Phù Quang

Phù Quang - Chương 8





Lâm Như Huệ không nghĩ tới Viên Kiệt sẽ gọi cho mình chứ đừng nghĩ đến chuyện sẽ gặp lại y. Cô thậm chí còn tưởng mình nghe lầm, đến khi đối phương cúp máy cô vẫn khó có thể tin.


Cuối cùng cô vẫn đáp ứng lời mời của y, đi vào một gian phòng khá yên tĩnh trong quán trà. Lúc vào cửa, Viên Kiệt đang ngồi dựa vào bệ cửa sổ bình tĩnh mà đạm mạc châm trà, ánh mặt trời bao phủ làm y càng chói chang, rực rỡ. Diện mạo không có nhiều thay đổi, khiến Lâm Như Huệ hốc mắt nóng lên.


Không sai, là y, Viên Kiệt.


Lâm Như Huệ ở trước mặt y đứng khá lâu, im lặng không tiếng động nói: “Viên Kiệt, đã lâu không gặp!”


Châm trà xong chậm rãi đặt bình trà trở về chỗ cũ, Viên Kiệt từ chối cho ý kiến “Ừ” một tiếng, thậm chí còn không ngẩng đầu nhìn cô một cái, càng đừng nói đến chuyện mời cô ngồi xuống.


Lâm Như Huệ chẳng chút để ý, Viên Kiệt không lơ mình đi đã là tốt lắm rồi, cô biết Viên Kiệt không muốn nhìn thấy mình, dù sao trong lòng y cô chỉ là một nữ nhân từng cướp đi Trần Hi từ tay y.


Cô ngồi xuống phía đối diện mới mở miệng nói: “Mười năm trôi qua, không ngờ tới chúng ta còn có thể gặp lại.”


Nói xong đợi một hồi, nhìn đối phương chỉ là tay nắm chặt ly trà mặt không biểu lộ cảm xúc, mang theo một chút cô đơn cười cười, nói tiếp, “Anh hẹn tôi ra đây là vì Trần Hi? Giữa chúng ta trừ bỏ Trần Hi thì chẳng có điểm gì liên quan đến nhau.”


“Cô vẫn là một nữ nhân thông minh.”


Viên Kiệt rốt cục nói được một câu, khiến Lâm Như Huệ không ngừng cười khổ.


“Tôi đoán trong lòng anh nghĩ có một chuyện ngu xuẩn mà tôi đã từng làm, đó chính là gả cho Trần Hi, đúng không?”


Viên Kiệt hạ tầm mắt, không nói lời nào, ánh mặt trời ấm áp vô pháp xua tan sự lạnh lẽo trên người y. Y không trực tiếp trả lời vấn đề này, nghĩ nghĩ nói: “Trần Hi không nghe máy lúc tôi gọi đến, hẳn là cô sẽ biết cậu ấy ở đâu?”


“Biết chứ, nhưng không nói cho anh đâu!”


Viên Kiệt thình lình ngước mắt nhìn cô, ánh mắt sắc như dao đâm nhìn thẳng Lâm Như Huệ, y chưa kịp nói điều gì bồi bàn đã lại đây đưa menu.


“Trà Hoa Quế, cám ơn!”


Nhìn bồi bàn đi xa, Lâm Như Huệ cười nói: “Đây là loại trà tôi thích nhất!”


“Điều kiện là gì? Nói.”


“Đợi trà mang lên xong tôi sẽ nói.”


Viên Kiệt lạnh lùng liếc cô một cái, tiếp tục uống trà của mình.


Lâm Như Huệ học bộ dáng của y chậm rãi nhấc ấm trà thủy tinh cấp chính mình châm trà, sau đó một ngụm tiếp một ngụm. Phải chăng đang khảo nghiệm tính nhẫn nại của Viên Kiệt, Lâm Như Huệ thoạt nhìn bày ra bộ dáng nhàn nhã, im lặng ngồi đó.


Lâm Như Huệ chuyển mắt nhìn chằm chằm nam nhân đối diện, nơi khóe mắt ẩn hiện nếp nhăn, Lâm Như Huệ nhịn không được nở nụ cười: “Viên Kiệt này, tôi từng thích anh đó, hẳn là cực thích mới đúng, hễ thấy bóng dáng anh thôi cũng có thể cao hứng nửa ngày, nghĩ mọi biện pháp bắt chuyện với anh, nhưng nào dám, vụng trộm nhìn ngắm, đầy ảo tưởng trong vô vọng.”


