Phúc Thê Tụ Bảo

Phúc Thê Tụ Bảo - Chương 24




Đỗ Phúc Hề biết hắn đang giận, nhưng lại không biết có phải vì nàng đã không tin đứa bé trong bụng Liên di nương không có quan hệ gì với hắn, hay tại nàng không chịu ở lại giúp hắn dùng bữa tối, cho nên hắn mới dứt khoát không chịu ăn?

Nàng đi thẳng vào trong phòng ngủ, quả nhiên làđã tắt đèn, rèm cũng đã hạ xuống, trong phòng chỉ có ánh trăng nên cũng không nghe thấy tiếng động nào.

Nàng nhẹ nhàng thở dài, sau đó đi ra khỏi phòng ngủ, A Chỉ đang đứng chờ ở bên ngoài, thấy nàng đi ra mới nhỏ giọng nói: "Để nô tỳ hầu hạ người tắm rửa!"

Đỗ Phúc Hề gật đầu, bị Liên di nương làm ầm ĩ một trận như vậy, nàng ăn cũng không thấy ngon miệng, dù sao trước đó nàng cũng đã ăn một chén kim ti tổ yến, nên cũng không cảm thấy đói, tắm một cái lại tốt hơn.

Trong phòng sớm đã được chuẩn bị sẵn bồn tắm, nhỏ vài giọt tinh dầu mộc tê hương, A Chỉ cẩn thẩn bới tóc của nàng lên, sau khi nàng ngồi vào trong bồn tắm liền bật ra một tiếng thở dài khoan khoái.

A Chỉ quan tâm nàng, biết nàng không dùng bữa tối nên đã chuẩn bị nửa bình rượu ngọt cùng với một ít đồ ăn vặt để ở trên bàn, nơi nàng chỉ cần vươn tay là có thể lấy được, đây giống như một loại hưởng thụ của các bậc đế vương, ngâm nước chừng nửa canh giờ, nàng cũng nhanh chóng ngủ thiếp đi.

Tắm rửa xong xuôi, A Chỉ lại hầu hạ nàng mặc quần áo, thấy sắc trời cũng đã khuya, nàng vội vàng giục A Chỉ đi nghỉ ngơi.

Ở trên giường, Tôn Thạch Ngọc cũng không hề nhúc nhích, hô hấp cũng ổn định nên nàng nghĩ chắc hắn đã ngủ say.

Nàng cởi áo ngoài ra, vừa bất nhã vừa vụng về bò lên giường, bởi vì phải vượt qua Tôn Thạch Ngọc mới vào bên trong giường được, sợ quấy rầy hắn nên từng động tác của nàng cũng rất cẩn thận, vất vả lắm mới ổn định vị trí, nàng vội nín thở rồi từ từ đưa lưng về phía hắn nằm xuống, còn cố hết sức co lại vào bên trong tường, chỉ sợ đụng phải hắn.

Ai biết khi nàng mới yên ổn nằm xuống, rón rén kéo chăn lên đắp kín, rồi thở ra một hơi, thì bất ngờ có một cánh tay ở phía sau lưng vòng qua ôm lấy eo của nàng, trái tim nàng nhất thời nhảy lỡ một nhịp.

"Thiếp tưởng gia đã ngủ..." Thân thể nàng cứng ngắc khẩn trương.

Tôn Thạch Ngọc siết chặt cánh tay, để cho thân thể hai người dán sát vào nhau hơn, rồi hắn gối đầu lên vai nàng: "Loại thời điểm này không nên nói chuyện."

Đỗ Phúc Hề có kiến thức của thời hiện đại, biết "loại thời điểm này" là chỉ loại thời điểm kia, trái tim của nàng lập tức đập liên hồi và kịch liệt, trong đầu nàng nghĩ lung ta lung tung, mới ngâm mình trong bồn tắm nên cơ thể nàng rất là thơm ngát, dường như dự đoán sẽ có chuyện phát sinh, muốn ướp hương cơ thể dâng lên cho hắn, nghĩ tới đây nàng liền xấu hổ.

