Phú Quý Chốn Nhân Gian

Chương 9




21

Đương nhiên, tôi vừa mới trong một tư thế vô cùng mờ ám với Phó Thời Chinh thì bị Phó Tiện phát hiện, giờ phút này đây tôi có hơi chột dạ, không dám nói nhiều lời, chỉ nhắm mắt theo đuôi đi theo sau Phó Tiện.

Anh ta cứ thế rời khỏi nhà hàng.

Tôi muốn giúp anh ta đẩy xe lăn để làm lành.

Nhưng mà ——

Mới vừa đi đến phía sau anh ta, người này bỗng điều khiể xe lăn tăng tốc ngay lập tức.

Tôi chạm vào khoảng không.

Sửng sốt hai giây, tôi âm thầm thở dài một hơi.

Còn kiêu ngạo lắm.

Tôi chỉ có thể tiếp tục đi theo sau Phó Tiện, trước cửa xe, tài xế đỡ anh ta lên xe, lúc tôi chuẩn bị cùng vào theo thì……

Cửa xe đóng lại.

Cách một tấm cửa sổ, tôi chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy bóng người ở bên trong.

“Phó Tiện.”

Theo bản năng tôi gọi anh ta một tiếng, nhưng mà, ngay sau đó tài xế lên xe.

Bóng dáng màu đen vút như bay qua trước mặt tôi.

Không phải chứ.

Tôi ngơ ngẩn nhìn theo đuôi xe, chỉ có thể thầm mắng Phó Tiện keo kiệt trong lòng, ngay cả cơ hội giải thích cũng không chịu cho tôi.

Cho nên, hôm nay có lẽ tôi phải bắt taxi về rồi.

Đương nhiên, lần này tôi giỏi hơn, chắc chắn không thể thuê ba chiếc cho hai chiếc chạy theo như ngốc nữa.

Tôi đón xe ở ven đường, khoảng năm phút qua đi.

Tôi vẫn không gọi được một chiếc taxi nào, nhưng lại gọi được xe của Phó Tiện.

Chiếc xe lao nhanh năm phút trước giờ đây lại vòng một vòng quay về, ngừng lại trước mặt tôi.

Cửa sổ xe hạ xuống, lộ ra sườn mặt lạnh lùng của Phó Tiện.

Tôi không đoán được tâm tư của anh ta, nhất thời không biết nên nói cái gì giờ.

Khoagr mười mấy giây qua đi, Phó Tiện chậm rãi quay đầu.

“Không lên à?”

“Lên lên lên.”

Kim chủ đã cho bậc thang xuống, tôi lập tức leo lên bậc thang.

Nhưng mà, sau khi lên xe, Phó Tiện vẫn giữ khuôn mặt lạnh lùng như cũ, không nói một lời.

Không khí trên xe âm trầm đáng sợ.

Tài xế ngồi phía trước cũng không dám hít thở lớn tiếng, chỉ sợ lại chọc giận đại gia đang ngồi ở ghế sau này.



Thật ra tôi định căng da đầu để dỗ dành anh ta, nhưng sau khi nhìn trộm đánh giá anh ta vài lần, tôi lại không dám.

Một hồi trầm mặc, rốt cuộc xe cũng tiến vào garage trong biệt thự của Phó Tiện.

Tôi thở dài nhẹ nhõm một hơi, không đợi tài xế lại đây, tôi vội vàng mở cửa xuống xe, cũng chủ động đỡ Phó Tiện ngồi lên xe lăn.

Lúc chuẩn bị đẩy xe lăn đi ——

Người này bỗng tăng tốc chiếc xe, lại rời đi không nói một lời.

Thật là đau đầu.

22

Sau mấy ngày “kết hôn”, hôm nay là lần đầu tiên tôi phòng không gối chiếc.

Sau khi về biệt thự, Phó Tiện để tôi về phòng, còn anh ta lại không biết đi nơi nào rồi.

Bởi vì nhớ tới cảm xúc của Phó Tiện, tôi đứng ngồi không yên.

Dù sao anh ta cũng là kim chủ, anh ta vừa giận, người xui xẻo chắc chắn sẽ là tôi.


Sau khi quyết tâm xong, tôi xuống lầu dạo qua một vòng.

Nhưng vẫn không thấy bóng người Phó Tiện đâu.

Phó Tiện không thích người khác xuất hiện ở khu vực sinh hoạt của anh ta, cho nên, chuyện vệ sinh trong biệt thự luôn có nhóm vệ sinh lại đây quét tước theo thời gian cố định.

Bây giờ buổi tối, biệt thự to như vậy lại trống không, có hơi đáng sợ.

Tôi đi quanh một vòng thì vội vàng lê dép trở về.

Phó Tiện vẫn chưa quay lại.

Vừa lúc mẹ tôi nhắn tin lại đây, tôi hứng thú uể oải nằm trong chăn, câu được câu không trả lời WeChat.

Cơn buồn ngủ ập đến.

Lúc tôi chuẩn bị ngủ, chăn trên đỉnh đầu bỗng dưng bị người ta kéo ra ——

Tiếng thét chói tai mắc lại nơi cổ họng, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ, tôi thấy rõ gương mặt người đó.

Là Phó Tiện.

Đôi tay của anh ta như gông cùm xiềng xích tôi, cùng với nụ hôn mang theo mùi rượu hấp tấp rơi xuống.

Ở đuôi mày, ở khóe mắt.

Ở trên môi tôi.

Anh ta vươn một bàn tay tới, giữ chặt cằm tôi, hôn tôi mạnh bạo.

Mà tôi thì giật mình nhìn anh ta, thậm chí còn không kịp phản ứng.

