Đông Cung
Cây nến đỏ to bằng cánh tay đang cháy rực lửa, màu đỏ của sáp nến tí tách nhỏ xuống, phản chiếu bóng hình ở giữa. Mi Nhã cúi thấp đầu, ngồi dọc theo chiếc giường nhỏ, hai tay vặn xoắn lại.
Chờ tới chờ lui đều không thấy bóng dáng Huyền Hấn đâu. Nàng ta không nhịn được, đứng dậy, đi tới cửa tẩm điện, nhìn quanh hỏi, “Gia đi đâu?”
Bên ngoài, a hoàn gác ban đêm tiện quay đầu lại đáp, “Thưa Chủ tử, nô tỳ không biết.”
Mi Nhã trong lòng có chút không vui, nhưng sau khi nghe được hai từ kia niềm vui sướng lại dâng lên, hai tiếng “chủ tử”, nàng ta khe khẽ lặp lại, đưa mắt nhìn về phía Đông Cung từng chi tiết một, những cánh cửa khảm họa tiết vân mây, những cột trụ vĩ đại chống đỡ toàn bộ huyết mạch của Đông Cung và trong một sớm một chiều, nàng ta đã rũ bỏ được thân phận a hoàn, rốt cuộc cũng đổi lấy được một tiếng chủ tử.
—
Tịch Hề tỉnh lại, đầu vẫn dán chặt vào vòm ngực của Huyền Hấn, nàng cố cử động. Một chút âm thanh rất nhỏ cũng khiến cho nam tử mở mắt, cánh tay hạ xuống, chợt cảm thấy vô cùng tê dại.
Tịch Hề khẽ ngẩng đầu lên, rút cánh tay của nam tử đang đặt dưới gáy của mình ra, không khí trên giường vẫn không bị phân tán do Huyền Hấn mới nằm xuống, người lại áp sát tới, đem nàng bao gọn trong hai cánh tay, khó lòng mà nhúc nhích. Một tay khẽ vuốt ve tóc của nam tử, những sợi tóc bạc sáng cọ cọ trong lòng bàn tay, nàng không chút thắc mắc, chẳng qua chỉ lần lượt lặp lại động tác kia.
Trong trí nhớ của nàng bỗng thoáng hiện ra một mái tóc bạch kim như thế, cần suy nghĩ thêm một chút nhưng chuyện gì cũng không thể nhớ nổi.
Ánh mắt mơ hồ thoáng hiện lên, Tịch Hề hạ mi mắt, phát hiện có điều gì không đúng, “Trời không còn sớm nữa, Gia nên dậy đi.”
“Nàng không thể chọn từ ngữ nào phù hợp hơn sao?” Huyền Hấn nhấc chăn gấm ra, “Sáng sớm liền đuổi người.”
“Ý của thiếp không phải thế.” Tịch Hề mới ngồi dậy nửa người, hơi dùng chút sức lực nhưng trước mặt lại cảm thấy chóng mặt. Hai tay nàng chống đỡ ở bên hông, nghĩ đơn giản không để ý đến nữa.
“Nàng làm sao thế?” Huyền Hấn đứng dậy đi theo, cánh tay dài ôm lấy nàng.
“Không sao, thiếp dậy nhanh quá thôi.”
Nam tử nghe thấy thế, cánh tay chợt buông lòng, đứng dậy tùy ý nhặt quần áo phía trên. Tịch Hề không hiểu lý do tại sao, nhưng vẫn vén tấm màn lên, muốn giúp đỡ nam tử thay y phục.
Trước mắt, một vầng sáng bùng lên, cơ thể nàng ngã xuống, cả người đụng vào đầu vai của Huyền Hấn.
“Tịch Hề___” Hai tay không kịp thắt đai lưng, nam tử xoay người đỡ lấy nàng, “Mau. Truyền đại phu.”
Nàng nhanh lấy lại ý thức, hai tay xiết chặt, choáng váng. Đau đớn truyền tới từ vết nhỏ xíu trên cổ, “Thiếp chẳng qua đầu có hơi choáng váng, nhưng không có gì đáng ngại, không cần truyền đại phu tới.” Tịch Hề nhíu chân mày, hẳn là cổ trong người đang phát tác, nàng ra sức giấu diếm, không để cho Huyền Hấn biết.
