Phượng Ẩn Long Tàng

Chương 2




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[6] Chú thích tên chương

Tên chương vốn là “Chước chước kỳ hoa” trích trong Đào yêu (Chu Nam) – Kinh Thi

Đào chi yêu yêu,

Chước chước kỳ hoa.

Chi tử vu qui,

Nghi kỳ thất gia.

Mơn mởn đào non,

Rực rỡ nở hoa.

Cô ấy lấy chồng,

Êm ấm cửa nhà.

Phượng Tam cười: “Phải rồi phải rồi. Xưa nay tài tử sánh giai nhân, chẳng hẹn chờ ai thấy bạc đầu, giống như công tử danh môn ngươi vậy, ba ngày một bệnh nhẹ, năm ngày một bệnh nặng, quấn chặt lấy giường bệnh, miệng ói máu như hoa hải đường, vô cùng phong nhã, cũng vô cùng tuyệt vời.”

Nhiều năm hành tẩu giang hồ ngày đi đêm nghỉ đã tạo thành thói quen, Phượng Tam luôn tỉnh dậy rất sớm.

Chương Hi Liệt còn đang ngủ, cậu ngủ không an phận, toàn bộ thân mình đều dính sát vào người Phượng Tam, cẳng chân thon dài còn gác lên lưng Phượng Tam, tựa mặt vào cánh tay Phượng Tam.

Nắng sớm trong veo cách lớp màn lụa rơi xuống gương mặt trắng như ngọc của cậu, ngũ quan rõ nét, tinh xảo nói không nên lời, Phượng Tam không khỏi đưa tay chạm nhẹ lên mặt cậu. Chương Hi Liệt ngủ say, mày nhẹ nhàng cau lại, môi khẽ nhúc nhích, cũng không biết đang lầm rầm câu gì. Vẻ mặt cậu lúc này cực kỳ xinh đẹp, cơ thể đang ngủ vừa nhỏ vừa đẹp, giống như bông sen mới hé ngày xuân. Phượng Tam nhẹ nhàng chạm vào cậu, thấy cậu vẫn say ngủ, ngậm môi cậu trong miệng nhẹ nhàng mút một lát mới buông cậu ra.

Phượng Tam lặng lẽ đứng dậy, thị nữ biết thói quen của hắn, từ sớm đã hầu ở ngoài phòng. Trước mặc quần áo, sau rửa mặt, Phượng Tam ra ngoài sân, bẻ một cành trúc luyện mấy chiêu kiếm pháp, nóng người lên rồi thì ngồi vào bàn đá uống trà. Uống hai ngụm, hắn nhớ lại chuyện đêm qua, ánh mắt không khỏi mỉm cười.

Gió thổi hơi lạnh, hắn nội công thâm hậu, cũng không để ý. Nhìn sắc trời sáng lên từng khối, hắn trở về phòng, thấy Chương Hi Liệt vẫn đang ngủ say, bèn ngồi xuống bên giường, một tay nâng mặt cậu lên, một tay bóp mũi cậu lại, cúi đầu chiếm mất hô hấp của cậu. Chương Hi Liệt dần dần hít thở không thông, trong mơ đẩy hắn ra, đẩy mấy cái thì không động đậy gì nữa, cuống đến độ mở mắt ra, đột nhiên thấy Phượng Tam, không khỏi ngây người, giống như đang hoài nghi mình đang ở đâu, chuyện này là làm sao.

Phượng Tam cũng không muốn dọa cậu nữa, buông cậu ra, cười nói: “Ngươi ngủ say thật, gọi mãi mà cũng chẳng tỉnh.”

Chương Hi Liệt nhìn hắn, hồi lâu mới chậm rãi nói: “Cái cách nhà các ngươi gọi người ta dậy cũng thật kỳ quái.”

Phượng Tam ờ một tiếng, nói: “Hôm nay phải gặp thân thích, dâng trà cho song thân.”

