Phẫu thuật ở thời đại mà việc khử trùng không hề đạt chuẩn thế này đòi hỏi dũng khí cực lớn!
Phương Niên Niên không có cốt cách Quan Công, Thẩm Hựu Dự chắc chắn cũng không có bản lĩnh tìm được thần y Hoa Đà.
Chuyện Huyết Liên Tử cứ giằng co như thế, Thẩm Hựu Dự nhất định phải lấy lại Huyết Liên Tử, Phương Niên Niên không chịu mổ bụng, hai người đối mặt nhau, phát hiện chuyện này đi vào ngõ cụt...
Thật đáng giận!
Lúc rửa bát, Phương Niên Niên càng nghĩ càng giận, không ngừng phóng tên vào tên Thẩm Hựu Dự đang tưởng tượng trong đầu, tên này hoá ra cứ quanh quẩn ở đây là vì nhớ thương thứ trong bụng mình!
Càng nghĩ càng không đúng, Phương Niên Niên ném xơ mướp, bọt nước trong chậu liền văng tung toé.
"Huynh rửa đi."
Thẩm Hựu Dự khó tin chỉ vào mình: "Ta?"
"Tất cả là tại huynh, ai bảo huynh ném Huyết Liên Tử vào nhà ta, lại còn ném vào bên trong hạt sen của ta. Nếu huynh không ném thì ta sẽ không ăn. Nếu ta không ăn thì sẽ không ra nông nổi này." Phương Niên Niên buồn bực ngồi xổm xuống, ôm bụng méo miệng.
Nàng cũng muốn lấy Huyết Liên Tử ra, đây là thứ mà Thẩm Hựu Dự đặt cả tính mạng vào, chịu đựng trăm ngàn khổ ải lấy ra, cũng là võ lâm chí bảo người người tranh đoạt...
Hoài bích kỳ tội[1], nàng hiểu đạo lý này.
[1] Nguyên văn là "Thất phu vô tội, hoài bích kỳ tội" (匹夫无罪,怀璧其罪). Lão thất phu vốn không có tội, nhưng vì lão sở hữu thứ ngọc quý mà thân phận của lão không xứng đề có được, khiến người ta thèm thuồng để ý, ấy chính là cái tội.
Phương Niên Niên Niên buồn bã ôm lấy Tuyết Cầu đang lướt ngang qua, xoa xoa cái bụng mập mạp của nó, thở dài thườn thượt: "Ôi!"
Tuyết Cầu bỗng dưng bị người khác đè xuống: "..."
Thẩm Hựu Dự thấy Phương Niên Niên trở nên như vậy, liền cố hết sức rửa bát, chứng minh bản thân thật sự là một nam tử hán rộng lượng. Nhưng khi cho hai tay xuống nước, hắn liền tỉnh mộng, biểu cảm cũng không khác gì Tuyết Cầu đang bị lật chỏng vó, rốt cuộc chén bát này rửa làm sao đây?
"Nha đầu... Phương Niên Niên, rửa bát như thế nào?"
Phương Niên Niên buồn bã ỉu xìu: "Cứ tuỳ tiện rửa thôi, miễn sạch sẽ là được."
Nhưng tuỳ tiện là tuỳ tiện thế nào...
Thẩm Hựu Dự cau mày, suy nghĩ huyền cơ trong đó, so với học võ hay trả lời câu hỏi của phụ hoàng còn khó hơn.
"Ôi." Phương Niên Niên thở dài, thả Tuyết Cầu xuống, đứng dậy đi đến, dùng cánh tay chặn lại Thẩm Hựu Dự định bỏ đi. "Rửa bát huynh cũng không biết, đơn giản mà, huynh cầm xơ mướp trong lòng bàn tay thế này, đổ lên một ít bột xà phòng. Một tay khác thì cầm bát đũa, dùng xơ mướp lau qua một lần để trôi sạch dầu mỡ, vết bẩn, rồi để qua một bên, lát nữa dùng nước sạch rửa thêm một lần là được.
