Phương Gia Tiểu Trà Quán

Chương 12: Rượu Hoa Quế




Dùng tay ăn cua là sảng khoái nhất, đến đầu triều Minh mới xuất hiện giải bát kiện[1], ban đầu chỉ có ba dụng cụ là búa, dao, kìm, về sau phát triển thành tám dụng cụ, là mặt hàng cao cấp cho giới văn nhân nhã sĩ ngâm thơ ăn cua, trong trò giao lưu này thì ăn cua chỉ như là dệt hoa trên gấm.

[1] Giải bát kiện (蟹八件): tức tám dụng cụ dùng để ăn cua. Theo ghi chép thời Minh thì bao gồm búa (锤), dập (镦), kìm (钳), xẻng (铲), thìa (匙), nĩa (叉), nạo (刮), châm (针). Ngày nay thì sử dụng búa đầu tròn (腰圆锤), bàn vuông nhỏ (小方桌), nhíp (镊子), rìu cán dài (长柄斧), thìa (调羹), nĩa cán dài (长柄叉), lưỡi nạo (刮片), châm (针). Bản triều có Cao Tổ đế phổ cập việc ăn cua vốn không được giới văn nhân ưa chuộng, thành thử cũng không định phát minh thêm giải bát kiện.

Phương Niên Niên lại càng không định bày ra, lúc làm chuyên mục mỹ thực, nàng từng xem qua rất nhiều video người khác dùng giải bát kiện ăn cua, trong nhà nàng cũng có một bộ giải bát kiện bằng bạc.

Song mỗi lần ăn cua, dùng tay vẫn thích hơn.

Trong sách giáo khoa có viết: "Người có hai báu vật, một là đôi tay, hai là bộ não. Đôi tay dùng làm việc, bộ não dùng suy nghĩ." Nếu đã như thế, trực tiếp dùng tay chính là cực hạn phong nhã.

Mở ra vỏ cua, Phương Niên Niên hơi ngạc nhiên: "Thật là nhiều gạch cua!"

"Đệ chọn mà!" Phương Thừa Ý kiêu ngạo hất cằm.

"Cảm ơn a đệ." Phương Niên Niên nhẹ nhàng khích lệ.

Phương Thừa Ý cao hứng cười tủm tỉm, vô cùng đắc ý, thậm chí còn vui hơn bản thân ăn được thịt cua.

Tháp Na cùng trượng phu liếc nhìn nhau, hiểu ý cười một tiếng. Tháp Na tách vỏ cua ra, đôi mắt cũng mở to ngạc nhiên: "Con cua này còn to hơn đấy."

Phương Thừa Ý thận trọng nói, song vẫn không giấu được vẻ đắc ý nho nhỏ: "Con đã xem từng con cua này, chọn cho mẫu thân con nặng tay nhất, chắc chắn phải to rồi."

"Cảm ơn nhi tử."

Phương Thừa Ý càng cao hứng hơn, cho dù bị phụ thân cười mắng bất công thì nụ cười vẫn không nhạt. Nếu như phía sau hắn có một cái đuôi, ắt sẽ phe phẩy không ngừng.

Thật lòng, nhìn một nhà cùng đồng tâm hiệp lực thế này, Thẩm Hựu Dự có chút hâm mộ. Lúc còn trẻ người non dạ, hắn cũng có hỏi mẫu phi tại sao phụ hoàng không đến ăn cơm cùng họ mỗi ngày, sao thời thời khắc khắc người không ở cạnh mẫu phi, khi đó mẫu phi chỉ cười cười, xoa đầu hắn, không nói thêm gì.

Về sau, có một lần mẫu phi dẫn hắn đến cung của mẫu hậu, hắn thấy Thái tử ca đang cung kính và sợ hãi nghe phụ hoàng răn dạy, phụ hoàng vô cùng giận dữ, nhìn thấy hắn thì lại nhanh chóng lộ ra nụ cười, ôm hắn vào lòng.

Lần đầu tiên hắn thấy phụ hoàng nổi giận, hắn sợ sệt nhìn nam nhân đang ôm lấy mình, dù ngoài mặt đang cười nói nhưng trong ánh mắt lại vô cùng lạnh lẽo.