Nụ hôn này mạnh mẽ lại có tính chiếm hữu.

“Tư Dao.”

Anh ta gọi tên tôi, bàn tay vốn giữ chặt cằm tôi lại chuyể sang vuốt ve.

“Anh định từ từ thôi, nhưng mà, sao em lại không ngoan như vậy.”


Thật ra tôi rất muốn nói, rõ ràng là tôi rất ngoan, là anh trai của anh ta cố ý gây sự, để Phó Tiện nhìn thấy dáng vẻ mờ ám của chúng tôi.

Nhưng những lời này không thể nói thành lời, tôi đã bị anh ta hôn phủ kín.

Phó Tiện không cho ôti cơ hội giải thích.

Anh ta chống giường, cúi người nhìn tôi.

Ánh trăng làm nổi bật đôi mắt rực rỡ lấp lánh kia.

“Tư Dao.”

Cảm giác say dần giảm bớt, hình như anh ta khôi phục chút lý trí.

Anh ta khàn giọng nói hỏi tôi, “Em có biết anh muốn chọn một bình hoa để kết hôn, vì sao anh lại chọn em không?”

23

Tôi lắc đầu.

Thật sự, tôi cũng không biết vì sao một mối hôn sự tốt nhưu vậy lại rơi xuống đầu tôi.

Không cần bán rẻ thân thể, cũng không cần bán đứng linh hồn, kết hôn xong làm một bình hoa, là có được ngàn vạn trong tay rồi

Kiểu mua bán này chắc có vô số cô gái mơ mà không được.

Sao lại rơi xuống đầu tôi kia chứ?

Sau một lúc lâu Phó Tiện không động tĩnh chút nào, tôi hơi mất kiên nhẫn, đôi tay để trước ngực anh ta, chỉ có thể thấp giọng hỏi lại.

“Vì sao thế?”

Ánh mắt Phó Tiện lướt qua gương mặt tôi, dừng lại trên môi.

Anh ta nhấp môi dưới, yết hầu nhấp nhô.

Phút chốc lại thêm mập mờ.

Tôi nín thở nhìn anh ta, tim đập bất giác càng nhanh hơn, vất vả lắm mới đợi được đến khi Phó Tiện mở lời, người này đáp lại là ——

“Sau này sẽ nói cho em.”


“……”

Tôi muốn dũng cảm nói không được, nhưng ngay lúc đó, quai váy ngủ vắt trên đầu vai bỗng nhiên rơi xuống.

Ánh mắt Phó Tiện cũng nhìn theo.

Dừng lại một khắc mà giống như lửa nóng.

Tôi bỗng đẩy anh ta ra, kéo quai áo lên.

“Cái kia……”

Bởi vì hốt hoảng nên tôi hơi nói lắp.

“Không còn sớm nữa, đi ngủ sớm một chút thôi.”

Nghe vậy, Phó Tiện lại cười, “Em mời gọi hả?”

Tôi đỏ mặt lắc đầu, định giải thích thì lại bị anh ta đoạt trước.

“Tư Dao, anh uống rượu.”

Tôi nuốt nuốt nước miếng, “Cho nên?”

Anh ta đưa tay ra cởi hai cúc áo sơ mi, đáy mắt đầy dục sắc.

“Cho nên rất khó khống chế được mình.”

Tuy là nói vậy, nhưng anh ta cũng chỉ cười, không hề tiến thêm một bước.

Ước chừng nửa phút sau, anh ta xoay người nằm một bên, từ đầu đến cuối, đôi chân đều mềm nhũn, không có chút sức nào, toàn bộ đều nhờ hai tay của Phó Tiện.

Tôi thấy hơi đau lòng.

Hóa ra đôi chân này tàn phế thật.

Trước đó tôi còn đang suy nghĩ, có khi nào anh ta giả heo ăn thịt hổ, cố ý giả vờ tàn tật không.

Sau khi Phó Tiện nằm xuống, sau một lúc lâu không có động tĩnh gì.

Lúc tôi tưởng rằng anh ta sắp ngủ thì bên cạnh bỗng vang lên giọng nói trầm thấp của anh ta.

“Cho em một kiếm tiền cơ hội, có muốn không?”

Có điều, giọng nói ngày thường trầm thấp dễ nghe, giờ phút này lại mất tiếng bất kham.

“Muốn muốn muốn.”

Tôi chống cằm nhìn anh ta, vội vàng hỏi xem cơ hội gì.

Anh ta nghiêng đầu nhìn tôi, “Đăng ký kết hôn.”

Đăng ký kết hôn?

Tôi chưa định thần lại, lúc trước tổ chức hôn lễ không phải chỉ làm hình thức thôi sao?

Sao còn muốn hợp pháp hóa nữa.

Tôi do dự một chút rồi cẩn thận hỏi, “Cái đó…… Có thời hạn sao?”

Phó Tiện trầm mặc vài giây.

“Ba năm, một ngàn vạn?”

Hình như anh ta cũng không quá tự tin, đột nhiên hỏi lại tôi.

Mà tôi ——

Vội vàng nắm lấy tay anh ta, “Đồng ý!”

Sợ anh ta đổi ý, tôi còn đặt đồng hồ báo thức vào sáng mai, chuẩn bị chạy qua ngay lúc Cục Dân Chính mở cửa.

Có điều, sau khi bình tĩnh lại, tôi không nhịn được nghi hoặc trong lòng, hỏi anh ta vì sao.

Phó Tiện híp mắt, giọng nói đã quay lại vẻ lạnh lùng trước đó.

“Chuyện của kim chủ thì đừng hỏi gì nhiều.”

“……”