Phượng Ẩn Long Tàng

Chương 9




Thiết Cầm bị chân khí của Phượng Tam hâm nóng, toàn thân như sục sôi, chỉ cảm thấy nụ hôn thoáng qua vừa rồi như chuồn chuồn lướt nước, không đợi hắn nghiềm ngẫm cảm nhận, ngay cả mặt nước cũng chưa gợn đã trở về vẻ bình tĩnh xưa. Hắn có chút không cam lòng, có chút mê man, không kìm lòng được mà quyến luyến nhìn Phượng Tam. Ánh mắt Phượng Tam quá đỗi dịu dàng, nhàn nhạt như làn nước hồ phẳng lặng cuối xuân.

Hôm sau, Phượng Tam vẫn dậy sớm như thường, đoán rằng Trân Lung chắc chắn sẽ tới đây xem Chương Hi Liệt nên đã đứng dậy mặc quần áo, vừa hỏi mới biết Trân Lung quả nhiên đã rời giường. Lưu Ly sớm tới hầu hạ, sai người đưa đồ ăn hai bên lên. Lưu Ly cùng Phượng Tam ăn cơm, vừa dọn dẹp đã thấy có nha đầu tới báo Trân Lung cô nương đang đi đến đây.

Vừa nhắc đã tới, Phượng Tam và Lưu Ly đứng dậy nghênh đón, Trân Lung đi đến bên giường, xem mạch cho Chương Hi Liệt, nói: “Hôm qua tống máu trướng ra, cơ thể y còn yếu, đêm nay hoặc sáng mai sẽ tỉnh. Không cần làm gì, cho y ăn chút cháo loãng là được.” Lưu Ly đã cho chuẩn bị vài loại cháo từ trước, Trân Lung chọn trong đó một bát chè hạt sen bách hợp, lấy ra một chiếc thìa bạc cho Chương Hi Liệt uống non nửa bát cháo. Đặt bát xuống, nàng nói: “Sau hai canh giờ thì cho y ăn nửa bát nữa.”

Đang nói thì bên ngoài bỗng nhiên có tiểu nha đầu nháy mắt với Lưu Ly. Lưu Ly lặng lẽ lui ra ngoài, một lát đã vội vàng trở về, Phượng Tam nhìn sắc mặt khác thường của hắn, đi ra ngoài, đến thư phòng.

Lưu Ly đưa một cái một hộp nhỏ màu đỏ khắc hoa cho Phượng Tam: “Thiếu gia xem cái này đi.”

Phượng Tam thấy chiếc hộp kia trạm trổ đẹp đẽ, trên mặt hộp dùng kim tuyến chạm hoa văn mây và hoa khai phú quý. Hắn mở hộp ra, bên trong phủ một lớp gấm đỏ rất dày, có một chiếc bình nhỏ bằng bạch ngọc nằm trong lớp gấm ấy ở bên trái, bên phải là một tờ giấy Hoa Tiên nhỏ. Ánh mắt Phượng Tam dừng lại trên chiếc bình bạch ngọc kia, lại cầm lấy tờ giấy mở ra. Trên giấy là dòng chữ nhỏ trâm hoa [38] chỉnh tề, chữ viết đẹp đẽ mà không mất vẻ phiêu dật:

[38] Chữ nhỏ trâm hoa (Trâm hoa tiểu giai): Từ này xuất hiện trong các tác phẩm văn học cổ điển Trung Quốc như Mẫu Đơn đình của Thang Hiển Tổ, là một thủ pháp tu từ, coi như một vật tang trí để làm đẹp. Ngoài ra còn dùng từ “Mỹ nữ trâm hoa” để chỉ Đỗ Lệ Nương trong cùng tác phẩm.

“Nghe nói quân có giai nhân đột ngột mắc phải ác tật, xin tặng ba viên thuốc giải ưu cho quân tâm.”

Đồng tử Phượng Tam hơi co lại. Bệnh của Chương Hi Liệt là tật cũ, có thể chữa đến đâu thì chữa đến đó, sư phụ của Trân Lung ngao du thiên hạ tìm thuốc cho cậu, trong lá thư này lại nói “đột ngột mắc phải ác tật” chắc chắn không phải nói Chương Hi Liệt mà là Thiết Cầm đối đầu với mai phục, thân nhiễm kịch độc không lâu. Chúng cho người ám toán Thiết Cầm, cướp đi hàng hóa châu báu, lại đưa thuốc giải đến Phượng phủ, mà ngay cả lấy thế lực Phượng gia cũng không biết đối phương là ai. Chúng đang tiến sát từng bước như thế, sao có thể có lòng tốt?

