*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lục Thừa Dư nhìn ký giả đặt câu hỏi, người này mặc một thân áo khoác màu tối, bên ngoài còn có áo gi-lê màu nâu. Trên đầu mang mũ lưỡi trai, trên mặt đeo kính đen, thoạt nhìn tướng mạo vô cùng bình thường. Thế nhưng Lục Thừa Dư chỉ liếc mắt là có thể xác định ký giả này cải trang, tựa hồ là không muốn tiết lộ tướng mạo chân thật của mình.
Xem ra là có người đã sớm chuẩn bị chờ y đến, đại khái là không xác định y sẽ tới buổi họp báo khởi động máy hay không, cho nên mới phải an bài một ký giả cải trang chờ ở hiện trường. Cho dù không biết người sau lưng đối với mình có ác ý gì, nhưng có thể khẳng định là, người này biết y là người đầu tư phía sau.
Mắt thấy không khí của hiện trường trở nên quái dị, nét mặt Lục Thừa Dư lộ ra một tia vô cùng kinh ngạc: “Vị ký giả này vậy mà biết tôi tham gia yến hội Tề gia, tôi cho rằng không có ai biết việc này chứ,” Y lúng túng gãi gãi cái ót, giống như là một thanh niên trẻ tuổi không biết việc đời, sau đó lập tức vội vàng giải thích, “Nhưng mà, việc kia tôi quả thật không biết.”
Cái ký giả khác nhìn y bị dọa thành cái dạng này, nhất thời nổi lên lòng yêu thích, không nói Lục Thừa Dư là chàng trai trẻ tuổi, chính bọn họ làm ký giả, cũng không dám tùy tiện đưa tin loại sự tình này. Mắt thấy vị đồng nghiệp lạ mắt này gây sự, chư vị dần dần cũng phản ứng kịp, sợ là có người cố ý an bài vị này tới gây ngột ngạt cho Lục Thừa Dư.
Ký giả cũng không có vội vã mở miệng hỏi, bọn họ đã sớm nhìn thấy vệ sĩ bên người Lục Thừa Dư, người bình thường nào ra ngoài mà cần phải mang vệ sĩ chứ? Từ chuyện Lương thị trước đây, bọn họ biết sự tình không đơn giản như vậy. Nhưng mà đều là người lăn lộn ăn chén cơm này, cũng không phải dùng tánh mạng đi bát quái, bọn họ vẫn biết phân rõ nặng nhẹ.
“Vị ký giả này đại khái không biết buổi tối hôm đó tiểu Lục cùng một chỗ với tôi đi,” Chung Tranh Hàm chen đến bên người Lục Thừa Dư, cười ha hả nói, “Ngày đó Tề gia tổ chức tiệc tối, hai chúng tôi mới quen đã thân, sau khi tình cờ gặp lần thứ hai trên yến hội, chúng ta liền thân, ngay cả lúc đi cũng đi chung.”
Tuy rằng Chung Tranh Hàm không phải tai to mặt lớn gì, thế nhưng trong giới điện ảnh và truyền hình coi như là diễn viên trẻ đang hồng, ký giả thấy quan hệ của hắn và Lục Thừa Dư rất tốt, lập tức chụp ảnh, thập phần náo nhiệt. Ký giả nhớ ngày Tề gia tổ chức yến hội, Chung Tranh Hàm đúng là có post ảnh chụp chung của hắn cùng với Lục Thừa Dư lên weibo, còn khiến cho không ít dân mạng bình luận vây xem, hai người đều là người trẻ tuổi, vừa là thần tượng đang hot, ghé vào một chơi vui vẻ với nhau cũng là chuyện bình thường.
Thật không ngờ Chung Tranh Hàm lại lội vào vũng nước đục này, Lục Thừa Dư nhíu mày, sau khi cười một tiếng với Chung Tranh Hàm quay đầu lại nói với ký giả: “Cảm ơn mọi người đã quan tâm tôi, nhưng hôm nay là buổi họp báo khởi động máy 《Gió Thu》, nếu như mọi người chỉ vây quanh tôi, tôi sợ lần sau đi đến nhà Khúc ca, chị dâu sẽ không làm đồ ăn ngon cho tôi đâu.”
