Phục Khắc Xuân Nhật

Chương 1: "Sau khi chúng ta kết hôn"




Chương 1: "Sau khi chúng ta kết hôn"

Sau cơn mưa giữa tháng ba.

Hai bên đường thành phố Hạnh Tây nở đầy những đóa hoa hạnh như cát trắng, hương thơm trong veo nức mũi.

Bùn đất hòa vào mùi không khí ẩm ướt, bao lấy cánh hoa rũ xuống nơi đầu cành. Bàn đá ở một góc vắng người vẫn còn ướt sau trận mưa đêm qua, vũng nước phản chiếu một ngày xuân trong lành.

Một chiếc ô tô tư nhân chạy chầm chậm qua con phố được bao quanh bởi hoa hạnh này, đi một mạch từ khu biệt thự tương đối yên tĩnh đến trung tâm thành phố náo nhiệt. Có thể liên quan đến thời gian mà bảy giờ sáng trên đường không có nhiều xe cộ lắm.

Lái xe chỉ mất tầm hai mươi lăm phút đã dừng cạnh một toàn nhà văn phòng.

Vì không nhập thông tin giấy phép nên hắn không thể lái xuống hầm gửi xe của tòa nhà này.

Chờ chừng mười phút, có một nhân viên mặt tây trang màu đậm vội vàng đi ra từ cửa chính văn phòng. Khuôn mặt người này mệt mỏi, không khó để nhìn thấy được việc tăng ca gần đây khiến hắn mệt mỏi biết bao nhiêu.

Cậu ta đi đến trước chiếc xe một cách rất thông thạo, lái xe nhanh chóng hạ cửa kính bên phải ở phía sau xuống.

Ngồi ở nơi đấy là một người đàn ông mặt mày thanh tú. Chỉ thấy anh rũ nhẹ đầu xuống, mái tóc hơi dài che khuất mắt phải xinh đẹp, mà mắt tái thì không có một chút hồn nào.

Nghe thấy tiếng cửa kính khiến anh từ từ chuyển mặt về phía đó, đôi mắt vô hồn, một nụ cười nhẹ dần lộ ra trên khuôn mặt: "Thư ký Từ đấy à?"

"Là em đây, anh Trì." Từ Linh vừa nhìn thấy mặt Trì Thu mà không khỏi hẫng một nhịp. Không thể không nói gương mặt này của Trì Thu, với một người đàn ông thì quá thanh tú quá xinh đẹp, giống như nhánh hoa trắng đầu cành của thành phố Hạnh Tây.

Nói quá thêm nữa thù dù Trì Thu có debut làm diễn viên cũng không thành vấn đề. Nói không chừng mấy công ty kia còn muốn giành nữa là khác.

Chỉ tiếc...

"Thư ký Từ?"

Bị Trì Thu gọi một tiếng khiến hắn không suy nghĩ nữa.

Vì che giấu sự xấu hổ của mình mà Từ Linh cười ngượng một tiếng, cuối cùng lại thấy mình cứ như vẽ vời thêm chuyện.

Dù sao Trì Thu cũng là một người mù, sao mà nhìn thấy được.

Từ Linh khom người lễ phép nói: "Giám đốc Lục còn đang bận, anh cứ đưa cho em là được ạ."

Trì Thu nghe vậy, đôi tay nhỏ nhắn trắng nõn bưng đồ giữ nhiệt lên. Ngay lúc đó, bình giữ nhiệt đụng nhẹ một phát vào mép cửa sổ

Nghe 'cốp' một tiếng nhỏ xíu ----

Người ngồi phía sau khẽ nhích môi rồi lại nói một câu khách sáo: "Mấy nay anh ấy bận việc nên không gọi điện cho tôi, tôi lo không biết anh ấy ăn cơm có ngon không, nên có làm canh này, nhờ cậu nhé."

