Phu Quân Lại Muốn Đánh Lộn

Chương 5




5.

Ta nhanh chóng rút tay trái đang kẹt trên người Tiêu Diễn lại.

Tiêu Diễn lập tức luồn tay vào ổ chăn, xốc chiếc quần tuột giữa hai chân ròi bật người đứng thẳng.

Ta xấu hổ tới mức đỏ bừng mặt.

Tiêu Diễn dù có làm nhanh đến đâu thì cũng không che kịp chỗ ta nhìn thấy.

Cũng chẳng có gì, ngay lúc hắn bật thân dậy kia ta liền không cẩn thận thấy cái mông trắng bóng của hắn.

Ta thật là… A Di Đà Phật… Trên sữ sắc có một cây đao! (Chữ “sắc” (色) phía trên có chữ “đao” (刀))

Nghĩ đến chuyện hắn hay mắng ta thô tục, ta liền giả rụt rè mà quay lưng lại, tỏ ra vẻ không quan tâm tới chuyện lồ lộ cảnh xuân ban nãy của hắn.

Nhưng ta vừa mới quay lưng lại, liền bị hắn hùng hổ bổ nhào đến ấn ta ghé vào trên giường.

Tiêu Diễn không hề thương tiếc mà khóa chéo tay ta ở phía sau lưng.

“Tên mất…Uhmm…”

Không cho ta cả cơ hội mắng hắn mất nết!

Một tay hắn bóp chặt hai cổ tay ta, kéo lưng ta vào trong lòng, tay kia thì nhanh chóng bưng kín mặt ta, ngăn lại lời ta muốn nói.

Ta nhấc chân muốn đá hắn, lại bị hai chân hắn áp chặt lại, cố định chặt chẽ nửa người dưới của ta lại.



Tên mất nết Tiêu Diễn này!! Ta căn bản không có cách nào lay động hắn nửa phần, chỉ có thể nghiêng đầu, trừng mắt lườm hắn.

“Mặc kệ ngươi là người phương nào, không được nhúc nhích, không được lên tiếng, nếu không bổn vương sẽ lập tức bóp nat dau ngươi!”

Hắn ghé sát tai ta thì thầm cảnh cáo, giọng nói cực kỳ lạnh lùng quyết tuyệt.

Ngực ta như bị cái gì đập vào thật mạnh.

Tiêu Diễn… không nhớ ra được ta là ai hay sao?

“Đứng lại! Ai cho cá ngươi tự tiện xông vào phòng ngủ của bổn vương?”

Phòng ngủ là phòng có ba gian rộng mở.

Gian đầu tiên bày biện bàn ghế, gian thứ hai có bàn và kệ sách, còn gian thứ ba, là gian giường Bạt Bộ xa hoa nơi Tiêu Diễn đang chế trụ ta.

Đám người Tiêu Diễn còn đang định xốc rèm châu phòng ngủ tiến vào, thì bị giọng nói lạnh lùng của Tiêu Diễn chặn lại.

“Lục đệ, là ta đây!”

“Vừa nãy chúng ta ở gian ngoài thì nghe thấy ngươi hét lớn, nên không kịp để ý nhiều liền phải đá cửa đi vào.”

Giọng nói Tiêu Lẫm xen lẫn chút lo lắng và gấp gáp.

Hoàng thượng có mười mấy người con trai, mà tương đối nổi bật cũng chỉ có mấy người Thái tử Tiêu Sùng, Tam hoàng tử Tiêu Chước, Tứ hoàng tử Tiêu Lẫm cùng với lão lục Tiêu Diễn.

Tứ hoàng tử Tiêu Lẫm, là hoàng tử ta thích nhất lúc còn niên thiếu.



Cầm kỳ thi họa, mọi thứ hắn đều tinh thông.

NHững bức tranh của hắn tràn đầy sự kiên định trầm ổn, làm việc không loạn, gặp biến không kinh.

Giống như dù có chuyện gì xảy ra đi chăng nữa, hắn đều có thể tĩnh tâm như nước, không cẩu thả, không bừa bãi.

Ta còn nhớ rõ lúc ta cập kê ngày ấy, hắn còn tặng ta một bức họa mĩ nhân.

Tiêu Lẫm nói: “Chi Chi, hôm nay trông muội thật đẹp. Ngay cả nữ tử ta vẽ trong tranh so ra cũng kém muội rất nhiều.”

Lời lẽ lọt tai như vậy thì nữ tử nào nghe mà trong lòng không khe khẽ thầm thương trộm nhớ?

“Đa tạ tứ ca đã quan tâm, ban nãy có một con mèo hoang chạy qua mà thôi!”

“Tứ ca trở về đi, bổn vương đã không còn gì đáng ngại, chỉ cần điều dưỡng thêm chút thời gian nữa là khỏe.”

Trong phòng, Tiêu Diễn nhẹ giọng tra lời nhưng không khó nghe ra ý tứ đuổi khách trong lời nói,

Ta kinh ngạc. Tiêu Diễn không nhớ nổi ta, nhưng lại nhớ rất rõ Tiêu Lẫm?

Tiêu Lẫm nói vài câu quan tâm rồi thức thời rời đi.

Đang lúc ta tính toán dùng hết toàn lực để tránh thoát khỏi Tiêu Diễn, thì ngoài rèm châu lại truyền tới giọng nói yêu kiều mềm mại của Tô Nguyệt Khê:

“Diễn ca ca, chàng thật sự không có việc gì chứ?”

Tô Nguyệt Khê tiếp tục dịch bước, rèm châu ngoài cửa bị nhấc lên