7.
“Đúng là điêu nô, Ngu Lệnh Chi không dạy dỗ được ngươi, ta thay nàng ta dạy dỗ ngươi!”
Tô Nguyệt Khê tức muốn hộc máu, giơ tay tát Ngọa Tuyết một cái.
Tiêu Diễn có lẽ do biết ta là vương phi của hắn, nên buông lỏng bàn tay đang giữ ta ra.
Ta cũng cực kỳ phẫn nộ. Ta giúp hắn thải độc cả đêm qua, tay trái vẫn còn nhức mỏi, mà hôm nay vẫn phải chịu sự sỉ nhục từ hắn?
Ah~ Hắn bị mất trí nhớ!
Mất trí nhớ thì lớn chuyện lắm sao?
“Tên khốn nhà ngươi!”
Ta trở tay giáng một cái tát lên mặt Tiêu Diễn.
Nhân lúc hắn còn đang choáng váng, ta liền xốc một góc màn lên, để chân trần mà nhảy xuống giường.
“Tô Nguyệt Khê, trẻ con bảy tuổi còn biết phép tắc nam nữ có khác. Một tiểu thư khuê các như ngươi chẳng lẽ lại không biết ư?”
“Ngươi đang vũ nhục chính cái danh tài nữ của ngươi, hay là ngươi đang vũ nhục trí nhớ của ta?”
“Ai cho ngươi quyền bước vào phòng ngủ của ta và Tiêu Diễn? Ngươi là cái thứ gì, mà dám đánh người của ta?”
Ngọa Tuyết theo ta đã nhiều năm, ta sợ càng bị dọa sợ em ấy càng ngốc, nên cũng chưa từng lớn tiếng trách mắng Ngọa Tuyết lấy một câu. Thế mà Tô Nguyệt Khê lại dám đánh em ấy?
“Hay cho ngươi cái loại tài nữ rách nát. Tô phủ các ngươi cùng Thái tử phi tỷ tỷ của ngươi không dạy dỗ nổi ngươi, ta thay bọn họ dạy dỗ ngươi!”
Ta nâng bàn tay lên, hung hăng giáng cho Tô Nguyệt Khê một cái tát.
Tô Nguyệt Khê nhu ngược ngã xuống đất. Nàng ta bụm mặt, mắt lại liếc chỗ màn giường, khóc lóc cực kỳ đáng thương: “Ngu tỷ tỷ, ta… ta chỉ là lo lắng cho Đoan Vương điện hạ…”
“Lo lắng? Ngươi lấy tư cách gì lo lắng cho hắn? Đứng trước mặt ta, ngươi lấy thân phận gì để lo lắng cho hắn? Ngươi muốn ta tác thành cho các ngươi sao?”
Ta vừa mới nói mấy lời tức giận, Tiêu Diễn liền xốc mạnh màn giường lên, lạnh lùng nói: “Đủ rồi! Đi ra ngoài!”
Muốn đuổi ta ra ngoài?
Ta lại càng không đi!
Tô Nguyệt Khê ngã ngồi trên đất lại vẫn đang giương mắt lên nhìn hắn, thút thít khóc như hoa lê dính mưa, nhìn thấy mà thương.
Ta thấy khó chịu trong lòng. Ta bán đứng tôn nghiêm đánh nàng ta, để đổi lại cảnh bọn họ liếc mắt đưa tình này hay sao?
“Khóc cái gì mà khóc. Sao lại khóc trong phòng ngủ của người khác? Đồ xúi quẩy!!”
Ta học theo dáng vẻ Tô Nguyệt Khê kệch cỡm hàng ngày mà ném khăn.
Phụ thân đã dạy ta. Đối diện với kẻ bao l.uc vô lý thì phải lấy bao l.uc khắc chế bao l.uc.
Còn đối mặt với kẻ lấy dáng vẻ yếu đuối để công kích, ta cũng phải ra vẻ yếu đuối nhu nhược để đối chọi lại.
Nhưng sự thật chứng minh là ta học không nổi vẻ mong manh yếu đuối kia của Tô Nguyệt Khê.
Ta chán ghét ném khăn, xẵng giọng hô lên:
“Tề Đức, Long Đông Cường! Mau đuổi cái loại tài nữ rách nát này ra khỏi vương phủ của ta!”
Tiêu Diễn ngồi bên giường, mày cau chặt lại thành hình chữ “Xuyên”.
Có lẽ là hắn cũng quên tuốt rằng hai gã thị vệ xấu xí Tề Đức, Long Đông Cường này là chính hắn đã đổi để làm ta sợ ch.et khiếp rồi đi!
ngươi nhẹ tay chút!”