“Không được.” Nam tử quả quyết ôm nàng lên chiếc giường nhỏ, ngoài điện a hoàn nghe thấy vậy, vội vội vàng vàng xông về phía Y Thiện Đường.
Lúc bắt mạch, sắc mặt Vương Dục như đóng băng, lùi về phía sau lưng, lắc đầu, “Gia, Tịch Chủ tử không phải mang bệnh, mạch của nàng vô cùng rối loạn, giống như trúng một loại độc nào đó.”
“Độc?” vẻ mặt anh tuấn của Huyền Hấn chợt lạnh xuống, trên mặt khói mù tỏa ra càng nặng nề, “Là độc gì?”
“Thuộc hạ tạm thời. . . chưa chuẩn đoán được.” Nam tử đè chặt ánh mắt, rời giường nhỏ, lùi về phía sau.
“Thiếp không sao.” Tịch Hề chống đỡ nửa người lên, tựa lưng vào thành giường, “Vương đại phu quá lo lắng, ta luôn chú ý ăn uống, bị như thế này là vô ý trúng độc.”
Huyền Hấn xua tay, tỏ ý người ngoài lui ra, “Yên tâm. Ta sẽ không để cho ngươi gặp chuyện.”
Một tay nam tử ôm nàng áp vào trong vòm ngực, gò má Tịch Hề tựa hẳn vào đầu vai, lại nếm trải một chút mùi vị của ly biệt.
“Hấn, người có phải đã quyết định tha thứ cho ta?” Nhắc đến dũng khí, nàng hỏi nhỏ.
“Nếu như ta tha thứ, nàng có thể vứt bỏ tất cả mọi chuyện, chỉ nguyện ở bên cạnh ta hay không?” Hai tay hắn nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của Tịch Hề, áp lại gần và nói.
Nhìn vào ánh mắt nồng nhiệt của nam tử, miệng lưỡi nàng bỗng khô khốc, hai tay đặt lên bàn tay của nam tử, nhẹ nhàng vuốt ve, “Hấn, để cho chúng ta thử xem, quay trở lại như trước đây.”
Bờ môi mềm mại dính sát vào nhau, nếu tình yêu có thể quay ngược trở lại, nàng hy vọng tất cả mọi khổ đau cũng có thể quay ngược theo.
Vừa chợp mắt một chút, cảm giác choáng váng từ từ biến mất, khi Tịch Hề tỉnh lại, chỉ thấy Huyền Hấn ngồi ngay ngắn bên mép giường, mở to mắt nhìn lại, nàng thấy một bóng lưng khác ngay phía trước giường, mảnh khảnh nhưng mạnh mẽ.
“Nữ tử này lần trước đã gặp ta rồi, không phải ta đã nói nàng ta không sống qua một năm sao, người còn bận tâm làm gì?” Thanh âm có chút quen thuộc nhưng Tịch Hề đột nhiên không nhớ nổi là ai.
“Cái gì? Ngươi lặp lại lần nữa!” Huyền Hấn nghe thấy liền đứng dậy, bàn tay to lớn hướng về phía lưng người đối diện, kéo một bước dài.
Tịch Hề chống đỡ nửa người phía trên, cẩn thận quan sát, người đó là Vân Tà y sư. Mặt nàng vô cùng kinh ngạc, vội vàng nằm xuống, xoay mặt vào bên trong.
“Không cần tránh, ta đã bắt mạch cho ngươi, đây chẳng qua mà mẫu cổ đã bắt đầu phát tác thôi, còn không thấy đau đớn.” Vân Tà dựa lưng vào phía trên mép giường, hai tay nhàn nhã khoanh trước ngực, “Ta nói ngươi không sai chứ, người mà ngươi muốn cứu có phải đã tỉnh hay không?”
“Hai người quen biết nhau ?”
“Lần trước, tại Ngũ Nguyệt Minh trở về, nàng. . .”
Hai tay Tịch Hề kéo chăn gấm, ngồi dậy một chút, trừng mắt hướng về phía Vân Tà, “Ta không nhận ra ngươi, công tử nhận lầm người rồi.”
Huyền Hấn ánh mắt lộ ra hoài nghi, nhưng không truy hỏi mà ngồi xuống sau lưng, một tay ôm lấy nàng. Bả vai hơi run run, nàng tựa vào trước vòm ngực nam tử, Tịch Hề quay đầu nhìn lại, hai mắt nam tử đầy vẻ nhu hòa, một tay vỗ nhẹ nhẹ bả vai nàng, “Ngươi mới nói sống không quá một năm là có ý gì?