Cả người Tôn Thạch Ngọc nóng như lửa đốt, đôi môi nóng bỏng cứ dao động cắn mút vành tai và sau cổ nàng, thỉnh thoảng lại thì thầm bên tai nàng, thổi hơi vào trong lỗ tai nàng, luồng hơi nóng hổi đó từng đợt từng đợt đi vào trong tai nàng, khiến nàng tê dại không thôi, nàng nhắm chặt mắt rồi ưỡn người lên.

Nàng cong người, mông nàng vô tình chống lại nguồn nhiệt nóng bỏng mà hắn đang có gắng chịu đựng, cơ thể hắn lập tức căng thẳng, dường như giữa hai chân hắn đang có một luồng khí thật nóng muốn trào ra ngoài, hắn tùy tiện xé bỏ xiêm y và thắt lưng của bản thân, rồi dán lên thân thể nàng lần nữa, dứt khoát xé luôn trung y của nàng, bờ vai mịn màng thanh tú nhanh chóng lộ ra hơn một nửa, hắn bắt đầu khiêu khích đôi vai nàng, lúc thì liếm lúc thì hút, lưu lại vài ấn ký màu hồng, khiến nàng mềm nhũn.

Lúc tắm rửa, nàng có uống một chút rượu, nên có cảm giác hơi say say, với lại sau khi tắm nước nóng cảm thấy nhiệt độ cơ thể mình từ từ nóng lên, cơ thể vốn đang nóng, lại bị hắn ôm chặt rồi khiêu khích như vậy, kiếp trước nàng chưa từng biết mùi đời nên với đối với mấy chuyện giường chiếu này không hề có kinh nghiệm, lúc này thân thể nóng như thiêu đốt.

Tôn Thạch Ngọc ôm chặt cơ thể mềm mại trắng mịn nhỏ nhắn của nàng vào trong lòng, hắn phấn khích xoa bóp mông của nàng, hai cái quả nho nhỏ trong mắt hắn trước đây, bây giờ lại vô cùng mất hồn và có sức hấp dẫn với hắn, cơ thể hắn nóng rực như lửa, hai tay hắn tự động xoa bóp đôi gò bồng đảo đang sưng phồng lên qua làn lụa mỏng của nàng, hài lòng khi nghe được phản ứng của nàng, lúc thì kinh hãi lúc thì rên rĩ.

Hắn nhẹ nhàng gạt đi mái tóc dài đen óng như tơ của nàng sang một bên, đôi môi chuyển qua bờ vai tinh tế mềm mại của nàng, tiếp tục ma sát, nghĩ đến có thể vì Liên di nương mà nàng chết tâm với hắn, không muốn tiếp tục gần gũi với hắn nữa, hắn cảm thấy đau lòng không tả nỗi, liền phát sinh một loại dục vọng chiếm hữu, để nàng không thể rời khỏi hắn.

Hắn bỗng buông hai tay ra rồi xoay nàng lại đối diện với hắn, nhìn thấy sắc mặt nàng ửng hồng, bờ ngực phập phồng run rẩy càng khiến cả người hắn kích động, hắn bị kích động đến nỗi toàn thân mất khống chế chế, hắn nhanh chóng dùng môi phủ kín miệng nàng, hai tay vuốt ve cơ thể nàng, vô cùng thô lỗ cởi áo nàng, cơ bắp của hắn càng lúc càng căng ra, mỗi một va chạm vào cơ thể bóng loáng của nàng thì cảm giác nhức nhối càng tăng cao, mãi cho đến khi mảnh vải che cuối cùng đậy trên người nàng bị xé xuống, thì trong cơ thể hắn hình như có thiên quân vạn mã xông tới, khiến nàng thẹn thùng kinh hô.

Đỗ Phúc Hề cắn môi đỏ mặt, ánh mắt hắn nóng rực triền miên, lại thêm cơ thể tinh tráng không một mảnh vải, bên dưới cơ bụng săn chắc, là hình dáng huyết mạch sôi sục, làm cho trái tim nàng càng đập điên cuồng không dám nhìn thẳng, theo bản năng muốn kéo chăn qua để che vị trí trọng yếu lại.

Khó khăn lắm mới mở được cảnh xuân ở trước mặt, sao hắn có thể cho phép nàng che đi mất?

Hắn cố định hai tay nàng trên đỉnh đầu, ánh mắt sáng rực mãnh liệt không chớp lướt trên cơ thể nàng.