Ký giả thấy chuyển biến tốt liền thu lấy, vây quanh Chung Tranh Hàm hỏi một vài vấn đề, lại chụp một ít ảnh chung của hai người, rồi theo nhân viên công tác đi lãnh tiền lì xì. Một số kịch tổ tài đại khí thô, để cho đẹp mặt, sẽ cho ký giả tiền lì xì, tuy rằng không nhiều lắm nhưng coi như là tâm ý.
Các phóng viên cảm nhận được thiện ý của kịch tổ 《Gió Thu》, cho nên phần lớn rất khách khí, sau khi chụp một ít ảnh hiện trường liền rời đi.
Về phần ký giả làm khó dễ Lục Thừa Dư đã sớm lén lút ly khai, hiển nhiên loại thủ đoạn này gây không được phiền phức cho Lục Thừa Dư. Đương nhiên, có lẽ người này vốn cũng không phải là cố ý gây rối cho Lục Thừa Dư, hắn chỉ là muốn người ở đây sản sinh hoài nghi đối với Lục Thừa Dư, nào biết Chung Tranh Hàm trở lại làm rối lên, phá hủy kế hoạch của hắn.
“Lục tiên sinh, cậu bây giờ thật đúng là tinh phong huyết vũ,” Chương Thạc lôi kéo Lục Thừa Dư ngồi xuống ở bên cạnh mình, quay đầu thét to thư ký trường quay chuẩn bị một chút, quay đầu lại cùng Lục Thừa Dư nói tới nói lui, “Anh thật không ngờ sẽ có một ký giả như thế chạy vào, nếu sớm biết đã đem người đuổi ra ngoài.”
“Ngày hôm nay khởi động máy mà đuổi ký giả, đó không phải là cho kịch tổ chúng ta phiền toái sao,” Lục Thừa Dư tiếp nhận chai nước Khúc Lĩnh Bắc đưa tới, mở nắp chai uống một ngụm, “Tên ký giả kia tôi sẽ tìm người đi điều tra một chút, kịch tổ không bị ảnh hưởng là tốt rồi.”
Chương Thạc chẳng hề để ý: “Chúng ta chỉ là đóng phim, ảnh hưởng bao lớn a.” Hắn chỉ chỉ Chung Tranh Hàm, “Diễn viên cậu giới thiệu, tuy rằng tuổi còn trẻ, nhưng rất chuyên nghiệp, cảnh mở đầu vừa nãy hắn đã khai diễn thuận lợi, là điềm tốt.”
Lục Thừa Dư nghe vậy, quay đầu nhìn Chung Tranh Hàm, thấy hắn trầm mặc ở trong sân, tựa hồ là tìm kiếm cảm xúc, vì vậy gật đầu một cái nói: “Anh thấy hắn hợp là tốt rồi, trước đó tôi còn đang lo lắng sẽ làm anh khó xử.”
Chương Thạc ha ha nở nụ cười, sau đó sắc mặt nghiêm túc, ra giữa sân làm một cái thủ thế chuẩn bị bắt đầu. Lục Thừa Dư biết Chương Thạc vừa tiến vào quay phim liền phá lệ nghiêm túc chăm chú, y liền an tĩnh đứng lên đi qua một bên. Yên lặng quan sát Chung Tranh Hàm quay phim.
Vừa lúc đó, bên cạnh đột nhiên xuất hiện một tên mập, đối với y cười thấy răng không thấy mắt, “Lục tiên sinh ngài khỏe, tôi là Vương Tùng, người đại diện của Chung Tranh Hàm, cảm ơn ngài đã chiếu cố Tranh Hàm nhà của chúng tôi.”