“Trong cơ thể nàng có một mẫu cổ độc, phải tìm được một con công ang thì nàng ấy mới có thể sống được. Mà công cổ sống ở dưới đất, không dời đi ở chính nơi nàng bị cắn bị thương.” Vân Tà thấy nàng mặt đầy phòng bị, rất sợ hắn nói những lời không nên nói, khóe miệng hắn vừa dứt câu, liền ngừng nói, tránh việc cố hết sức mà không được câu cảm ơn.
“Tịch Hề, nàng bị cắn bị thương ở đâu ?” giọng nói của Huyền Hấn mang chút khẩn trương, cánh tay ôm lấy nàng thật chặt.
Nàng nhắm mắt ngẫm nghĩ, một tay sờ phía sau cổ, “Có lẽ là ở Đông Uyển, thiếp chỉ nhớ lúc ấy cho rằng bị kiến cắn nên cũng không để ý.”
“Nếu là ở bên trong Ngũ Nguyệt Minh, vậy làm thế nào có thể tìm được công cổ ?” Huyền Hấn lạnh giọng, nhìn về phía Vân Tà.
“Không có cách nào cả.” Môi mỏng nhả ra vài câu chữ, khóe mắt hắn chăm chú nhíu lại, “chỉ có chờ đối phương phát tác mới biết công cổ kết nối với ai.”
“Như vậy chẳng phải chúng ta quá bị động sao ?” Huyền Hấn nắm lấy bàn tay nàng lạnh như băng, mềm như cỏ trong lòng bàn tay mình, “Nếu như công cổ từ đầu đến cuối cũng không phát tác thì sao ?”
Cằm tựa vững chắc phía đỉnh đầu của nàng, hơi thở mang chút lo lắng phả vào mặt nhưng khiến cho Tịch Hề cảm thấy vô cùng yên tâm, bàn tay nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay nam tử không thể thoát ra, mười ngón tay cùng đan vào nhau.
“Không cần lo lắng như vậy, khi mẫu cổ phát tác thì công cổ cũng không kiên trì được bao lâu, nếu không, thừa dịp một năm này ăn ngon ngủ kỹ, tiết kiệm được nhiều phương diện. . .”
“Đi ra ngoài!” Trên đỉnh đầu, giọng nam tử âm trầm đáng sợ kinh người.
Vân Tà sớm đã hiểu tính tình của hắn như trong lòng bàn tay, hắn đứng thẳng hai đầu vai, tự ý đi ra khỏi Đông Uyển.
Bên ngoài, Tích Linh bưng khay đồ nhất mực không dám đi vào, nghe được âm thanh mở cửa tẩm điện, lúc này mới bước vào một bước, “Gia, Tịch Chủ tử, mời dùng cơm sáng. . .”
“Cút! Tất cả cút hết ra ngoài cho ta.” Ngay đối diện, một chén trà bay tới, Tích Linh hoảng sợ lùi về phía sau, cửa tẩm điện còn chưa kịp khép lại, đã nghe được âm thanh của chén trà đập vào cửa, hỗn loạn truyền tới. Bàn tay nhỏ bé của nàng vỗ nhẹ mấy cái trước ngực, lòng vẫn còn sợ hãi.
Tịch Hề cẩn thận nắm lấy ống tay áo của Huyền Hấn, “Gia, tính tình của người thật khó ngửi.”
Llại gặp chuyện giống trong quá khứ trước đây, nam tử dùng sức áp nàng vào trong vòm ngực, lực đạo như vậy, hận không thể đem nàng khảm vào trong thân thể của mình, “Không đủ, nàng vẫn còn nợ ta, một năm vẫn chưa đủ, ta sẽ không để cho nàng rời đi.”
Hai tay Tịch Hề ở sau lưng nam tử đan chéo nhau, “Vậy bao lâu mới có thể trả hết nợ?”
Huyền Hấn không chút nghĩ suy, âm thanh chậm rãi, nhẹ nhàng rơi vào trong tai nàng, “Cả đời này cũng còn chưa biết được được.”
Đồng tử nhẹ nhàng khép lại, gò má chạm gáy nàng nhẹ nhàng mơn trớn. Tịch Hề thở dài, những lời cảm tính như vậy từ trong miệng nam tử nói ra khiến nàng tăng thêm mấy phần thương cảm.
