Phúc Trạch Hữu Dư

Chương 2: Không nhặt của rơi




Tiểu khu này mới được khai phá vài năm, đang trong giai đoạn phát triển, cho nên giá phòng không thấp, điều kiện xanh hoá bên trong cũng không tệ. Đây là do cha mẹ Lục Thừa Dư mua cho y, lúc mua, hai người nói là để cho y cưới vợ, kết quả phòng ở mới vừa trùng tu xong, hai người đã bất ngờ qua đời.



Vào thang máy, nhấn nút tầng trệt, bên trong có vài người nhưng không có ai nói chuyện với nhau, Lục Thừa Dư cũng không biết những người này, đợi đến tầng 6 liền đi ra, lấy chìa khóa mở cửa phòng.



Trong phòng trống rỗng, đem gian phòng quét tước qua một lần, Lục Thừa Dư lấy laptop ra, cắm điện vào, mở một vài bài hát tùy ý, y đi tới trên ban công, phát hiện cây tiên nhân cầu mình nuôi vẫn còn sống, tưới nước cho cây xong, y tựa ở lan can sân thượng nhìn hòn non bộ phun nước ở trung tâm tiểu khu, đột nhiên cảm thấy chút hào hứng đều mất hết.



Cha mẹ y đều là phần tử trí thức thế hệ trước, về sau cha y nghỉ dạy làm quản lí một công ty, mẹ y là giáo sư đại học. Cho nên lúc lựa chọn tân phòng (phòng tân hôn) rất coi trọng tiểu khu xanh hoá này, thế nhưng hai người chưa có ở tân phòng này một ngày nào thì qua đời. Y còn có cậu dì bác cô các loại, mặc dù không có để ý tới y, nhưng khi cha mẹ y mất cũng không có tính toán y, coi như là phúc hậu, dù sao ai cũng có gia đình cả, người bình thường sao còn nhớ được quản con nhỏ của người khác, huống chi y cũng không còn nhỏ nữa.



Gọi điện thoại để công ty đưa nước uống tới, y ngồi vào trước máy vi tính, tìm một ít tư liệu mình cần, Lục Thừa Dư vuốt cằm xuất thần nghĩ, kiếp trước lúc y chết, đã tốt nghiệp gần chín năm, nhưng trong chín năm ngắn ngủi như vậy, kinh tế đã phát triển nhanh chóng, có mấy công ty hàng đầu cũng coi là lộ nhân giai tri (thành ngữ chỉ sự nổi tiếng). Lúc trong buổi họp mặt bạn học, Trần Cẩn đang làm quản lí ở chi nhánh Lương thị được mọi người tâng bốc, liền đề cập tới mấy công ty hàng đầu này, có vẻ như Lương thị phát triển phi thường tốt.



Năm đó y không biết Lương thị có quan hệ với cha mẹ y, cho nên khi gần tốt nghiệp đại học, đi Lương thị phỏng vấn. Vài năm sau, khi Lương Đức Hữu một bộ cao cao tại thượng trào phúng y, y mới biết được, trước đây bởi vì bị vật trên cao rớt xuống trúng xe nên cha mẹ của y mới bỏ mình, địa điểm gặp chuyện không may chính là công trình bất động sản của Lương thị.



Nguyên nhân là do biện pháp an toàn công trình không được tốt, cho nên cuối cùng toà án xử công ty xây dựng chịu trách nhiệm hoàn toàn, bồi thường một số tiền lớn cho Lục Thừa Dư. Thế nhưng, ai lại muốn đem tính mạng thân nhân ra đổi lấy tiền chứ?



Sau này y ở trong khách sạn nhìn thấy Trần Cẩn cùng Lương Đức Hữu hưởng tuần trăng mật, Lương Đức Hữu mới khinh bỉ nói ra chuyện này, lúc đó y nghĩ, trên thế giới này sao lại có loại người chết tiệt như thế chứ, mượn danh tình yêu ăn dấm chua vốn không có thật, khẩu xuất ác ngôn, cao cao tại thượng, còn cho mình là tình thánh, cái loại đần độn này, tưởng mình là diễn viên chính trong kịch ngôn tình chắc?



Cho nên y liền không duy trì được phong độ, hung hăng đánh cẩu vật tự cho là đúng này một trận, đánh Lương Đức Hữu kêu cha gọi mẹ, trước khi đi còn đá một cước vào cái chân thứ ba của hắn (khụ, chak mn cũng hỉu chân thứ 3 của nam giới là gì r hen), cũng không biết sau này hắn có dùng được cái chân kia không nữa. Ai biết vào ban đêm y ngoài ý muốn bỏ mình, không biết khi Lương Đức Hữu muốn tìm y trả thù, kết quả phát hiện y đã chết, trong bụng có nghẹn chết không.