Chương Hi Liệt rên rỉ một tiếng, bấm tay lên trán.

Phượng Tam mỉm cười: “Nhà ta không có thân thích gì, mẹ ta mất sớm, hai anh trai, một người chết từ thuở bé, một người vài năm trước nhiễm bệnh hiểm nghèo qua đời, ngoại trừ ta và cha của chúng ta, ở đây ngươi lớn nhất. Chỉ cần đi dâng một chén trà thì ngươi không còn chuyện gì nữa.”

“Cha của ngươi thì là cha ngươi, quái gì mà ‘cha của chúng ta’?” – Chương Hi Liệt hừ lạnh.

Phượng Tam mỉm cười nhìn cậu: “Lát nữa dâng trà thì nhớ phải gọi cha, điều này không thể quên.”

Chương Hi Liệt bị hắn nhìn đến nỗi toàn thân phát lạnh, ngồi xuống tìm quần áo. Phượng Tam thấy cậu lộ ra dưới cổ là xương quai xanh linh lung đáng yêu, trong lòng không khỏi nóng lên, lại áp chế nhịn xuống, cười nhìn cậu mò đông tìm tây. Chương Hi Liệt tìm một hồi lâu mới quay lại hỏi Phượng Tam: “Quần áo, quần áo của ta đâu?”

Phượng Tam liếc nhìn bộ áo lụa màu đỏ trong chiếc khay gỗ lim đặt ở đầu giường: “Không phải ở đây sao?”

Sắc mặt Chương Hi Liệt trầm xuống, khó chịu quay đầu đi chỗ khác.

Phượng Tam khoan thai nói: “Không muốn mặc thì thôi, ta thấy việc này cũng khó, chỉ sợ không lừa được bao lâu, lại còn khiến ngươi thấy khó xử, không bằng thôi vậy, bảo cha ngươi tìm chị ngươi quay về.”

Chương Hi Liệt không lên tiếng lấy quần áo mặc lên trên người, Phượng Tam trong bụng cười đến ngất trời mà mặt không lộ ra bất kì cảm xúc nào. Đó là bộ váy lụa màu lựu đỏ, góc váy thêu tranh hoa đẹp đẽ cầu kỳ, bên trên có hoa nở lá bung, hoa cỏ dây dưa, trên nữa là cánh tay cùng màu, từ cánh tay bó hẹp mở rộng đến cổ tay, ngay cả cổ tay áo cũng theo hoa văn đồng dạng.

Chương Hi Liệt ngũ quan tinh xảo, mặc đồ của nữ cũng không thấy bất ngờ cho lắm, trên gương mặt có khí thế tuấn dật, vô cùng nhẹ nhàng khoan khoái. Phượng Tam đá giầy cho cậu, đợi cậu đứng dậy, hắn sờ đến đệm chăn, cắn đầu ngón tay, nhỏ vài giọt máu tươi lên chỗ chăn đệm trắng tinh bị hai người nằm lên mà nhăn nhúm. Chương Hi Liệt đang buồn bực, vừa quay đầu đã thấy cảnh này, mặt đỏ phừng phừng. Dù cậu còn nhỏ, không biết nhiều việc nam nữ, nhưng ít ra còn biết chuyện lạc hồng đêm đầu tiên này là thế nào. Chương Hi Liệt đá một cái về phía Phượng Tam. Phượng Tam là người học võ, Chương Hi Liệt thì nửa chiêu võ cũng chẳng biết, làm sao mà đá trúng được. Phượng Tam bắt được chân cậu, cậu đứng thẳng không xong bèn té ngã, bị Phượng Tam chặn ngang, đỡ lấy thắt lưng mà xoay qua hai vòng.

