Phụng Chỉ Hòa Thân

Phụng Chỉ Hòa Thân - Chương 30: 30: Âm Mưu




Làn da khỏe mạnh phảng phất giống như lúa mì chín mọng làm nổi bật hai gò má đỏ hồng tinh xảo, còn có xương mỹ nhân (xương quai xanh) xinh đẹp... Quả nhiên là càng nhìn càng thích.

"Nàng dâu của bổn vương quả là kiều tiếu khả nhân..."

Kiều tiếu khả nhân: xinh đẹp động lòng người.

Đoán chừng cũng không có người dùng bốn chữ "kiều tiếu khả nhân" để hình dung Viêm. Trong mắt người khác, Viêm "anh tuấn", "soái khí", tràn ngập hương vị nam nhân. Nhưng Ô Tư Mạn cảm thấy Viêm lúc ngủ không chút nào phòng bị so với ngày thường rất khác biệt, tựa như lão hổ một mực dữ dằn đột nhiên biến thành mèo con dịu dàng ngoan ngoãn, có loại xúc động muốn ôm vào trong ngực mà hung hăng xoa nắn.

"Chiêm chiếp!" Tiếng chim sẻ vang lên ngoài cửa sổ, tia nắng ban mai xuyên qua cửa sổ khép hờ chiếu vào. Bụi bặm đặc trưng của Tây vực phiêu đãng lên xuống trong ánh sáng nhàn nhạt.

"Một đêm này trôi qua có phần quá nhanh đi!" Ô Tư Mạn nhìn tia nắng ban mai mà hết sức phiền muộn. Hắn không thể không từ bên giường đứng dậy, đi cải trang chính mình.

"Hả?" Ô Tư Mạn mới đi được một bước, tay áo đã bị bắt lấy một cách nhẹ nhàng. Hắn cúi đầu, nhìn thấy tay Viêm, vết thương bị kiến Hỏa Nha cắn vẫn chưa hoàn toàn khỏi hẳn.

Tối hôm qua, Ô Tư Mạn bôi cho hắn một ít thuốc giúp vết thương nhanh khỏi. Kỳ thật hôm qua cũng lén bôi thuốc cho hắn, chẳng qua là loại thuốc này không màu không vị, nên Viêm không thể phát hiện ra.

Chỉ có điều giờ phút này không phải là lúc nghĩ đến thuốc, Ô Tư Mạn ngẩn người, hoàn toàn không dám nhìn mặt Viêm.

Hắn sợ vừa nhấc mắt, sẽ thấy hai mắt Viêm bốc hỏa trừng lên nhìn mình, đồng thời chất vấn: "Tại sao ngươi lại ở đây?!"

Nhưng hắn nhìn ra được bàn tay với những khớp xương thanh tú kia hoàn toàn không có sức lực mạnh mẽ gì, chỉ là nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo của hắn.

Ô Tư Mạn nơm nớp lo sợ nhìn về phía trên, a, vậy mà Viêm không có tỉnh? Cặp lông mi nồng đậm của hắn vẫn nhắm chặt như cũ, chỉ là mi tâm có chút nhăn lại. Rất có thể do tối qua uống say quá, nên cho dù có dấu hiệu thanh tỉnh, nhất thời nửa khắc cũng dậy không nổi.

"Chẳng lẽ hắn thích ta bồi tiếp hắn?" Ô Tư Mạn bất giác mỉm cười. Đúng lúc này, Viêm lẩm bẩm: "Hoàng huynh... Đừng đi..."

Hai ba chú chim sẻ bỗng nhiên phành phạch hạ cánh rơi xuống trên khung cửa sổ, ríu rít một trận cười tựa như hợp xướng.

Ô Tư Mạn nhìn Viêm, nụ cười còn chưa biến mất trên khóe miệng trở nên đắng chát.

Viêm rõ ràng là đang nằm mơ, nhưng người trong giấc mơ vẫn là Ái Khanh, vị Hoàng huynh mà hắn nhớ thương nhất kia.