Thời điểm Lương Đức Hữu bị đánh, chắc hắn cũng không nghĩ y từ trước đến nay đều nho nhã lễ độ mà sẽ đi đánh người, còn đánh có tiết tấu có phong cách như thế. Không có biện pháp a, y từ trước đến nay rất văn minh, nhưng không phải là kẻ dễ ức hiếp.



“Hoa Đỉnh Quốc Tế…” Y cười híp mắt nhìn trang web chính thức của Hoa Đỉnh Quốc Tế, lười biếng dựa vào trên ghế sa lon: “Liền cái này vậy.”



Buổi chiều ngồi xe đến sàn chứng khoán đăng kí xong tài khoản, y trực tiếp mua một ít cổ phiếu của Hoa Đỉnh Quốc Tế, việc này làm cho người môi giới hết sức bất ngờ, dù sao hôm nay Hoa Đỉnh Quốc Tế tiếp mới nhận cũ, kinh tế rung chuyển bất an, không ít nhà đầu tư có cái nhìn không tốt về công ty này, giá cổ phiếu mấy năm gần đây rất thấp, hắn thật không ngờ sẽ có người vào lúc này mua nhiều cổ phiếu Hoa Đỉnh như vậy.



Bất quá làm người môi giới, hắn cũng không nhiều lời, dựa theo ý tứ khách hàng mua vào, về phần mua cao hay thấp, đó là chuyện của khách hàng.



Hiện tại thị trường chứng khoán càng ngày càng sa sút, thậm chí chỉ có một số ít là hiện đường xanh lá (thể hiện giá hoặc chỉ số tăng), những năm trước đây rất nhiều người cuồng nhiệt với chứng khoán, hiện tại những người này so với trước đây lại cẩn thận hơn.



Hoa Đỉnh Quốc Tế đối với Lục Thừa Dư mà nói, đó chính là Blue-chip [1], y cũng không có ý định dùng cổ phiếu kiếm tiền, chỉ là đối với công ty này thập phần có lòng tin, không muốn lãng phí cơ hội tốt mà thôi. Phải biết rằng, qua một tháng nữa, cổ phiếu mua vào của Hoa Đỉnh Quốc Tế, không phải là cái giá thấp lè tè này nữa đâu.



Hoa Đỉnh Quốc Tế hiện tại chính là thời điểm mưa gió hỗn loạn, nghe đồn các thế lực bên trong Hoa Đỉnh đấu đá hết sức lợi hại, thiếu đông gia muốn thượng vị, thế hệ trước lại muốn nắm thiếu đông gia trong tay, cho nên rất náo nhiệt. Bất quá y nhớ rất rõ ràng, cuối cùng thiếu đông gia Hoa Đỉnh nắm trong tay toàn cục, hơn nữa còn thành bá chủ công nghiệp trong nước.




Nghĩ tới đây, Lục Thừa Dư thở dài một cái, đều là thanh niên như nhau, sao lại khác biệt lớn như vậy chứ?



Thấy thời gian không còn sớm, y tìm một nhà hàng Trung Quốc, gọi mấy món ăn, còn chưa ăn được phân nửa, liền thấy một nam nhân mặc tây trang phẳng phiu cùng với một nữ nhân diện mạo ngọt ngào đi tới.



“Thừa Dư?” Nam nhân tây trang liếc nhìn thức ăn trên bàn y, dùng giọng điệu nhạt nhẽo hỏi, “Gần đây em có khỏe không, có thời gian thì qua nhà anh chơi.”



“Đống ca,” Lục Thừa Dư lễ phép chào hỏi hai người, thấy Lục Đống ngồi xuống, y dùng khăn ăn lau khô miệng, “Thật không ngờ lại gặp được anh ở chỗ này, em sắp tốt nghiệp, chuyện có chút nhiều, chờ lúc rảnh rỗi nhất định đi sẽ thăm hỏi mọi người.” Lục Đống là con của đại bá y, xuất ngoại du học hai năm, sau khi về nước lăn lộn cũng không tệ lắm, được cho thanh niên tài giỏi đẹp trai trong Lục gia bọn họ. Chẳng qua, y cùng với anh họ lui tới không nhiều lắm, cho nên bình thường nói chuyện cũng là khách sáo nhiều hơn thân cận.



“Vậy là tốt rồi,” Lục Đống thấy Lục Thừa Dư tựa hồ không có tâm tư nhờ thân thích giúp đỡ, ít nhiều gì cũng thở phào nhẹ nhõm, sau đó giới thiệu bạn gái bên người, “Đây là bạn gái của anh, Trầm Mẫn, tụi anh dự tính nửa năm sau kết hôn, đến lúc đó em nhất định phải tới đấy.”



