly rượu lên, nhìn rượu trong chén nói.

Nam tử mặt nhọn quay đầu nhìn hắn, cười nói: “Vốn ta còn định nhìn nha đầu này, ngươi nói như vậy, ta thay đổi chủ ý, không bằng phá hư luôn nha đầu này, không cùng nàng ta lên giường thật đúng là không biết tốt xấu. Đêm nay, đại gia ta muốn nàng!”

Thích Ngọc Lâm nhanh tay, một ly rượu hắt lên mặt hắn.

Nam tử mặt nhọn có vẻ cũng biết chút võ công nhưng tránh không kịp bị hắt trúng, vẻ mặt chật vật.

Hai tùy tùng kia lập tức rút đao, hô to một tiếng “Ngay cả Nhị vương tử Đột Quyết chúng ta ngươi cũng dám bất kính sao!” Rồi bổ tới Thích Ngọc Lâm.

Thích Vi vỗ bàn định động thủ thì Thích Ngọc Lâm đã đứng lên trước nàng, chỉ mấy chiêu đã đoạt đao của hai kẻ kia, đánh ngã bọn họ.

Vương tử Đột Quyết kia rút loan đao trên người đâm tới Thích Ngọc Lâm.

Cầu Mộ Quân nhìn mà cực kì kinh hãi, đứng lên nắm quần áo Thích Vi.

Vương Tử Đột Quyết chiêu chiêu hung ác, Thích Ngọc Lâm mặc dù mỗi chiêu không muốn lấy tính mạng địch thủ nhưng cũng không khách khí.

Vương Tử Đột Quyết không coi ai ra gì, Thích Ngọc Lâm ở Thích gia từ nhỏ chưa sợ ai, hai người không ai nhường ai.

Võ công Thích Ngọc Lâm vẫn hơn một phần, vài lần áp đảo Vương Tử Đột Quyết. Vương Tử Đột Quyết giống như càng bị áp chế lại càng hăng, ngã lại đứng lên, lại đánh, khiến Thích Ngọc Lâm không thu tay được.

Tùy tùng vừa mới bị đánh ngã cầm đao muốn nhân cơ hội đánh lén, lại bị Thích Vi phi thân lên, một cước đá văng đao trên tay hắn, đoạt được tới tay sau đó chuẩn bị giúp Thích Ngọc Lâm đối phó Vương Tử Đột Quyết.

Vương Tử Đột Quyết cười, nói: “Nha đầu này cũng rất được, biết công phu, tuyệt diệu! Có gan các ngươi sẽ giết ta, bằng không ta chắc chắn giết nam nhâm, sau đó đem hai nữ nhân ném lên giường đùa bỡn một phen.” Nói xong, hắn nhìn Cầu Mộ Quân, lại nhìn Thích Vi nói: “Ngực nàng kia lớn hơn, sờ lên thật thích; chân của ngươi có lực, *** lên đủ chặt! Ha ha ha!”

“Ngươi!” Thích Vi cùng Cầu Mộ Quân xấu hổ, giận dữ đỏ mặt, còn chưa động thủ, Thích Ngọc Lâm lập tức đạp vào gáy hắn nói:“Ngươi xem ta có dám giết ngươi hay không!”

“Ngọc Lâm biểu ca đánh nhau! Đợi chút, cho ta đánh với, cho ta đánh với!” Một giọng nói truyền đến. Công chúa Sanh Dung chạy tới trước mặt Vương Tử Đột Quyết, vừa nhấc chân định đạp, lại dừng ở giữa không trung, nhìn người trên mặt đất nói:“Người này nhìn hơi quen mắt?”

Đoàn Chính Trung đi phía sau nói:“Không được xằng bậy, là Nhị vương tử Đột Quyết.”

Sanh Dung buông chân, lúc này Thích Ngọc Lâm cũng buông hắn ra.

Vương Tử Đột Quyết từ trên đất đứng dậy, nhìn thấy Công chúa Sanh Dung và Đoàn Chính Trung cũng biết Thích Ngọc Lâm không phải nhân vật đơn giản, liền hừ lạnh một tiếng đi xuống lầu, hai tùy tùng kia cũng vội đi theo.

Sanh Dung bĩu môi nói:“Đi rồi à? Thật không lễ phép.”

Cầu Mộ Quân từ bên cạnh bàn đi tới, nhìn Liễu Vấn Bạch giả Đoàn Chính Trung, hỏi Thích Ngọc Lâm:“Không sao chứ?”

Sắc mặt Thích Ngọc Lâm trầm xuống, nói:“Thực hối hận không giết hắn!” Nói xong, đi đến bên cạnh bàn, ngồi xuống, rót một ly rượu, đặt bình rượu “rầm” một cái xuống bàn, bưng ly rượu lên uống.

Cầu Mộ Quân vội đi qua nói:“Ngươi làm gì thế? Ta và Vi Vi không phải không có việc gì sao?”

Thích Vi cũng đến bên cạnh bàn, thở phì phì ngồi xuống.

Sanh Dung cùng Đoàn Chính Trung đi tới, ngồi xuống hỏi:“Làm sao vậy, Vi Vi, các ngươi sao lại đánh nhau với tên mặt khỉ kia?”