Phượng Tam càng nghĩ càng kinh hãi, nhưng hắn bụng dạ thâm sâu; trong lòng có sợ, trên mặt càng lạnh, xoay xoay lá thư mà mỉm cười: “Không biết bút tích là ai, chữ viết khéo thật.”

Lưu Ly nói: “Lúc ta ra thì người truyền tin đã đi, ta đã phái người tìm người truyền tin. Chỉ e nếu đối phương dám đến thì hẳn đã an bài đường lui.”

Phượng Tam gật đầu, chợt thấy một gia đinh chạy đến đây, nhận ra gã là người trong viện của Thiết Cầm, trong lòng hơi trầm xuống, quát: “Độc của Thiết Cầm lại phát tác?”

Người nọ vội la lên: “Lần này còn dữ hơn cả trước!”

Phượng Tam lập tức đi đến Cầm Vận cư, vừa đi vừa nhớ lại lần lượt những kẻ đã kết thù với mình những năm gần đây, nhưng vẫn không có nửa phần rõ ràng. Bề ngoài Phượng gia là đại hào trong võ lâm, ngầm kinh doanh mạng lưới tình báo và đại sự Đông Sơn tái khởi không thể lộ ra, có thể nói là thủ đoạn tày trời, nay đột nhiên bị kẻ khác đưa vào bẫy liên hoàn là lần đầu tiên vướng phải. Theo như thư nói thì ba viên thuốc trong bình ngọc này xác nhận là thứ có thể giải kịch độc của Thiết Cầm, nhưng nếu không phải thì sao?

Phượng Tam dừng lại trong phút chốc, nói với Lưu Ly: “Mời Trân Lung cô nương đến Cầm Vận cư một chuyến.” Lưu Ly vội vàng tuân lệnh.

Khi Phượng Tam đến Cầm Vận cư, Thiết Cầm toàn thân run rẩy, mười ngón tay chọc vào chiếc gối trúc, mồ hôi lạnh ướt cả áo. Phượng Tam đỡ lấy hắn, sắc mặt Thiết Cầm xanh đen, độc khí rõ ràng đã di chuyển lên đầu, hắn toàn thân run rẩy, run giọng nói: “Đệ… đệ không thể… Quang ca, đệ… đệ thật sự không thể…”

“Giữ khí tại đan điền.” Phượng Tam quát một tiếng, ngồi vào trên giường, tay đặt ở sau lưng Thiết Cầm, nơi đối diện với trái tim hắn, truyền nội lực vào, mạnh mẽ ép chất độc kia đi xuống.

Luồng chân khí hừng hực va chạm với kinh mạch toàn thân, Thiết Cầm như chịu khổ hình, đau đớn không thành lời. Nhưng độc khí phát tác lợi hại, ngay cả nội lực của Phượng Tam cũng không thể áp chế, nếu cố đưa nội lực vào thêm, chưa nói đến chuyện một thân võ công của hắn bị phế, chỉ sợ gân mạch toàn thân sẽ đứt đoạn, suốt đời làm phế nhân.

Phượng Tam thấy không thể kéo dài thêm, lòng vùng vẫy khó quyết, nhẹ giọng: “Cầm nhi, bất luận sau này thế nào, ta sẽ đối tốt với đệ.”

Thiết Cầm và Phượng Tam từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, hắn hiểu rõ tính tình Phượng Tam, nỗi đau dày vò tan rã, cũng mơ hồ đón nhận được một ít gì đó, đến khi nghe được cực kì kinh hãi, la lên: “Không, để ta chết!” rồi ngã lăn xuống.

Phượng Tam níu hắn lại, cố định cổ Thiết Cầm, nhìn vào mắt hắn, thấp giọng nói: “Đừng bỏ lại ta một mình, Thiết Cầm, sống, cùng ta.” Trong mắt hắn có cả sự dịu dàng và khắc nghiệt, lóe lên những tia sáng lạnh, nhiếp hồn đoạt phách.

Thiết Cầm gọi một tiếng “Quang ca”, nước mắt chảy xuống.

Phượng Tam cúi đầu nhẹ nhàng hôn lên môi hắn, dịu dàng thủ thỉ: “Cầm nhi, đệ nghe lời ta nhất mà, phải không? Nghe ta lần này, đệ chỉ có mình ta, ta cũng chỉ có mình đệ. Dù thế nào, cuối cùng ta cũng sẽ ở bên cạnh đệ, đệ cũng không bỏ ta mà đi, phải không?”

