Từ khi bắt đầu mặt đối mặt với Thuần Vu Viêm, dọc theo đường đi, Thẩm Phương Vũ vừa đi vừa hãi hùng khiếp vía. Hắn thường phái đội quân tiền tiêu đi nghe ngóng nơi Vĩnh Hòa Thân vương rơi xuống, chỉ cầu mong thường xuyên nắm bắt được hướng đi của Thân vương điện hạ.
Nói không dễ nghe chút, nếu Vĩnh Hòa Thân vương bị thiếu một sợi tóc, hắn cũng không có cách nào báo cáo kết quả công tác trước mặt Hoàng thượng cùng Nhiếp chính vương. Cho nên Thẩm Phương Vũ phải lên mười hai vạn tinh thần để theo dõi Thân vương.
Ban đầu, mọi chuyện tiến triển còn tính là thuận lợi, Thân vương ở ngoài giương oai tựa như diều được hắn thả ra, dù có bay cao, bay xa thế nào cũng không thoát khỏi sự kiềm chế của "dây diều".
Nhưng rất nhanh, vận khí tốt của hắn đã không còn nữa. Bởi vì không biết tại sao Thân vương lại dây dưa cùng với đám mã tặc đang chạy trốn, "dây diều" cũng vì vậy mà bị đứt theo. Chờ hắn mang theo nhân mã hùng hổ chạy tới, mã tặc đều đã bị trói chặt, chờ hắn tới dọn dẹp.
Thẩm Phương Vũ muốn vội vàng đuổi theo bước chân của Thân vương, nhưng lại không thể mặc kệ đám mã tặc, chỉ có thể sai người áp giải mã tặc đi tới phủ nha ở địa phương.
Mà đám mã tặc này thật sự còn rất gian xảo, kiên quyết ngụy biện nói chính mình không phải là kẻ cướp, chỉ là thương nhân cưỡi ngựa đem theo hàng hóa, vì thế cũng không thể thiếu phải đối chất, đưa ra các loại chứng cứ ở phủ nha.
Đến lúc này, Thẩm Phương Vũ mới đuổi theo Thân vương, thì đâu còn thấy dấu vết của Thân vương nữa.
Hắn chạy dọc theo đường đi đuổi sống đuổi chết, còn gặp được một đôi lão phu thê đang cầm ấn tín của Vĩnh Hòa Thân vương. Thì ra bọn họ có một cọc án oan muốn nhờ người giúp đỡ, Thân vương đi rất vội, không có thời gian để giúp bọn họ, nên đã giao việc này lại cho Thẩm Phương Vũ xử lý.
Vì muốn cho Thẩm Phương Vũ hiểu rõ tầm quan trọng của việc này, hắn còn đặc biệt để ấn tín của mình lại. Bởi vậy, trên người Thân vương đã không còn bất kỳ thứ gì có thể làm bằng chứng để thông quan.
Trong lòng Thẩm Phương Vũ thật sự rất lo lắng, thế nhưng mặc dù không có bằng chứng, Thân vương điện hạ cũng vẫn có thể thuận lợi xuất quan.
Hắn không muốn suy đoán Thân vương đã dùng phương pháp nào để xuất quan, bởi vì thần kinh của hắn giống như dây cung đã căng tới mức tận cùng, nếu lại nghĩ đến những chuyện nguy hiểm, hắn thật sự sẽ bị tức đến phát điên mất.
Mà vì an toàn của Thân vương điện hạ, hắn lại càng không thể gióng trống khua chiêng mà nói là một mình Thân vương đi tới Tây Lương trước được.
Đây đúng là lửa đốt rùa đen, trong lòng cháy sém. Thẩm Phương Vũ vừa nôn nóng lại vừa lo âu, cả người đều đã gầy đi mất một vòng. Thật không dễ dàng mà chịu đựng được nỗi buồn khổ này. Mắt nhìn "trời cũng sắp sáng", hắn chợt nghĩ lộ trình này tại sao lại bị vặn vẹo như vậy?
"Chẳng lẽ là do có người dở trò?" Thẩm Phương Vũ đi qua đi lại tại chỗ, đột nhiên ý thức được những chuyện rắc rối xảy ra gần đây không đơn giản như vậy.
"Chúng ta cần phải nghỉ mấy ngày mới có thể đi được?" Thẩm Phương Vũ đột nhiên hỏi thái y.
