Những ngày tiếp theo của Tuyết Mị trôi qua cũng thật phong phú, một bên vội vàng học tập trận pháp, một bên lại vội vàng chỉ điểm bọn thị vệ tu luyện. Mà Hàn Quân Dật coi như thành thật vô lại ở bên người Tuyết Mị, cứ hai ba ngày lại chạy về hướng Tuyết gia, cợt nhả dính bên người Tuyết Mị; có nhiều lần bị nàng dưới cơn nóng giận đánh cho mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn như cũ bám riết không tha, trước sau như một.
Thời gian trôi cực nhanh, gần một tháng trôi qua, mà ngày mai, Tuyết Mị sẽ xuất phát đi Thiên Thần học viện, chọn người cho sáu cái danh ngạch nàng cũng đã quyết định, Vô Song, Tiểu Xà, Tiểu Hổ, Tuyết Lộ, Tuyết Thất, còn lại là nàng. Trừ việc này, ba ngày trước, Tuyết Mị đem tam tài trận pháp phòng ngự nàng học gần một tháng nay bố trí bên ngoài Tuyết gia, trận điểm nằm ở Thiên Tâm viện của gia gia, nãi nãi, nếu có địch tập kích, chỉ cần quăng linh thạch vào trận điểm, tam tài trận pháp phòng ngự sẽ tự động mở ra. Nghe Thường Hồng y lão nhân kia nói, trận pháp trung cấp tam tài phòng ngự này có thể chống đỡ được công kích của cường giả linh đế. Đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngươi có đầy đủ tinh thạch.
Trên sân huấn luyện Tuyết gia, “Phanh… Phanh…” thanh âm tập luyện vang không dứt bên tai; gần trăm đạo nhân ảnh, ngươi công ta thủ, đối chọi nắm đấm; mà ở sườn biên sân huấn luyện, trên bức tường cao cao kia, có một thiếu niên mặc Tử y tinh xảo đang ngồi, một tay hắn chống đỡ má, đôi mắt phượng xinh đẹp nhìn chằm chằm những màn chiến đấu phía dưới, lộ ra ý cười trong suốt. Đối với hai năm trước mà nói, hiện tại thực lực của bọn thị vệ có thể nói là đột nhiên tăng mạnh, thực lực trở mình. Nửa tháng trước, Tuyết Lôi dưới sự trợ giúp của Tuyết Mị đã đột phá cảnh giới, trở thành một gã cường giả xú linh suất.
“Mị thiếu, Mị thiếu.” Một đạo thanh âm dễ nghe của nữ tử vang lên, một bạch y cô nương xinh đẹp đứng ở dưới hướng Tuyết Mị vẫy vẫy tay, “Vô Song, chuyện gì?” Tuyết Mị nhảy từ trên tường xuống, dừng ở bên người vị cô nương nọ, mỉm cười hỏi.
“Gia gia nói có việc tìm ngươi, hiện tại đang chờ ở thư phòng.”; “Nga, ta hiện tại liền đi qua đó.” Nói xong, Tuyết Mị liền xoay người rời đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì, chợt quay đầu lại nói: “Đúng rồi, Vô Song, ngày mai chúng ta sẽ tiến vào học viện, ngươi đi thu thập hành lý một chút. Cái kia, thuận tiện cũng thu thập giúp ta một chút.” Xấu hổ nói xong, liền vội xoay người rời đi. Từ khi Tuyết Mị đến thế giới này, sinh hoạt đều có người chuyên môn hầu hạ, cả người cũng biến lười, trừ một số việc sinh hoạt này nọ, còn lại đều không muốn động tay động chân.
Vô Song ngơ ngác nhìn bóng dáng hoàn mỹ của Tuyết Mị rời đi, trong lòng có chút mất mát, Mị thiếu, ngươi hoàn mỹ như vậy, Vô Song chỉ là một người bình thường, ta không cầu có thể có được sự ưu ái của ngươi, chỉ cầu có thể vĩnh viễn nhìn thấy ngươi, dù ở xa xa cũng tốt rồi.
Một tháng trước, Vô Song đã khôi phục bộ mặt ban đầu, nàng khuynh quốc khuynh thành, dung nhan tuyệt sắc diễm lệ vô song nhất thời liền hấp dẫn ánh mắt của vô số người, không ít công tử trẻ tuổi tặng lễ vật cho Tuyết gia, chính là vì một phương dung nhan nào đó, đáng tiếc giai nhân đã có người trong lòng. Vợ chồng Tuyết Trùng Dương cũng cố ý thể hiện ra thân phận của Vô Song ở Tuyết gia, cho nàng đi theo tôn nhi, gọi bọn hắn là gia gia, nãi nãi. Không có ý khác chính là không tiếng động muốn nói với mọi người: Vô Song đã định là cháu dâu của Tuyết gia ta, các ngươi dù có là ai cũng không thể có ý đồ với nàng.
Hoa khôi Hoa Hồng Lâu Song Song cô nương mất tích hai năm qua hiện tại xuất hiện ở Tuyết gia, khi tin tức này truyền ra, nhất thời liền tạo ra oanh động lớn ở Sương Nguyệt thành; đương nhiên phản ứng của Chu gia là kịch liệt nhất, đoán thầm, Thần trộm năm đó khẳng định có quan hệ rất lớn với Tuyết gia, có lẽ chính là linh thần sư tôn của yêu nghiệt Tuyết gia kia, đệ nhất cường giả đại lục Đông Phương Ngọc, nghĩ đến điều này, Chu gia liền kinh sợ, một tháng này, liên tục cấp cho Tuyết gia mấy phần đại lễ để bày tỏ thành ý. Tuyết Mị đối với Chu gia cũng không có phản ứng gì, chính là hiểu rõ cười cười, nếu như Chu gia đã biết an phận thủ thường, buông tha cho bọn họ một con ngựa cũng không phải là không thể.
