Phược Long

Chương 28




Khi gã nói chuyện, đáy mắt hiện lên một chút tàn nhẫn, biểu tình thập phần âm lãnh.

Long Tĩnh Thủy nhắm mắt lại, nhẹ nhàng đẩy cánh tay kia ra, không chút sợ hãi. Duy nhất lo lắng chính là, Long Nguyệt tên ngu ngốc này khẩu không trạch ngôn, sau khi nhìn thấy Long Vô Ba không biết sẽ nói những gì đây.

Sách, dù sao cũng là y quá mức thất sách.

Nghĩ đến Long Nguyệt là kẻ hữu dũng vô mưu, hẳn là không thể gây ra chuyện lớn gì, lại nghĩ không ra bên người gã lại có một hắc y nhân quỷ dị luôn kề bên.

Kế tiếp…… Phải làm gì đây?

Đột nhiên Long Tĩnh Thủy cảm giác đầu từng cơn đau đớn dồn dập đến, tầm mắt đột nhiên mơ hồ, mu bàn tay dần dần hiện ra những mảnh vảy nhỏ.

Không xong!

Sao lại cố tình hiện vào lúc này…

Long Tĩnh Thủy thân thể lảo đảo, vốn y không thể tùy ý đi ra Đông Hải, nhưng hiện tại y lại ly khai quá lâu, quả nhiên đã muốn duy trì không nổi nữa rồi.

Chỉ sợ, rất nhanh sẽ hiện ra chân thân.

Long Tĩnh Thủy hai mày nhíu lại, một tay khẽ vuốt minh châu được nạm ở thắt lưng mình, một bên cân nhắc làm sao đối phó Long Nguyệt. Nhưng mà suy nghĩ của y rất nhanh liền loạn thành một đoàn, hai chân mềm nhũn ra, không thể nào đứng thẳng được nữa.

Long Nguyệt thấy sắc mặt y có chút khác thường, vội vàng bắt lấy cánh tay y, hỏi: “Ngươi làm sao?”

Lời còn chưa dứt, đã nghe bên tai truyền đến quái thanh, một cái long vĩ thật lớn đập mạnh trên mặt đất.

Long Nguyệt chấn động, căn bản không kịp né tránh.

May mà hắc y nhân kia nhanh tay lẹ mắt, lập tức che trước người gã, mạnh phản một kích. Sau đó cuốn cổ tay, trong lòng bàn tay một màn sương mù đen nhẹ phun ra, rất nhanh liền hóa thành một thành trường kiếm, thẳng hướng trên long vĩ mà chém tới.

Lúc này Long Tĩnh Thủy đã muốn hoàn toàn hiện ra nguyên hình, bởi vì quá đau đớn mà ngửa đầu ra sau, bị động mạnh khiến cho đất đá trong động rơi vụn, lung lay như sắp đổ.

Đến lúc này Long Nguyệt mới dần hồi phục tinh thần, vội hỏi: “Vô Tâm, mau dùng kết giới chế trụ y!”

“Vâng” Hắc y quái nhân huy kiếm trong không trung vài vòng, sương mù đen nhất thời tràn ngập, rất nhanh đã đem đại thanh long bao phủ.

Long Tĩnh Thủy bị bắt ở trong kết giới thân rông liền từ từ thu nhỏ lại đi, đau đớn một lần nữa khuếch tan lên, làm cho y giương nanh múa vuốt, rống to ra tiếng.

Một âm thanh vang đông như tiếng rồng ngâm lớn, kinh thiên động địa, tất cả đều tụ lại mà lẫn quẩn quanh sơn cốc thật lâu.

Long Vô Ba đang ở phụ cận tìm người tự nhiên nghe được nhất thanh nhị sở, lập tức dừng bước, ngơ ngác bất động.

…… Là thanh âm của đại ca.

Nhưng mà, đến tột cùng là trong tình trạng nào, vì sao y lại phát ra âm thanh thảm thiết như vậy?

Cơ thể người kia vô cùng suy yếu, chỉ thoáng gây một chút sức ép thôi, liền đau đến chết đi sống lại, lúc này lại rơi vào tay địch……

Long Vô Ba quả thực không dám tiếp tục nghĩ đến, chỉ cảm thấy đáy lòng nổi lên một tia hàn khí, đầu ngón tay không khống chế được mà phát run. Hắn là từng đối Long Tĩnh Thủy động hình, đến nay vẫn nhớ rõ cái cảm giác lúc người kia ngã vào trong lòng mình, hơi thở mỏng manh, người tràn đầy máu, bên miệng lại nhẹ nhàng gọi: “Vô Ba.”

Thanh âm suy yếu kia vô cùng rõ ràng truyền đến bên tai.

Giờ khắc này, y có phải hay không cũng như vậy mà kêu tên mình?

Tim Long Vô Ba như co rút lại, bất giác nắm chặt đấm tay, trong miệng mặc đọc chú ngữ, một lần nữa dùng thuật ghi nhớ lại nơi Long Tĩnh Thủy rơi xuống. Đáng tiếc vẫn như trước, luôn luôn có một màu đen sương mù ngăn cản linh lực hắn, cái gì cũng không cảm giác được.

Bởi vậy có thể thấy, người bắt Long Tĩnh Thủy bản lĩnh nhất định không kém.

Nghĩ như vậy, lo lắng trong lòng càng hơn trước, hận không thể đem tất cả đỉnh núi mảnh đất nơi đây toàn bộ san bằng, cho dù vì vậy mà xúc phạm thiên quy, hắn cũng không hối.