Gương mặt của lão thái y tràn đầy phong sương, thoạt nhìn mệt mỏi đến chịu không nổi, lão tính toán tỉ mỉ một hồi, rồi giơ một bàn tay ra nói: "Ít nhất năm ngày, thuốc ngừng tiêu chảy đã được nấu xong, nhưng số lượng lại không đủ chia, phải đợi lão phu thi châm rồi..."
"Được rồi, mau đi đi." Thẩm Phương Vũ không chờ hắn tiếp tục dong dài, bèn nói thẳng: "Ba ngày, ba ngày sau chúng ta nhất định phải nhổ trại."
"Chuyện này..." Lão thái y nhíu mày, ba ngày chắc chắn là không đủ nha, hơn nữa nơi này cách thành Đan Dương cũng không xa, cần gì phải gấp rút lên đường giống như lửa cháy đến mông như vậy.
Lại nói tiếp, từ sau khi Thân vương "đi trước một bước", nhìn dáng vẻ giống như "bông cải đắng" của Thẩm Phương Vũ cũng thật là đáng thương.
"Thôi được rồi." Lão thái y chắp tay, đi xuống bắt đầu công việc bề bộn.
"Điện hạ..." Thẩm Phương Vũ nhíu mày nhìn khói bếp nổi lên bốn phía, toàn bộ doanh địa đều đang chưng ấm sắc thuốc. Hắn biết chính mình cho dù có lo lắng cho Thân vương cũng không thể buông tay mặc kệ những người này được.
Những chiếc xe chứa đầy lễ vật, những thành viên đi theo đoàn đều là trách nhiệm của hắn. Nếu hắn một mình bỏ đi tìm Thân vương điện hạ, nơi này sẽ thành rắn mất đầu thì phải làm sao đây.
Không biết vì sao, Thẩm Phương Vũ cảm thấy chính mình giống như một cục đá bị rớt xuống giếng, chôn ở dưới đáy không thể lên được.
"Vẫn là nên phái thêm người đi thăm dò lần nữa." Người được phái ra lúc trước còn chưa có tin tức, rất có khả năng đã bị người nào hoặc là chuyện gì làm vướng chân. Cặp lông mày tuấn lãng của Thẩm Phương Vũ càng nhíu chặt lại, chỉ hy vọng trước khi hắn đến Đan Dương, Thân vương có thể bình yên vô sự.
Nhưng mà rốt cuộc là ai cản trở đường đi của bọn họ như vậy chứ? Là địch nhân của Tây Lương? Hay là địch nhân của Đại Yến? Hay là những kẻ muốn phá hoại kết minh của hai nước?
Vấn đề này quanh quẩn ở trong lòng Thẩm Phương Vũ, trước khi tìm ra đáp án, hắn phải xốc lại tinh thần, cũng càng phải cẩn thận để ứng đối.
Thành Tuy Dương, thủ đô Đại Yến, sau khi trải qua mấy ngày liền gió to, bầu trời đã trở nên quang đãng, mặt trời treo trên cao, trời xanh vạn dặm, nhà nhà trong thành đều đem quần áo ra phơi nắng, làm cho phố lớn, ngõ nhỏ trông giống như phường nhuộm, nơi chốn đầy màu sắc.
Trong Hoàng cung Đại Yến xa hoa lộng lẫy, khí thế hào hùng, cung nữ và thái giám cũng vội vàng phơi nắng, càng là muôn hồng nghìn tía, giống như trăm hoa đua nở.
Hoàng đế Đại Yến Thuần Vu Ái Khanh nhìn thấy trời đẹp, bèn mỗi tay ôm một long phượng thai dạo chơi ở Ngự hoa viên. Nguyên bản là vui vẻ mà ngắm hoa, thưởng hồ, lại nhấm nháp bánh ngọt, nước trà cùng điểm tâm tinh xảo của Ngự thiện phòng. Nhưng dạo chơi một hồi, Ái Khanh đột nhiên có suy nghĩ ngoài dự tính, muốn cùng bọn nhỏ chơi trốn tìm.
Vườn ngự uyển tuy rộng rãi, đài ngọc đẹp thì đẹp đó, nhưng núi đá lởm chởm lại tiềm tàng nguy cơ. Thân là Phụ hoàng, Ái Khanh đương nhiên cần phải bảo vệ cho bọn nhỏ thật tốt, vì thế bèn di giá đến một khu vườn trống trải. Nơi đó đều là phơi Ngự phẩm của cung Trường Xuân. Ái Khanh trời sinh có tính tiết kiệm, thích dùng vật cũ, cho nên khăn trải giường, đệm chăn được giặt sạch tràn đầy cả viện này đều là những thứ hắn quen dùng hàng ngày.