Phượng Tam cúi đầu nhìn Chương Hi Liệt, mắt lộ ý cười, Chương Hi Liệt mặt đỏ như muốn rỉ máu, cả giận mắng: “Buông ra!” – Phượng Tam mỉm cười, quả nhiên buông hai tay ra, Chương Hi Liệt thốt lên một tiếng, theo đà rơi xuống mặt đất. Phượng Tam cũng không phải muốn cậu ngã, cười ha ha, một lần nữa ôm lấy cậu. Dưới tình thế cấp bách, Chương Hi Liệt giang hai tay ôm chặt lấy Phượng Tam, không dám buông ra, hô hấp dồn dập, ngực phập phồng lên xuống.

Phượng Tam ghé vào lỗ tai cậu thủ thỉ: “Còn muốn buông ra không?”

Chương Hi Liệt lấy lại bình tĩnh, giận tới tím mặt, quát: “Buông mau! Xem ta có ngã chết không!”

Lúc cậu tức giận, hai hàng lông mày dựng đứng lên, mắt trợn trừng trừng, đáng yêu nói không nên lời, Phượng Tam nhìn thấy thú vị, cười cười đặt cậu xuống đất, vươn hai ngón tay cầm lấy tấm ga nhuốm máu trên giường, chậm rãi nói: “Tức giận cái gì nữa không biết, vợ chồng nhà ai mà chẳng như vậy. Nếu hôm nay ta không làm như thế này, chẳng lẽ ngươi lại không bị bắt quỳ từ đường khai tên gian phu chắc?”

Chương Hi Liệt giận đến mặt đỏ bừng, tiến lên đoạt lấy tấm ga trong tay Phượng Tam. Phượng Tam di chuyển bước chân, cười dài mà đi như lướt trong phòng, Chương Hi Liệt chạy tới chạy lui, màu đỏ tươi trên nền tuyết trắng kia phất phơ, lần nào cũng thiếu chút nữa là bắt được. Chương Hi Liệt đuổi theo một lát, hô hấp thêm dồn dập, dần dần hiểu ra không phải do cậu xui xẻo mà là Phượng Tam đang trêu cậu, cắn răng đứng lại không đuổi theo nữa.

Phượng Tam thấy cậu hai đấm nắm chặt, vẻ mặt khuất nhục xấu hổ giận dữ, không trêu cậu nữa, chậm rãi bước về bên người cậu, cười nói: “Ngươi nếu muốn xả thân vì nghĩa, ắt đã có chút chuẩn bị, nếu mấy thứ này đã không chịu nổi thì còn làm được gì?”

Chương Hi Liệt cúi đầu một lúc lâu, hô hấp dần dần bình phục, Phượng Tam nghĩ rằng cậu đã thông suốt, chấp nhận số phận, chưởng gió ào tới, hắn thoáng đã hiểu chuyện, đứng yên bất động, ngực hứng một đánh của Chương Hi Liệt, cười nhẹ: “Đánh đi, đánh xong rồi không được tức giận nữa.”

Chương Hi Liệt hung tợn trừng mắt nhìn Phượng Tam, cũng không đánh nữa. Bên người Phượng Tam luôn là những kẻ tươi cười lấy lòng hắn, có mấy ai đối xử với hắn như thế, lại càng khiến hắn thấy thú vị, mỉm cười nhìn Chương Hi Liệt. Hai người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, một người ôm hận, một người cười nhẹ, có vẻ vô cùng thú vị. Bỗng nghe bên ngoài có tiếng nói, giọng không cao, người trong phòng im lặng, nghe thấy rõ ràng. Đầu tiên là giọng nói lanh lảnh của Bảo Quyển: “Dậy chưa vậy?” Nha đầu trả lời đã dậy, lại có một giọng nói mềm nhẹ khác vang lên: “Bên kia lão gia cũng dậy rồi, mau mau chuẩn bị.”

Phượng Tam ném tấm ga giường dính máu xuống giường, cao giọng gọi: “Bảo Quyển, Lưu Ly, các ngươi vào đi.”

