Phu Quân Lạnh Lùng, Thê Tử Đáng Yêu

Quyển 1 - Chương 13




Edit: rinnina

Hiên Viên Diễm đưa Mộc Mộc về khách sạn, thấy bọn họ cũng đã chuẩn bị xong thì ôm Mộc Mộc lên xe ngựa cho đội ngũ lên đường.

Sau khi Hiên Viên Diễm lên xe thì cứ ôm Mộc Mộc trong ngực mãi, một tay vuốt đầu nàng, một tay cầm sách, bởi vì Mộc Mộc mới vừa ngủ dậy nên không mệt, thấy Hiên Viên Diễm chỉ lo đọc sách không để ý đến nàng, thì chu cái miệng nhỏ nhắn lên, cầm một lọn tóc trên vai Hiên Viên Diễm, thắt bím tóc nhỏ cho hắn, thắt xong rồi tháo ra, sau đó lại tiếp tục thắt lại, tháo ra.

"Bảo bối sao vậy?" Hiên Viên Diễm thấy dáng vẻ nàng chu cái miệng nhỏ nhắn lên rất là đáng yêu.

"Diễm, ngồi ở trong xe ngựa chán quá..." Mộc Mộc cúi đầu, nhỏ giọng lẩm bẩm, hai đầu ngón tay út ngoéo vào nhau.

"Vậy bảo bối muốn làm gì?" Hiên Viên Diễm không cảm thấy nhàm chán chút nào, dù sao chỉ cần có Mộc Mộc ở bên cạnh hắn thì sao cũng được.

"Ta muốn đi ra ngoài cưỡi ngựa, được không?" Mộc Mộc thoáng chốc ngồi thẳng người lên trong lòng Hiên Viên Diễm, mắt to ngập nước lóe lên ánh sáng, hai cánh tay quàng qua gáy Hiên Viên Diễm, treo cả người mình lên người hắn. Thật ra thì bình thường Mộc Mộc không yếu ớt như vậy, nhưng mà ở trước mặt Hiên Viên Diễm nàng lại không nhịn được muốn làm nũng ăn vạ với hắn.

"Không được, ngã xuống làm sao?" Hiên Viên Diễm vừa nghe Mộc Mộc muốn cưỡi ngựa thì từ chối không thèm suy nghĩ, một bé con nhỏ xíu như vậy nếu ngã xuống từ trên lưng ngựa thì phải làm sao! Huống chi những con ngựa của hắn đều là Hãn Huyết Bảo Mã ngàn dặm có một, thuật cưỡi ngựa không tốt rất có thể sẽ bị chúng ném xuống từ trên lưng ngựa.

"Diễm, sẽ không ngã xuống đâu, ta bảo đảm mà, thuật cưỡi ngựa của ta rất giỏi đó!" Mộc Mộc thấy Hiên Viên Diễm chỉ sợ nàng không biết cưỡi ngựa mà ngã xuống, nên vô cùng tự hào vỗ bộ ngực nhỏ bảo đảm, mình nhất định sẽ không ngã.

"Không được, những con ngựa này vô cùng ngang ngược, không hợp cho nàng cưỡi, chờ đến Liên thành ta sẽ tìm một con ngựa ngoan ngoãn, để cho nàng cưỡi đủ, có được không nè ~" Hiên Viên Diễm không tin thuật cưỡi ngựa của Mộc Mộc có thể tốt đến mức nào.

"Không chịu, không chịu, chàng chỉ lo ta ngã xuống thôi, chàng có thể đi theo bên cạnh ta mà, như vậy thì không cần lo lắng ta sẽ ngã xuống!" Mộc Mộc dùng ánh mắt nai con của mình nhìn Hiên Viên Diễm, làm ra vẻ nếu Hiên Viên Diễm không đồng ý thì nàng sẽ khóc ngay.

Hiên Viên Diễm không muốn nàng khó chịu, không thể không đồng ý với nàng, chỉ là Mộc Mộc phải đồng ý để hắn đi bên cạnh nàng mới được. Mộc Mộc không thèm nghĩ ngợi đồng ý luôn, mấy tháng rồi nàng chưa cưỡi ngựa, nhìn thấy ngựa của Hiên Viên Diễm tốt như vậy, không nhịn được muốn lên chơi một lần. Thật ra thì lo lắng của Hiên Viên Diễm là dư thừa, thuật cưỡi ngựa của Mộc Mộc vô cùng xuất sắc, công lao này thuộc về ông nội và anh trai của nàng, nhà nàng kinh doanh tốt, kẻ thù rất nhiều, vì tự vệ cho nên những chuyện sinh tồn dã ngoại cơ bản, đánh nhau... đều không thể làm khó nàng.

Mộc Mộc vui vẻ hôn vào má Hiên Viên Diễm một cái, rồi nhảy xuống xe ngựa, nhanh nhẹn chạy tới chỗ con ngựa kia, bóng dáng kia tựa như một con bươm buớm sắp bay, Hiên Viên Diễm theo sát sau nàng, chỉ sợ nàng không để ý té ngã, những thị vệ kia thấy Vương Gia nhà mình tới thì rối rít xuống ngựa cung kính đứng một bên.