Lúc cao trung là thế, Lâm Như Huệ cười nhẹ, mang theo điểm lưu luyến, mang theo điểm tiếc nuối, lại có điểm nói không nên lời.


Viên Kiệt lộ chút mất kiên nhẫn.


Lâm Như Huệ hiểu ý: “Đợi tôi nói xong cái đã!”


Viên Kiệt tức khắc mày nhíu chặt, sắc mặt cũng càng hờ hững.


“Anh yên tâm, tôi nói mau lắm! Có một số chuyện hẳn là anh biết rõ, nhưng dựa theo tính cách của Trần Hi có một số chuyện tuyệt sẽ không nói cho anh biết.”


Viên Kiệt trầm mặc một lát, buông ly trà xuống, “Nói đi.”


Lâm Như Huệ thở dài nhẹ nhõm, thần sắc có chút phức tạp.


“Ba năm trung học, tôi mến anh đủ ba năm, vào năm sắp tốt nghiệp, tôi rốt cục nhịn không được, ít nhất phải cho anh biết có một nữ sinh luôn thích anh.”



Lâm Như Huệ vỗ về cái chén trong tay, thản nhiên cười: “Viết xong một lá thư tình cũng mất mấy ngày, tôi không có trực tiếp giao cho anh, vì không đủ dũng khí. Cho nên tôi tìm người bạn thân nhất với anh, Trần Hi, trong lớp anh ấy luôn luôn tỏ ra sáng sủa ôn hòa, tựa hồ chỉ cần có việc nhờ anh ấy sẽ không bao giờ cự tuyệt.”


“Hai người như hình với bóng!” Lâm Như Huệ lại cười, “Tôi theo dõi dữ lắm mới thấy hai người tách ra, vội vã chạy qua, trực tiếp đem phong thư giao cho Trần Hi, quả nhiên Trần Hi đã đáp ứng”


“Không qua bao lâu, Trần Hi hẹn tôi ra, cầm phong thư kia trả lại. Nói với tôi rằng, thực xin lỗi, phong thư này anh ấy không thể đưa cho anh.”


Khi đó tôi kinh ngạc vô cùng, Lâm Như Huệ nắm ly trà thật chặt, “Còn nói, ‘xin lỗi tôi vì đã đọc, cậu viết rất chân tình, nhưng tôi không muốn Viên Kiệt nảy sinh hứng thú với người khác, cho nên, thực xin lỗi’.”


“Ngay trước mặt tôi, Trần Hi chính tay đem nó xé đi.”


Lâm Như Huệ bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy Viên Kiệt trong mắt chợt lóe một tia khiếp sợ, cô cười đến đương nhiên, “Anh không nghĩ tới hả, tôi cũng thế thôi, lúc ấy thật sự là trợn mắt há mồm, không thể tưởng được Trần Hi lại làm chuyện quá phận đến vậy, tôi còn chưa kịp chỉ trích thì anh ấy quyết đoán nói, “Cậu đừng mơ tưởng nữa, Viên Kiệt là của tôi.” (ZET: đuối quá bà con ơi ~ thật là tai họa khi đọc trước, giờ chả muốn edit ~ )


Dù hồi ức tốt đẹp như hoa mới nở cũng bị thời gian làm hoen ố đi.


Thanh âm Lâm Như Huệ thực bình tĩnh, thản nhiên kể lại.


“Tôi một bên gạt lệ một bên hỏi, cậu không sợ tôi nói ra ngoài sao? Anh ấy nói rằng tốt nghiệp xong hai người sẽ rời khỏi nơi này!”


“Nghe xong những lời này tôi mới biết được, khẳng định hai người đã sớm an bài đường lui mới có thể lựa chọn con đường bị mọi người chỉ trích.”


Viên Kiệt ở đối diện tựa hồ lâm vào trầm tư, Lâm Như Huệ ngừng lại trong chốc lát để y suy nghĩ, một lát sau mới nói tiếp: “Dần dần tôi nghĩ thoáng lại, thêm khi đó cũng hiểu được phần nào hành động của Trần Hi, rồi không hiểu sao tôi với anh ấy lại trở thành bạn bè.” cũng thật buồn cười, Lâm Như Huệ cười càng tươi.


“Tốt nghiệp xong không nghĩ rằng sẽ gặp lại anh, nhưng một năm kia tôi nhận được điện thoại Trần Hi gọi tới.”