Bảo Quyển và Lưu Ly đều là người thân cận của Phượng Tam, trước đây hay lui tới dãy phòng này, nay Phượng Tam đã thành thân, nơi này có Thiếu phu nhân ở, bọn họ không được đi vào nữa. Phượng Tam gọi cả hai vào, Bảo Quyển và Lưu Ly mới mở cửa bước vào.

Chương Hi Liệt ngẩng đầu nhìn, thấy hai người còn rất trẻ. Bên trái là một khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần, trời sinh đôi mắt hoa đào quyến rũ, nhìn ai cũng thấy dịu dàng đa tình; bên phải là người mặt mày như tranh vẽ, ánh mắt trong suốt, dường như được đẽo gọt từ ngọc ngà. Chương Hi Liệt lấy làm kỳ lạ: “Phượng phủ sao toàn mỹ nam tử như vậy!” Cậu không biết Phượng Tam chuộng nam sắc, thị nữ bình thường chẳng sao, là nam nếu không có chút nhan sắc sao có thể vào dãy phòng này của hắn?

Phượng Tam chỉ vào thiếu niên có đôi mắt hoa đào nói: “Đây là Bảo Quyển.” Rồi chỉ vào thiếu niên có ánh mắt trong suốt: “Đây là Lưu Ly, đều là người bên cạnh của ta. Nếu ta không có ở đây, ngươi có chuyện gì thì cứ nói với họ.”

Bảo Quyển và Lưu Ly làm lễ gặp mặt với Chương Hi Liệt. Họ đều biết thói xấu của Phượng Tam. Lưu Ly hạ tầm mắt, mặt không có biểu cảm gì. Bảo Quyển hiếu kỳ không biết đêm qua của Phượng Tam trôi qua như thế nào, không nhịn được bèn len lén nhìn về phía Chương Hi Liệt.

Phượng Tam thản nhiên nói: “Không phải nhìn, Chương tiểu thư này là con trai.” Bảo Quyển giật mình kinh ngạc, ngay cả Lưu Ly mặt lạnh như nước cũng chợt ngẩng đầu. Phượng Tam thấy vẻ mặt Bảo Quyển dần đờ ra, lúc này mới để ý thấy không được, lại nói: “Việc này chỉ có hai người các ngươi biết, phải giấu bên ngoài, các ngươi ra ngoài phải cẩn thận một chút, đừng gây ra chuyện gì.”

Lưu Ly vâng một tiếng, Bảo Quyển cúi đầu không nói.

Lưu Ly lui ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã đưa đến một tâm phúc của hắn vào. Người đến tên là Thúy Văn, là một người câm, trước đây từng hầu hạ phu nhân, chuyên trồng hoa, sau này được điều đến đây. Phượng Tam thấy nàng ta, tán thưởng nhìn Lưu Ly. Lưu Ly ở ngoài đã nói qua, Thúy Văn bước vào, hành lễ rồi chải đầu thay quần áo cho Chương Hi Liệt. Tóc Chương Hi Liệt vừa thô vừa cứng, nàng ta dùng dầu hoa quế đặc chế vuốt từng lọn từng lọn tóc mới miễn cưỡng gọi là mượt mà, rồi quấn tóc cậu thành búi đồng tâm [7].

[7] Búi đồng tâm (đồng tâm kế): Kiểu tóc dành cho gái đã có chồng, đại khái là nó như thế này:

213UHA2-7

Phượng gia là gia đình hào hiệp có tiếng trên giang hồ, kiêm cả phiêu cục [8], buôn bán thuốc thang và nhiều thứ khác. Chương gia cũng cực kỳ giàu có, Chương gia tiểu thư xuất giá, của hồi môn có vô số vàng bạc trang sức. Trên bàn là cái hộp trang sức, trong có chuông vàng đá quý, trâm vàng khảm mã não, bông bèo [9]ngọc bích, lược vàng quấn tơ [10], hoa chim [11], đồ trạm chổ, ngọc trai, hoa cài tóc [12] thượng đẳng đầy nhóc trong hộp, đều có giá trị liên thành. Thúy Văn lấy từ trong đó một cái bông bèo phù dung cài lên đầu Chương Hi Liệt khiến cậu nhướng mi lên một tí, môi lắp bắp, khí thế nghiêm khắc bị che lấp vài phần trong dung mạo xinh đẹp.