"Diễm, có phải ta có thể tùy ý chọn những con ngựa này không?" Mộc Mộc hưng phấn hỏi.

"Đúng." Hiên Viên Diễm thấy Mộc Mộc vui vẻ nên không nói gì, mặc cho nàng giày vò.

Mộc Mộc đi quanh mấy con ngựa nhìn một vòng, rồi đi tới trước một con ngựa toàn thân lông đen, thân hình cao lớn, chỉ vào nói với Hiên Viên Diễm: "Diễm, ta muốn nó, chàng nhìn thử xem nó có xinh đẹp không?"

Bọn thị vệ kinh hãi, nghĩ thầm ánh mắt của Vương phi tương lai quả là quá sắc bén, con ngựa này là tọa giá của vương gia, rất có linh tính, hơn nữa tính khí của con ngựa này không tốt, trừ Vương Gia ra ai cũng không đụng vào được.

Hiên Viên Diễm còn đang chuẩn bị bảo Mộc Mộc đổi một con ngựa khác, nhưng còn chưa mở miệng, thì đã thấy Mộc Mộc lật người một cái vững vàng ngồi trên lưng ngựa, lập tức chạy ra ngoài.

Hiên Viên Diễm sợ đến mức vội vàng kéo một con ngựa bên cạnh đuổi theo Mộc Mộc, nhưng thấy thuật cưỡi ngựa của Mộc Mộc rất nhuần nhuyễn, con ngựa cũng ngoan ngoãn khác thường, chạy rất vững, trái tim mới chậm rãi bình tĩnh lại. Mộc Mộc thấy Hiên Viên Diễm đuổi theo thì nổi hứng chơi đùa, biểu diễn mấy động tác độ khó cao trên ngựa, rồi lại chơi rượt bắt với Hiên Viên Diễm, mà Hiên Viên Diễm thì cứ không nhanh không chậm đi theo Mộc Mộc như vậy, thấy nàng chơi vui vẻ thì trong lòng thấy vô cùng thỏa mãn.

Con gái Nam Thương quốc ít ai biết cưỡi ngựa, tiểu thư nhà giàu bình thường đều là ngồi kiệu, càng đừng nhắc tới người có thuật cưỡi ngựa xuất sắc như Mộc Mộc, dùng đầu năm ngón tay là có thể điểm danh xong.

Bởi vì Mộc Mộc cưỡi ngựa cho nên tốc độ cả đội ngũ bọn họ tăng nhanh, trời chưa tối đã đến thành trấn, chạy nửa ngày đường, đi đến bụi bặm đầy người, đến khách sạn thì Hiên Viên Diễm để Mộc Mộc đi rửa mặt trước.

Mộc Mộc khoan khoái tắm cánh hoa xong chỉ mặc trung y mỏng manh đi ra ngoài, vừa mới ngồi trước bàn trang điểm, Hiên Viên Diễm đã đẩy cửa đi vào, thấy tóc Mộc Mộc còn nhỏ nước, thì xoay người khoác khăn lên đầu nàng, lau tỉ mỉ cho đến lúc lau khô tóc mới nói với nàng: "Sau này tắm xong thì phải lau khô tóc, nếu không rất dễ bị bệnh." Lại nghĩ thầm, nha đầu này lúc nào cũng mơ mơ màng màng, hay là sau này mình cứ đích thân làm thì mới yên tâm một chút, nếu không nàng ngã bệnh, người xót nàng còn không phải là mình sao.

Mộc Mộc cứ ngoan ngoãn ngồi ở chỗ đó để Hiên Viên Diễm lau tóc cho nàng, xong rồi lại để hắn chải đầu, cột tóc, mặc quần áo cho mình.

Làm xong tất cả, Mộc Mộc xoay người ôm hông của Hiên Viên Diễm, áp sát gò má vào ngực của hắn, lẩm bẩm nói: "Diễm, chàng đối xử với ta tốt quá, nếu như có một ngày chàng không tốt với ta như vậy nữa, còn tốt với người khác như vậy thì phải làm thế nào, nhất định ta sẽ khó chịu đến chết!" Mộc Mộc cũng không biết mình bị làm sao, cứ nghĩa nếu như có một ngày Hiên Viên Diễm đối xử với người con gái khác như vậy tim của mình đau như dao cắt.

"Bé ngốc, cả đời này Hiên Viên Diễm ta chỉ tốt với một mình nàng, sẽ không còn người nào khác, cho nên chớ có nghĩ bậy!" Hiên Viên Diễm hôn lên tóc của nàng một cái, khóe miệng hơi cong lên, tâm trạng rất tốt, hình như tiểu nha đầu này cũng hơi hiểu ra rồi, xem ra mình phải cố gắng cưng chiều nàng hơn nữa mới được, phải cưng chiều nàng đến mức vô pháp vô thiên, khiến bất kỳ nam nhân nào cũng không thể đi vào lòng của nàng, cũng không thể mang nàng đi, như vậy cả đời nàng chỉ có thể ở bên cạnh hắn thôi.

"Được rồi, đừng nghĩ linh tinh nữa, ta dẫn nàng đi ra ngoài dạo chơi." Nói xong thì dắt tay nhỏ bé củaMộc Mộc cùng đi ra ngoài.