Bất quá, ý niệm trong đầu vừa mới hiện lên, bên tai liền vang lên một trận cười to, ngay sau đó là một đạo giọng nói trầm thấp lạnh như băng, cất lên: “Long Vô Ba, nếu muốn ca ca ngươi bình an vô sự, thì liền một thân đến đây cứu người.”

Thanh âm giọng nói này là dựa vào pháp thuật truyền tới, ngoại trừ hắn, người bên ngoài không ai nghe thấy.

Long Vô Ba tim đập mạnh, không khỏi nhẹ thở ra, biết đối phương nếu lấy Long Tĩnh Thủy uy hiếp mình, như vậy tạm thời sẽ không ra tay với y.

Hắn hiện vô cùng khẩn trương, nhưng lại cố nén xúc đông mà đáp lại giọng nói kia, hướng tùy tùng bên cạnh mà nháy mắt, sau một mình theo tiếng cười đứt quảng kia mà tiến về trước.

Sau một hồi nổ lực, liên tiếp chuyển qua mấy khúc quanh co trong sườn núi, trước mặt liền hiện ra một tòa núi cao cây cỏ xanh um tươi tốt. Ngọn núi kia bị phá vỡ không toàn vẹn, giống như bị thứ gì đó rất lớn đụng vào mà vỡ vụn, đi tiếp qua mấy bước liền thấy mấy đạo thân ảnh, bên cạnh là một màng sương mù đen u ám, lúc ẩn lúc hiện bao phủ lấy một thân rồng tuyệt đẹp như ẩn như hiện.

Đại ca!

Long Vô Ba trong lòng thầm kêu một tiếng, liếc mắt một cái đã nhận ra ngay

Hắn lúc nãy nghe thấy thanh âm rồng ngâm, liền biết Long Tĩnh Thủy đã muốn hiện nguyên hình, lại không nghĩ ra y lại có dáng vẻ như vậy—— hắn nhìn thấy, thấy một thanh long vô cùng xinh đẹp, tuyệt mỹ, giờ phút này lại bị vây trong kết giới, thân thể bị thu nhỏ mà rối thành một đoàn, bởi vì đau đớn mà không ngừng run rẩy.

Long Vô Ba cảm thấy mình cũng vì thế mà đau theo, nhưng sắc mắt lại chưa một lần thay đổi, chậm rãi đem ánh mắt hướng đến bạch phát nam tử, cười nói: “Ta tưởng là ai đây, nguyên lai là Bắc Hải Long Vương. Ngươi tới Đông Hải ngoạn ni, sao lại không nhắn cho ta một tiếng a?”

Long Nguyệt hừ lạnh một chút, đạo: “Ta cũng không phải đến du sơn ngoạn thủy.”

“Ách? Vậy tới làm gì?” Long Vô Ba chớp chớp mắt, tươi cười vô tội.

Long Nguyệt lười cùng hắn dông dài, nâng một lóng tay chỉ vào thanh long bị nhốt trong kết giới trung, đạo: “Nhìn thấy không, đại ca ngươi hiện giờ ở trong tay ta.”

Long Vô Ba chỉ hướng Long Tĩnh Thủy liếc mắt một cái, liền lập tức vi cười rộ lên, đạo: “Nha, nguyên lai các hạ là tới giúp ta chiếu cố người a.”

“Cái gì?!”

“Các hạ biết ta không có biện pháp làm gì ca ca mình, giết y lại sợ bị người chỉ trích, không giết y lại sợ bị đoạt vương vị, cho nên cố ý đến giúp ta giải vây.” Hai tay Long Vô Ba thu sau lưng, móng tay hãm sâu vào da thịt, đã muốn chảy ra nhiều hồng ngân, trên mặt lại vẫn lộ nụ cười không chê vào đâu được, “Ân, ta thật không biết nên tạ ơn ngươi thế nào mới tốt đây.”

“Ngươi……!” Sắc mặt Long Nguyệt nhất thời đại biến, đạo, “Long Vô Ba, ngươi một chút cũng để ý đến tánh mạng đại ca ngươi?”

“Để ý a.” Long Vô Ba gật gật đầu, một bộ tựa tiếu phi tiếu đích thần khí, nhuyễn thanh đạo, “Đáng tiếc ta không thể tự mình động thủ giết y, cho nên đành phải làm phiền các hạ hỗ trợ.”

Một ngày hôm nay Long Nguyệt đã chịu liên tiếp nhiều cơn đả kích, tức giận đến không biết làm gì cho phải, đương lúc nghĩ đến xông lên Long Vô Ba đánh một trận lớn.

Thì hắc y quái nhân kia một lần nữa lại ra tay ngăn cản, trầm giọng nói: “Chủ nhân, bình tĩnh, chớ nóng nảy.”

Long Nguyệt thở phì phì trừng lớn đôi mắt, nghiến răng nghiến lợi nói: “Long Tĩnh Thủy nói đúng, ta quả nhiên trảo về là cái phế vật.”

“Kia khả vị tất.” Hắc y quái nhân thủy chung cúi đầu, nhìn không ra biểu tình trên mặt, một màng sương mù đen từ bàn tay kia tỏa ra, nhanh chóng hóa thành một thanh trường kiếm, kiếm quang chợt lóe, nhưng lại trực tiếp phá tan kết giới, hung hăng chém mạnh vào lên người Long Tĩnh Thủy.