(xem lại chương trước) Tuyết Mị thấy thế, bỗng nhiên cười thần bí nói: “Hàn trưởng lão, như vậy hiện tại bản thiếu có thể nói cho ngươi biết, bản thiếu lập tức có thể đem chín cái vòng này tách ra.” Nói xong, cầm lấy cửu linh vòng ở trên bàn dùng sức mạnh hướng lên trời, “sưu” một tiếng, cửu linh vòng bị bắn lên không trung xa xa, sau đó lại lấy tốc độ nhanh rơi xuống. Lúc này, “ông” một tiếng vang nhỏ, tuyết nguyệt kiếm xuất hiện trong trong tay Tuyết Mị, nàng khẽ cười một tiếng, đôi mặt đẹp nhìn cửu linh vòng đang rơi xuống, nhất thời nhảy lên, giương tuyết nguyệt kiếm trong tay, “thương thương…” vang lên một trận chói tai, cửu linh vòng rơi rụng trên mặt đất, một nửa đã được tách, chia lìa cửu hoàn.
Tức khắc, toàn trường đều tĩnh mịch, ai cũng không nghĩ đến phương pháp của Tuyết Mị lại là hủy diệt cửu linh vòng. Mà ngay cả Hàn Thế Lưu ở gần Tuyết Mị nhất cũng không kịp ngăn cản, hắn ngơ ngác nhìn chằm chằm cửu linh vòng rơi trên mặt đất, thì thào: “Xong rồi, xong rồi, cái này xong rồi, cửu linh vòng bị hủy, cái này làm sao hướng lão tổ tông nói công đạo?” Đúng vậy, cửu linh vòng này là của hồng y lão giả, trận tỷ thí trí tuệ này cũng là chủ ý của hắn, mục đích cũng chỉ có hắn mới biết được.
Tuyết Mị phiêu nhiên đặt chân xuống đất, một cái ý niệm trong đầu đem tuyết nguyệt kiếm thu hồi vào trong thánh thần giới, lấy ra tử ngọc chiết phiến, “xoát” một tiếng mở ra, một bên phe phẩy quạt một bên nhẹ nhàng nói: “Hàn trưởng lão, cửu linh vòng đã được bản thiếu tách ra, ngươi có phải hay không cũng nên tuyên bố kết quả.” Hàn Thế Lưu nghe vậy, nghiêm mặt nói: “Mị thiếu gia, ngươi tại sao lại đem cửu linh vòng hủy diệt đâu? Ngươi cũng biết là…” Không đợi hắn nói xong, liền bị Tuyết Mị lạnh lùng đánh gãy: “Hàn trưởng lão, ngươi hẳn là nhỡ rõ trước đó bản thiếu cũng đã hỏi ngươi một câu đi, vô luận là dùng phương pháp gì, chỉ cần có thể đem cửu linh vòng tay tách ra là được, ngươi nhưng là gật đầu đáp ứng rồi, người ở toàn trường này đều là nhân chứng.”
Hàn Thế Lưu nghe vậy khóe miệng liền hung hăng run rẩy, một giọt mồ hôi lạnh từ trên trán hắn lặng yên chảy xuống, trong lòng là thấu lạnh, thấu lạnh, cửu linh vòng bị hủy, Thường lão tổ tông không rút da ta mới là lạ.
Lúc này, trên lầu Phong Vân, đột nhiên vang lên một trận cười to: “Ha ha…” một đạo thân ảnh màu đỏ lăng không nhảy xuống, dừng ở bên người Tuyết Mị: “Tiểu tổ tông, ngươi thật giỏi a, lão phu ta nghĩ mười năm cũng không có phương pháp tách cửu linh vòng, cư nhiên hiện tại lại bị một kiếm của ngươi tách ra, thật sự là cao minh a.” Thường hồng y nói xong, bỗng nhiên vỗ vỗ đầu, vẻ mặt hiện lên một trận ảo não, ai, lão phu lúc trước như thế nào lại không nghĩ tới biện pháp này đâu, nếu sớm nghĩ ra được, cũng không bị Lam y lão nhân kia giễu cợt, mười năm, mười năm thế nào.
“Uy, Hồng lão nhân, ngươi không sao chứ? Có phải hay không bị bệnh đau đầu?” Tuyết Mị nghi hoặc nhìn Thường hồng y bên người, không biết hắn vì sao lại phải vỗ đầu của mình. Thường hồng y nghe vậy, trên trán lại chảy xuống một loạt hắc tuyến, hắn đường đường là một thế hệ cường giả linh thánh làm sao có thể bị bệnh đau đầu, cái này truyền ra tuyệt đối sẽ bị người cười chết. “Tiểu tổ tông, đừng hiểu lầm, lão phu ta rất tốt, rất tốt.”
“Tiểu tổ tông? Hồng lão nhân, xem ra đầu ngươi thực sự có vấn đề? Bản thiếu làm sao có thể là tiểu tổ tông của ngươi đâu, đây không phải là lỗ vốn thiếu thọ sao?”; “Không…. không, ngươi là truyền nhân duy nhất của lão tổ tông, lão phu tự nhiên liền gọi ngươi là tiểu tổ tông.”