Lúc này, Tuyết Mị tiến vào thư phòng, vừa vào cửa đã nhìn thấy Tuyết Trùng Dương ngồi ở trước bàn nhắm hai mắt, không biết đang trầm tư chuyện gì. “Mị nhi, ngươi đã đến rồi.” Giống như cảm nhận được Tuyết Mị đã đến, Tuyết Trùng Dương du mở hai mắt, hòa ái cười nói; “Ân, gia gia.” Tuyết Mị lên tiến, đi đến bên cạnh bàn, khi nhìn đến bức họa giống gia gia mình ở trên bàn thì nhất thời kinh ngạc kêu lên: “Oa, gia gia a, lão đầu này là ai a?”
Tuyết Trùng Dương nghe vậy, khóe miệng hung hăng run rẩy, tức giận nói: “Mị nhi, hắn là cha ta, tổ gia gia của ngươi – Tuyết Trùng Thiên.”; “Nga.” Tuyết Mị thản nhiên lên tiếng, ngay sau đó lại lắc đầu nói: “Không đúng nha, gia gia, nhà chúng ta không phải chỉ có năm người sao? Khi nào lại xuất hiện một cái tổ gia gia đến đây?” Tuyết Trùng Duơng thở dài một hơi nói: “Ai, việc này rất dài dòng, Mị nhi, có một số việc cũng nên cho ngươi biết.” Vì thế Tuyết Trùng Dương liền đem thân thế của mình, lai lịch cùng chuyện mình bị đuổi khỏi gia tộc như thế nào, một năm một mười đều nói ra…
Kỳ thật chuyện xưa của Tuyết Trùng Dương rất đơn giản, đơn giản tình cảm chính là khúc mắc của vấn đề. Nói như vậy đi. Đế đô thành là tòa thành thị lớn nhất Tử Tuyết đại lục, lại xưng là thành trung tâm. Nơi đó kinh tế phát đạt, gia tộc san sát, ở đó chủ yếu là lấy bát đại gia tộc: Lam, Thiên, Bạch, Vân, Phong, Hoa, Tuyết, Nguyệt làm trung tâm. Mà hai nhà Tuyết, Hoa qua nhiều thế hệ lại là bằng hữu tri kỷ.
Sáu mươi hai năm trước, lúc ấy Tuyết Trùng Dương chính là nhị thiếu gia của Tuyết gia, cũng là người trẻ tuổi nổi bật ở đế đô thành, hắn từ nhỏ đã đính hôn với tiểu công chúa Hoa gia Hoa Hồng Vũ. Hai người vốn môn đăng hộ đối, trai tài gái sắc, ở đế đô thành là một đôi mà mỗi người đều ca ngợi. Thẳng đến năm Tuyết Trùng Dương 28 tuổi, một lần đi ra ngoài lịch lãm đồng dạng gặp Thủy Liên Nguyệt cũng như vậy, hai người nhất kiến chung tình. Ở yêu thú sâm lâm, hai người cùng nhau trải qua sinh tử, tình ý đã đạt tới mức không thể tự kiềm chế. Vì thế, Tuyết Trùng Dương vì Thủy Liên Nguyệt, vừa về đến ra tộc liền đưa ra lời từ hôn với Hoa gia. Hoa gia đương nhiên là không chịu, Tuyết Trùng Dương vì một nữ tử không rõ lai lịch mà từ hôn với Hoa gia, điều này làm cho hoa gia mất hết mặt mũi, huống chi, Hoa Hồng Vũ từ nhỏ đã thích Tuyết Trùng Dương, nghe được hắn muốn từ hôn với mình, vừa khóc vừa làm loạn.
Nhưng thái độ Tuyết Trùng Dương lại rất kiên quyết, vì Thủy Liên Nguyệt, mặc kệ tất cả cùng Hoa Hồng Vũ từ hôn, vì thế quan hệ hữu hảo nhiều thế hệ giữa hai nhà Tuyết, Hoa nguyên bản bắt đầu trở nên xơ cứng. Gia chủ Tuyết gia Tuyết Trùng Thiên, cũng là phụ thân của Tuyết Trùng Dương, vì bảo trì quan hệ hữu hảo nhiều năm giữa hai nhà, đã quyết tâm đem đứa con mình yêu quý nhất trục xuất khỏi gia tộc.
Chính là như vậy, Tuyết Trùng Dương từ một thiếu gia được hưởng ngàn vạn sủng ái nhà thế gia chỉ sau một khắc thời gian đã biến thành một người bị người người khinh bỉ, lưu lạc bên ngoài không có nhà để về. Nhưng hắn cũng không nản lòng, bởi vì bên cạnh hắn có người hắn yêu đi cùng. Nhưng Hoa gia tựa hồ không muốn buông tha bọn họ dễ dàng như vậy, liền âm thầm phái sát thủ truy sát bọn hắn, bất quá mỗi lần như vậy bọn họ đều may mắn trốn thoát khỏi cửa sinh tử. Sau đó, Tuyết Trùng Dương cùng Thủy Liên Nguyệt liền trốn tới Sương Nguyệt thành hẻo lánh này. Trải qua khúc chiết, hai người rốt cục lập nên một cái Tuyết gia khác.
Hôm nay Tuyết Y có điểm không thoải mái nên chỉ có một chương, thật có lỗi. Còn nữa, thỉnh mọi người hỗ trợ đề cử một chút. Cám ơn.