“Anh ấy xin tôi…giả làm bạn gái. Sau mới biết, do mẹ anh ấy biết chuyện, bà bắt buộc Trần Hi rời xa anh, cũng là lúc ấy bà ấy phát hiện mình bị bệnh rất nặng, ép buộc anh ấy tìm bạn gái, Trần Hi rơi vào đường cùng nên đã nghĩ đến tôi.”


“Anh ấy sợ phiền toái nên mới nhờ đến tôi. Mẹ anh ấy nhìn thấy tôi thì vui lắm. Vì tiền viện phí anh ấy chạy đôn chạy đáo khắp nơi, làm đủ mọi nghề, bởi vậy tôi chỉ gặp anh ấy ở bệnh viện thôi”


“Bệnh tình bà ấy giằng co suốt ba năm, dù có tiền cũng không thể trị khỏi. Vậy nên bà hối thúc tôi và anh ấy kết hôn…”


“Lừa gạt bà ấy nhiều năm như vậy tôi và anh ấy cũng sắp không chịu nổi, đến bước này chẳng thể quay đầu được nữa nên cả hai quyết định giả bộ kết hôn.”


“Vì là giả bộ cho nên cũng không đến cục dân chính đăng ký!” nói đến đây Lâm Như Huệ không rõ cười cười, “Tôi giấu gia đình chuyện này, Trần Hi biết được nên rất áy náy còn cảm thấy có lỗi với tôi nữa.”


“Đám cưới ngày đó…” Lâm Như Huệ nhìn Viên Kiệt nói: “Anh xuất hiện!”


Nhìn thấy hai người kia mặc lễ phục mà sắc mặt y trắng bệch, lòng thì rối bời.


Người yêu mất tích đã lâu nay lại cưới một người phụ nữ.


Đầu óc y ngừng trệ mất một lúc.


“Trần Hi!” Nụ cười chú rể hơi cứng lại, mẹ chú rể nhìn y với khuôn mặt lạnh lùng.


Viên Kiệt nhắm hai mắt lại như đang hồi tưởng cái gì, ngực kịch liệt phập phồng.


“Viên Kiệt, lúc trước tôi chỉ là trẻ người non dạ, nhưng hiện tại tôi nghĩ thông rồi, tôi rất hối hận nên không thể duy trì mối quan hệ sai lầm này. Hiện tại tôi đã phát hiện, cùng phụ nữ kết hôn có bao nhiêu hạnh phúc, ít nhất là hạnh phúc hơn khi ở chung với cậu. Hơn nữa trừ bỏ tình yêu cậu còn có thể cho tôi cái gì, cậu chỉ có hai bàn tay trắng, cậu muốn tôi và cậu cùng một chỗ sống những ngày tháng bị bạn bè xa lánh!?”


Khi đó Trần Hi xác thực nói rất nhiều, nhưng chỉ có những lời này là Viên Kiệt vô pháp quên đi, thỉnh thoảng nhớ lại như tra tấn âm ỉ đau nhức, khiến y vết thương chồng chất xoay người rời đi.


Nhìn y như vậy, Lâm Như Huệ hiểu được có một số việc không cần nói ra, còn có người so với cô còn muốn ghi lòng tạc dạ.


“Lúc anh bỏ về Trần Hi vẫn luôn tỏ ra vui vẻ nhưng mấy ai biết được trong lòng tan nát cỡ nào.” Lâm Như Huệ lại cười khổ một tiếng.


“Tuy kết hôn xong hai người ở chung nhưng từ đầu tới cuối Trần Hi chỉ ngủ trên sàn, ở trước mặt dì Trần mới tỏ ra thân mật, sau lưng cho dù một ngón tay của tôi cũng không đụng vào. Nhớ rõ có một buổi tối, hai người đều khó ngủ, lăn qua lộn lại, tôi liền hỏi, [Sau này anh với Viên Kiệt tính như thế nào?]. Khi đó anh ấy suy nghĩ rất lâu, tôi tưởng rằng đã ngủ rồi, kết quả nghe anh ấy nói, [Tôi sẽ đi tìm cậu ấy rồi giải thích tất cả, cậu ấy nhất định sẽ tha thứ cho tôi].


Nói xong Lâm Như Huệ hốc mắt đỏ hoe.



“Nói thật, khi đó tôi liền hiểu rõ mọi thứ. Rốt cuộc là sâu như thế nào mới khiến Trần Hi chưa từng nghĩ tới buông tha cho, rốt cuộc tín nhiệm đến mức nào mới khiến anh ấy nói ra những lời như vậy.”


