Phương Gia Tiểu Trà Quán

Chương 22: Mứt Bí Đao




Tối đến, Thẩm Hựu Dự chuyển vào phòng ngủ dành cho khách, chăn đệm mọi thứ đều mới giặt giũ, vô cùng dễ chịu. Bởi vì phòng này đã lâu không có người ở, khó tránh có chút ẩm mốc, Phương Niên Niên phải hun chỗ này chỗ nọ, hun đến khi cả phòng đều là mùi hoa nhài.

Thẩm Hựu Dự gối lên mùi hoa nhài, tiến vào mộng đẹp, trong mộng toàn là Phương Niên Niên nhíu mày cười tươi. Hắn vừa ngủ vừa cười đến vô tri vô giác.

Hương hoa nhài là mùi hương phấn Phương Niên Niên từng dùng, huân hương trong nhà cũng là mùi này, Phương Niên Niên nằm trên giường thầm nghĩ, đừng nói mình đã hun đến mức Thẩm Hựu Dự cũng biến thành một bông hoa nhài khổng lồ, mà hắn không dị ứng với hoa nhài sao?

Mọi người đều mang theo tâm tư, chậm rãi say giấc.

Ngày thứ hai, Phương Niên Niên liền tiến vào trạng thái bận bịu, trước Tết Trung thu cũng đã nhắc đến chuyện Huyện thừa gả nữ nhi, có đặt mấy loại bánh hỉ ở chỗ nàng, mà còn phải độc quyền chế tác mẫu mã, chỉ sử dụng trong lễ cưới của nữ nhi nhà họ.

Khuôn bánh ngọt đã được Phương Đại Ngưu làm xong, sau khi ngâm trong nước mấy ngày để loại bỏ mùi gỗ, lại lấy ra tráng thêm mấy lần nước sôi.

Huyện thừa gả nữ nhi nên rất hào phóng, chỉ riêng bánh hỉ đã có 666 cái, nào là hoa hảo nguyệt viên[1], trường tương thủ[2], uyên ương cẩm tú... Sáu mẫu này mỗi mẫu một trăm cái, thêm hai mẫu tịnh đế liên[3], hoa sinh liên tử[4], mỗi mẫu ba mươi ba cái, bởi vì cô nương kia có ba mươi ba món hồi môn.

[1] Hoa hảo nguyệt viên (花好月圆): tức trăng tròn hoa thắm, ý chỉ đoàn tụ sum vầy.

[2] Trường tương thủ (长相守): nắm tay nhau mãi mãi.

[3] Tịnh đế liên (并蒂莲): ý chỉ tình vợ chồng mặn nồng, như hai đoá sen mọc cùng một gốc.

[4] Hoa sinh liên tử (花生莲子): đồng âm với tảo sinh quý tử (早生贵子), là lời chúc phu thê sớm có con nối dõi.

Đám cưới chốn dân gian thế này, có thể xem là tương đối xa hoa.

Đại Tề trọng việc kết hôn, nhà gái càng có nhiều của hồi môn thì địa vị của con dâu ở nhà chồng lại càng cao. Không thể không nói, phong tục thế này cũng rất hại người, có những gia đình nghèo khổ không thể cấp của hồi môn nhiều như nhà trai yêu cầu, cô nương chỉ có thể cô độc tới già.

Quan lại cũng nhiều lần lên án phong tục này, bên trên cũng nhiều lần tuyên cáo thiên hạ, gạt bỏ phong tục thách cưới, đồng thời đưa ra quy chế, số của cải hồi môn không được vượt quá một con số nhất định, nghiêm khắc không để hủ tục duy trì, song dân gian làm theo ý mình, không ít người vẫn dốc túi để có thể gả nữ nhi - nói là hạn chế của hồi môn, nhưng vốn dĩ hai nhà muốn nhét thêm thứ gì lại không kiểm kê được.

Không thể không nói, thời này nam nhân cưới vợ thật sự sung sướng, vậy mà còn không ít nam tử chê bai đồ cưới không đủ nhiều bla bla.

Tạm không bàn đến nữa, cả ngày hôm qua Thẩm Hựu Dự nằm bẹp trên giường suốt một ngày, không hề hay biết Phương Niên Niên tất bật tới lui chuẩn bị cho phần nhân bánh.