"Bổn vương không được sao?" Trong lòng Ô Tư Mạn thở dài một hơi.

Không, hắn không thể chán nản thất vọng, công cuộc theo đuổi vợ không thể gấp gáp được, Ô Tư Mạn tự cổ động chính mình: "Từ khoảnh khắc bổn vương quyết định không phải ngươi không cưới, chẳng phải là đã biết cần phải đấu tranh cùng với vị Hoàng huynh kia rồi sao?"

Không, không chỉ là như vậy, hắn còn muốn lôi Viêm ra khỏi vũng bùn sâu không thấy đáy kia, cho dù Viêm không muốn ra khỏi đi chăng nữa.

"Viêm nhi", Ô Tư Mạn nhẹ nhàng vuốt vuốt làn da trên cái trán tinh tế của Viêm, dùng tiếng Đại Yến nói: "Trẫm không đi, ngươi nghỉ ngơi cho khỏe đi."

Mi tâm hơi nhíu lại của Viêm liền thả lỏng ra giống như được ủi phẳng, ngón tay đặt lại trên giường, hơi thở trở nên thập phần bình ổn.

Thuần Vu Ái Khanh thường gọi đệ đệ bằng tên thân mật là "Viêm nhi", Ô Tư Mạn bắt chước giọng điệu nhu hòa của hắn dỗ dành Viêm ngủ.

Viêm ngủ, Ô Tư Mạn mỉm cười nói: "Viêm Viêm, một ngày nào đó, trong giấc mộng ngươi sẽ chỉ gọi tên bổn vương."

Ô Tư Mạn rất chắc chắn điều này, cúi người ấn xuống một nụ hôn lên mi tâm của Viêm.

"Cạch cạch."

Chiếc tẩu thuốc bằng vàng nguyên chất gõ gõ vào trong hộp gạt tàn phỉ thúy. Sau khi chấn đi tro tàn, lão đầu nhi gầy gò đến mức toàn thân khô quắt lại đi đến bên cạnh thêm một dúm thuốc lá.

"Lão đại, ngài cũng nên nói gì đi chứ!" A Bố Noa quỳ trước tháp phủ tấm da bạch hổ khổng lồ, nói với đại quản sự của Doanh trại Đấu Thú: "Hôm qua ta phải bôn ba cả một đêm, mới có thể tra xét rõ mồn một nội tình của tiểu tử kia!"
"Đừng làm ồn, ta nghe ngươi nói rồi, nhưng vẫn luôn cảm thấy khả năng này không lớn." Lão đầu nhi vẫn nằm nghiêng bên trên lớp da hổ như cũ, dùng cái đầu bạch hổ làm gối dựa.

"Tại sao lại không có khả năng?"

"Dị Hương nhân có ý đồ hành thích vua, đây là tạo phản, chính là tội lớn, vậy mà còn có thể giữ được mạng sống ra khỏi Tháp Tử Tù, ai có thể tin được?" Trong mắt lão đầu nhi bốc lên ánh sáng màu xanh sâu kín, khắp người bao phủ một loại u ám khiến kẻ khác phải run rẩy, tựa như trên thân hổ yêu vậy.

"Nhưng sự thật là như thế, vị đồng hương trông coi Tháp Tử Tù nói ta bởi vì Dị Hương nhân đánh lén Quân thượng mới bị bắt vào Tháp Tử Tù."

"A Bố Noa, "Sương Nha" cũng không phải chỉ là sủng vật của Quân thượng, làm sao nó có thể để thích khách lông tóc vô thương mà rời khỏi tẩm cung của Quân thượng? Ít nhất cũng phải mất một cánh tay." Lão đầu nhi ngậm chặt tẩu thuốc bằng vàng như đang tỏa sáng, sau khi xuyết hai ngụm thật sâu, bèn phun ra một hơi khói đặc.

"Cho nên ta mới nói trong ở đó có bẫy!" A Bố Noa mở to đôi mắt không biết là do cực kỳ mệt mỏi hay là bị hun khói đến mức đỏ bừng mà nói: "Hôm qua Quân thượng còn cho hắn một số tiền thưởng đáng kể, đủ để có thể mua một tòa nhà hào trạch, tiểu nhân cho rằng... Viêm chính là thám tử do Quân thượng phái tới, điều tra Doanh trại Đấu Thú."