Lau nhanh khóe mắt, cô lại nói: “Một tháng sau bệnh tình dì Trần biến xấu. Liên tục hôn mê, hai chúng tôi thủ một ngày một đêm, buổi chiều ngày hôm sau, lúc tôi đi WC, trở về thì nghe thấy tiếng nói chuyện cho nên dừng lại, nghe tiếng mới biết dì Trần tỉnh lại—-”


Sắc mặt xanh trắng nằm ở trên giường, dì vô lực nhìn chằm chằm Trần Hi, thở gấp nói: [Tiểu Hi, con quỳ xuống.]


Mẫu thân vừa tỉnh thì nghe bà nói vậy, Trần Hi tự nhiên là mặt đầy khó hiểu: [Mẹ?]


Gặp nhi tử không có làm theo, mẹ Trần giọng điệu trở nên tàn nhẫn, [Quỳ xuống!]


[Mẹ, vừa mới tỉnh để con đi tìm bác sĩ?]


[Lỗ tai bị điếc à? Mẹ kêu con quỳ xuống!]


[.....] Trần Hi lo lắng chậm rãi quỳ xuống.


[Được rồi, bây giờ thề với mẹ, sau khi mẹ chết, không được đi tìm và không liên lạc với Viên Kiệt!]


Trần Hi đột nhiên ngẩng đầu, vẻ mặt không thể tin, [Mẹ?]


[Dám cãi lời?]


[Mẹ, Con không thể....]


Thấy hắn như thế, mẹ Trần rất tức giận, lớn tiếng mắng: [Tao biết ngay mà, sau khi tao chết mày nhất định đi tìm nó, giờ thì mau hứa đi.]


[Mẹ, con xin mẹ......] Trần Hi mặt cắt không còn giọt máu.


[Mày mà không hứa thì cho dù xuống hoàng tuyền mẹ mày cũng không tha thứ cho mày!] mắng xong mẹ Trần yếu ớt nằm trở về.


[Mẹ!] Trần Hi bị dọa một phen, [Mẹ, mẹ đừng như vậy, con hứa…con hứa mà…]


Mẹ Trần dịu dàng cầm tay hắn [Vậy......Vậy con thề đi…]


Hai mắt Trần Hi đẫm lệ, mẹ hắn nhìn hắn chăm chú, bắt đầu đọc lời thề [...... Con xin thề, đời này không bao giờ đi tìm và có bất cứ liên hệ gì với Viên Kiệt.]


[Tốt…tốt lắm…con ngoan của mẹ!] mẹ Trần mỉm cười hài lòng chậm rãi nhắm mắt lại ngủ mãi mãi–


[Mẹ ---]


“Lúc đó tôi lập tức đi vào thì thấy Trần Hi khóc trong vô lực!”


“Sau tang sự mỗi người một nơi, hai người chúng tôi chỉ liên lạc qua điện thoại. Không bao lâu sau tôi được một người đàn ông yêu thương hết mực cầu hôn, chả có gì phải từ chối, đời người ngắn lắm không nên tiếp tục lãng phí nữa…Anh nói gì đi?”


Người đối diện đang chìm vào suy nghĩ của riêng mình.


Thời điểm ra về Lâm Như Huệ chỉ để lại một câu, “Nếu anh còn yêu Trần Hi, anh có thể đi tìm ở mộ dì Trần, địa chỉ tại đây.”


“Tôi hiện tại thực hạnh phúc, cho nên tôi hy vọng Trần Hi cũng có thể hạnh phúc.”


Nói xong, Lâm Như Huệ đứng dậy rời đi, không hề có chút quyến luyến.


Trần Hi mỗi lần trở về hắn sẽ bồi ở đây vài giờ, cũng không phải có rất nhiều lời muốn nói, ngược lại là không biết nên nói cái gì, nhưng chỉ có ngồi ở chỗ này, hắn tựa hồ mới có chút dũng khí sống tiếp.


Vuốt nhẹ danh tự trên bia, Trần Hi hoang mang nói: “Mẹ, con lại gặp cậu ấy rồi, mẹ có giận con không? Nhưng con không phải cố ý đi tìm……” Trần Hi mệt mỏi tựa vào bia mộ, “Hiện tại nên làm cái gì bây giờ……Hiện tại Viên Kiệt không muốn buông tha cho con……Cậu ấy thay đổi, thay đổi thật nhiều, ngay từ đầu thiếu chút nữa con chẳng nhận ra……Rất bá đạo……” Trần Hi tựa hồ nở nụ cười, “Hình như sự nghiệp rất thành công……Có tiền đồ hơn con rồi…”


Trần Hi nhắm mắt lại, không hề mở miệng, mặt tiều tụy đi thật nhiều.


