Phu Quân Lại Muốn Đánh Lộn

Chương 16




Yến thọ của Hoàng thượng được tổ chức tại ngự hoa viên, còn náo nhiệt hơn cả tưởng tượng.

Điều khiến ta mất hứng là Tiêu Diễn không nói chuyện với ta, lại đứng ở thủy tạ trò chuyện vui vẻ với Tô Nguyệt Khê.

Có lẽ thấy sắc mặt ta không tốt, Thái hậu ra lệnh cho ma ma bên cạnh gọi ta đến.

Thái hậu ban cho ta một miếng bánh hoa sen.

Bánh hoa sen mùa đông là món ăn của riêng Thái hậu.

"Thái hậu lão tổ tông, ta có thể ăn thêm một miếng nữa không?"

Ta nhìn hai miếng bánh hoa sen còn lại trên đĩa, muốn ăn thêm một miếng.

Hoàng hậu nhìn ta với ánh mắt không hài lòng: "Sao ngươi lại tham ăn như vậy?"

Ta thầm trợn trắng mắt, làm ra vẻ khuê nữ đoan trang: "Hồi bẩm Hoàng hậu, thứ mình thích thì chẳng phải nên tranh thủ sao?"

Hơn nữa trong này có hai miếng, ta xin thêm một miếng cũng không quá đáng!

Thái hậu khẽ cười, ra hiệu cho ma ma đưa hết bánh hoa sen cho ta.



Ta tạ ơn Thái hậu, ăn một miếng, gói miếng còn lại bằng khăn tay.

"Chi Chi gói một miếng, là để dành về Đoan Vương phủ rồi ăn sao?" Thái hậu lão tổ tông vẫn thích trêu chọc ta.

Ta đứng dậy, ghé vào tai lão tổ tông, thì thầm: "Tiêu Diễn giận con lắm, con muốn lấy miếng bánh hoa sen cuối cùng này, do lão tổ tông ngài ban riêng cho con để dỗ hắn."

Thái hậu cười đến cong cả mắt, bà khẽ nói với ta: "Hóa ra người mà ngươi muốn tranh thủ lại chính là tôn nhi của ta!"

Ta nhún vai khẽ vâng một tiếng, đứng dậy định đi về phía Tiêu Diễn.

Nhưng lại bị một cung nữ bưng rượu hắt ướt hết người.

Thấy vậy, nữ quan quản sự vội vàng dẫn ta đến phòng thay đồ để thay quần áo.

Vào phòng thay đồ, ta còn chưa cởi áo ngoài, cửa phòng đã bị khóa trái.

Cùng lúc đó, một mùi hương kỳ lạ thấm vào mũi.

Ta vội vàng che miệng và mũi, nghĩ thầm thời buổi này kẻ độc ác thật nhiều, dám động thủ trong tiệc mừng thọ của Bệ hạ.

Hoàng hậu dù sao cũng là mẫu nghi thiên hạ, cho dù không thích ta, bà ta cũng không ngu ngốc đến mức trong yến tiệc lại dùng thủ đoạn bẩn thỉu như vậy để đối phó với ta.

Yến thọ lần này do Tiêu Lẫm, người hiểu rõ nhất tình hình phụ trách, Tiêu Lẫm sẽ không muốn phá hỏng yến thọ do mình phụ trách.

Trong tầm mắt, hương trầm khiến người ta loạn hồn được đặt dưới bình phong.



Ta bất lực tránh xa bình phong, bước về phía cửa sổ.

Không lâu sau, nữ quan trói ta lại dẫn đến một người đàn ông.

Giọng nói thô lỗ của người đàn ông này nghe một cái là biết ngay là A Y Đốn, đại hoàng tử Bắc Nhung đến triều bái.

Bắc Nhung là bộ lạc du mục ở phía bắc Hãn Sơn của Đại Ninh, tập tục "kế hôn" của họ khiến cho người Đại Ninh chúng ta vô cùng khinh thường.

Ta đột nhiên nhớ đến lời Tô Nguyệt Khê thì thầm nói nhỏ với ta trong yến tiệc vừa rồi.

"Ngu tỷ tỷ, tỷ xem A Y Đốn kia kìa, vai u thịt bắp, đầy râu, khuôn mặt hệt như cái đĩa lớn."

"Bọn Bắc Nhung ấy, cha chết thì cưới mẹ, huynh chết thì cưới tẩu, nếu bắt ta phải gả đến đó, ta thà tìm một cái cây cổ thụ mà treo cổ chett còn hơn."

Tô Nguyệt Khê thật buồn cười, không lâu trước đây ta đã đánh nàng ta, nàng ta và Tô Vân Thanh nghĩ cách để chuyện này đến tai Hoàng hậu, khiến ta phải chép sách.

Nàng ta lấy tư cách gì mà lại chạy đến gọi ta là tỷ?

Ta liếc nàng ta một cái, cho nàng ta ánh mắt "đừng có lại gần bà đây", sau đó nàng ta liền ngây ngốc đi quấn lấy Tiêu Diễn.

Nghĩ lại thì chuyện này chắc chắn không thể thoát khỏi liên quan của hai tỷ muội Tô gia.

Bởi vì Thái tử phi có thể sai khiến được cung nữ trong yến tiệc.