"Nhưng nói như vậy cũng không thỏa đáng." Lão đầu nhi nheo mắt nói: "Nếu như hắn là thám tử, đáng lẽ nên phủi sạch quan hệ với Quân thượng, chứ sao lại đi đến chỗ Quân thượng lĩnh tiền thưởng, huyên náo khiến mọi người đều biết?"

"Chuyện này..." A Bố Noa nói không nên lời, bèn đổi cách nói khác: "Lão đại, ngươi cũng biết bất kể là Tháp Tư Tế hay là Quân thượng thì cũng đều đã sớm không vừa mắt với Doanh trại Đấu Thú của chúng ta. Chúng ta chiếm cứ một mảnh đất lớn như vậy ở thủ đô, nuôi mấy ngàn người, lại thêm đám dã thú đã được thuần hóa. Đối với bọn họ mà nói, chúng ta chính là một thùng thạch tất, không biết khi nào phát nổ, thiêu rụi vương thành..."

Thạch tất: còn gọi là sơn đá, là một loại dầu mỏ được phát hiện ở Trung Quốc vào khoảng thời Tây Hán.

"Ta hiểu ý ngươi." Lão đầu nhi phun ra một hơi khói đặc, thở dài nói: "Ngay dưới mí mắt Quân thượng, lại đặt một chi quân đội mới không thuộc về quản lý của hắn, đổi lại là bất cứ ai trong lòng cũng đều không quá thoải mái. Nếu như ta là Quân thượng, nhất định sẽ nghĩ biện pháp chỉnh đốn Doanh trại Đấu Thú. Cho dù không nhổ tận gốc cũng phải khiến chúng ta rớt một tầng da,

"Vậy ý của lão đại là..."

"Ngươi biết không?" Lão đầu nhi đột nhiên nói: "Mới hôm trước, Lư Kỳ còn từng đề cử tiểu tử tha hương này với ta, nói công lực của hắn rất cao, lần tới sẽ đứng đầu bảng."

"Nếu Lư Kỳ không phải là uống đến say mèm, thì chắc chắn là đang thăm dò dùng phá kiếm giáo thái điểu. Hắn có tư cách gì tiến cử với ngài, ta thấy, tên Hách Liên Ô La kia cũng không tệ."

Thái điểu: ý chỉ tân binh

"Tên Hách Liên Ô La này đi ra từ Tháp Tư Tế, tại sao ngươi lại không nghi ngờ hắn đang lừa dối?" Lão đầu nhi cười nói.

"Ta đã điều tra lai lịch của hắn, hắn chỉ là một nha linh thuật sĩ thiếu kinh nghiệm, nhưng hắn lại rất có duyên với mãnh thú. Có thể nói, ta ở Tháp nhốt thú hai mươi năm, lần đầu tiên nhìn thấy có người có thể chế trụ "Bưu" nhẹ nhàng như vậy." A Bố Noa còn muốn nói tiếp, nhưng thấy dáng vẻ không hứng thú lắm của lão đầu nhi, bèn im miệng.

"Một nha linh thuật sĩ đến từ Tháp Tư Tế có thể khiến Đại Bưu khuất phục, một tiểu tử hành thích vua đến từ Tháp Tử Tù..." Lão đầu nhi chép chép miệng: "Chuyện này chỉ sợ là không đơn giản như vậy."

"Ý của ngài là, hai người họ là cùng một bọn?" Chuyện này A Bố Noa đúng thật là không nghĩ tới.

"Không đến nỗi như vậy, Dị Hương nhân này ta đã từng gặp một lần, ánh mắt trong veo, không nhiếp hồn câu phách giống như mấy gia hỏa Tháp Tư Tế", lão đầu nhi nhìn nhìn A Bố Noa nói: "Ta lại càng không yên tâm Hách Liên Ô La hơn, ngươi phải tìm người để mắt tới hắn một chút, từ trong Tháp Tư Tế đi ra, cho dù chỉ là chó què chân cũng không phải loại đơn giản."