Không biết qua bao lâu, cảm giác có người đến gần, mở mắt ra nhìn, Trần Hi sửng sốt.


“Viên Kiệt?”


Hắn tưởng rằng đang nằm mộng, đợi người kia ngồi xuống trước mặt, hắn liền lấy tay sờ mặt.


“Ừ, là anh!” (TN: đổi xưng hô… nổi da gà 100 lần)


Trần Hi bỗng nhiên xúc động muốn khóc, thô lỗ kéo tay Viên Kiệt ra, “Đừng đối tốt với tôi như vậy!”


Y hỏi ngược lại: “Anh không tốt với em thì tốt với ai đây?”


“Tôi đang nằm mơ sao?”


Đối với ánh mắt hoang mang nhìn mình, Viên Kiệt cười cười, trực tiếp quỳ gối trước mộ mẹ hắn.


“Viên Kiệt?”


Hắn cảm thấy mọi chuyện thực mơ hồ.


“Cậu đang làm cái gì thế?”


Trần Hi khiếp sợ ngăn cản động tác dập đầu không ngừng trước mộ phần của y, trên trán đã xuất hiện vết máu.


“Viên Kiệt, cậu điên rồi sao? Cậu rốt cuộc muốn làm cái gì?”


Trần Hi trừng mắt nhìn y, dùng tay áo lau sạch vết máu.


“Đừng tự hành hạ bản thân chứ!”


“Sai rồi!” Y hưởng thụ sự quan tâm từ hắn, “Anh đang xin dì tha thứ, anh muốn sống chung với con dì, một đời.”


Nghe vậy, Trần Hi kinh ngạc nhìn y.


Y kéo tay hắn quỳ song song với mình, Viên Kiệt trịnh trọng nói: “Dì Trần, con biết dì hận con cướp Trần Hi đi, nhưng là con cũng không có biện pháp, con từng thử qua, trừ bỏ cậu ấy con chẳng thể yêu ai. Vì con thương Trần Hi thật lòng.”


“Dì Trần, dì muốn hận thì hận đi, con vẫn cướp Trần Hi đi, cậu ấy không có tìm con, tất cả là do con quấn quít lấy. Dì à, con quỳ tại đây muốn nói với dì rằng, con sẽ cùng Trần Hi sống đến răng long đầu bạc. Đợi đến khi hai người chúng con xuống hoàng tuyền, con sẽ quỳ gối trước dì xin dì tha thứ một lần nữa!”


Trần Hi ngốc lăng lăng, nhìn gương mặt đầy chân thành cùng tha thiết, nghe y nói hết tất cả, không kiềm được rớt nước mắt.


Có một người có thể đem lời sâu tận đáy lòng nói ra, mỗi một câu đều chạm đến nơi mềm mại nhất của hắn, khiến hắn ủy khuất, khiến hắn đau đớn, khiến hắn chua xót, khiến hắn khó có thể giữ bình tĩnh được nữa.


Nước mắt liền chảy xuống.


Viên Kiệt thương tiếc dùng lực ôm lấy hắn, tựa cằm lên đỉnh đầu, thanh âm khàn khàn: “Tiểu Hi, thực xin lỗi, mấy năm nay để em chịu khổ.”


Một câu này khiến cho Trần Hi nức nở, đem mặt chôn trước ngực y che dấu sự yếu ớt, thân thể không ngừng run rẩy, hai tay gắt gao ôm lấy người trước mắt.


Thật lâu thật lâu, mặt trời treo cao trên đỉnh đầu, hạ xuống ánh sáng vàng óng, Trần Hi bình tĩnh trở lại tựa vào Viên Kiệt, hai người mờ mịt quỳ trước mộ mẹ hắn.


Nguyên tưởng rằng cứ như vậy quỳ đến vĩnh viễn sánh cùng thiên địa, nhưng ánh nắng quá chói chang, Trần Hi bỗng nhiên nói: “Tiểu Kiệt, chúng ta về nhà đi.”


Viên Kiệt trong lòng run lên, một bàn tay ôm lấy bờ vai hắn, dùng lực nắm chặt, sau một lúc lâu mới trả lời: “Ừ, chúng ta về nhà thôi.”