Bột đậu đỏ, bột đậu xanh, vừng đen, hạt sen, đậu phộng, hạt dẻ, khoai lang, bí đỏ đều được chuẩn bị, tất cả trộn lẫn với mứt bí đao[5] nàng đã làm.

Bí đao dễ ăn, có thể dùng làm mứt bí đao, giúp tiêu đờm, giảm ho, hạ huyết áp, lợi tiểu, vừa là món ăn vặt lại tốt cho sức khoẻ.

Cách làm cũng đơn giản, bí đao gọt vỏ, cắt thành từng sợi, ngâm trong nước chanh qua đêm, hôm sau thay nước, ngâm trong nước sạch thêm hai lần để đảm bảo không còn mùi chanh lưu lại. Những miếng bí đao sau khi rửa sạch thì đun sôi trong khoảng nửa chén trà nhỏ, sau đó cho một lớp đường trắng, lại cho một lớp bí đao, xếp chồng như thế trong chảo, đây là bước tẩm đường cho bí đao.

Mà bước này cần tốn khoảng hai đến ba ngày. Trong hai ba ngày này, bí đao sẽ hoà quyện hoàn toàn với đường, trở nên cứng lại và trong suốt, đến lúc này lại mang đi nấu chín, vừa nấu vừa không ngừng quấy, màu sắc của bí đao trong nồi sẽ dần dần thay đổi.

Nước đường trở nên đặc lại, bọc thành một lớp bên ngoài màu trắng ngà của bí đao, lúc này ta lại điều chỉnh thời gian theo kinh nghiệm, khi gần chín thì tắt bếp.

Bí đao khi nhấc khỏi bếp thì xếp vào mâm gỗ, khi nhiệt độ hạ xuống, đường bột cũng tự động kết tủa, sờ vào mặt ngoài sẽ có cảm giác sần sùi, lúc này phải quấy đều lên.

Mà bước này cũng rất thú vị, càng quấy thì lớp đường kết tủa càng nhiều, cuối cùng trở thành mứt bí đao, là nguyên liệu làm bánh ngọt của Phương Niên Niên.

Mứt bí đao cắt nhỏ rồi trộn cùng với nhân bánh, khi nhai sẽ có cảm giác dai sần sật, nhân bánh cũng là vị ngọt nguyên bản, kết hợp cùng nhau lại tạo ra một phong vị khác với khi trực tiếp thêm đường vào.

"Cho huynh hai viên, không được ăn nhiều." Phương Niên Niên cho Thẩm Hựu Dự hai viên mứt, dáng vẻ to con của hắn thật sự làm vướng tay vướng chân quá mà, phải đuổi hắn ra ngoài từ từ ăn mứt.

Hắn trẻ tuổi, sức đề kháng bên trong tốt, hôm qua bệnh nghiêm trọng như vậy mà chỉ qua một ngày đã hồi phụ, hiện giờ ngoại trừ sắc mặt có hơi tái nhợt thì bộ dạng không tệ, lại khôi phục nhảy nhót tưng bừng.

Phương Niên Niên nghi ngờ hắn không thể hấp thụ lactose, lại ăn nhiều món làm từ sữa như thế, không tiêu chảy mới là lạ. Mà món cơm chiên do mẫu thân nhà mình sáng chế mang lực sát thương vô cùng lớn, lập tức đánh bại dạ dày cao quý của Thẩm Hựu Dự.

Hài tử đáng thương, sau này sẽ không thể uống trà sữa, ăn bánh sữa hay các món làm từ sữa do nàng làm.

Mặc dù Thẩm Hựu Dự có cảm giác mình như hài tử bị xua đuổi, song mứt bí đao ngọt ngào lại không thể khiến người khác cự tuyệt.

Phương Niên Niên hẳn là quá bận rộn nên nói năng không để ý, nhưng chuyện nàng nghĩ cho hắn lại vô cùng rõ ràng, chân thực.

Hắn liền tha thứ cho nàng.

Hai viên mứt bí đao này thật sự chỉ đủ nhét kẽ răng, nhưng Thẩm Hựu Dự vốn sĩ diện, không bỏ mặt mũi vòi vĩnh Phương Niên Niên, chỉ có thể chăm chú nhìn nàng, nàng sẽ chủ động đưa mứt cho hắn, đúng không?

