Phu Quý Hà Cầu

Chương 46: Chương 46: Trừ Ta Còn Ai




CHƯƠNG 44: TRỪ TA CÒN AI



Editor: Luna Huang

Ninh Sơ Nhị cho rằng, đối với chuyện của Khâu Hoài Chuẩn, Liên Thập Cửu sẽ có hành động.



Nhưng mà liên tiếp mấy ngày, nàng nhìn thấy đều là hai người cùng một chỗ uống rượu tán phiếm, trò chuyện với nhau thật vui.



Ba rương vàng bạc châu bảo, một xe kim cẩm tơ lụa, Liên Thập Cửu thu hối lộ không chút nương tay nào.



Thân cận từ trên bàn tiệc, về đến nhà như thân thích, càng phát ra cho người không nghĩ ra.



Ninh Sơ Nhị mắt thấy ngày về sắp đến, trong lòng mặc dù buồn bực, nhưng trên đầu cũng mang mác công tác cho hoàng gia, phải tìm sư phụ làm mì tán tử là không thiếu được.



Đâu biết được, vừa hỏi mới biết, tửu lâu tên Hoán Phong Lâm Vãn từ những năm trước đây liền đổi chủ rồi. Lão trù tử làm mì tán tử lúc trước từ lâu không ở đây nữa, hiện nay trong lầunày, căn bản làm không được mì tán tử chính tông.



Lúc đầu Ninh Sơ Nhị dùng lý do này, là nhất định muốn kinh, đâu nghĩ nhiều như vậy.



Nàng thật muốn đem đại một trù sư về cho xong chuyện, thế nhưng lần này theo tới, còn có hai tùy trong cung. Chính là muốn lừa, nào có dễ dàng như vậy.



Dưới mấy phen trắc trở, cuối cùng cũng để cho nàng nghe được chỗ lão trù tử kia đi.



Vốn nghĩ cuối cùng là có thể học được mì tán tử, nhưng không nghĩ tới, vị sư phụ này cũng là một người khó xơi.



“Nhắc tới mì tán tử a, toàn bộ Vân đô, ngoại trừ tiểu lão nhi, không ai dám nói của mình làm là chính tông.”



“Trương gia ta, là lúc Văn khúc tinh quân đắc đạo, liền vẫn làm cái này. Người có thể hỏi thăm một chút, trong huyện thành này đám người đọc sách, người nào không phải là ăn mì tán tử của chúng ta mà trưởng thành.”



Người đã già, luôn khó tránh khỏi đề cập chút chuyện xưa. Ninh Sơ Nhị nghe xong tròn tới trưa, tính nhẫn nại lớn hơn nữa cũng hao tổn hết.



Nàng chỉ vào ô sa trên đỉnh đầu nói với hắn.



“Trương sư phụ, bổn quan là phụng ý chỉ của thánh thượng tìm đến mì tán tử. Nếu là tay nghề này của ngươi được truyền thụ, liền cùng ta hồi cung một chuyến đi.”



Tiểu lão nhi nghe vậy cười cười, một tẩu thuốc trong tay ba đát ba đát bốc khói.



“Có thể đi vào cung tự nhiên là chuyện tốt a. Thế nhưng lão đầu lớn tuổi, sợ là có lòng cũng không lăn qua lăn lại lâu được đâu.”





Vọng Thư Uyển.com

Vừa mới qua tuổi lục tuần liền xưng lớn tuổi, vậy các lão gia đi hai bước đều cảm giác sẽ nát của nhà nàng ở khâm thiên giám kia là tính cái gì.



Chỉ là không quan tâm nói như thế nào, lão giả tên là Trương Nghiễm Xương này, chính là không chịu ly khai Vân đô nửa bước.



Ninh Sơ Nhị vài lần đăng môn, nhân gia cũng là khách khí đầy đủ.



Cừa nhà đặt cái ghế thấp, vừa híp mắt phơi nắng vừa hàn huyên với ngươi.



Chỉ là lúc này thay đổi một thuyết pháp, không riêng nói khoác mì tán tử Trương gia hắn làm thật tốt, mà là nói bà nương hắn đi sớm, nhi tử độc nhất của hắn lại nhiễm bệnh lao mất rồi. Nhi tức tái giá, dưới gối chỉ còn một tôn nữ, trổ mã thủy linh, tiếp qua mấy năm liền muốn xuất giá. Lão nhân gia hắn không có bản lĩnh gì, không thể cấp để đồ cưới sung túc, lo lắng nàng sang nhà chồng chịu ủy khuất.