[8] Phiêu cục: Nhận chuyển hàng hóa.

800px-[9] Bông bèo: Một thứ làm bằng vàng, trên cắm lông con chả, dùng làm đồ trang sức đầu của phụ nữ, đại khái là nó như thế này:

002320100000000090[10] Lược: Ở đây là lược bí của Trung Quốc, bình thường là làm bằng gỗ, đây là làm bằng vàng, đại khái là nó như thế này:

U1756P8T1D571424F62DT20071025134428[11] Hoa chim: Có thể là các đồ thêu tinh xáo, có giá trị.

[12] Hoa cài tóc: Là loại cài tóc thường có tua rua rủ xuống, đại khái là nó như thế này:

1395245973637141_a602x602Phượng Tam thấy Chương Hi Liệt ngượng ngùng, lặng lẽ gọi Lưu Ly và Bảo Quyển ra sân ngồi nghỉ dưới gốc cây Ngọc Lan.

Kể từ khi biết thân phận Chương Hi Liệt, Bảo Quyển thấy buồn phiền không thôi. Lưu Ly dâng cho Phượng Tam một ly trà, nói: “Chương công tử có lẽ không ngồi lâu được, ta đi bảo Thúy tẩu trang điểm đừng lâu quá. Thiếu gia cứ ngồi đây, ta đi xem bữa sáng thế nào, nếu được rồi thì bảo mang đến. Chúng ta bên này xong việc, phía Chương công tử đại khái cũng ổn rồi.”

Phượng Tam ừm một tiếng, mặc hắn đi, thấy xung quanh không có ai bên cạnh, đưa tay kéo Bảo Quyển đến gần.

Bảo Quyển chua xót hỏi: “Đêm qua có hài lòng không?”

Phượng Tam cười nói: “Không được như với ngươi.”

Bảo Quyển chăm chú nhìn ngắm khuôn mặt của Phượng Tam, hắn bụng đầy nghi ngờ, không nhìn ra tâm tình của Phượng Tam, nụ cười trên mặt dần dần mất đi, buồn phiền đẩy tay Phượng Tam ra rồi đứng lên. Phượng Tam cũng không kéo hắn, để hắn đứng dậy, đưa tay bắn một cái, lực bắn ra hơi quá, một đóa Ngọc Lan trắng tinh từ trên cây bồng bềnh rơi xuống. Phượng Tam tiếp được, đưa đến bên mũi ngửi, cài vào vạt áo của Bảo Quyển.

Bảo Quyển cúi đầu nhìn bàn tay Phượng Tam, hỏi: “Thiếu gia, người thích Chương công tử?”

Phượng Tam nói: “Thích.”

Bảo Quyển trầm mặc hồi lâu mới lên tiếng: “Có một ngày thiếu gia sẽ không cần ta nữa?”

Phượng Tam nói: “Chỉ cần ngươi muốn, ta sẽ để ngươi lại bên người. Nếu có một ngày ngươi không muốn nữa, chỉ cần nói ra, ta sẽ để ngươi đi. Sau này mặc kệ ngươi đi tới đâu, cũng không cần biết ngươi gặp phải chuyện gì, chỉ cần một câu nói của ngươi, ta quyết không ngồi yên.”

Bảo Quyển không ngờ hắn lại bày tỏ như vậy, vành mắt dần dần hồng lên, nhìn đóa Ngọc Lan trắng muốt trên vạt áo, một lát mới nói: “Hắn ta đuôi mắt có hạt cơm, có tướng khắc chồng.”