Từ Linh nhận lấy chiếc bình giữ nhiệt vẫn còn vương hơi ấm từ lòng bàn tay của Trì Thu, đáp: "Có gì đâu, không sao, đều là việc em nên làm mà. Nếu lần sau anh không gọi cho giám đốc Lục được thì cứ gọi cho em, điện thoại là thứ bất ly thân của em mà."

Trì Thu gật đầu rồi cười cảm ơn, dặn thêm: "Canh gà hầm lâu lắm đấy, nếu anh ấy quên ăn thì nhắc giúp tôi với nhé?"

"Vâng." Từ Linh nhìn đồng hồ: "Anh Trì nếu không còn việc khác thì em xin phép đi trước nhé."

Trì Thu nghĩ một thoáng vì cứ không an tâm: "Thư ký Từ này! Tôi có thể...lên được không? Nửa tháng nay anh ấy không về nhà, tôi muốn gặp anh ấy."

Ngay giây phút đấy Từ Linh lộ vẻ khó xử.

Thế nhưng lời nói vẫn bình tĩnh như trước, sợ đối phương nghe ra vấn đề gì rồi lại lo lắng: "Anh Trì ơi, giám đốc Lục đang bận lắm, sợ anh lên cũng nói được vài câu thôi. Thật đấy, mấy nay công ty bận tối mắt tắt mũi, anh em tụi em tăng ca vài ngày rồi còn chưa được về nhà đây này."

Vẫn là một câu từ chối lễ phép và chân thành.

Không ngoài dự đoán của Trì Thu, anh rũ mắt xuống rồi bất giác mím môi lại. Vẻ mất mát thoáng chốc đã không còn, trên khuôn mặt này vẫn luôn khiến cho người khác sinh ra mấy phần trìu mến.

Từ Linh thấy vậy cũng không đành lòng, nhưng hắn không thể tùy tiện dắt Trì Thu vào trong được.

Hắn đành phải nói lại lần nữa: "Xin lỗi anh Trì nhé."

Trì Thu im lặng cuộn ngón tay rồi níu chặt góc áo của mình lại. Anh không cố ý khiến Từ Linh khó xử nên mới nói một cách quan tâm rằng: "Thư ký Từ, tôi gửi mọi người chút cà phê và đồ ngọt, tầm nửa tiếng sau sẽ tới, công việc vất vả rồi."

Trên đường trở về, Trì Thu vẫn giống như thường lệ, đôi mắt vô hồn và cứ ngơ ngác 'nhìn' về phía trước.

Tiểu Nghiêm làm lái xe thấy anh buồn bã như vậy, mấy lần định mở miệng nhưng thấy ăn nói vụng về quá nên thôi. Cuối cùng, sau khi cậu thấy một tiệm đồ ngọt phía trước, nghĩ nghĩ gì đó, bỗng nhiên ho nhẹ một tiếng gọi Trì Thu sắp xuất hồn trở về.

Tay Trì Thu nhích một chút, hơi hoang mang.

Tiểu Nghiêm quan tâm mà nói: "Anh Thu, hay đến Sweet nhé? Không phải anh thích ăn bánh kem của hãng đó nhất sao, nhìn như gần đây có về loại bánh mới." Trì Thu nghe xong thì lắc đầu, giọng nói đầy sự mất mát: "Không đi đâu."

Xe lại lái vào con đường có hoa hạnh nở rộ hai bên, cửa sổ xe đóng chặt ngăn cách mùi hương bên ngoài. Tiểu Nghiêm im lặng thả cửa xuống một chút, luồng không khí tươi mới tràn vào trong xe, bầu không khí não nề nổi lên.

"Nếu tâm trạng anh không tốt, thật ra ăn một chút bánh ngọt cũng ổn đấy..."

Trì Thu vẫn lặng thinh không biết đang suy nghĩ điều gì. Sau đó anh lại nói: "Thôi không cần đâu, về thẳng nhà luôn đi."