“Không cần khách khí, tôi với Tranh Hàm là bạn bè.” Lục Thừa Dư nhận ra cái tên mập mạp này là ai rồi, năm đó sau khi y vào công ty quản lý, chính là theo chân tiền bối Vương Tùng học việc. Vương Tùng người này thích ham lợi nhỏ, bắt nạt kẻ yếu, tật xấu một đống lớn. Thế nhưng đối với chuyện của Chung Tranh Hàm cũng rất để bụng, năm đó y bị Hoàng Xuyên làm cho không có đường lui, Vương Tùng còn vì y ở công ty chu toàn một đoạn thời gian. Chỉ là phía trên công ty không chịu nổi áp lực từ Hoàng Xuyên, vẫn là đem y đuổi ra. Hiện tại vừa thấy mặt mập của Vương Tùng, Lục Thừa Dư cảm thấy có hai phần thân thiết.
Vương Tùng nghe vậy cười chà xát tay, thấy Lục Thừa Dư quả thực không phải nói lời khách sáo, nhân tiện nói: “Có thể làm nam chính bộ phim này, toàn bộ đều nhờ ngài ở trong đề cử, nếu không phải vậy Tranh Hàm sao có thể có cơ hội này?”
“Bởi vì diễn xuất của hắn tốt nên tôi mới có thể hướng đạo diễn đề cử, nếu như diễn xuất không tốt, quan hệ cho dù tốt tôi cũng sẽ không mở miệng,” Lục Thừa Dư nhìn về phía Chung Tranh Hàm, lúc này Chung Tranh Hàm ở trong màn ảnh đang thống khổ ngồi dưới đất, nhất cử nhất động giống như là nhân vật trong kịch bản, hoàn toàn không thấy bóng dáng thường ngày của hắn, Lục Thừa Dư thấy thế cảm khái nói, “Hắn bây giờ chính là Trần Thu Hà trong phim, đây là năng lực diễn xuất thuộc về Chung Tranh Hàm.”
Tiếu ý nịnh hót trên mặt Vương Tùng dần dần biến thành tự hào, hắn nhìn sau một lúc lâu, mới nhớ tới mình đang lấy lòng Lục Thừa Dư, kết quả quay đầu lại nhìn một cái, Lục Thừa Dư đã bị biên kịch gọi đi.
Hắn khổ não nhéo nhéo cằm mập của mình, quan hệ Tranh Hàm và Lục Thừa Dư thân mật là một chuyện tốt, nhưng mà ban nãy Tranh Hàm vì Lục tiên sinh đi vào vũng nước đục, điều này làm cho người đại diện như hắn rất nhức đầu.
Trong phòng làm việc tổng tài Hoa Đỉnh Quốc Tế, Nghiêm Mục nhìn xong một email mới nhận được, sắc mặt âm trầm. Lần này người của hai nhà Diêu Lý nếu như đắc thủ, cho dù Mục gia báo thù, cũng sẽ đại thương nguyên khí. Nghĩ đến hai người anh họ từ nhỏ rất quan tâm mình, hắn mặt lạnh tắt email đi.
Tào Kinh Thân ngồi ở bên cạnh thấy sắc mặt của Nghiêm Mục âm trầm như mực, biết boss cùng hai vị anh họ có quan hệ tốt, thế nhưng làm bằng hữu kiêm nhân viên, hắn phải nhắc nhở: “Boss, việc này anh đã nhúng tay quá nhiều, tôi lo lắng có người mượn việc này tìm phiền toái cho anh.”
Nghiêm Mục bình tĩnh nói: “Kinh Thân, có một số việc đã vượt qua điểm mấu chốt của tôi, tôi không thể trơ mắt nhìn được.”
Sau khi nghe nói như thế, Tào Kinh Thân trầm mặc một lát, quyết định không thảo luận cái đề tài này nữa: “Nghe nói tiểu Lục bị thương, nghiêm trọng không?” Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, hắn phát hiện khi mình nhắc tới Lục Thừa Dư, ánh mắt của boss tựa hồ lóe sáng.