Phượng Tam nãy giờ vẫn cố ý giữ vẻ mặt thờ ơ, nghe được câu này không khỏi cười thành tiếng, ôm lấy thắt lưng Bảo Quyển đặt ngồi lên đầu gối mình, nâng mặt hôn lên má hắn. Bảo Quyển chống lên vai Phượng Tam né cái hôn ấy, nhưng với thủ đoạn của Phượng Tam, chỉ chốc lát sau đã đùa giỡn khiến Bảo Quyển mặt hồng rực, thở hổn hà hổn hển.

Phượng Tam cười nói: “Là ai hôm qua bảo ta đừng khiến con nhà người ta chịu thiệt thòi?”

Bảo Quyển đánh một cái, nói: “Sao ta biết được hắn lại là nam.”

Phượng Tam cười ha ha, nhéo má hắn: “Đồ ngốc, người Chương gia gả đi là nữ, hôm nay gả tới lại là nam, chẳng lẽ ngươi nghĩ Chương lão gia đồng ý gả con trai cho ta? Ngươi và Lưu Ly cùng đi theo ta, ngươi thật ra nên theo Lưu Ly học bản lĩnh gặp chuyện mà không sợ của hắn. Lưu Ly, hắn một câu cũng không nói, chẳng lẽ trong lòng hắn không có nghi hoặc? Là ngươi, mới sáng ra đã kéo tới làm loạn. Ngươi nghĩ lại mà xem, ta dám làm gì với con trai bảo bối của Chương lão gia?”

“Lại có chuyện thiếu gia Phượng Tam không dám làm ư?” Bảo Quyển lầm rầm một tiếng, nhảy xuống khỏi người Phượng Tam, suy nghĩ một chút vẫn thấy không cam lòng, ôm lấy cổ Phượng Tam, cắn một cái thật mạnh lên vành tai của hắn. Phượng Tam sớm đoán được hành động này, ngồi ngay ngắn mỉm cười nhẫn nại, đau đau nhức nhức, nhưng không đến nỗi chảy máu.

***

Lúc Lưu Ly trở về thì Thúy Văn đã trang điểm xong cho Chương Hi Liệt. Chương Hi Liệt vốn có dung mạo tuấn tú, sau một lớp trang điểm nhàn nhạt màu hoa đào, tô thêm cho làn mi màu khói, trên trán giữa mi có dán một bông hoa mai như hoa trên cái bông bèo cắt ra từ quần áo, người thì mặc váy lụa đỏ hồng, chỉ cảm thấy cậu xinh đẹp chói mắt, anh tuấn uy vũ, tinh thần sảng khoái.

Phượng Tam luôn luôn không thích nữ, thấy Chương Hi Liệt như vậy, tự nhiên tim đập thình thịch, đi tới bên cạnh cậu chăm chú đánh giá. Chương Hi Liệt bị hắn nhìn đến nỗi thấy không được tự nhiên, cúi đầu nghiêng sang một bên. Cậu có ngũ quan rõ ràng, khuôn mặt đẹp mà thanh mảnh. Phượng Tam mỉm cười, đột nhiên thấy một nốt hạt cơm cực nhỏ nằm ở phía trên đuôi mắt của cậu, càng khiến khuôn mặt trở nên sinh động, lại nhớ tới Bảo Quyển nói hai chữ “khắc chồng”, nụ cười trên môi vô thức càng in sâu.

Chương Hi Liệt cả giận: “Không được cười!”

Lúc cậu tức giận thì không ảnh hưởng đến nhan sắc, ngược lại càng cảm thấy vẻ mặt sinh động, Phượng Tam cố tình trêu cậu thêm một chút, lại nghĩ đến lát nữa sẽ ra ngoài gặp người ta, bây giờ trêu quá đáng sẽ làm hỏng chuyện nên tạm thời thả cho cậu một con ngựa, mỉm cười cong lưng hành lễ: “Chương công tử cứu khổ cứu nạn, ta và lệnh tỷ cảm tạ không ngớt, mong công tử ra ngoài dùng cơm, cùng ta đi ra hoàn thành trận này.”