Thiết Cầm bị chân khí của Phượng Tam hâm nóng, toàn thân như sục sôi, chỉ cảm thấy nụ hôn thoáng qua vừa rồi như chuồn chuồn lướt nước, không đợi hắn nghiềm ngẫm cảm nhận, ngay cả mặt nước cũng chưa gợn đã trở về vẻ bình tĩnh xưa. Hắn có chút không cam lòng, có chút mê man, không kìm lòng được mà quyến luyến nhìn Phượng Tam. Ánh mắt Phượng Tam quá đỗi dịu dàng, nhàn nhạt như làn nước hồ phẳng lặng cuối xuân. Mấy năm nay đôi bên bất hòa, những hào sâu tường băng nhìn không thấy trong nháy mắt đã hóa thành tuyết tan băng tiêu. Thiết Cầm nghe thấy trong lòng như có cái gì sụp đổ, hắn chấp nhận nhắm mắt lại, nhẹ nhàng gật đầu.

Phượng Tam từ trong bình ngọc lấy ra một viên thuốc đặt vào trong miệng Thiết Cầm, để Thiết Cầm nuốt vào, trợ lực giúp hắn hòa tan viên thuốc. Khó biết đối phương là địch hay bạn, trong viên thuốc này có tẩm thêm thứ gì đó hung hiểm nữa hay không cũng khó lòng phân biệt. Phượng Tam không yên lòng, từng giây từng phút quan sát sự biến hóa trên thân thể Thiết Cầm. Thuốc lan ra khắp toàn thân, Thiết Cầm càng ngày càng run rẩy, lông mi nhíu chặt, cắn chặt hàm răng. Phượng Tam nhét ngón tay vào miệng hắn, Thiết Cầm nhẹ nhàng lắc đầu, Phượng Tam quát: “Cắn!” Thiết Cầm run lên một lát, đột nhiên thét lên “A!” một tiếng, cổ ngã ngửa về sau. Phượng Tam giật nảy người, ôm Thiết Cầm vào trong ngực, không biết nên làm thế nào.

Thiết Cầm chảy mồ hôi như mưa, đột nhiên quay đầu cắn lên vai Phượng Tam. Dưới cơn đau, máu tuôn chảy, Phượng Tam ôm chặt Thiết Cầm vào trong ngực, bảo vệ tâm mạch cho hắn, giúp hắn bớt đau đớn đi phần nào.

Phượng Tam trong lòng lo sợ, lại luôn có suy nghĩ: Nếu kẻ địch thật sự muốn lấy tính mạng của Thiết Cầm, chỉ cần không đưa thuốc giải là được, cần gì phải đưa ba viên thuốc này? Làm từng bước một như thế, chắc hẳn chúng có mưu đồ khác. Cũng không biết Phượng Tam hắn đang nghĩ cái gì mà mạo hiểm để Thiết Cầm uống thuốc này vào không biết. Hắn mang theo các suy tính, cúi đầu hôn lên cổ Thiết Cầm, miệng nhẹ nhàng an ủi.

Đang lúc vô cùng lo lắng thì Lưu Ly dẫn Trân Lung đến.

Nhìn thấy Thiết Cầm, Trân Lung cũng hơi giật mình, rút ra một nắm ngân châm, liên tục châm vào các đại huyệt trên ngực của Thiết Cầm, ngón tay lay động, dùng thủ pháp kỳ lạ xoa bóp trên người Thiết Cầm. Qua một lúc lâu, cơn run rẩy của Thiết Cầm dần dần chậm lại, mồ hôi cũng không mướt mát như vừa rồi, sắc mặt dần dần bình phục.

Trân Lung thu châm lại, vạch mắt Thiết Cầm ra xem, mặt lộ vẻ kinh dị.

Phượng Tam trong lòng hơi trầm xuống, nói: “May mà Trân Lung cô nương kịp thời tới cứu, bằng không thật sự không biết nên làm thế nào. Mời cô nương ra bên ngoài uống chén trà.”