"Tiểu nhân tuân mệnh!" A Bố Noa khom người nói.

Lão đầu nhi hút hai hơi thuốc phiện rồi mới nói tiếp: "Chuyện này dù sao cũng phải giải quyết từng cái một thì mới không làm cho người ta hoài nghi. Bặc Lỗ Hãn sĩ diện như thế, hôm qua lại bị tiểu tử tha hương kia đùa bỡn phải đến quan phủ, bị nhiều người chế giễu như vậy, chắc hẳn trong lòng hắn đang nghẹn một bụng hỏa khí không nhỏ."

"Ý ngài là, để Bặc Lỗ Hãn động thủ sao?"

"Nếu như tiểu tử kia thật sự là do Quân thượng phái tới Doanh trại Đấu Thú, để Bặc Lỗ Hãn động thủ thì không còn gì tốt hơn", lão đầu nhi cười cười: "Một hơi nhổ hai cái đinh, dù sao cũng tốt hơn so với làm bẩn tay của chúng ta không phải sao?"

Lão đầu nhi đã sớm nhìn không thuận mắt "tướng ăn khó coi" của Bặc Lỗ Hãn. Hắn còn vọng tưởng làm lão đại thật sự của Doanh trại Đấu Thú, đúng là người si nói mộng.

Bên trong Doanh trại Đấu Thú chưa từng thiếu thú đấu sĩ có thể thắng tiền, Bặc Lỗ Hãn chết thì thay một kẻ lợi hại khác là được.

Chỉ là tốt xấu gì Bặc Lỗ Hãn cũng là "cây rụng tiền" trong mắt phú thương, không thể nói muốn chặt là chặt, cũng nên tránh tai mắt của người khác. Bây giờ hắn cùng tiểu tử tha hương kết thù, quả thật là đã cho bọn hắn một cơ hội thật tốt.

"Ngài nói rất đúng!" A Bố Noa vội vàng gật đầu nói: "Cứ để hai người bọn họ đấu đến ngươi chết ta sống."

"Ngươi đi đi, đi quạt chút gió cho Bặc Lỗ Hãn, làm cho lửa giận của hắn cháy càng thịnh vượng một chút." Lão đầu nhi cười nói.

"Vậy tiểu nhân đi đây." A Bố Noa thấy sắc trời cũng đã sáng, liền chắp tay nói.

Lều chính của lão đại cách chiếc lều lớn xa hoa mà Bặc Lỗ Hãn ở cũng không xa. Dường như hắn quyết tâm muốn khoe khoang địa vị của mình trong Doanh trại Đấu Thú. Lều trại chẳng những chiếm diện tích cực lớn, trước cổng còn có đủ loại hoa hoa cỏ cỏ, làm cho giống như hành cung của đế vương.

Trời vừa mới sáng, đèn đuốc bên trong lều trại cũng chưa dập tắt.

Trong viện, một vài tạp dịch cấp thấp đang chăm sóc vườn hoa, hoặc là chuẩn bị bữa sáng giúp Bặc Lỗ Hãn. Trên chiếc bàn lớn ngoài trời không phải thịt dê, bò, ngựa thì cũng là đủ các loại rượu.

Màn cửa lều lớn mở ra, cũng không có người nắm tay, bởi vì không ai dám tự tiện xông vào chỗ của Bặc Lỗ Hãn, trừ phi chê mệnh quá dài.

Bên trong trướng của Bặc Lỗ Hãn được chia thành hai nơi trong và ngoài. Gian ngoài là để tiếp khách, phòng trong là để ngủ. Giữa phòng trong và gian ngoài ngăn cách một tấm bình phong khắc ngà voi to lớn.

Lúc này, chẳng biết tại sao bình phong lại bị thu hồi, chiếc giường tròn phủ da thú ở phòng trong nhìn một cái không sót lại gì.