Đến một đi hai mấy lần, Ninh Sơ Nhị đại để cũng nghe ra môn đạo.





Làm việc cho hoàng thượng, đó chính là một thuyết pháp dễ nghe, không có lợi ích tiền tài chân chính. Nếu nói là Trương Nghiễm Xương là một chưởng quỹ của tửu lâu, mới có thể chuyện một vòng trước mặt hoàng thượng, sau khi trở về ngược lại cũng có thể thêm vinh quang cho cả lâu.



Chỉ tiếc hắn không phải, lại một một người không cửa hàng, không nghề nghiệp gì, không muốn một chuyến tay không cũng là lẽ phải.



Ninh Sơ Nhị nói: “Ngài nghĩ kỹ rồi chứ, đây là đại sự thêm vinh quang cho trên dưới tổ tông, người không đi, bao nhiêu người còn chờ muốn đi kìa. Còn nữa, lần này mì tán tử làm thánh thượng vui mừng, không chừng thưởng thứ tốt gì nữa.”



“Người cũng nói chuyện này không chừng.”



Trương Nghiễm Xương ho khan hai tiếng, vỗ ngực của mình nói.



“Thật không phải không muốn theo đại nhân người đi a, thật sự là thân thể này của lão hủ ngày càng lụn bại. Đều chỉ nửa bước nửa là bước vào quan tài rồi, vừa đến kinh thành tắt thở, người cũng không tiện báo cáo kết quả công tác với thánh thượng đúng không.”



Ninh Sơ Nhị dòm mặt của hắn cố ý chợt đỏ bừng, vỗ vỗ bụi bặm trên tạo hài(皂靴).

“Người là rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, đây là công tác cho hoàng gia, chuyện của triều đình, không đi đó là kháng, người tự suy nghĩ đi.”



Nói chuyện ngon ngọt không thông, đương nhiên cần mang quan uy ra đè một cái.




Chỉ là Trương Nghiễm Xương này tuyệt hơn, phù phù một tiếng nằm trên mặt đất, rưng rưng khóc ròng nói.



“Tiểu lão nhi cũng đã từng tuổi này rồi, đó là đi như thế cũng không có gì tiếc nuối. Chỉ tiếc tôn nữ của ta, sau này phải chịu khổ.”



Nói thật, đây nếu như đặt ở nền tảng kinh thành, thấy loại cò kè dây dưa tiền bạc này, Ninh Sơ Nhị có biện pháp trị hắn.



Chỉ là một người qua tuổi lục tuần, một thân áo rách, góc áo tràn đầy chắp vá, sợi bông cũng lộ ra ngoài. Giày vải đơn bạc, lộ ra hai đầu ngón chân, lạnh đến xanh.





Chân của hắn lại què, trước kia Ninh Sơ Nhị nghe chưởng quỹ của Phong Lâm Vãn nói qua, đó là lúc Vân đô gặp tai hoạ hắn đoạt cơm cho tôn nữ bị quan sai cắt đứt.



Sau lần đó, hai chân liền đứng không được lâu.



Trong tửu lâu, cũng vì hắn làm việc không nhanh nhẹn nữa nên để hắn ly khai.



Thế đạo này để hắn tuyệt vọng, trong mắt hắn, thánh thượng cũng bất quá quan lớn quan sai một chút.



Hắn không tín nhiệm quan.



Ninh Sơ Nhị nói.



“Trương lão, chúng ta thoải mái nói chuyện đi, rốt cuộc là có ý nghĩ gì.”



Nếu là sư tử khai đại khẩu, Ninh Sơ Nhị tự nhiên có một phen tính toán khác. Nếu là. . .

“Ba, ba mươi lượng bạc.”



Trương Nghiễm Xương ngượng ngùng giơ tay, một gương mặt già nua cũng thẹn thùng đỏ bừng.



Đều đã sống đến số tuổi này, làm bực chuyện không dạ mặt như thế hắn cũng biết ngượng chứ.



Cả đời này của hắn lang bạc kỳ hồ, thê chết sớm, con chết bệnh, tôn nữ duy nhất, nếu không nhân lúc này lưu lại cho nàng chút gì, đâu còn có thể có cơ hội nữa.




Ba mươi lượng bạc.



Ninh Sơ Nhị có chút chua xót.



Đại trương kỳ cổ lăn qua lăn lại như vậy, vì ba mươi lượng bạc. Thật không biết một bữa cơm của quan to hiển quý liền có thể ăn tươi trăm lượng, làm sao đối đãi loại chuyện này.



Nàng nói với Trương Nghiễm Xương.