Nàng đỏ mặt, tựa như mật đào ngọt ngào run rẩy, vòng eo mảnh khảnh không đầy một nắm tay, hai chân tinh tế thẹn thùng chồng lên nhau, dáng vẻ kiều diễm này đã bức khả năng tự chủ của hắn đến sát ranh giới nổ tung.

Nàng bị hắn nhìn đến ngượng ngùng và mất tự nhiên, nàng không nhịn được cầu xin hắn: "Gia, có thể đừng nhìn thiếp nữa được không?"

"Chỉ nhìn thôi, sao mà đủ?" Đôi mắt hắn sâu thẳm và nóng rực, giọng nói khàn khàn phủ đầy tình dục.

Nàng còn chưa hiểu ý của hắn, thì bờ môi nóng bỏng của hắn đã che kín đôi môi nàng, vừa sâu vừa gấp gáp, khiến nàng suýt chút nữa ngừng thở! 

Cả cơ thể nàng ửng đỏ, hắn yêu cực dáng vẻ yêu kiều gần như đang rơi vào trạng thái mê mẩn của nàng, chuyện này như một lời khen ngợi đối với hắn, hắn vẫn là một anh hùng trên lưng ngựa, mặc kệ là với địch nhân hay nữ nhân, hắn đều muốn lấy chinh phục làm mục tiêu thứ nhất, mà hắn vẫn còn chưa có bắt đầu, nàng đã không chịu đựng nổi rồi, dáng vẻ mềm mại đáng yêu của nàng kia đã làm cho lòng hắn vui vẻ.

Xưa nay hắn không thích quân kỹ cố ý rên rĩ quá mức, không thích bọn họ chủ động hầu hạ, suốt quá trình giống một đợt luyện binh, vừa vặn chỉ để thõa mãn dục vọng cơ thể mà thôi.

Đây là lần đầu tiên hắn cảm nhận được sự rung động say mê, ngọt ngào yêu kiều, không thể nào tả nỗi, chỉ thuộc về riêng một mình nàng.

Hắn gần như liều mạng quấn lấy lưỡi nàng, hắn ngậm cắn bờ môi nàng, điên cuồng thưởng thức sự ngọt ngào giữa môi lưỡi của nàng, đôi môi nóng bỏng lướt dọc theo bờ vai tuyết trắng thơm mát trượt đến khuôn ngực ngọc ngà đang run rẩy, rồi từ từ ngậm cái nhụy anh đào đỏ ửng, không ngừng mút hôn liếm láp, đầu lưỡi nóng rực lại tiếp tục đi xuống, cuối cùng dừng lại trên hoa tâm run rẩy của nàng, đây là chuyện hắn chưa từng làm với một nữ nhân nào cả.

Nàng xấu hổ đến cực điểm, chóp mũi của hắn đang đểở hoa hạch của nàng, có nghĩa là, hắn đang nhìn nơi đó của nàng, nàng muốn khép chân lại, nhưng hắn dễ gì cho phép, vẫn nâng cao hai chân nàng, đầu lưỡi nóng bỏng bừa bãi xông vào bên trong, nàng uốn éo cơ thể, bật ra từng tiếng từng tiếng rên rĩ, hắn lại cứ cố ýđẩy đầu ngón tay vào bên trong hoa huy*t của nàng, nàng gần như bị hắn làm cho xấu hổ chết đi được, hắn cứ dày vò nàng như vậy, khoải cảm cực lạc do ngón tay hắn mang lại cứ từng đợt từng đợt ập tới, khiến nàng không thể nào chống đỡ nổi, chỉ có thể bị động để cơ thể phát sinh phản ứng thành thực, phán ứng mà nàng không dám đối mặt, cơ thể nàng đặc biệt nhạy cảm, hắn chỉ tùy ý trêu đùa nàng đã có thểđạt được cực khoái.

Nàng không biết đã chết đi sống lại mấy lần, cuối cùng người nào đó cũng thỏa mãn, hạ chân nàng xuống.

Nàng khẽ mở ánh mắt mê ly nhìn hắn, miệng hé mở, nàng còn chưa bình thường trở lại nên hơi thở gấp, đôi gò bồng đảo trắng mịn hơi rung rẩy đã trêu chọc đến giác quan của hắn, hô hấp của hắn cũng trở nên dồn dập.