Phương Niên Niên để Thẩm Hựu Dự chứng kiến chiếc bát sau khi được rửa sạch sẽ: "Nhìn này, có sạch hay không?"
Thẩm Hựu Dự chăm chú nhìn khuôn mặt Phương Niên Niên đang tươi cười, nàng vẫn luôn vui vẻ đẹp mắt như thế: "Sạch rồi."
Phương Niên Niên lườm hắn: "Huynh đang nhìn gì đó?"
Thẩm Hựu Dự lúng túng ho nhẹ một cái, dời ánh mắt đi: "Ừ, sạch sẽ rồi."
"Hừ." Phương Niên Niên tiếp tục rửa bát, nàng nhìn mấy ngón tay trắng noãn của mình ngâm trong đống chén bát, chậm rãi nói: "Nếu không thể lấy Huyết Liên Tử thì phải làm sao bây giờ?"
Thẩm Hựu Dự thở dài: "Ta tốn công phí sức lấy Huyết Liên Tử là vì trưởng bối trong nhà, thân thể bà không tốt, nằm trên giường bệnh triền miên."
Thân thể Hoàng hậu rất kém cỏi, mẫu phi nói bà mang mầm bệnh từ trong bụng mẹ, sau khi sinh hạ Thái tử thì thân thể ngày càng sa sút, ba bốn năm nay mỗi khi trái gió trở trời, liền nằm trên giường dưỡng bệnh mấy tháng mới ổn định được.
Từ lúc Thẩm Hựu Dự bắt đầu hiểu chuyện, hắn chưa từng thấy dáng vẻ mẫu hậu khoẻ mạnh tốt đẹp. Người thiện lương, dịu dàng, trên thì kính cẩn, dưới thì rộng lượng, xem tất cả hoàng tử hoàng nữ như đích tử, là điển hình của mẫu nghi thiên hạ, vì sao trời cao không thương xót bà, cho bà một thân thể khoẻ mạnh chứ?
Mỗi khi hoàng hậu phát bệnh, mẫu phi lập tức ngày đêm nhọc nhằn, không thể an tâm ngơi nghỉ, bà lại đại diện lục cung, luôn phải chiếu cố Hoàng hậu, dù thân thể cường kiện, cũng không chống nổi qua thời gian dài.
Thật là một tấm lòng hiếu thảo... Phương Niên Niên cúi đầu, sắp sửa vùi đầu vào ngực.
"Bát đũa sạch rồi, nên mở quán thôi. Hôm nay phụ mẫu cô đâu, sao ta không thấy họ?" Thẩm Hựu Dự giúp nàng dọn dẹp bát đũa.
Phương Niên Niên sa sút nói: "Ta không biết nữa."
Hai người sóng vai nhau bước ra ngoài, lúc đang mở cửa quán thì Phương Niên Niên đột nhiên níu tay Thẩm Hựu Dự nói: "Huynh không được nói chuyện ta ăn Huyết Liên Tử cho ai khác đấy."
Thẩm Hựu Dự thì còn có thể thương lượng, những người khác thì không cần nói, trực tiếp bắt cóc mổ bụng... Ôi, thật là đáng sợ.
"Chắc chắn rồi."
Thẩm Hựu Dự bảo đảm: "Ta sẽ bảo vệ cô, yên tâm đi, ta sẽ cố gắng tìm ra một biện pháp vẹn cả đôi đường, vừa có thể lấy Huyết Liên Tử ra, vừa không tổn thương đến cô. Tốt nhất nếu có thể tìm được hậu nhân Dược vương, mọi chuyện đều có thể giải quyết dễ dàng."
"Ờ..." Phương Niên Niên gật đầu.
Thẩm Hựu Dự đẩy cửa tiệm ra, ánh nắng chậm rãi chiếu vào, từng sợi từng sợi phản chiếu lên người Phương Niên Niên, giống như dát một lớp vàng óng ánh mỹ lệ, đẹp đến loá mắt.
Hắn nghe được giọng nói của chính mình vang lên: "Ta sẽ ở đây thêm một thời gian ngắn, lấy được Huyết Liên Tử ta sẽ rời đi ngay, sẽ không gây thêm phiền phức cho gia đình cô."