Chương Hi Liệt nói: “Biết ta là vì các ngươi là tốt rồi.”

Phượng Tam ngồi xuống bàn, nhịn cười: “Phải phải phải, ngươi là người tốt đệ nhất thiên hạ. Này người tốt, đến đây, ăn cơm thôi, ăn nhiều một chút, bản công tử tự mình gắp thức ăn cho ngươi.”

Chương Hi Liệt được giáo dục cực tốt, lúc ăn cơm cũng có cử chỉ nho nhã, bị Phượng Tam chọc cười mà không phát một tiếng.

Dùng cơm xong, hai người đi đến nơi cha Phượng Tam ở.

***

Phượng gia không có thân thích, nhưng bằng hữu trên giang hồ thì cũng không ít. Hai người họ vừa đến, những người dư thừa tạm thời xin cáo lui. Dâng trà xong, Phượng lão gia để Phượng Tam ở lại gặp các  hào khách giang hồ, sai thị nữ dẫn Thiếu phu nhân đến tiểu thính bên cạnh trò chuyện với đám nữ quyến của khách. Phượng Tam sợ Chương Hi Liệt đi nhầm đường, nói vài câu rồi lập tức xin cáo lui. Những người khác dùng ánh mắt trao đổi tâm trạng: “Đi thôi, không dám làm lỡ chuyện của Tam thiếu.”

Phượng lão gia mặt mày rạng rỡ, cười nói bắt chuyện với khách.

Phượng Tam phái người đến phòng có nữ quyến mời Chương Hi Liệt, thị nữ bước vào phòng thấy Chương Hi Liệt cúi đầu, dùng tư thế đắn đo chầm chậm đi ra, lại có dáng vẻ yểu điệu tha thướt của đàn bà con gái. Phượng Tam thấy buồn cười, nhẹ nhàng bắt lấy cánh tay hắn, phát hiện sắc mặt Chương Hi Liệt hồng hồng, toàn thân run rẩy, ngạc nhiên nói: “Sao vậy, có chuyện gì xảy ra? Ai chọc gì đến ngươi sao?”

Chương Hi Liệt thở hổn hển nói: “Mau về, ta… ta muốn đi nhà xí!”

Phượng Tam nhìn sắc mặt cậu không đúng, vội vàng đưa cậu về. Liếc mắt thấy bên trong còn có người nhìn, Chương Hi Liệt gạt phắt Phượng Tam ra, vội vàng bỏ chạy. Phượng Tam võ công đầy người, thảnh thơi đi theo, cách cậu ba thước không rời. Chương Hi Liệt la lên: “Cấm đi theo!” rồi điên cuồng lao vào nhà xí.

Phượng Tam biết là cậu đau bụng, ngẫm lại đồ ăn sáng nay đều có tính ấm nóng, bất giác nhíu mày. Thị nữ và mấy gã sai vặt đi theo vội vã trở về, trong tay hoặc xách hoặc bưng mấy rương hòm, tất nhiên là quà cáp do đám nữ quyến kia đưa lên. Đám người lần lượt dâng lên cho Phượng Tam xem, Phượng Tam xua tay: “Mang đi.” Quét mắt qua đám người, Lưu Ly ở trong đó, không thấy Bảo Quyển, chỉ nghĩ là hắn lại chạy đi chơi, cũng không để ý nhiều lắm, hỏi thị nữ vừa rồi theo hầu Chương Hi Liệt: “Các ngươi để Thiếu phu nhân ăn gì mà lại đau bụng như thế?”

Thị nữ nói: “Thiếu phu nhân không ăn gì hết, chỉ uống chút trà thôi ạ.”

Phượng Tam xua tay để thị nữ lui xuống. Lưu Ly cũng lui đi, Phượng Tam gọi hắn hắn: “Sắp xếp cho đám người đi theo của hồi môn của Chương phủ lại một chút, đừng để chúng đi tới đi lui trong nội viện, cũng đừng sai bảo việc gì nặng nhọc quá.”