“Y bây giờ còn cần dưỡng thương, tạm thời không có biện pháp tới làm, cho nên trong khoảng thời gian này làm phiền anh,” Nghiêm Mục thấy Tào Kinh Thân không có ý kiến, nhưng vẫn bổ sung một câu, “Tháng này tôi thêm cho anh một phần tiền thưởng.”
“Tốt như vậy,” Nụ cười trên mặt Tào Kinh Thân nhất thời xán lạn vài phần, “Có công việc gì cứ giao cho tôi, cùng lắm thì mỗi ngày làm nhiều thêm một chút.”
Nghiêm Mục đã sớm quen với tốc độ biến sắc mặt của Tào Kinh Thân, cho nên cũng không bất ngờ, đang chuẩn bị giao cho Tào Kinh Thân chuyện trong công ty, điện thoại di động đột nhiên vang lên, hắn lấy ra nhìn, là Hà Long.
Tiếp điện thoại xong, Nghiêm Mục nhíu mày một cái, tại sao lại có người cố ý đi tìm phiền phức với tiểu Dư, còn nữa, đến tột cùng là ai tận lực muốn đem tiểu Dư liên lụy đến án tập kích?
“Làm sao vậy?” Tào Kinh Thân thấy khuôn mặt Nghiêm Mục thật vất vả mới dễ nhìn lại trầm xuống, “Xảy ra chuyện gì?”
“Tiểu Dư bị người tìm phiền toái,” Nghiêm Mục hít sâu một hơi, trầm giọng nói, “Hơn nữa trước đó tôi tra được bối cảnh cha mẹ của tiểu Dư có chỗ không đúng.”
“Đây là ý gì?” Tào Kinh Thân hơi biến sắc mặt, lập tức nghĩ đến khối tài sản cha mẹ Lục Thừa Dư lưu cho y, vùng xung quanh lông mày nhíu lại, khối tài sản này tuyệt đối không phải của một quản lý công ty bình thường và giáo sư đại học có thể để dành được, “Tiểu Lục biết không?”
Nghiêm Mục chậm rãi lắc đầu: “Việc này tôi chưa tra rõ, không có cách nào nói cho y biết.”
Nghĩ đến Lương gia và thân thích tình cảm đạm mạc của Lục Thừa Dư, Tào Kinh Thân thở dài: “Đây quả thực giống như là trong phim cẩu huyết, mà lại cố ý không biết kết cục.”
Nghiêm Mục trầm mặc không nói, suy nghĩ một hồi đứng lên: “Tôi có việc đi trước, chuyện của công ty nhờ anh xử lý một chút.”
Tào Kinh Thân gật đầu, thấy hắn vội vã rời đi, thở dài một hơi, nhận mệnh ôm lấy văn kiện trên bàn, trở về phòng làm việc của mình.
Lão gia tử Mục gia tuy rằng đã gần tám mươi tuổi, nhưng lại là một lão nhân thập phần có tinh thần, thậm chí mỗi ngày còn kiên trì luyện thái cực quyền, không có việc gì thì trồng hoa, chơi cờ, cuộc sống vô cùng thanh thản dễ chịu. Sau khi phát sinh sự kiện tập kích, sau bao nhiêu năm yên lặng ông liền phát hỏa lớn, làm cho không ít người nhớ lại thủ đoạn sắt máu của ông, cũng không có người dám động tay động chân ở vụ án này.
Nghe cháu ngoại tới, ông đang tưới hoa tuyệt không bất ngờ, trái lại để nữ giúp việc đem người đưa trong vườn hoa, còn ông lại tiếp tục khom lưng chăm sóc một chậu hoa cúc tím.
Nghiêm Mục đi tới trong vườn hoa, thấy Mục lão gia tử tự bắt sâu cho hoa, nhẹ giọng kêu một tiếng ông ngoại, liền đứng ở một bên không có mở miệng.