Chuyện này hoàn toàn ngược lại dự tính ban đầu của hắn...
Hắn thấy Phương Niên Niên nhìn mình, đôi mắt hạnh đong đầy ánh sáng long lanh, tràn ngập tín nhiệm.
Thật tốt!
Phương Niên Niên nghi ngờ nhìn Thẩm Hựu Dự, nàng luôn cảm thấy nụ cười của hắn cứ như là có mưu đồ gì đó?!
Nàng chợt tỉnh táo lại, hoá ra là hắn lợi dụng nàng đang áy náy, từng bước dẫn dụ nàng, cuối cùng đạt được mục đích là tiếp tục ở đây. Quả là cao thủ mồm mép, không đi gọi điện thoại lừa đảo thật là đáng tiếc! Đòi ở lại đây, tại vì mỹ thực mỗi ngày, ăn thêm hai bát cơm... Phương Niên Niên cũng dở khóc dở cười với ý nghĩ của mình.
Thẩm Hựu Dự nhìn Phương Niên Niên, nhẹ nhàng cười.
Phương Niên Niên thu hồi nụ cười, đè xuống ý nghĩ quái quỷ trong lòng mình...
Người qua đường nhìn thấy, trong lòng không khỏi cảm thán, quả là một cặp uyên ương xứng lứa vừa đôi.
...
Là một trong những cung đường duy nhất để đi vào kinh thành, thế nên đường phố vô cùng náo nhiệt, không ít người dừng chân uống chén trà xanh, ăn một khay điểm tâm nhỏ.
Hôm nay có người mang hoa cúc vào kinh thành, Phương Niên Niên cũng thích, thế là mua hai chậu cúc vàng, hai chậu cúc đỏ, hiện thời là thời điểm quý nhân kinh kỳ thưởng cúc, những loại hoa đỏ cũng bán chạy hơn, thành ra hoa cúc đỏ cũng đắt gấp hai ba lần hoa cúc vàng.
Phương Niên Niên cũng thích màu đỏ, chấp nhận bỏ nhiều tiền hơn, đây cũng là một loại chấp niệm.
Tiễn phú thương buôn bán hoa cúc rời đi, Phương Niên Niên nhìn chậu cúc đỏ chót trên bàn, càng ngắm càng vui vẻ.
"Người ta đưa trễ."
"Hửm?"
Thẩm Hựu Dự nói: "Trung thu đã qua, thú thưởng hoa cũng bớt, hiện tại có mang đến kinh thành thì cũng không kiếm nhiều bằng trước Tết Trung thu."
"Đúng vậy, nhưng người này cũng đã bán ba đợt rồi, đây là lần thứ ba." Phương Niên Niên ngắt lấy một chiếc lá hơi héo, lại điều chỉnh vị trí tới lui, ngắm nghía cho thuận mắt.
Thẩm Hựu Dự: "... À."
Hắn vừa mới ở đây, cũng không hiểu rõ tình hình.
"Trước Tết đắt quá, không nỡ bỏ tiền mua." Phương Niên Niên chống cằm thưởng cúc, cười nói.
"Có thể đắt đến mức nào?"
Phương Niên Niên bĩu môi: "Là đắt hơn bây giờ gấp ba bốn lần. Ta có bán bánh Trung thu cả ngày cũng không kiếm bằng. Giống như chậu cúc đỏ này, vị lão bản kia đòi ta mười văn tiền, vậy mà còn nói chỉ là giá vốn, mang lên kinh thành không chỉ bán nhiêu đấy. Trên kinh thật sự giàu có..."
"Cô muốn đi xem không?" Thẩm Hựu Dự rũ mắt, giọng nói có chút ngập ngừng nhưng mang vẻ gì đó dụ dỗ.
Phương Niên Niên lắc đầu nói: "Ta từng lên kinh rồi, cũng tạm được, nhưng ta không thích. Ta thích cuộc sống đơn giản, giống như bây giờ."