Trân Lung ừm một tiếng, theo Phượng Tam đi ra ngoài. Bây giờ là đầu hạ, ở đây trồng cả ngàn cây trúc, gió lướt qua rung lên vang rền, khu rừng màu xanh biếc vô cùng tao nhã. Trong rừng trúc có xây một cái đình nho nhỏ, trong có bày bàn cùng bốn cái ghế đá. Lưu Ly đi trước, sai bọn nha đầu pha trà, hắn tự mình cầm chén rót trà cho Phượng Tam và Trân Lung.

Phượng Tam và Trân Lung ngồi xuống, biết Trân Lung tất sẽ lên tiếng, hắn cũng không vội hỏi, đưa cho nàng bình ngọc để thuốc giải nọ: “Đây là thuốc giải mà kẻ hạ độc đưa tới, xin cô nương xem thử xem đây có đúng là giải dược hay không?”

Trân Lung đổ thuốc ra lòng bàn tay, lăn qua lộn lại viên thuốc nhìn một lát, lại đưa đến mũi ngửi, mày càng nhăn sâu. Nàng cầm chén trà, hạ mí mắt nhẹ nhàng thổi lớp bọt trên mặt nước, nhấp một ngụm, đặt chén trà xuống, cúi đầu trầm tư, lại cầm chén trà lên. Nàng càng trầm ngâm, trong lòng Phượng Tam càng lo lắng. Cứ như thế bưng trà lên uống ba lượt, Trân Lung mới nói: “Kẻ hạ độc đến từ Tây Vực?”

Phượng Tam ngạc nhiên nói: “Tây Vực?”

Trân Lung nói: “Thủ pháp đầu độc này vô cùng cổ quái, khá giống cổ độc ở Nam Cương, nhưng lại có điểm khác. Ta từng nghe sư phụ nói ở Tây Vực có một loại độc mà có cách pha chế giống cổ độc Nam Cương, nhưng cổ độc Nam Cương thì là đa số dùng độc vật như rắn rết linh tinh, còn Tây Vực thì có một loại tằm bạc sống nơi núi băng ngàn năm, thân mình không độc, dùng nhau thai, Kim tiền tử, mật chim công nuôi lớn. Sau khi tằm trưởng thành thì dùng hương Tô Mã Đạt Lặc [39] xông bảy ngày bảy đêm, chất độc trong cơ thể đều bị bắn ra, lấy cái đó đưa vào cổ, tên là cổ Tằm Bạc, kịch độc vô cùng.” Nói đến đây, nàng bỗng nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhưng có chỗ không đúng. Năm mươi năm trước, Tinh Thiên Quân khiến nhiều người tức giận, đỉnh Hải Thiên đã bị hủy, tằm bạc ngàn năm hắn nuôi dưỡng đã bị hỏa thiêu bằng sạch.”

[39] Tô Mã Đạt Lặc: Một từ vô nghĩa, chắc là tên riêng tác giả tự chế. Tiếng Trung là  蘇瑪達勒(Tô Mã Đạt Lặc), tiếng Anh là Soma Dalle.

Phượng Tam cũng liên quan một phần đến chuyện này, nghe lướt qua về cổ độc Tằm Bạc, biết thứ cổ kia rất lợi hại, nói: “Tằm bạc ngàn năm bị thất đại chính phái liên thủ thiêu hủy là chuyện mọi người đều biết, có lẽ độc này còn có cách chữa?”

Trân Lung nói: “Đôi mắt của người vừa nãy có những gai màu lam, mạch tượng bị đóng, da thịt lạnh băng, đây đều là dấu hiệu cổ phát tác. Sư phụ ta từng nói lòng người khó dò, nhất là những đám người tự xưng danh môn chính phái mà chưa chắc đã là chính phái. Trên giang hồ lan tin là chúng đã bị thiêu hủy, nhưng độc của cổ Tằm Bạc là thiên hạ đệ nhất kịch độc, thất đại chính phái bao vây diệt trừ đỉnh Hải Thiên, chưa chắc không có kẻ lòng giấu tư tâm.”

Phượng Tam trong lòng trầm xuống. Nếu kẻ hạ độc đến từ thất đại chính phái, chỉ có một khả năng: Bí mật Phượng gia đã bị phát hiện, những kẻ còn sống trong trận chiến Lạc Phượng lĩnh năm đó đã bắt đầu hành động, muốn dập tắt ngọn lửa nhen nhúm này của hắn thành tro bụi.