“Lão tổ tông?” Tuyết Mị đối với cái này thực mê hoặc. Không chỉ bản thân Tuyết Mị, mà ngay cả người ở toàn trường cũng nghẹn họng nhìn trân trối, từng đạo ánh mắt kinh ngạc dừng ở trên người Thường hồng y. Hàn Phong thân hình chợt lóe, từ trên Phong Vân lầu nhảy xuống, dừng ở bên người Thường hồng y, kinh nghi hỏi: “Thường sư huynh, ngươi nói hắn là truyền nhân của lão tổ tông? Lão tổ tông không phải là không thu đệ tử sao?”; “Là hắn, vi huynh lần này đến Sương Nguyệt thành cũng là vì hắn mà đến.”
“Uy, lão tổ tông của các ngươi có phải hay không kêu là Đông Phương Ngọc nha?” Tuyết Mị vừa nói xong, đã bị Thường hồng y một phen bịt miệng, “Tiểu tổ tông, tên của lão tổ tông không thể gọi bừa.”
Tuyết Mị đẩy tay hắn ra, giận dữ kêu lên: “Đặt tên không phải là để cho người ta kêu sao? Nhớ ngày đó, gặp mặt ta còn gọi hắn là lão nhân đâu.” Thường hồng y cùng Hàn Phong nghe vậy nhất thời vẻ mặt hắc tuyến, cũng chỉ có ngươi mới dám kiêu ngạo vô lễ như vậy, nếu đổi lại là người khác, đối mặt với đệ nhất cường giả của đại lục, không phải một cái cung kính, hai cái khách khí thì là gì.
“Hồng lão nhân, ngươi không phải là sứ giả của Thiên thần học viện phái tới sao? Tại sao lại có quan hệ với sư phụ lão nhân?”; “Có quan hệ, quan hệ rất lớn, bởi vì a, học viện đó nằm trong tay lão tổ tông, mà ta là Phó viện trưởng học viện, Thường hồng y.”
Tuyết Mị nghe vậy bỗng nhiên cung kính hành lễ nói: “Nguyên lai lão nhân ngươi là đại danh đỉnh đỉnh Phó viện trưởng đại nhân a, thật sự là thất kính thất kính.” Thường hồng y đắc ý ngẩng đầu ưỡn ngực, nhưng khi hắn nghe được một câu của Tuyết Mị nhất thời liền tiết khí. “Ta nói nha Hồng lão nhân, tên Thường hồng y này nhưng thực ra rất thích hợp với ngươi, nhưng là hình tượng của ngươi tuyệt không phù hợp với hình tượng thân phận Phó viện trưởng đại nhân a.” Nói xong còn cố ý nhìn Thường hồng y đầu tóc rối bời. Hàn Phong bên cạnh hắn thấy thế cũng không khỏi được một trận buồn cười, nghĩ rằng: Sư huynh ngươi rốt cục kinh ngạc chứ?
Thường hồng y bị ánh mắt nghiền ngẫm của Tuyết Mị liếc qua không tránh được mặt gia liền đỏ lên, vội vàng đổi đề tài: “Tiểu tổ tông, ta là phụng mệnh lão tổ tông tới tìm ngươi.”; “Nga, sư phụ lão nhân tìm ta có chuyện gì?”
“Nơi này không phải chỗ nói chuyện, Hàn sư đệ, mang bọn ta đi tới một nơi yên tĩnh đi.”; “Hảo.” Hàn Phong gật gật đầu, lăng không mà đi. “Đợi chút, trận đấu này?” Tuyết Mị nhất thời lo lắng kêu lên, nàng nhưng không có quên chính mình vẫn còn đang trong trận đấu đâu.
“Tiểu tổ tông, trận đấu đã xong. Đi thôi.” Nói xong lôi kéo Tuyết Mị lăng không mà đi, đồng thời cùng Hàn Phong hóa thành một đạo lưu quang nháy mắt liền biến mất trong mắt mọi người, không lâu sau, ba người dừng lại ở một gian thanh u trong viện…
Mà ở quảng trường Thái Cực bên này, sau khi Hàn Ứng Long nhìn đến lão tổ tông của bọn họ rời đi, cũng đứng lên tuyên bố cuộc gia tộc so chiêu liền chấm dứt. Tuyết gia phùng chiến tất thắng, đạt được sáu cái danh ngạch tiến vào Thiên Thần học viện, Hàn gia hai cái danh ngạch, Chu, Lâm mỗi nhà một cái danh ngạch.
Lần gia tộc so chiêu này so với thành tựu của Sương Nguyệt thành liền trở thành đề tài nóng nhất, chậc chậc, đại danh Tuyết gia Mị thiếu trong lúc đó đều vang vọng toàn bộ Sương Nguyệt thành, mọi nhà đều biết; cũng là tình nhân trong mộng của ngàn vạn cô nương trong thành. Từ nay về sau mỗi khi có người nhắc tới Tuyết gia Mị thiếu, đều phải dựng thẳng ngón cái lên khen ngợi, hắn chẳng những có bộ dáng suất sắc, thiên phú tốt, còn là truyền nhân duy nhất của đệ nhất cường giả trên đại lục.
Hôm nay, Tuyết Y cũng chỉ có một chương, hì hì, chúc mọi người ngày hội khoái khoạt. Còn có, thỉnh giúp Tuyết Y đề cử một chút, cám ơn.