Ái Khanh dẫn theo bọn nhỏ, chạy qua chạy lại chơi đùa ở dưới giá phơi áo, tiếng cười không ngừng vang lên, không tới thời gian nửa ngày, phụ tử ba người đều đã chảy đầy mồ hôi.
Nhiếp chính vương Cảnh Đình Thụy từ Binh Bộ ở viện Thanh Đồng đi ra. Vốn dĩ định đi tới Ngự hoa viên tìm Ái Khanh cùng bọn nhỏ, nhưng tới đó mới biết bọn họ đã sớm rời khỏi trận địa đi nơi khác chơi.
Chân phải Cảnh Đình Thụy vừa mới bước vào khu vườn phơi đầy chăn màn gối đệm, đã nhìn thấy Ái Khanh cùng hai đứa nhỏ ôm nhau lăn ở trên mặt đất. Hắn đang gãi khiến bọn nhỏ ngứa, bọn nhỏ cũng đang gãi khiến hắn ngứa. Tiếng cười thoải mái của Ái Khanh cùng tiếng cười ngây thơ của bọn nhỏ hòa lại với nhau, quả thực phi thường náo nhiệt.
Như thế này thì đâu có bộ dáng của gia đình đế vương, thật sự chẳng khác gì so với gia đình bá tánh bình thường cả. Cung nữ cùng thái giám ở bên cạnh hầu hạ muốn nhìn lại không dám nhìn, muốn cười cũng không dám cười, sợ phá hư quy củ trong cung.
Nhưng mà bọn họ căn bản là không cố nén ý cười trong lòng được, vì thế cũng mi hoan mắt cười, hòa thuận vui vẻ cùng với Hoàng thượng, Hoàng tử và Công chúa.
Đến khi Cảnh Đình Thụy tới, bọn họ lập tức cúi đầu, không "chê cười" Hoàng thượng lăn lộn trên mặt đất cùng với bọn nhỏ nữa.
"Phụ vương!" Hoàng tử Loan nhìn thấy Cảnh Đình Thụy đầu tiên, đôi chân vừa ngắn vừa nhỏ còn không cao bằng chiếc ghế đẩu lao nhanh như kẻ trộm, xông thẳng về phía Cảnh Đình Thụy.
"Chậm một chút." Ái Khanh la lớn ở phía sau.
Lời nói còn chưa dứt, đã thấy chân trái Loan nhi vướng vào chân phải, tự mình ngã sấp xuống.
Cảnh Đình Thụy kịp thời duỗi tay xách lấy phía sau cổ áo của hắn, nhấc cả người hắn tới, nhìn nói: "Con khỉ dính đầy bùn này là của nhà ai vậy?"
"Là con! Loan Loan!" Hai bàn tay nhỏ của Loan nhi đều là bùn đất, mặt cũng lem luốc, quả thực là giống con khỉ nhỏ dính đầy bùn đất.
"Phụ vương ~ ôm một cái!" Phượng nhi đang ở cách xa một khoảng nở ra một nụ cười ngọt ngào, hai hàm răng sữa còn chưa mọc đủ, nhưng một cái nhếch miệng này lại có vẻ vô cùng đáng yêu. Nàng thật sự rất giảo hoạt, mỗi lần phạm sai lầm đều nở nụ cười trước tiên.
"Ngươi tới rồi à, chuyện ở Binh Bộ giải quyết xong rồi sao?" Ái Khanh bế nữ nhi lên, sửa sang lại quần áo, nhưng lại quên trên mặt mình còn dính đầy bùn, kết quả trở thành một con mèo to xác lem luốc.
"Ừ, tạm thời giải quyết xong." Cảnh Đình Thụy ôm nhi tử, khuôn mặt tươi cười đi về phía Ái Khanh.
"Vậy..." Ái Khanh đang muốn nói cái gì, Cảnh Đình Thụy thò tay qua nhẹ nhàng lau mặt cho hắn, sau đó nói: "Ngươi bao nhiêu tuổi rồi, còn làm bậy giống như trẻ con vậy."