Hắn bất lực quay đầu tìm mẫu phi, nhìn thấy mẫu phi quỳ gối ở phía xa, hai mắt cụp xuống, hoàn toàn không nhìn về phía hắn.

Cảm giác bà cách hắn rất xa.

Thẩm Hựu Dự mang máng nhớ lại, hôm đấy bọn họ cùng ăn bữa tối trong cung mẫu hậu, mọi người ngồi theo cấp bậc, hắn ngồi bên cạnh Thái tử ca, cố gắng ngẩng đầu nhìn phụ hoàng, mẫu hậu và mẫu phi cứ cặm cụi ăn.

Mặc dù cười cười nói nói, nhưng sâu trong lòng hắn cảm thấy tất cả mọi người đều không thật lòng vui sướng.

Từ đó về sau, hắn không còn ngây thơ đề cập đến chuyện này nữa.

Nghe lão nhân trong cung cấm kể lại, phụ hoàng từng có một thời tuổi trẻ nhiệt huyết như lửa, là một người thẳng thắn, hiên ngang, chất phác, cũng từng sảng khoái cười to.

Tâm sự ở trong lòng như đèn kéo quân nhanh chóng lướt qua, Thẩm Hựu Dự mặt không đổi sắc, tách ra vỏ cua, làm theo động tác của Phương Niên Niên, bỏ dạ dày đi, cho một chút giấm thơm vào, dùng đũa gắp gạch cua ra ăn.

Cua được ngâm trong sợi gừng và giấm thơm giúp loại bỏ mùi tanh, phần gạch cua chỉ còn lại vị ngọt đặc trưng. Ăn một miếng gạch cua lớn, mùi hương khiến cả thể xác lẫn tinh thần đều bị sự tươi mới bao phủ.

Thịt cua rất dễ ăn, chỉ cần bỏ phần tim cua hình lục giác ở giữa, phần này có tính hàn, ăn vào dễ tổn hại thân thể, toàn bộ thân cua đem tách làm hai, lộ ra phần thịt cua dày như múi tỏi, ăn vào một miếng, phải nói là thoả mãn biết bao.

Ăn xong thịt cua, Thẩm Hựu Dự vui vẻ nếm thử các món khác, mùi vị thịt cua không tệ, chân gà loại này vốn không phải là món được ưa chuộng mà còn có thể ăn rất ngon. Khô cá lạt om lại có hơi cay, lưỡi hắn tê lại, vậy mà vẫn không nỡ dừng lại, đúng là muốn ngừng cũng không ngừng được.

Nguyên liệu của khô cá lạt chính là hải man[2], hay còn gọi là cá dưa.

[2] Hải man (海鳗).



Kinh thành hội tụ thương khách trời nam đất bắc, muốn vào kinh nhất định phải đi qua trấn này, thương khách cũng thường dừng lại nghỉ chân rồi mới tiếp tục lên đường.

Nhờ vậy mà Phương Niên Niên có cơ hội mua được đủ loại đặc sản, khô cá lạt có thể giữ được lâu, nàng liền chọn mua loại thịt dày, nhiều mỡ.

Đương nhiên, phơi càng khô thì bảo quản càng lâu.

Tuy nhiên, làm như vậy thì sẽ mất đi lớp mỡ, ăn cũng nhạt nhẽo. Để càng lâu thì vị khô sẽ bắt đầu đắng, mất đi tư vị ban đầu.

"Khụ khụ." Phương Niên Niên ho nhẹ.

Thẩm Hựu Dự còn đang đắm chìm trong mỹ vị, theo bản năng nhìn sang bên cạnh, thấy Phương Niên Niên gắp lên chân cua, cắn đứt hai đầu, nhẹ nhàng mút, thịt bên trong liền được hút ra.

Còn có thể thế này...

Phản ứng đầu tiên của Thẩm Hựu Dự là chân cua cũng ăn được, ngay sau đó mới nhận ra là Phương Niên Niên ghét mình lãng phí, mặt hắn liền có hơi ngượng ngùng.