“Tiểu tử này cuối cùng cũng nhớ về nhà,” Mục lão gia tử cười ha hả tưới một ít nước cho cây hoa cúc, sau đó đem bình nước đưa cho Nghiêm Mục, để Nghiêm Mục đem bình nước đổ ra cho ông rửa tay. Sau khi rửa xong, ông vẫy nước trên tay, “Chuyện lúc trước ông đã nghe nói, trợ lý công ty của cháu rất tài giỏi, Mục gia chúng ta thiếu y một nhân tình rất lớn.”
Nghiêm Mục đem bình nước để qua một bên, từ trên người lấy ra một cái khăn tay đưa cho Mục lão gia tử: “Y hiện tại bị thương, đang ở nhà dưỡng thương.”
“Ông cũng nghe Khải Hoa đề cập qua, nghe nói người trẻ tuổi này còn đầu tư đóng phim, kiếm không ít tiền phải không?” Mục lão gia tử mang Nghiêm Mục đi tới cái bàn phía dưới giàn trồng hoa ngồi xuống, “Tuy rằng không phải nghề nghiệp đứng đắn gì, nhưng mà người trẻ tuổi này ánh mắt ngược lại không tệ.”
Không có cùng ông ngoại tranh luận giới showbiz đứng đắn hay không đứng đắn, Nghiêm Mục chưa bao giờ có ý nghĩ đi cải biến quan niệm của thế hệ trước, thanh âm hắn bình tĩnh nói: “Lần này nếu như không phải vì cháu, y cũng sẽ không bị thương nghiêm trọng như vậy.”
“Cháu còn trẻ không biết nhân tâm khó dò,” Mục lão gia tử trải qua mưa gió nhiều năm như vậy, gặp qua không ít người, biết rõ một đạo lý, có người đối tốt với anh, không nhất định là thật, có lẽ là người này có mưu đồ. Ông thấy cháu ngoại đối với Lục trợ lí vô cùng tín nhiệm, thở dài một tiếng nói, “Ông chưa từng thấy qua vị trẻ tuổi kia, không biết y đến tột cùng là hạng người gì. Nhưng Mục gia chúng ta không nợ nhân tình người khác, chờ chuyện này sáng tỏ, để Khải Hoa đi cảm ơn y. Về phần y có đáng giá lui tới hay không, phải nhờ vào tâm của cháu mà phán đoán.”
Nữ giúp việc đưa nước cho hai người, thấy hai người đang nói chuyện, vội vã đi ra ngoài, hiển nhiên không muốn nghe chữ nào.
Nghiêm Mục nhìn khói trắng từ ly trà bay lên, suy tư một lúc lâu nói: “Ông ngoại, cháu muốn nhờ ông một việc.”
“Chuyện gì đáng giá mà khiến cháu đặc biệt đến đây thế?” Mục lão gia tử bưng ly trà lên, thổi thổi nước trà, giọng nói không nhẹ không nặng, “Ông rất ít thấy có chuyện làm khó cháu như vậy.”
“Việc này có quan hệ với trợ lí đã cứu cháu,” Nghiêm Mục nâng ly trà lên uống một ngụm, “Cháu nghi ngờ cha mẹ của y lúc sinh tiền có rất nhiều nơi khả nghi, cho nên muốn ông ngoại giúp cháu tra một chút. “
“Là cháu thấy khả nghi hay là cháu muốn giúp vị Lục trợ lý kia điều tra rõ chân tướng sự thật?” Trong giọng nói Mục lão gia tử vẫn không có bao nhiêu tâm tình, ông chỉ là bình tĩnh nhìn Nghiêm Mục, “Chuyện này ông sẽ nhớ kỹ.”
Nghiêm Mục nghe ra trong giọng nói ông ngoại cũng không phải đặc biệt nhiệt tình, biết mình cầu nữa cũng vô ích, cho nên không kiên trì nữa, ngược lại nói: “Buổi trưa ông muốn ăn gì?”
“Tùy tiện,” Mục lão gia tử ngẩn người, “Lần trước cháu làm món đậu hũ với huyết vịt không tệ, nếu như buổi trưa có thêm món này thì rất tốt.”