“Chị dâu tương lai vừa xinh đẹp lại có khí chất như vậy, Đống ca thật may mắn,” Lục Thừa Dư cười cầm ấm trà tử sa trên bàn rót trà cho Trầm Mẫn và Lục Đống, giọng nói tự nhiên mang theo khen ngợi, “Hôn lễ hai người, làm em trai nhất định sẽ đến đúng giờ mà.”



Lục Đống bị Lục Thừa Dư thổi phồng hết sức cao hứng, gia thế Trầm Mẫn tốt, lớn lên lại đẹp, cưới một người vợ như thế, không biết có bao nhiêu người hâm mộ, cho nên nhất thời hưng khởi nói:” Em cũng sắp tốt nghiệp rồi, đã tìm được công việc chưa? Nếu không có, không bằng đến công ty tụi anh làm đi, mặc dù anh lăn lộn cũng thường thôi, nhưng dầu gì cũng là quản lí một chi nhánh, sắp xếp một công việc vẫn có thể làm được.”



Trong trí nhớ, Lục Đống cưới vợ hình như chính là con gái ông chủ công ty hắn, mỗi lần năm mới đến, Lục Đống thường tán tụng một người với các thân thích, lẽ nào chính là Trầm Mẫn? Bất quá sau này y lại nghe nói Lục Đống cùng nữ nhân khác chơi trò mập mờ, vợ chồng họ kết quả ra sao, y cũng không rõ lắm.




Trầm Mẫn giáo dưỡng tốt, tuy rằng không biết người thanh niên trước mắt này là thân thích bên nào của bạn trai, thế nhưng lời nói và việc làm lại hết sức lễ độ, cô nâng ly trà lên nói câu cảm ơn, uống một ngụm rồi để xuống. Không dấu vết quan sát người thanh niên này, phát hiện người này cử chỉ thập phần có phong độ, lúc châm trà cho cô, động tác cũng thập phần tiêu chuẩn, lại có phần thân sĩ, không khỏi sinh ra vài phần hảo cảm với người trước mắt.



“Không biết vị này là ai nhỉ?” Cô do dự một chút, mỉm cười đẩy vai Lục Đống, “Anh còn chưa giới thiệu cho em đâu.”



“Anh quên mất, y là của em họ của anh, sinh viên đại học Q, năm nay sẽ tốt nghiệp,” Giọng nói Lục Đống ngừng lại, lập tức bổ sung một câu, “Trong nhà em ấy cũng không dễ dàng, sau này em làm chị dâu cũng nên chiếu cố nhiều hơn một chút.”



Trầm Mẫn đẩy hắn một cái, cau mày nói: “Anh nói cái gì đó.” Lời này lúc không có ai thì còn được, nhưng ngay trước mặt người ta nói như vậy, cho dù là anh em của mình, cũng có chút quá đáng.



Lục Đống cũng nhận thấy thái độ của mình không đúng, áy náy cười cười với Lục Thừa Dư, “Thừa Dư, anh còn có chút chuyện, đi trước nhé.”



“Được ạ,” Lục Thừa Dư phảng phất như không có phát hiện tâm tư khoe khoang của Lục Đống, đối với hai người cười một tiếng, “Đống ca, chị dâu đi thong thả, sau này lúc rảnh rỗi sẽ cùng ngồi với nhau.”



Thấy thái độ này của Lục Thừa Dư, Lục Đống cũng mất tâm tư khoe khoang, mang theo Trầm Mẫn vội vã rời đi. Lục Thừa Dư nhìn bóng lưng Lục Đống, nụ cười trên mặt phai nhạt vài phần, chế nhạo cười một tiếng, tiếp tục dùng cơm.




Thức ăn của Bách Vị Hiên mùi vị rất ngon, giá tiền cũng không thấp, trời đất bao la, đối với mỹ thực cũng không thể lãng phí a.



Cơm nước xong, lúc trả tiền, phía sau đột nhiên xuất hiện một bàn tay cầm cái ví, “Tiên sinh, ngài làm rớt ví tiền.”



Y quay đầu lại nhìn, liền thấy một nam nhân mặc tây trang màu đen, lớn lên cũng không tệ lắm, chính là mặt vô biểu tình khiến người ta cảm thấy người này có điểm lãnh diễm cao quý, kiếp trước y cũng đã gặp loại người như vậy, biết người như thế không tốt lắm để gần gũi, cũng không có ý định nói nhiều. Cho nên sau khi tiếp nhận ví, cười nói cám ơn, rút thẻ ra giao cho phục vụ viên: “Giúp tôi thanh toán luôn cho vị tiên sinh này.” Sau đó, xoay người đối với nam nhân đang muốn cự tuyệt nói, “Hy vọng ngài đừng từ chối, đây là tâm ý của tôi.”



