Phụng Bồi Học Trưởng Đi Bắt Quỷ

Chương 25




Bạch Mộc có thể chính mắt thấy được người bản thân thần tượng, đã sớm lâng lâng, thậm chí hoa si đã tràn ngập khắp không trung.

Dữu Mộc thần tình thản nhiên, động tác thành thạo mà trang nhã, êm ái kéo đàn violon, y không cách nào thấy hồn phách Bạch Mộc, càng không cảm giác được trọng lượng nhẹ bỗng của u linh, vẫn như cũ tiêu sái tự nhiên kéo cầm!

Nốt nhạc hoa mỹ theo tay bạch ngọc xinh đẹp cuồn cuộn vang lên, ở trong không khí nhu mì thăng hoa, tràn đầy toàn bộ đại sảnh!

Dữu Mộc chìm đắm vào trong đó, hoàn toàn quên mình!

Cả người nghe ngây ngốc nghe đến say mê, cơ thể theo động tác cầm cung trong tay y, mà đu đưa, khuôn mặt xinh xắn tràn ngập hoa đào, cứ như vậy liền quên đi phiền não mới vừa rồi, sa vào trên người thần tượng sùng bái đã lâu!

Tôn Nhất trong lòng phát cáu, không biết nặng nhẹ tiến lên kéo cậu, mà vứt trên mặt đất, không thương tiếc gắt gao giẫm lên chân cậu, đôi mắt hữu thần sáng ngời cũng không trừng về phía Bạch Mộc, ngược lại lạnh lùng căm tức nhìn Dữu Mộc đang kéo đàn! (biết ghen đồ lun:3)

Ánh mắt bắn ra lửa hừng hực khiến Dữu Mộc rất mất tự nhiên, bề ngoài nỗ lực duy trì tư thế kéo đàn ưu nhã, thật chất, thỉnh thoảng sai âm luật đã tiết lộ nội tâm hoảng hốt!

Bạch Mộc nằm ở dưới chân Tôn Nhất, vẻ mặt tức giận, cả người ngọ ngoạy, quang quác kêu loạn: “Học trưởng! Tôi không cho phép anh đối Dữu Mộc đại nhân như vậy! Rất thất lễ!”

“Rất thất lễ?” Bạch Mộc nói chưa dứt câu, cậu càng nói Tôn Nhất càng tức giận, ánh mắt hội tụ trên mặt Dữu Mộc cũng càng lộ vẻ âm trầm!

Một lúc lâu….

Dữu Mộc rốt cuộc bởi vì phòng tuyến trong lòng sụp đổ mà dừng lại âm thanh đang kéo lộn xộn, cường tiếu hỏi: “Vị soái ca này! Cậu sao cứ dòm tôi, có chuyện gì không?”

“Không có gì! Tôi chính là muốn nhìn một chút anh có bao nhiêu định lực!” Tôn Nhất phong khinh vân đạm nói ra, nhưng trên mặt lại một bộ vẻ mặt khinh thường, dưới chân tăng thêm lực đạo, hung hăng ở trên người Bạch Mộc nghiền một vòng.

Linh hồn Bạch Mộc không chịu nổi kình đạo này, phân tán nổi lên bốn phía, linh hồn bốc lên khói đặc, cậu gào khóc: “Học trưởng, anh sao lại tàn nhẫn như vậy! Cho dù là u linh, tôi cũng biết đau mà!”

Tôn Nhất gương mặt thối ra, mắt nhìn xuống cậu trên mặt đất, ánh mắt lạnh lùng dọa người! Hắn không nói gì, chẳng qua là trợn mắt nhìn cậu một cái, chỉ như thế, liền làm ba hồn Bạch Mộc đã sợ đến còn lại một hồn.

Học trưởng thật là đáng sợ!

Bạch Mộc che lòng ngực đau nhức.

Nét mặt người này quá kinh khủng!

Dữu Mộc cũng bị sát khí Tôn Nhất hù chết, thần sắc hoang mang, hướng người đàn dương cầm bên cạnh nói: “Xin lỗi! Thân thể tôi có chút khó chịu, hôm nay chỉ tới đây thôi!” Xong liền xám ngắt cụp đuôi rời đi!

“Dữu Mộc đại nhân! Dữu Mộc đại nhân!” Bạch Mộc kêu gào giãy dụa, muốn gọi người vội vã kia quay lại. Nhưng mà, đôi chân vội vàng kia không vì cậu mà dừng lại, Bạch Mộc chỉ có thể trơ mắt nhìn Dữu Mộc biến mất cuối đầu kia của bách hoá!

Tôn Nhất chân vừa buông lỏng, Bạch Mộc lại ngơ ngác nằm trên mặt đất, cậu không thể tin được, Dữu Mộc đại nhân trên ti vi phong thái rực rỡ bắn ra bốn phía, vậy mà trong cuộc sống lại nhát gan như vậy! Hình tượng hoàn mỹ của y ở trong mắt cậu, vào giờ khắc này hoàn toàn sụp đổ!

“Chẳng lẽ đây là sự thực?” Ngửa mặt trông lên đèn trên trần nhà, lẳng lặng nằm, không cách nào tin được!

“Hiện thực vốn chính là tàn khốc! Mã ngoài đẹp đẽ chỉ là một loại trang sức cố ý tu chỉnh, nó vô pháp che giấu bản tính của con người!” Tôn Nhất lạnh lùng nói, đá cậu một cước: “Đứng dậy!”

“Đây cũng là bản tính của anh sao?” Tôn Nhất lúc này băng lãnh so với ôn nhu mới vừa rồi hoàn toàn khác biệt, thái độ ấy làm Bạch Mộc rất không thoải mái, hậm hực bò dậy, lãnh đạm hỏi.