Thẩm Hựu Dự cũng cầm chân cua lên, học theo dáng vẻ lúc ăn của Phương Niên Niên, mặc dù ban đầu không quá thuần thục, hút hai ba lần vẫn không có thịt, song ăn uống vốn là năng khiếu trời sinh, thử mấy lần liền trở nên chuyên nghiệp.

Hắn hơi nhướng mày, đắc ý nhìn về phía Phương Niên Niên, sau đó lại thất bại nhận ra, tầm mắt đối phương không hề ở trên người mình!

Phương Niên Niên đang thách đấu cùng đệ đệ, ai thua thì uống một ly, Phương Niên Niên uống rượu nếp độ nhẹ, đệ đệ uống nước trái cây. Người thua đều là Phườn Thừa Ya, hắn uống một bụng nước, bụng nhỏ phình lên, phải ôm bụng chạy vào nhà xí.

Phương Niên Niên sảng khoái cười to: "Ha ha ha."

A đệ ra tay đều có quy luật, chỉ cần thăm dò được thì có thể nắm chắc phần thắng.

"Ta với cô đấu."

Thẩm Hựu Dự ngửa cổ uống cạn ly rượu hoa quế, hương rượu không hề nồng đậm, khi uống vào mang vị êm ái, dư vị ngọt kéo dài, trong miệng thơm mùi hoa quế ngào ngạt. Thiếu đi vị đắng chát của rượu, song cũng hợp với ngày hội đoàn viên.

Phương Niên Niên đang gặm chân gà, nghe vậy thì ngẩng đầu nhìn về phía Thẩm Hựu Dự, phía sau nàng là đốm lửa nhảy nhót, ánh sáng bừng chiếu giữa bóng đêm, cũng chói mắt như nàng.

"Không dám à?" Thẩm Hựu Dự khiêu khích.

Phương Niên Niên trừng mắt, tăng tốc độ gặm chân gà: "Kẻ nào không dám là chó con."

Xắn tay áo, oẳn tù tì.

Lần thứ nhất, Phương Niên Niên thua, uống rượu.

Lần thứ hai, Phương Niên Niên lại thua, uống rượu.

Lần thứ ba, Phương Niên Niên vẫn thua, lại uống rượu.

Nàng khó tin nhìn xuống tay mình, sao có thể thua liên tiếp như vậy chứ!

"A tỷ, cố lên, không thể thua!" Phương tiểu đệ tiwf nhà xí quay về, cũng không ngồi xuống ghế mà đứng bên cạnh a tỷ hò hét trợ uy, nhất định phải đánh bại Thẩm Hựu Dự, chuốc say hắn!!!

"Để hắn uống!" A đệ la hét vang dội.

Phương Niên Niên kéo tay áo cao thêm, lộ ra cổ tay mảnh khảnh cùng cánh tay trắng nõn, tay áo lớn thật sự vướng víu, khiến nàng không phát huy được.

"Đến đây."

Thẩm Hựu Dự bình tĩnh nói: "Đến."

Lần thứ tư, Phương Niên Niên vẫn thất bại, uống rượu.

Lần thứ năm, Phương Niên Niên lại một lần nữa bại trận, uống rượu.

Lần thứ sáu, Phương Niên Niên không thắng, lại uống rượu lần nữa.

Uống đến khi ợ lên một cái, nàng uống liên tục, rượu nếp cũng bắt đầu có tác dụng, hai má ửng đỏ, đôi mắt càng thêm trong veo lóng lánh, nàng hoàn toàn bị thắp lên tinh thần chiến đấu.

"Tiếp tục nào!"

Thẩm Hựu Dự ngồi xuống dùng bữa: "Không đấu nữa, không đấu nữa."

Hắn cũng không nghĩ Phương Niên Niên ngu ngơ đến thế, hay nói đúng hơn là tỷ đệ hai người đều như nhau, chơi lấy chơi để thì sẽ làm theo thói quen của mình, lâm vào vòng lẩu quẩn bên trong tiềm thức.

Thẩm Hựu Dự vốn rất thông minh, chỉ qua hai lượt đã nhìn ra mấu chốt, thắng Phương Niên Niên có thể gọi là không tốn công sức.