Việc này nàng cần trở về thương lượng một chút.



Nhưng là người ngu đều biết, đây rõ ràng chính là không có thương lượng.





Thánh thượng muốn người, đó chính là ‘Phúc khí ‘có thể đốt đèn cho phần mộ tổ tiên, để xác chết tổ tông vùng dậy.



Nhìn tình huống trong nhà của Trương Nghiễm Xương.



Nếu như nàng có, nàng muốn moi cho hắn. Nhưng vấn đề là, một tháng bổng lộc của nàng cũng mới hai mươi lượng.



Ninh Sơ Nhị động khóe miệng.



Thắt lưng triền bạc triệu lấy không ra bạc xem như chủ gì, vậy không thể nghi ngờ là hiện rõ rồi.



Chỉ là.



Nàng còn thiếu bạc hắn, lại mượn? Làm sao mở miệng đây?



Từ nhà Trương Nghiễm Xương đi ra, Ninh Sơ Nhị vẫn đang suy nghĩ chuyện có nên hỏi mượn tiền tiền phu hay không.



Quả thật hắn tuyệt đối là một tài đại khí thô, thế nhưng thứ đồ này gần đây suy nghĩ làm sao để ngủ với nàng.



Lúc này đi tới, sợ là không chiếm được chỗ tốt gì.



Ninh Sơ Nhị về đến thì, chính vượt qua Liên tiểu gia ngồi ở trước bàn đá trong viện thưởng ngọc, một bát bảo đàn hương lư, lượn lờ mọc lên một luồng khói trắng.



Liên Thập Cửu một thân trường bào trúc thanh sắc ống tay áo rộng, thiển chuế hương trà, sợi tóc bay trong gió, tư thái thanh nhã thanh thản, phảng phất ngồi ở chỗ kia liền có thể đẹp như tranh.



Vọng Thư Uyển.com

Bích ngấn thanh cổ lớn chừng bàn tay được hắn cầm chơi trên tay, vừa nhìn chính là hàng thượng thừa.



Trên một khay hoa cúc lê mộc, có các loại đồ cổ thật chỉnh tề, tùy tiện một dạng đều đáng giá trăm lượng bạc.



Ninh Sơ Nhị yên lặng nuốt một ngụm nước bọt.



Cảm thấy lúc này trên ót Liên Thập Cửu phân minh viết, mượn bạc, ngoại trừ ta có còn ai.



Nàng quan sát hắn ở đó ngọc, cố ý bước mạnh một chút, Liên Thập Cửu cũng không nhìn nàng.



Nàng liền xoay người sang chỗ khác, giả bộ thưởng mai, vắt hết óc đọc bài thơ chua.

Như trước không có phản ứng gì.



Ninh Sơ Nhị phiền muộn, cũng không biết lời kia nên nói như thế nào.



Cúi đầu đạp cước bộ lẹp xẹp, đi trở về.





Há mồm, lại ngậm trở về.



Liên Thập Cửu thưởng thức ngọc trung cổ trong tay, cũng không ngẩng đầu.



“Có việc cầu ta.”



Đó là một giọng khẳng định.



Ninh Sơ Nhị vội vàng tiến lên trước.



“Quả thực, có việc muốn mời lão nhân gia người hỗ trợ, giúp chút chuyện nhỏ.”



Nàng cố ý nhấn mạnh chuyện này đối với hắn là rất nhỏ.



Ước chừng là mấy thứ đồ mới này thực tại để hắn thoả mãn.



Tâm tình của Liên tiểu gia không tệ khóe miệng cong loan.



“Lấy điều kiện gì trao đổi?”



Ninh Sơ Nhị ngẩn ra.



“Ngươi cũng không hỏi một chút, là chuyện gì sao?”



“Từ lúc đến, ngươi chỉ nhìn mấy thứ đồ này, việc cầu, tự nhiên liên quan đến bạc.”



Nàng thấy dốc lập tức tuột khỏi lưng lừa, như thật thuật lại chuyện của Trương Nghiễm Xương.



“Người cực hào phóng, thường ngày tiền thưởng cũng không chỉ những thứ này, có thể hay không. . .?”



Ninh Sơ Nhị chà xát tay, ngoan ngoãn chờ hắn đáp lời.



Hắn buông đồ xuống nhìn nàng, mi đẹp hơi nhấc.



“Con chưa nói lấy gì để đổi.”



“. . . Tự, tự nhiên là lấy bạc.”



Liên tiểu gia nhấp môi.



“Bạc ta không thiếu, muốn trả, liền lấy người để trả đi.”