Thế đạo ngày này, không nhặt của rơi cũng không nhiều lắm, huống chi y gần đây cần dùng thẻ căn cước không ít, bên trong còn có thẻ ngân hàng, một ít biên lai chứng nhận của công ty chứng khoán, nếu mất thì rất phiền toái.



Người ta nhặt được trả lại, cũng coi như có phúc. Nếu không được, y cũng chỉ đành ngồi khóc thôi.



Thu ngân liếc nhìn nam nhân phía sau y, rất nhanh tìm ra hóa đơn hai người, một lát sau, cô mang theo nụ cười áy náy nói: “Xin lỗi, số dư trong thẻ của ngài không đủ thanh toán.”



“A?” Lục Thừa Dư tiếp nhận thẻ ngân hàng thu ngân đưa tới, vân đạm phong khinh đổi qua thẻ màu vàng, cũng không giải thích, nói thẳng: “Thử cái này xem.”



Loại chuyện mất mặt này, thu ngân cũng đã gặp qua nhiều, người bình thường gặp phải việc này ít nhiều sẽ có chút xấu hổ, sẽ giải thích mình cầm nhầm đủ loại lí do, còn ung dung như vị tiên sinh này, thật đúng là hiếm thấy. Nhưng chính loại thái độ như thế, lại làm cho người khác nghĩ y thực sự là vô tâm cầm nhầm, bằng không sao lại bình tĩnh như vậy.



Rất nhanh thì thanh toán xong, Lục Thừa Dư nói với nam nhân phía sau: “Cám ơn ngài đã trả đồ lại cho tôi, nếu như không có ngài, tôi liền phiền phức lớn.” Y chỉ chỉ thẻ căn cước và hộ chiếu bên trong, sau đó giơ tay lên, “Tạm biệt.”



Chờ Lục Thừa Dư rời đi, Nghiêm Mục mới hỏi thu ngân: “Vừa rồi thu của cậu ta bao nhiêu tiền?”



Thu ngân nhìn hóa đơn: “Nghiêm tiên sinh, tổng cộng là tám ngàn sáu trăm ba mươi tám đồng, bởi vì ngài có thẻ Vip, toàn bộ đồ uống chỉ tính 68%.” Nghiêm tiên sinh là khách quen của bọn họ, bình thường ăn cũng không có nhiều như vậy, bất quá hôm nay hắn cùng đi với mấy người bằng hữu, nên món ăn liền nhiều hơn, còn thêm một chai rượu lâu năm cất ở hầm, thành ra giá tiền không thể nào ít được.



Nghiêm Mục nghe vậy gật đầu, liếc nhìn cửa chính nhà hàng, liền thấy thanh niên lên xe taxi, cũng không quay đầu lại liền rời đi.



Hắn nhíu nhíu mày, nếu như hắn nhớ không lầm, sau khi công ty sàng lọc lưu lại một số hồ sơ của người tìm việc, hình như có người này thì phải?



…………………………………………………………………………………………………………………..



[1] Blue-chip là loại cổ phiếu “chất lượng cao” hay còn gọi là cổ phiếu “thượng hạng”, do các công ty lớn, có tiếng phát hành. Từ blue-chip bắt nguồn từ loại thẻ đổi tiền khi chơi bài poker tại các sòng bạc. Chips là loại thẻ nhựa đổi tiền khi đánh bạc. Giá trị quy đổi của chips sẽ phục thuộc vào màu sắc của chips (gồm xanh, đỏ, vàng, trắng). Theo thông lệ, chips màu xanh (blue) có giá trị quy đổi cao nhất. Khái niệm này sau đó đã được ứng dụng vào TTCK để phân loại các cổ phiếu. Loại cổ phiếu blue-chip thường được hiểu là có thu nhập ổn định, cổ tức thấp và độ rủi ro thấp. Theo một cách khác, cổ phiếu blue-chip còn được định nghĩa như là cổ phiếu của các công ty có giá trị vốn hóa thị trường lớn. Một cổ phiếu được coi là blue-chip phải là một cổ phiếu của công ty có danh tiếng, doanh thu ổn định và không bị nợ đọng vượt quá khả năng chi trả. Hầu hết các cổ phiếu blue-chip luôn được trả cổ tức đều đặn, ngay cả khi hoạt động kinh doanh không thuận lợi ở một thời điểm nào đó. Khi muốn đầu tư vào một cổ phiếu tương đối an toàn, ổn định thì blue-chip luôn là lựa chọn số 1, cho dù giá cổ phiếu loại này tương đối cao. Thông thường, những cổ phiếu như vậy được tin tưởng là có độ rủi ro thấp và sẽ tạo ra các khoản lãi đáng tin cậy, mặc dù không lớn.