Lưu Ly gật đầu, quay đi.

***

Chương Hi Liệt từ nhà xí đi ra thì mặt mày trắng bợt, rửa hết lớp trang điểm đi, cởi quần áo và giày rồi nằm bẹp trên giường. Phượng Tam nhìn vẻ mặt tiều tụy của cậu, sai thị nữ ra ngoài mời đại phu, Chương Hi Liệt lắc đầu nói: “Không sao, ta nghỉ một chút là được rồi.” Suy nghĩ một hồi lại nói: “Nhất định là do nước nhà các ngươi không sạch.”

Phượng Tam bật cười: “Sao không thấy ta đau bụng?”

Chương Hi Liệt nói: “Cái gọi là tai họa ngàn năm đúng là nói ngươi.”

Phượng Tam cười: “Phải rồi phải rồi. Xưa nay tài tử sánh giai nhân, chẳng hẹn chờ ai thấy bạc đầu [13], giống như công tử danh môn ngươi vậy, ba ngày một bệnh nhẹ, năm ngày một bệnh nặng, quấn chặt lấy giường bệnh, miệng ói máu như hoa hải đường, vô cùng phong nhã, cũng vô cùng tuyệt vời.”

[13] Chẳng hẹn chờ ai thấy bạc đầu:

Nguyên văn:

Mỹ nhân tự cổ như danh tướng

Bất hứa nhân gian kiến bạch đầu.

(Người đẹp từ xưa như tướng giỏi

Chẳng hẹn chờ ai thấy bạc đầu)

Hai câu thơ trên được trích trong “Tiêu hồn hải đường” của Triệu Diễm Tuyết, vốn có một bài nhưng ngày nay chỉ còn lưu giữ được hai câu cuối trên. Câu thơ nói đến số phận tài hoa mệnh bạc, cuộc đời bi đát của mỹ nhân xưa nay.

Chương Hi Liệt thân thể từ nhỏ đã không tốt, nghe vậy không khỏi nhướng cao lông mày, giở chứng cứng rắn, lại nghe giọng nói của Lưu Ly vang lên bên ngoài: “Thiếu gia.”

Phượng Tam nói: “Vào đi, y không phải đàn bà.”

Lưu Ly đi vào, cười với Chương Hi Liệt mới bẩm báo với Phượng Tam: “Thiết Cầm thiếu gia trở về rồi.”

Phượng Tam đứng dậy nói: “Người đang ở đâu?”

Lưu Ly nói: “Hắn đang trò chuyện với lão gia, ta đã bảo hạ nhân chuyển lời, Thiết Cầm thiếu gia xong việc bên kia thì bảo hắn tới gặp thiếu gia. Thiếu gia đừng vội, bên kia đại khái còn nhiều chuyện muốn nói.”

Phượng Tam nhìn sắc mặt Lưu Ly một chút, gọi hai thị nữ vào chăm sóc Chương Hi Liệt rồi đi ra ngoài. Chương Hi Liệt chỉ mong hắn đi, liền nhắm mắt dưỡng thần [14].

[14] Dưỡng thần: Giữ trạng thái thăng bằng của của cơ thể và tâm lý.

Đi tới gốc Ngọc Lan, Phượng Tam dừng bước, sắc mặt hơi trầm xuống, thấp giọng nói: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Lưu Ly nói: “Ta nói rồi thiếu gia đừng vội. Thiết Cầm thiếu gia bị thương, cũng may không nặng.”

Phượng Tam mặt không biến sắc, nhưng trong mắt hơi chấn động, nhìn về phía Lưu Ly, ánh mắt trở nên thâm trầm. Lưu Ly theo hắn đã nhiều năm, hiểu rõ tính hắn, không chịu được sự bức bách dồn nén của Phượng Tam, không khỏi cúi thấp đầu xuống.