“Thân thể ông ăn nhiều huyết vịt sẽ không tốt,” Nghiêm Mục nghiêm mặt nói, “Cháu sẽ làm cho ông món khác.”
“Ông không kén ăn, cháu tùy tiện làm cái gì cũng được,” Khóe miệng Mục lão gia tử cong cong.
Nghiêm Mục: “….” Đây quả thật một chút cũng không kén chọn.
Kịch tổ bên này, bởi vì Lục Thừa Dư biết buổi trưa Nghiêm Mục sẽ không về ăn cơm, cho nên lăn lộn với kịch tổ cùng một chỗ ăn cơm nông gia, Hà Long đi theo phía sau thấy Lục Thừa Dư ăn vui vẻ, rốt cục xác định một việc, đó chính là vị Lục trợ lý này rất dễ nuôi, ăn cái gì cũng đều vui vẻ.
Bên trái Lục Thừa Dư là Chương Thạc, bên phải là Chung Tranh Hàm. Tuy rằng tay phải bất tiện, thế nhưng có hai người bên cạnh hỗ trợ, y dùng cái muỗng ăn cơm, ngược lại cũng ăn vui vẻ.
Chung Tranh Hàm một bên dùng đũa riêng gắp cho y một chút thịt khô thơm ngào ngạt, một bên khinh bỉ nói: “Cầm chén cũng có thể đem mình té thành cái dạng này, cậu thật là có tiền đồ!” Biểu tình của hắn nhìn như đã quen oán trách tên bạn tốt này, trên thực tế là để đoàn người đang ngồi đây tin tưởng lời bịa đặt kia ở trước truyền thông. Dù sao hắn cũng không tin con hồ ly Lục Thừa Dư bởi vì cầm chén mà cắt phải tay mình, cái này cùng với chỉ số thông minh của Lục Thừa Dư không hợp.
Vương Tùng ở bên cạnh khẩn trương nhìn Chung Tranh Hàm, chế nhạo đùi vàng như thế, thật không có vấn đề sao?
“Cái này thì tính là gì, so với người nào đó gặm dưa leo mà cũng có thể cắn trúng ngón tay của mình thì vẫn hơn,” Lục Thừa Dư khiêu mi nhìn Chung Tranh hàm, “Đừng đem ngu ngốc so với tôi, tôi không sánh bằng cậu.”
“Ha ha, tôi thấy tay trái cậu rất linh hoạt, tự gắp đi ha.”
Chung Tranh Hàm đem đũa để xuống trên bàn, quyết định không giúp Lục Thừa Dư gắp thức ăn nữa, đây quả thực không có cách nào khác vui vẻ nói chuyện với nhau mà.
Vương Tùng yên lặng cảm khái, nguyên lai đùi vàng cũng ngầm follow weibo của Tranh Hàm, ngay cả chuyện hắn cắn phải tay cũng biết, lẽ nào đây là chân ái trong truyền thuyết?
Cả bàn nhìn nam chính cùng với người đầu tư khoái trá đấu võ mồm, tốc độ ăn cơm của mọi người không hẹn mà cùng chậm lại, nhìn người khác cãi nhau gì gì đó, là thú vị nhất.
“Chậc chậc,” Lục Thừa Dư cầm lấy đũa, đặc biệt linh hoạt gắp một đũa miến trơn bóng bỏ vào chén, “Cậu không lấy lòng tôi, cẩn thận tôi bảo đạo diễn cắt cảnh của cậu.”
Chung Tranh Hàm nhìn tay trái linh hoạt của Lục Thừa Dư, lại nghĩ tới bản thân khi nãy ngu ngốc hầu hạ y ăn, nhất thời nói: “Đã có người nói cậu rất không biết xấu hổ chưa.”
Lục Thừa Dư đem miến ăn vào bụng, thong thả ung dung trả lời: “Không có, bất quá tôi cũng không so đo.”
Chung Tranh Hàm: “…” Ha ha, tôi thực sự cám ơn cậu đã khoan hồng độ lượng.