Nàng từng qua bao thành phố phồn hoa, Bắc Kinh, Thượng Hải, Thâm Quyến... Nhưng những phồn hoa này sau cùng vẫn không thuộc về mình, nhà của mình là ở ngay đây này.
Trong lòng Thẩm Hựu Dự không khỏi có chút lạc lõng, bỗng nhiên hắn nghe Phương Niên Niên hỏi: "Đó là tên thật của huynh sao?"
Thẩm Hựu Dự trả lời theo phản xạ: "Đương nhiên..."
Dưới ánh mắt "quả nhiên là gạt người" của Phương Niên Niên, hắn bất đắc dĩ nói: "Mẫu thân của ta họ Thẩm, Hựu Dự là tên mà ngoại tổ phụ đặt tên cho ta lúc cập quan[2]."
[2] Cập quan (及冠): còn gọi là lễ đội mũ. Ngày xưa khi con trai đến tuổi hai mươi sẽ tiến hành lễ đội mũ, sau đó sẽ gọi là tuổi "Nhược quán" (弱冠), chưa đến hai mươi thì gọi là tuổi "Vị quán" (未冠).
"À à." Phương Niên Niên chớp mắt tò mò. "Có tiện nói cho ta biết tên thật của huynh không?"
Thẩm Hựu Dự chần chừ một lúc, nhỏ giọng nói: "Triệu Vũ."
Phương Niên Niên thì thầm nhắc lại: "Triệu Vũ."
Trái tim Thẩm Hựu Dự lại đập thình thịch trong lồng ngực, một luồng máu nóng dâng lên khiến hai mặt hắn nóng lên, hắn vội vàng đứng lên, tìm cớ đi qua đi lại.
Phương Niên Niên cũng không nghĩ nhiều, tuỳ tiện nói: "Giống họ hoàng tộc quá."
Thẩm Hựu Dự gượng gạo: "Đúng vậy, đúng vậy."
Phương Niên Niên: "Này..."
Không thể nào, đừng bảo là hoàng thân quốc thích đấy.
Thẩm Hựu Dự liên tục khoát tay: "Không phải, không phải."
Nhanh chóng phủ định như vậy, càng có cảm giác khả nghi. Phương Niên Niên nheo mắt, nhìn Thẩm Hựu Dự dò xét.
Thẩm Hựu Dự mang vẻ chính nhân quân tử: "Cô suy nghĩ nhiều rồi."
Phương Niên Niên: "Ừ, xem như ta suy nghĩ nhiều đi." Hy vọng nàng cả nghĩ thôi, dân đen như nàng sao có thể đối kháng với hoàng thân quốc thích, hiện tại là xã hội phong kiến, hoàng quyền tối cao, là thời đại thiên hạ thuộc về vương tôn quý tộc.
Thẩm Hựu Dự thật sự là một mầm hoạ!
Phương Niên Niên ngột ngạt với bản thân mình, sao nàng có thể não tàn nghĩ ra biện pháp này chứ, rõ ràng việc giáo dục đệ đệ còn bao nhiêu là cách, hết lần này đến lần khác lại dẫn một con sói vào nhà.
"Hoa cúc đẹp như vậy, giữa trưa ăn cá om dưa[3] đi." Phương Niên Niên giận dữ, lập tức muốn làm mỹ thực, tốt nhất là món gì đó thật đậm đà, ngon miệng, kích thích.
[3] Cá om dưa (酸菜鱼): cá chép cắt thành từng lát mỏng, quện với vị dưa chua xào kĩ, dầu ớt cay.
Thẩm Hựu Dự chần chừ: "Nghe, nghe ngon đấy."
Mặc dù hắn không làm rõ được, hoa cúc với cá om dưa có liên hệ gì...
Lộc cộc, lộc cộc.
Vó ngựa chậm rãi đi đến, có người nhảy xuống, thân mặc áo bào cổ tròn gọn gàng, hông đeo trường kiếm, đầu đội khăn chít kiểu văn nhân, chân mang ủng của quân sĩ.
Là vị khách nhân hôm qua đã tới đây.