"Thụy Thụy, thật ra tuổi ngươi cũng không lớn, tại sao lại càng ngày lại càng dong dài giống như lão ma ma ở trong cung vậy." Ái Khanh lập tức phản kích.
"Vậy sao?" Ngón tay Cảnh Đình Thụy sờ sờ, nhéo lấy gương mặt trắng nõn của Ái Khanh: "Nói lại lần nữa xem? Ai giống lão ma ma?"
"Ai ai~, mặt của trẫm... Đau đau!" Thật ra Ái Khanh không đau nhưng diễn đến mức khoa trương, Cảnh Đình Thụy biết rõ là giả nhưng vẫn lập tức buông lỏng tay.
"A, Phụ hoàng không đau nữa, Phụ vương thật xấu xa." Phượng nhi ôm Ái Khanh, còn thổi khí lên mặt hắn.
"Thật đúng là khuê nữ bảo bối của trẫm." Ái Khanh vui vẻ hết sức, dùng sức ôm nữ nhi ríu rít một trận.
"Thẩm Phương Vũ gửi tin tức tới." Cảnh Đình Thụy dỗ dành Loan nhi trong lòng ngực, đột nhiên nói: "Dường như Viêm đã đến Tây Lương."
"Dường như?" Ái Khanh lập tức ngẩng đầu, khẩn trương mà nhìn Cảnh Đình Thụy: "Thẩm Phương Vũ tại sao lại không ở cùng với Viêm nhi?"
"Bọn họ hình như là tách ra thành hai đường. Hoàng thượng, ngài cũng biết tính tình Viêm nhi là như thế nào mà, khó khăn lắm mới có thể xa nhà được một chuyến, đương nhiên là sẽ đi thám hiểm khắp nơi." Cảnh Đình Thụy nói, giọng nói nhẹ nhàng.
"Đệ đệ thích lang bạt giang hồ, nhưng lúc này là đi tới Tây Lương, đường sá xa xôi, lại ngoài tầm tay của trẫm, hơn nữa Viêm nhi thay Kha Nhu đi Tây Lương, cũng ngang với việc phân ưu cùng trẫm. Trẫm hi vọng hắn khỏe mạnh, đừng chọc phải chuyện gì phiền phức." Tất cả lời nói của Ái Khanh đều tràn đầy lo lắng.
Với tính cách trong mắt không chứa được hạt cát, nhất định phải biết rõ thị phi đúng sai của Viêm, thật đúng là rất dễ dàng đụng phải phiền toái.
"Khanh nhi, ngươi không cần lo lắng cho hắn, vẫn còn có Thẩm Phương Vũ tài giỏi như vậy ở đó, cho dù không được còn có vua Tây Lương, dù sao nơi đó cũng là thiên hạ của hắn." Cảnh Đình Thụy dịu dàng nhìn Ái Khanh nói: "Hắn cùng Viêm không phải chơi với nhau rất thân sao? Nhất định sẽ không đối xử tệ với Viêm."
"Mặc dù nói là nói như vậy, nhưng Thụy Thụy, trẫm cảm thấy còn người của vua Tây Lương... Nên nói như thế nào nhỉ, mỗi khi trẫm nhìn thấy hắn, đều cảm thấy như rơi vào vực sâu, khó mà có cảm giác yên ổn..." Ái Khanh nhíu mày nói: "Nếu hắn có thể chăm sóc được cho Viêm thì tốt, nếu không thì..."
"Làm sao vậy?"
"Trẫm lo lắng Viêm nhi sẽ chịu thiệt."
"Làm sao có thể, Viêm chính là Thân vương của Đại Yến, người ta thường nói đánh chó còn phải xem mặt chủ, hắn không thể bắt nạt Viêm được."
"Viêm nhi không phải là chó nhỏ." Ái Khanh trừng mắt nói.
"Ta chỉ là dùng cách nói ví dụ thôi mà." Cảnh Đình Thụy cười cười, trong lòng thầm nghĩ: "Vua Tây Lương tốn nhiều công sức như vậy, mới có thể lừa Viêm tới Tây Lương, hẳn là sẽ không khắt khe với hắn."
Nhắc tới, Viêm cũng thật là thú vị, chưa từng thấy có người nào lại vội vàng đi gả chồng như vậy.
Cảnh Đình Thụy cảm thấy chắc chắn Viêm nằm mơ cũng chưa từng nghĩ đến, hắn lên loan giá của Công chúa tương đương với lên "kiệu hoa đỏ thẫm".