Thích Vi không nói, Thích Ngọc Lâm cũng không nói, Đoàn Chính Trung nhìn về phía Cầu Mộ Quân, Cầu Mộ Quân cúi đầu nói:“Hắn đùa giỡn ta và Vi Vi, Thích nhị công tử liền đánh hắn.”

“Cái gì, tên mặt khỉ này cũng thật đáng đánh, ở trong cung đùa giỡn cung nữ, ra bên ngoài còn đùa giỡn các ngươi!” Sanh Dung tức giận nói.

Thích Vi cũng học Thích Ngọc Lâm rót một ly rượu, cau mày ăn một miếng bánh Trung thu rồi hỏi:“Ngươi sao lại ra ngoài, còn chạy đến đây làm gì?”

Sanh Dung nói: “Còn nói, ta chạy tới nhà ngươi, mẹ ngươi nói các ngươi đến nơi này nên ta vội vàng chạy tới. Nếu đến sớm một chút thì tốt rồi, có thể nhìn các ngươi đánh nhau.”

Thích Vi liếc nàng một cái, nói:“Vậy sao ngươi có thể ra ngoài, không phải ngươi có rất nhiều việc sao? Người bên cạnh cũng thay bằng người cũ rồi?”

Sanh Dung ha ha cười, nói:“Ừ, bánh Trung thu nơi này thật là đẹp!” Nói xong liền cầm lấy một cái ăn.

Cầu Mộ Quân nhìn nàng, cảm thấy nàng hơi khác trước đây.

Ánh mắt đảo qua trên người Đoàn Chính Trung giả, trong lòng âm thầm cảm thán Liễu Vấn Bạch giả thật sự là quá giống. Nếu không phải nàng đã gặp Đoàn Chính Trung trọng thương, thật đúng là không thể tin được đây lại là giả.

Lúc này, bên cạnh lại xôn xao, Cầu Mộ Quân nhìn sang chỉ thấy những bàn bên cạnh mọi người đều nhìn xuống dưới lầu, còn có người từ bàn khác chạy đến. Nàng cũng cúi đầu nhìn ra ngoài, chỉ thấy trên đường lớn trước quán rượu có hai đội mặc Thải Y*, còn có nữ tử đang múa, vừa múa vừa đi đến quán rượu. Ở giữa đội ngũ dùng tòa sen nâng một nữ tử, nàng kia ngồi trên tòa sen, Thải Y phiêu phiêu, giống như tiên nữ

* Thải Y: Quần áo tơ màu, lụa nhiều màu sắc.

Cảnh đó làm cho tất cả khách khứa trên lầu thò đầu ra nhìn.

Đội khiêu vũ đi đến trước cửa quán rượu bọn họ đang ngồi thì dừng lại, ở phía dưới nhảy múa, khiến chung quanh quán rượu này đột nhiên vây đầy người.

Do có vị trí tốt, bọn họ chỉ cần đứng bên lan can là có thể nhìn thấy rõ ràng tình cảnh phía dưới. Lúc này tâm tình Thích Ngọc Lâm có vẻ rất tốt, Thích Vi cũng thế, cười nhìn về phía dưới lầu.

Một lát sau, nữ tử ở trên tòa sen chầm chậm đứng lên nhảy múa, dưới ngọn đèn càng giống tiên nữ hạ phàm.

Nàng kia nhảy trong chốc lát, khi tay áo dài vung vào không trung có muôn vàn cánh hoa từ trên trời bay xuống. Cầu Mộ Quân ngạc nhiên ngẩng đầu lên, mới phát hiện thì ra là có người đứng trên tầng cao nhất của các tòa nhà hai bên đường, tung hoa xuống dưới.

Người chung quanh chậc chậc cảm thán, không ngờ đúng lúc này, từ trên không lại có một cái đèn lồng thật lớn từ từ hạ xuống. Đèn lồng cao chừng bằng một người, ánh nến màu vàng khiến giấy đèn lồng màu trắng chuyển thành màu vàng nhạt, bên ngoài đèn lồng không vẽ mỹ nhân đồ hoặc là tranh hoa điểu ngư trùng(1) như bình thường, mà là Hoa quế thủy mặc, toàn bộ đèn lồng cực kỳ giống trăng tròn trên trời cao.

(1) Tranh hoa điểu ngư trùng (hoa cỏ, chim chóc, cá, côn trùng) của Trung Quốc có nguồn gốc lâu đời. Kể từ đời Đường và đời Tống trở về sau, loại tranh này kết hợp giữa hội họa và văn học. Ở u Châu, từ thời Phục Hưng cho tới nay loại tranh đề tài bướm, thảo trùng, hoa cỏ không phải là hiếm. Nhưng những đề tài này trong lối họa sơn dầu Tây phương không hàm ý nghĩa tượng trưng văn học. Đó là nét đặc trưng của hội họa truyền thống Trung Quốc, khác biệt với lối họa sơn dầu Tây phương. Đã bao triều đại qua, các họa gia cũng rất thường là thi nhân, văn sĩ, dùng hội họa để tải đi những thi tứ của mình.