Đôi mắt sáng quắc của hắn khóa chặt nàng, ở trong mắt hắn nàng như một đóa hoa đào tỏa hương nồng nàn, môi hồng khẽ run, hơi thở tinh tế gấp gáp cùng cơ thể nhẹ nhàng rung động đều khiến cho dục vọng của hắn bùng cháy điên cuồng.

Hắn bất ngờ đè nàng ở dưới thân, không tiếp tục đè nén dục vọng của mình với nàng nữa.

Nàng đã không còn sức lực, đầu óc mê man để mặc hắn hôn, dường như hắn mút đến cánh môi của nàng sưng lên, nàng cũng không quan tâm, ý thức của nàng bây giờ hỗn loạn, nên để mặc hắn đè lên người mình, để mặc cho bàn tay lớn của hắn cứ điên cuồng mà mơn trớn trên người nàng, mặc cho hắn triền miên cắn gặm lỗ tai nàng, mặc hắn thẳng lưng rồi đẩy mạnh vào tiểu huyệt non mềm nóng ẩm của nàng...

"A!" Nàng hét một tiếng đau đớn, rồi chợt đổ một tầng mồ hôi mỏng.

Hắn chống đỡ nàng, rồi khổ sở chịu đựng để không cho dục vọng bùng nổ. Nhanh như vậy đã bắn ra thì quá mất mặt rồi...

"Gia... Không muốn... Không muốn." Nàng cau mày chịu đựng cảm giác đau đớn xé rách này, hai gò má vì ngượng mà ửng hồng, cảm thấy cơ thể hắn có thể hòa tan vào nàng.

Hắn đau lòng nhẹ nhàng dụ dỗ: "Chịu đựng một chút, lát nữa sẽ không còn đau đớn."

Hóa ra cơ thể nàng không giống thanh quả tử, chẳng những không giống, mà còn cực kì mất hồn, khiến cho hắn yêu thích không muốn buông tay. Hắn ẩn nhẫn kiên trì, cố gắng kéo dục vọng ra một chút rồi mới đẩy nhanh lực đạo, không ngờ hành động này lại làm cho nàng kêu lên, cơ thể còn căng thẳng, suýt chút nữa đã bức hắn bắn ra, hắn hít một hơi thật sâu, rồi vội vàng điều chỉnh tiết tấu, ổn định dục hỏa như dòng nước chảy xiết, phải tốn một chút công phu mới có thể khắc chế chính mình rồi mới tiếp tục luật động.

Nhưng một khi đã buông thả, luật động liền không thể ngăn cản được, cơ thể hai người va chạm mạnh mẽ, hắn càng lúc xâm nhập càng sâu, cảm giác xa lạ mà vui sướng mãnh liệt làm cho nàng kêu lên, không khống chế nổi mà co giật, hai tay của nàng theo bản năng nắm lấy khăn trải giường bên dưới, chỉ sợ không nắm chặt thì nàng sẽ bị hắn đẩy bay ra ngoài.

Hắn là một người có dục vọng mãnh liệt, nhưng vì tại ngoại trong quân lữ, lúc nào cũng đơn giản, tiết chế, chỉ huy, kiếp trước vì chiến dịch với Đại Nguyệt quốc, nên đã cấm dục từ lâu, với lại thân thể sau khi trùng sinh lại quá yếu ớt nên cũng không có cách nào sinh hoạt chăn gối, bây giờ dốc hết toàn bộ dục vọng lên nàng đến hơn nửa đêm, sau đó mới chịu buông tha rồi ôm nàng ngủ thật say, gương mặt khi ngủ vẫn còn vương lại nụ cười thõa mãn.

Cả người Đỗ Phúc Hề mệt mỏi đến không thể nhúc nhích được, tất cả những chuyện nàng nghĩ tới, không nghĩ tới, kiếp trước nghe qua, chưa từng nghe qua, nam nhân đang ôm nàng đã làm tất cả, nếu nhưở kiếp trước, bạn bè sẽ nói nàng rất hạnh phúc. Bởi vì bọn họ và nhóm bạn trai kết giao nhiều năm, đã không còn hứng thú va chạm, dẫn đến bọn họ trở thành những oán phụ chốn khuê phòng.