Chương Thạc bên cạnh nhìn hai người cãi nhau, nghe xong nửa ngày, rốt cuộc nói: “Lục tiên sinh, anh nghĩ có một vai rất thích hợp với cậu.”
Lục Thừa Dư hoài nghi nhìn Chương Thạc: “Sẽ không phải là không tìm được người thích hợp, hay muốn tiết kiệm nên tìm tôi đi.”
“Không phải vậy, trái lại tôi là muốn mời một vị thiên vương diễn nhân vật này, đáng tiếc lại không xuất hiện, người ta đã không muốn đến, cho nên cũng chỉ có thể nhờ cậu tới diễn nhân vật này.” Chương đạo lo lắng Lục Thừa Dư không đáp ứng, vội nói. “Nhân vật này cảnh không nhiều lắm, vài ngày là có thể quay hết.”
Lục Thừa Dư chỉ chỉ cánh tay: “Anh nghĩ tôi bây giờ có thể quay sao?”
“Không có việc gì, nhân vật này vốn không có cánh tay phải,” Chương đạo không thèm quan tâm nói, “Trong phim có hai cảnh đặc tả viết chữ bằng tay trái, có cậu diễn, cũng tiết kiệm được tiền mời diễn viên đóng thế.”
Lục Thừa Dư: “….”
Y có nên cảm ơn Chương đạo vì y tiết kiệm tiền không?
Cuối cùng Lục Thừa Dư đáp ứng vai diễn này, vừa vặn y mấy ngày nay rảnh rỗi, Nghiêm Mục lại đi làm, y đến kịch tổ tham gia náo nhiệt cũng thật có ý tứ.
Cho nên, trưa hôm đó sau khi cơm nước xong, Chương Thạc để thợ trang điểm dẫn Lục Thừa Dư đi hoá trang. Chờ Lục Thừa Dư mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn thời xưa, đạp giày da đi ra ngoài, Chương Thạc cao hứng nói: “Quả nhiên để Lục tiên sinh diễn là thích hợp nhất.”
Vai Lục Thừa Dư diễn chính là một cao tài sinh thanh cao tự đại, bởi vì ở bên ngoài xảy ra chuyện, mất một cánh tay nên mới quyết định hồi hương làm một thầy giáo. Nhưng mà y tự nhận mình có tài hoa, coi thường người nhà quê thô tục, cùng với nam chính nháo mâu thuẫn, ở cảnh cuối vì cứu một đứa bé mà bị chết trong đống đất đá trôi.
Bộ phim này mượn cảnh sắc hương trấn hẻo lánh ở thế kỷ hai mươi, miêu tả nhân tính bất đồng của con người, thế nhưng chung quy trong nhân tính vẫn có một chữ thiện. Mà nhân vật này của Lục Thừa Dư, chính là một vai diễn trong đó.
Nhân vật này cảnh không nhiều lắm, lại vô cùng dễ chịu, hơn nữa chủ yếu là cùng Chung Tranh Hàm đối diễn, sau khi y xem xong, trái lại có vài phần hứng thú. Bởi vì thời gian Lục Thừa Dư hữu hạn, cho nên xế chiều hôm đó liền quay cảnh Lục Thừa Dư xách theo vali da xuất hiện ở cửa thôn.
Đứng trước cổng thờ tiết nghĩa ở cửa thôn, bởi vì là mùa thu, cho nên dưới chân cổng thờ có rất nhiều lá khô, theo tiếng bước chân tới gần, một đôi giày da dính bụi xuất hiện ở màn ảnh, lập tức một cái vali da được bỏ xuống bên chân, cái bao tay màu trắng nhẹ nhàng phủi bụi phía trên giày da.
“Đã nhiều năm như vậy, cái chỗ này vẫn là một hình dạng tồi tàn như thế,” Thamh âm của một người trẻ tuổi truyền tới, chỉ thấy người thanh niên này mang kính mắt, thoạt nhìn thập phần nhã nhặn, nhưng lại tràn đầy khinh thường với hương thôn cũ nát này.