Trân Lung nghĩ rằng Phượng Tam đang lo lắng cho Thiết Cầm, an ủi: “Độc này tuy rằng khó giải, cũng may họ đã tặng thuốc giảm đau đến, có thể dùng thời gian tìm ra thuốc giải thật. Chỉ là một khi cổ độc này đã đi vào cơ thể thì giống như rễ cây sinh trưởng trong lòng đất, không nhổ sạch được. Năm đó Tinh Thiên Quân đã dùng cổ Tằm Bạc để khống chế một lượng lớn tử sĩ, phát thuốc giải định kỳ, những ai không nghe lời sẽ đau đớn đến chết. Hai viên thuốc này chỉ có thể giảm bớt đau đớn.”

Phượng Tam hỏi: “Nếu tiếp tục dùng loại thuốc giảm đau này, không biết sau này sẽ thế nào?”

“Cổ độc sống trong cơ thể, cắn cơ thể vật ký sinh mà sống, cuối cùng có hại. Sư phụ từng nói mọi việc trên đời này đều theo nguyên tắc vỏ quýt dày có móng tay nhọn, đã có kịch độc như thế thì ắt sẽ có thuốc giải kịch độc, ngươi đừng quá lo lắng.”

Phượng Tam đành chịu, nói: “Đa tạ cô nương, việc này còn phải làm phiền cô nương.”

Trân Lung cũng không khách khí, gật đầu, cáo từ.

***

Phượng Tam ở trong viện ngồi một lát, trở về phòng xem Thiết Cầm. Vừa rồi kịch độc phát tác, Thiết Cầm như vừa dạo một lần qua Quỷ môn quan, lúc này nằm ở trên giường, toàn thân rã rời. Thấy Phượng Tam đi vào, hắn ra sức muốn đứng lên, nhưng đến cả đầu ngón tay cũng không động đậy được. Phượng Tam đè vai hắn lại, dịu dàng nói: “Đừng nhúc nhích.” Rồi ngồi xuống mép giường, mỉm cười nhìn hắn: “Đệ thật lợi hại, đau như thế mà cũng nhịn được, sau này mà tìm được ý trung nhân thì nhớ phải khoe cho người ta biết.”

Thiết Cầm rõ ràng sửng sốt, sắc mặt tái nhợt nhanh chóng chuyển màu tro, miễn cưỡng cười cười, nhắm mắt lại nói: “Nếu lần này chết thì sẽ chẳng bao giờ gặp được ý trung nhân nữa.”

Phượng Tam làm như không phát hiện thấy gì khác thường, cười nói: “Không chết được, mĩ thiếu niên anh tuấn như thế này mà chết, thiếu nữ khắp thiên hạ sẽ nhổ một bãi nước miếng lên ông trời đến khi không thấy trời đâu nữa mất.”

Thiết Cầm cố cười: “Nhổ lên trời thì sẽ rơi vào mặt mình.”

Phượng Tam mỉm cười: “Thành tâm thì sẽ linh nghiệm. Họ yêu đệ sâu đậm, lúc nhổ nước miếng lên trời sẽ vô cùng dùng sức, ta nghĩ nhất định có thể phun lên trời. Ông trời nếu thông minh sẽ biết không thể lấy mạng đệ được.”

Thiết Cầm lòng đau như cắt, mặt còn đang cười mà lòng chua xót chất chồng, cơn đau trong tim bao phủ hắn, khiến hắn càng ngày càng khó thở, như đao cắt yết hầu. Hắn biết rốt cuộc thì mình không cười nổi nữa, chậm rãi quay mặt vào vách tường, dùng hết sức để giữ giọng nói bình thản: “Thiếu chủ đùa thật thú vị, đáng tiếc thuộc hạ mệt mỏi, không thể nói đùa với thiếu chủ nữa.”

Phượng Tam từ đằng sau ôm lấy hắn, giọng nói sang sảng bằng phẳng, nửa cười nửa giận quở: “Cầm nhi, đệ lại không ngoan. Không phải ta đã nói chúng ta là huynh đệ tốt của nhau, ta không phải thiếu chủ, đệ cũng không phải thuộc hạ, chúng ta là huynh đệ còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt.”

Thiết Cầm chẳng còn sức đâu mà cãi với hắn, nhẹ giọng nói: “Phải rồi, Quang ca, đệ sẽ nhớ kỹ, chúng ta là huynh đệ, là huynh đệ còn thân thiết hơn cả huynh đệ ruột thịt.” Trong mắt không có lệ, nhưng lệ ràn rụa trong lòng, từng giọt từng rọt rơi tràn trong tim hắn, đắng đến nỗi khiến dạ dày cũng phải co lại.