Chẳng qua sau khi Viêm "tiềm trảm hậu tấu" đi rồi thì Cảnh Đình Thụy mới biết được lời đồn "Công chúa Kha Nhu phải gả cho vua Tây Lương" vì sao lại được dựng lên.
Rất rõ ràng, Công chúa Kha Nhu tuổi còn nhỏ, không vội gả chồng, càng đừng nói tới việc gả xa nơi đất khách. Cho dù nàng bằng lòng, vài vị Hoàng huynh cũng sẽ không đồng ý.
Vốn dĩ Cảnh Đình Thụy cảm thấy người bịa đặt nên chuyện này thực sự là hết sức nhàm chán, mãi đến khi Viêm lên "kiệu hoa", trong lòng hắn mới hiểu rõ.
Vua Tây Lương dùng một chiêu "dương đông kích tây" này cũng thật là hay.
Chỉ là chuyện này tạm thời không thể để Ái Khanh biết, Viêm nhi là bảo bối của hắn, nếu hắn biết vua Tây Lương có dụng ý khác với Viêm nhi, chắc chắn sẽ cấp tốc triệu Viêm hồi cung, không, sẽ trực tiếp phái binh đi Tây Lương, đón Viêm trở về.
Việc hôn nhân này chắc chắn sẽ không thực hiện được.
"Vua Tây Lương, lúc trước ta tính kế ngài, khiến ngài mất đi Viêm, bây giờ ta đem hắn trả lại cho ngài." Cảnh Đình Thụy nghĩ thầm: "Ân oán giữa hai chúng ta xem như xóa bỏ."
"Thụy Thụy, ngươi đang suy nghĩ gì vậy?" Ái Khanh thấy Cảnh Đình Thụy đột nhiên thất thần, bèn hỏi.
"Ta đang nghĩ, nói không chừng Viêm có thể cưới được một vị tức phụ ngoại tộc mắt xanh, da trắng ở Tây Lương, dù sao hắn cũng đã tới tuổi thành gia."
"Nghe ngươi nói như vậy, trẫm thật sự cũng có chút mong đợi. Ngươi nói xem, Viêm ở hoàng thành sinh hoạt lâu như vậy, cũng không thấy hắn nhìn trúng cô nương nhà ai, không chừng tới Tây Lương lại có thể tìm được một phần nhân duyên tốt." Ái Khanh cười rạng rỡ nói: "Chờ hắn trở về, trong cũng sẽ càng náo nhiệt."
"Ngược lại, ta cảm thấy hậu cung này đã đủ náo nhiệt rồi." Cảnh Đình Thụy nói.
Còn không phải sao? Từ khi bọn nhỏ học được đi đường, hậu cung này cả ngày đều là hoan thanh tiếu ngữ.
Loan nhi thấy các phụ thân đang trò chuyện việc công, sớm đã lắc lắc cái mông từ trong lòng ngực Cảnh Đình Thụy trượt xuống, đi tìm cung nữ, thái giám chơi đùa.
Chỉ có Phượng nhi còn ở lại trong ngực Ái Khanh, Cảnh Đình Thụy giơ tay che lại lỗ tai của Phượng nhi, nói với Ái Khanh: "Hoàng thượng, ngài cùng bọn nhỏ chơi lâu như vậy rồi, cũng đã tới lúc nên sủng hạnh vi thần một chút."
"Trẫm sủng ngươi còn chưa đủ sao?" Mặt Ái Khanh đỏ lên: "Mỗi buổi tối đều là ngươi thị tẩm, dù sao cũng phải để trẫm thở một hơi chứ?"
Cảnh Đình Thụy nhìn Ái Khanh, cười đến mức vô cùng mê người. Lúc này Ái Khanh mới kịp phản ứng lại, thì ra là hắn vừa trêu đùa chính mình, bèn tức giận nâng chân đạp Cảnh Đình Thụy một cái.
Cảnh Đình Thụy bị đá cũng không bỏ chạy, mà lại càng đến gần, vô cùng sủng nịch mà hôn lên trái Ái Khanh.
"Ta cũng muốn được hôn." Phượng nhi làm ầm ĩ ở trong lòng ngực các phụ thân, Cảnh Đình Thụy cũng cười rồi hôn nàng, sau đó giao Công chúa cho các ma ma, cầm tay Ái Khanh đi về phía Thiên Điện...