Chương Thạc nhìn Lục Thừa Dư diễn, che tim của mình, cảm giác có chút đau lòng, mầm non tốt như thế, vì sao hết lần này tới lần khác lại muốn đi làm trợ lý tổng tài, quả thực chính là phung phí của trời! Lãng phí tài nguyên!! Tội không thể tha!!!
“Cảnh này qua,” Chương Thạc khoát tay một cái, không muốn nghĩ nữa, càng nghĩ càng khó chịu.
Ngay lập tức, biểu tình trên mặt Lục Thừa Dư nhất thời biến mất, y chạy đến trước mặt Hà Long, mở một chai nước ngửa đầu uống, buổi trưa ăn nhiều thịt khô, đã uống nhiều nước nhưng vẫn cảm thấy khát.
Hà Long vốn đang chìm trong vẻ mặt khinh thường của Lục Thừa Dư, bây giờ nhìn Lục Thừa Dư vọt tới trước mặt mình bắt đầu uống nước, nhất thời không phản ứng kịp, một lát sau mới nói: “Tiên sinh, hồi nãy Nghiêm tổng gọi điện thoại, bảo là muốn tới tổ kịch đón ngài.”
Lục Thừa Dư đem cái chai không để qua một bên, lau khóe miệng: “Bao lâu nữa mới tới?”
Hà Long nhìn thời gian, “Khoảng mười mấy phút nữa.”
Lục Thừa Dư gật đầu, xoay người đi diễn cảnh kế tiếp, nếu như không cần NG nhiều lần, Nghiêm Mục tới không cần chờ bao lâu là có thể về nhà.
Trong màn ảnh chính là Lục Thừa Dư đã hóa trang xong đang đứng, liền phát hiện một đống lá khô rớt đầy mặt và đầu cổ y, ngẩng đầu thì thấy có một người đang ngồi trên cây, y cũng không cùng đối phương cãi nhau, mà là lạnh lùng phun ra hai chữ: “Tục tằng!”
Mà Trần Thu Hà trên cây đang tung một đống lá cây, ném đầy thân y, y tức giận xốc vali lên đi vào thôn trấn lạc hậu.
Sau khi Nghiêm Mục chạy tới tổ kịch, đúng lúc thấy Lục Thừa Dư đứng dưới tàng cây nói hai chữ tục tằng, khóe miệng hơi cong một chút, liền đứng ở bên người Chương Thạc quan sát, nhưng khi thấy rõ người đối diễn với Lục Thừa Dư là ai, độ cung thật vất vả mới có được nhất thời hạ xuống.
Hà Long cẩn cẩn dực dực nhìn sắc mắt mặt của ông chủ, yên lặng bước hai bước sang bên cạnh.
Sau khi quay xong, Lục Thừa Dư thấy Nghiêm Mục đã đến, bất chấp bản thân chưa thay quần áo, tháo kính mắt không độ trên sống mũi xuống đi tới bên người Nghiêm Mục, cười nói: “Mục ca, hôm nay anh không có đi công ty sao?” Không thì làm sao tới sớm như vậy?
“Buổi sáng đi xem ông ngoại, buổi chiều đi ra biết em ở đây nên tới,” Nghiêm Mục thấy y còn dính một chút lá khô, đưa tay cẩn thận tỉ mỉ giúp y lấy xuống, “Đi thay quần áo đi, anh ở đây chờ em cùng về.”
“Được, chờ em một lát, em lập tức ra ngay,” Lục Thừa Dư xoay người đi tới phòng hóa trang, vừa đi vừa tháo cúc áo ra.
Hà Long do dự một chút, vẫn là đi theo phía sau Lục Thừa Dư, hướng phòng hóa trang đuổi theo.
Khúc Lĩnh Bắc bên cạnh như có điều suy nghĩ nhìn Nghiêm Mục, khi hắn thấy ánh mắt của đối phương toàn bộ rơi vào trên người Lục Thừa Dư đang chạy đi, ánh mắt càng thêm phức tạp.