“Tích Linh.” Nữ tử vừa bước ra khỏi Đông Uyển liền nghe thấy có người lớn tiếng gọi. Nàng ta quay người, nhìn thấy Mi Nhã.
Hai mắt cảnh giác, Tích Linh nắm chặt chiếc khay, người theo đó cũng lùi về phía sau. “Thấy ta, ngươi tránh cái gì?” Mi Nhã mỉm cười tiến đến, hai mắt trơi vào chiếc khay, “Gia, người ở Đông Uyển?”
“Ngươi hỏi điều này làm gì?” Tích Linh xoay người, chuẩn bị rời đi.
“Đứng lại!” Mi Nhã mấy bước đã đuổi kịp, chặn bên cạnh nàng, “Tích Linh, nơi này là Ngũ Nguyệt Minh, có một số quy định ngươi cũng không biết sao?”
Tích Linh giương mắt nhìn nàng ta một chút, nhìn thấy y phục trên người Mi Nhã lúc này mới đột nhiên có phản ứng, cái miệng nhỏ nhắn của nàng lẩm bẩm nho nhỏ, giọng không cam chịu, hành lễ, “Nô tỳ bái kiến. . . . . chủ tử.”
“Tích Linh, chúng ta là tỷ muội vào sinh ra tử ở doanh trại Bắc Hoang, ta hy vọng ngươi không phải lúc nào cũng đề phòng ta.” Mi Nhã đi lên trước, một tay chạm vào bả vai của Tích Linh, “Có lúc suy nghĩ lại một chút, ta thật sự hoài niệm về cuộc sống trước kia.”
“Hoài niệm?” Tích Linh nhẹ lùi người xuống, tránh va chạm với nàng ta. “Nếu bây giờ để cho ngươi quay trở về, ngươi có nguyện ý không, Mi Nhã. . . Ngươi làm cái gì cũng được, nhưng đừng làm tổn thương Tịch Hề nữa, đừng có những chủ kiến không đứng đắn nữa.”
“Tích Linh, ở trong mắt ngươi, ta chính là người như vậy sao?”
Nữ tử nhếch môi không nói lời nào, thấy thần sắc Mi Nhã lộ vẻ đau lòng, lại cảm giác không đành lòng, “Tóm lại, ngươi nhớ lời ta là được.”
Tích Linh tránh ánh nhìn của nàng ta, bê đồ ăn sáng còn chưa kịp dùng, lui về phía vườn. Nhìn bóng lưng nàng ta đi càng lúc càng xa, hai tay Mi Nhã gắng sức nắm chặt lại, quay người đi tới cửa điện Đông Uyển, nhìn về phía cửa tẩm điện như cái phiến quạt khép lại lần nữa, sắc mặt nữ tử thâm độc, đứng ở đó không chút lay động.
Lúc Tịch Hề tỉnh lại đã là sau giờ Ngọ, Huyền Hấn đã rời đi. Nàng đứng dậy, nhặt quần áo lên, dùng qua bữa trưa sau đó liền muốn ra ngoài hóng mát một chút.
Vô tình sau đó, không ngờ đi sâu vào trong ngự uyển, ngẩng đầu nhìn lên, ba chữ Bạch Hổ sảnh như gió nhẹ nhàng mà lẫm liệt treo ở chính cửa điện.
Bậc lên xuống phía xa xa, chỉ thấy Huyền Hấn ngồi bên trong điện, nhìn dáng dấp bóng người nghiêng nghiêng dựa vào ghế nằm, mặt mũi nghiêm túc, tựa như đang nói chuyện với ai đó. Tịch Hề nhẹ bước chân tiến đến, vừa muốn bước vào, chỉ nghe thấy sau lưng truyền tới một giọng nam trầm, “Tịch chủ tử __ “
Người nàng dừng bước, cho đến khi nam nhân tiến tới sau lưng, bèn mở miệng, “Cổ quản gia.”
“Tịch chủ tử, Gia đang nghị sự, người quấy rầy có chút bất tiện.”
Nàng đưa mắt nhìn lại, chỉ thấy một bóng người từ trong bóng tối bước ra, đứng yên trước mặt Huyền Hấn, bộ trang phục màu đen cùng nón lá rộng vành bao phủ toàn bộ cơ thể. Nhưng dựa vào thân hình, vẫn có thể phân biệt rõ ràng người đó là một nữ tử.