Vừa nói xong thì chiếc điện thoại Tiểu Nghiêm tiện tay để bên lái phụ reo lên.

Khi Tiểu Nghiêm lái xe cũng xem như đang trong thời gian làm việc, hiển nhiên sẽ không nghe điện thoại cá nhân. Chỉ là cậu bắt thấy thứ hiển thị trên màn hình, thông báo hiển thị chữ 'Giám đốc Lục', lập tức tìm chỗ đậu xe lại.

Tiểu Nghiêm nhận điện thoại, cậu còn chưa lên tiếng thì đã nghe thấy âm sắc trầm thấp của Lục Minh ở đầu dây bên kia, hắn nói với giọng khàn khàn: "Trì Thu đâu?"

"Dạ anh chờ một chút ạ." Tiểu Nghiêm tháo dây an toàn của mình ra, quay người đưa điện thoại vào tay Trì Thu hẳn hoi rồi cười nói: "Là điện thoại của giám đốc Lục ạ!"

Trong giây phút đó, chân mày đang nhíu chặt của Trì Thu giãn ra, không cần nói cũng biết sự vui mừng đang bò lên đuôi chân mày, khiến cho ngũ quan vốn đã xinh đẹp lại càng động lòng người hơn. Anh cẩn thận từng chút một áp điện thoại vào tai, nóng lòng mà gọi một tiếng; "Lục Minh à!"

"Sao không nghe điện thoại?" Giọng Lục Minh nghe giống như quan tâm nhưng vẫn có đến mấy phần nhạt nhẽo.

"Lúc nãy vội ra cửa quá, hình như để quên di động trong nhà rồi."

Bình thường Trì Thu không hay nói quá nhiều, lúc nào cũng rất hướng nội, nhưng đó chỉ là với người khác. Mỗi khi anh gặp Lục Minh thì nói chuyện cứ như cái sọt gạo, hút đầy nước, hạt nào hạt nấy chắc nịch, vội vội vã vã hướng về phía lồng ngực của Lục Minh.

"Lục Minh, bây giờ anh đã rảnh chưa?"

"Nghỉ được một chút."

"Anh ăn cơm có đúng giờ không? Lần nào anh bận thì chỉ ăn vài miếng qua loa cho có, không tốt cho dạ dày đâu." Anh biết những điều này đều do thư ký của Lục Minh vô tình nói ra. Vụn vặt thôi, không nhiều, dù sao biết một chút còn hơn không.

Ai bảo anh không nhìn được, cũng chỉ có thể nghe người khác nói cho mình mà thôi.

Lục Minh lạnh nhạt: "Vẫn đúng giờ."

Câu trả lời của hắn rất ngắn gọn, nhưng nó vẫn không ngăn nổi sự nhung nhớ của Trì Thu với Lục Minh.

Trì Thu không để ý Tiểu Nghiêm ngồi phía trước, cầm điện thoại không nỡ gác, sau khi nói rất nhiều những lời quan tâm mới lưu luyến hỏi: "Em phiền anh nghỉ ngơi không? Giọng anh nghe mệt mỏi quá, thôi cúp điện thoại đi, khi nào anh làm xong chúng ta về nhà rồi..."

"Không cần."

Cái cách một hỏi một đáp này người ngoài nghe sẽ thấy không thú vị, cũng sẽ cảm thán răng đôi bạn lữ mới cưới này lạnh nhạt với nhau quá. Nhưng đối với Trì Thu thì đây lại là sự thân cận cực kỳ chân thành, đầu ngon tay của anh miết nhẹ vào điện thoại: "Lục Minh này..."

"Ừm?"

"Bao giờ thì anh xong?" Hỏi thôi mà anh cứ cảm thấy không ổn, thế là lại lắp bắp giải thích: "Em, em nhớ anh quá."

"..."

"Sau khi chúng ta kết hôn, anh vẫn luôn bề bộn công việc, ít khi nào cạnh em....em cứ nhớ anh mãi."