Chân trước A Bố Noa vừa mới đi vào, đã thấy một nữ nhân quần áo hở hang khoác trên mình gấm vóc hoa lệ ngồi tại mép giường, đưa lưng về phía hắn.

A Bố Noa giật mình sửng sốt, ở đâu ra nữ nhân trong Doanh trại Đấu Thú vậy, hắn bèn nhìn kỹ lại, thì ra là Khổng Tước Hoa.

Khổng Tước Hoa nhìn thấy có người đến, vì thế liền rời giường, mị nhãn như tơ liếc mắt nhìn A Bố Noa một cái, nghênh ngang ra ngoài.

A Bố Noa lại tiêu thụ không nổi cái "diễm phúc" này, phía sau lưng đánh cái rùng mình.

Hóa ra Bặc Lỗ Hãn toàn thân trần trùng trục cũng đã tỉnh ngủ. Hắn từ trên giường ngồi dậy, liếc mắt nhìn thấy A Bố Noa sắc mặt không tốt nói: "Mới sáng sớm, sao ngươi đã tới rồi?"

"Còn không phải là chuyện kia à! Ta biết ngươi đang kìm nén một bụng đầy tức giận, ngươi cam nguyện cứ như vậy là xong rồi?" A Bố Noa cố ý giật dây.

"Ngươi không thấy hắn có ban thưởng của Quân thượng à?" Nói chưa dứt lời, vừa nhắc tới chuyện này, Bặc Lỗ Hãn liền tức giận đến trừng mắt, thở hổn hển: "Ai, ai có thể động tới hắn được, hơn nữa giữa các thú đấu sĩ lại không được tư đấu."

"Ha ha", A Bố Noa cười cười, nhắc nhở: "Không sai, đúng là không thể tư đấu, nhưng lên sân đấu thì khó nói."

"Ngươi có ý gì?" Bặc Lỗ Hãn giơ mày rậm lên, hỏi.

"Thú đấu sĩ đứng đầu có tư cách sắp xếp kết cục cho người được chọn, ngươi quên rồi sao?"

"...Ta trái lại thật là đã quên." Hắn bận rộn giao thiệp với các phú thương, bận rộn lựa chọn mãnh thú đáng chú ý, lại quên đi điều này.

"Bây giờ ngươi nhớ lại thì tốt rồi." A Bố Noa cũng không ở lại quấy rầy Bặc Lỗ Hãn mà chỉ nói rằng: "Ngươi yên tâm, chỗ lão đại cũng không muốn giữ lại hắn. Dù thế nào đi chăng nữa, suy cho cùng cũng là Dị Hương nhân, giữ lại trong Doanh trại Đấu Thú, lão đại cũng không yên lòng."

Ý ngoài lời, ngươi hãy buông tay mà làm đi, vạn nhất xảy ra chuyện gì, Doanh trại Đấu Thú sẽ giúp ngươi giải vây.

"A Bố Noa, có lời này của ngươi, ta đương nhiên là yên tâm." Bặc Lỗ Hãn cười ha ha, nếu đã không chiếm được Dị Hương nhân, mà Dị Hương nhân kia lại còn có thể uy hiếp được địa vị của mình, vậy thì dứt khoát hủy hắn đi.

Mỹ Nhân Tiêu.

Đã rất lâu rồi Viêm chưa được ngủ thoải mái như vậy, hắn nhắm mắt lại trở mình, muốn nằm sấp lại híp mắt trong chốc lát, đột nhiên cảm thấy đệm giường này tại sao sờ sờ có chút lạ, trơn mượt, nóng hầm hập, có chút giống... Người?

Trong lòng Viêm cả kinh, bỗng nhiên mở mắt ra, thì thấy Hách Liên Ô La đang thích ý đầy mặt ngủ ở bên gối hắn, còn cùng hắn ngủ chung trong một cái chăn!

"Cái quái gì vậy, tại sao hắn lại ở đây?" Viêm ngồi bật dậy, không nói hai lời liền nhấc chân đá một cái, đạp Hách Liên Ô La cùng cả chăn mền xuống giường.