Vẻ mặt Tôn Nhất trở nên ngưng trọng, nắm chặt cánh tay Bạch Mộc, ngay thẳng nói: “Tôi chỉ là đem một mặt chân thật nhất biểu hiện ra mà thôi!” Nhãn thần tối sầm xuống, quay đầu đi, khẽ nói: “Đi thôi! Thời gian không còn sớm, chúng ta còn phải chọn quần áo!” Theo cánh tay trượt xuống nắm lấy bàn tay cậu, lòng bàn tay khăn khít, nhẹ nhàng nắm lấy.

Tâm Bạch Mộc nhạy cảm khẽ áy náy, rũ đầu xuống, sắc mặt ửng hồng đi theo phía sau hắn!

Hai người tùy ý đi dạo, Tôn Nhất vì Bạch Mộc chọn vài bộ thích hợp, mỗi kiểu dáng đều không giống nhau. Có bộ đi nghỉ mát, có lễ phục rất soái chuẩn bị cho dịp tiệc tùng, còn có mấy cái Tôn Nhất thích nhất, những thứ cho rằng hợp với bộ dáng khả ái của cậu…v…v…, vài vài bộ, mỗi một bộ Bạch Mộc đều rất thích!

Đi đi, bọn họ đi tới một cửa hàng bán phim hoạt hình. Bên trong đủ loại phim hoạt hình trưng bày đủ kiểu, vô cùng dễ thương! Rất nhanh liền phát hiện một bộ trang phục thỏ con lông xù màu trắng, và một bộ bò sữa với hai màu đen trắng đan xen!

Bạch Mộc bay tới phía trước, nhéo nhéo bốn cái nhũ trên bụng bò sữa, quay đầu hướng về phía Tôn Nhất kêu: “Học trưởng anh xem nè, bộ trang phục này ngay cả thứ này đều có, hảo đáng ghét nha!” Mặc dù miệng thì nói thế, vẻ mặt háu sắc đã đem tâm tư đen tối của cậu bại lộ!

Bây giờ, Bạch Mộc đã quên buồn bực ban nãy, khuôn mặt dính vào trên người ‘bò cái’, ôm rồi ôm, tràn đầy hạnh phúc! Trong đầu đầy ngập cảnh tượng học trưởng mặc vào trang phục khả ái cùng cảnh khôi hài khi hắn giả bộ làm bò sữa!

Tôn Nhất và Bạch Mộc đặc biệt ăn ý! Hình ảnh hắn và Bạch Mộc suy nghĩ trong đầu khéo léo gặp nhau!

Tay nhẹ khẽ vuốt cằm, suy nghĩ Bạch Mộc mặc vào mặc quần áo này, dáng vẻ vừa buồn cười lại rất manh!

Tay vung lên: “Tiểu thư! Bộ bò sữa và thỏ con kia, tôi đều lấy!” Động tác thập phần tao nhã, thanh âm khách khí mà lễ độ, bất quá Bạch Mộc không thấy được, cậu vẫn còn đắm chìm trong ảo tưởng bản thân, biểu tình si dại, giống như bươm bướm ôm lấy hoa tươi mê người, nước miếng cũng chảy ra!

Nhân viên trẻ tuổi xinh đẹp, đi tới trước kệ, tháo trang phục xuống!

Bịch!

Bạch Mộc cứ như vậy trong lúc vô tình bị lôi xuống, nặng nề rơi xuống đất, chổng vó, đầu váng mắt hoa!

Cậu tức giận nhảy lên, song quyền nắm chặt, cơ thể hướng về phía người bán hàng kêu to: “Này! Cô cũng quá thất lễ đi! Ngay cả hỏi cũng không đã đem người ném xuống, thô lỗ như vậy coi chừng không ai thèm lấy!”

“Hừ! Hừ! Vô lễ chính là cậu! Nàng lại không thấy được cậu!” Tôn Nhất ngại Bạch Mộc ồn ào, một cước đá bay cậu, động tác tự nhiên, căn bản nhìn không ra một chút quái dị!

“Gì?” Bỗng, bên này truyền tới thanh âm kỳ quái người bán hàng, nàng liếc nhìn trang phục bò sữa trong tay, khuôn mặt xinh đẹp tràn ngập nghi hoặc!

“Có gì không ổn sao?” Tôn Nhất hỏi.

“Cái này…” Người nhân viên có chút chần chờ, “Tiên sinh, bộ bò sữa này chỉ còn cái này, ngài có muốn xem bộ khác hay không?”

Ánh mắt Tôn Nhất sắc bén, liếc một cái đã thấy bộ trang phục bò sữa kia có một mảng ẩm ướt, thầm mắng trong lòng: “Tiểu ngu ngốc này, biết rõ nước miếng có thể thấm nhập dương gian, còn đem nó dính trên quần áo, thật là không biết tiết chế!”

Không tự nhiên ho khan một tiếng, nói: “Không sao, tôi muốn cái này, gói lại đi!”

“Vậy được rồi! Tôi sẽ bảo thu ngân chiết khấu 9.5 cho ngài!” Nhân viên dịu dàng lễ độ, mỉm cười, động tác nhanh nhẹn mà gọn gàng, đem hai bộ quần áo bỏ vào trong hộp!

Tôn Nhất cầm lấy hộp, lúc này, hắn bọc lớn bọc nhỏ, trong ngực, trên tay tất cả đều là túi quần áo!

Không thể mua nữa, mua nữa liền không có có cách vận chuyển!

Trong lòng thầm nhớ tới, xoay người tìm kiếm thân ảnh Bạch Mộc, lại phát hiện một miếng da vô lại, u linh kia lại làm trò (con bò) trước mặt người khác, ôm lấy một bộ Lolita, ở trên đó si ngốc!