Hắn cũng có ý thức nhường, nhưng mà Phương Niên Niên vẫn thua...

"Không được, không được." Phương Niên Niên đứng dậy, chạy qua lôi kéo Thẩm Hựu Dự tiếp tục: "Đã lâm trận thì không thể bỏ chạy, huynh có phải nam nhân không?"

"Cô cứ thua suốt, ta thắng cũng không có ý nghĩa." Thẩm Hựu Dự ngửi thấy mùi hương trên người Phương Niên Niên, không phải hương hoa quế, cũng không phải mùi phấn hoa nhài mà nàng hay dùng thường ngày.

Hương thơm nồng nàng, rượu không mạnh vẫn khiến người say.

"Ta sẽ thắng!" Phương Niên Niên ngang ngược, dậm chân không nói đạo lý, nàng làm sao thua được, rõ ràng tốc độ phản ứng của nàng nhanh như thế mà. "Hức." Nàng có hơi say rồi.

Bị Phương Niên Niên quấn lấy, Thẩm Hựu Dự đành bất đắc dĩ đứng lên tiếp chiêu.

Lần này, người thua là Thẩm Hựu Dự.

Phương Niên Niên vui mừng vỗ tay, xoay vòng tại chỗ.

Thẩm Hựu Dự nhìn Phương Niên Niên, ánh mắt vô cùng chuyên tâm nghiêm túc, ngay chính bản thân hắn cũng không ý thức được.

Hầu như mọi người đều say sưa, phụ mẫu Phương gia cũng không đá động tới, chính mình hàn huyên quá khứ.

Tháp Na đến từ thảo nguyên, những năm thiếu thời chưa từng mừng Trung thu, không có ăn cua không có thưởng rượu. Cuộc đời của nàng khi ấy là phụ thân hùng tâm tráng khí, mẫu thân đẹp đẽ mỹ miều, là bộ tộc, là thảo nguyên, là dê bò, là tiếng sói tru phía xa.

Năm năm tháng tháng qua đi, nhìn xem phong cảnh đã khác xưa.

Bà dâng trào cảm xúc, kéo Phương Khuê sang cạnh đống lửa khiêu vũ, cũng không có kỹ thuật gì, nhưng giống như có một loại quy luật nào đó không bàn đã hợp, thân mình hai người hoà với ánh lửa diễm lệ của tự nhiên.

"Niên Niên, tới đây nhảy múa nào." Tháp Na hô hào.

Phương Niên Niên vọt tới: "Da."

Nàng nhảy theo bước chân mẫu thân, vốn dĩ nàng cũng không có tí tế bào nghệ thuật nào, sự tài trí thông minh cả đời đều dồn vào nghiên cứu mỹ thuật, nói nhảy múa thì thật sự là huơ tay múa chân, không có tí mỹ cảm nào.

Cười đùa, nháo loạn, vui vẻ.

Thẩm Hựu Dự đứng bên cạnh bàn, nhìn cả nhà vui vẻ nhảy múa quanh đốm lửa, nhìn Phương Niên Niên cười đùa, tà váy phấp phới theo bước chân nàng.

Hắn tựa như một người ngoài cuộc...

Thẩm Hựu Dự lại cười tự giễu, thế chẳng lẽ hắn là người trong nhà à?

Phương Niên Niên nhìn Thẩm Hựu Dự, cúi đầu thì thầm bên tai a đệ.

Phương Thừa Ý khó chịu không muốn đi.

Bị Phương Niên Niên vỗ vai một cái, Phương Thừa Ý bĩu môi, bất đắc dĩ đi đến bên Thẩm Hựu Dự: "Haiz, ta cảm thấy huynh đứng một mình ở đây thật đáng thương, huynh ra đây chơi đi."

Thẩm Hựu Dự mạnh miệng nói không muốn, song thân thể không nghe lời lại bước theo chân Phương tiểu đệ, gia nhập nhóm người đang múa ca.

Hắn nhìn thấy, bên kia đống lửa, Phương Niên Niên cười rộ lên, tươi sáng chói mắt.