Nhưng không như mong đợi, "mị nhãn" mà Thẩm Hựu Dự ném ra đều bị Phương Niên Niên ném vào trong nồi, trở thành một nguyên liệu vô vị của bánh hỉ.

Phương Niên Niên còn nghĩ, lẽ nào bị bệnh mắt hột[6] rồi? Chứ không tại sao hắn luôn chớp mắt, ánh mắt bay tới bay lui?

[6] Bệnh mắt hột (沙眼): một loại bệnh do vi khuẩn xâm nhập, gây viêm kết mạc và giác mạc.

Tạm thời nàng không thể quản nhiều như vậy, Phương Niên Niên còn đang tối mặt tối mày đây này.

Thẩm Hựu Dự có hơi nhụt chí, song rất nhanh đã tỉnh táo lại, hắn cũng nhận ra được Phương Niên Niên đang bề bộn nhiều việc.

Cả nhà đều vô cùng bận rộn, vì để làm tốt 666 cái bánh hỉ, Phương Niên Niên còn tìm tới những người đã giúp làm bánh Trung thu trong những năm qua.

Trương gia nương tử biết tin, còn cố ý cắt một tảng thịt lớn đưa tới, nói lời xin lỗi vì không thể tới hỗ trợ được. Nhà nàng sau khi có được công thức của Phương Niên Niên thì bày quầy bán hàng trên trấn Ô Y, sinh ý cũng không vì qua mùa Trung thu mà hiu quạnh, ngược lại càng ngày càng tốt, Trương nương tử cùng bà bà bận bịu luôn tay luôn chân.

Việc làm bánh đòi hỏi phải luôn đặt chảo trên than nóng, nhà nàng luân phiên đốt than ngày đêm, than đốt còn không đủ dùng, huống hồ là bán ra ngoài.

Có người trợ giúp, việc làm bánh hỉ tuy bận rộn nhưng không hề hỗn loạn, dưới sự sắp xếp của Phương Niên Niên, mọi người đều đặn tiến hành. Mua bánh hỉ vốn là chuyện đặc biệt, chưa kể Huyện thừa còn cố ý nhắc nhở, cho nên Phương Niên Niên khi chọn người làm giúp đều là những phụ nhân mà phu thê hoà thuận, đủ nếp đủ tẻ, thân thể khoẻ mạnh, bánh hỉ do đôi tay các nàng làm ta cũng thêm phần ngụ ý tốt đẹp.

Đừng nói đây là mê tín, có ai mà không thích điềm tốt đâu chứ.

Bánh hỉ cũng không đơn điệu một màu, Phương Niên Niên tự làm rất nhiều màu thực phẩm, bây giờ dùng tới, mặc dù có chút tiếc của nhưng Huyện thừa đã đưa rất nhiều tiền, nhớ lại thì cũng không thể không bằng lòng.

Bí đỏ cắt lát, phơi khô, nghiền mịn, rây kỹ, sẽ thu được bột bí ngô màu da cam; củ cải đường cũng được chế biến tương tự, thu được màu đỏ; gạo nếp cẩm được nghiền nhỏ rồi xây ra, thu được màu tím, v.v. Màu sắc khác nhau tạo nên hoa văn khác biệt, khi nồi bánh đầu tiên mang hoa văn uyên ương cẩm tú ra lò, tất cả mọi người đều sửng sốt.

Các thẩm nương cùng đại tỷ phụ giúp đều kinh ngạc không thôi, không dám tin rằng đây là chiếc bánh do tay mình hỗ trợ làm ra, thật sự qua tinh tế, quá đẹp mắt.

Bên trên chiếc bánh hỉ lớn cỡ lòng bàn tay, một đôi uyên ương quấn quýt sống động như thật, bên trong là nhân đậu đỏ ngọt ngào, Phương Niên Niên đã áp dụng công thức nhân đậu đỏ của cửa hàng đồ ăn nhanh K. đứng đầu thời hiện đại. Vừa cắn một miếng bánh hỉ, nhân bánh chảy ra, lại có phần hạt đậu mềm mại.

"Mọi người đều vất vả làm ra, mẻ bánh đầu tiên này chúng ta cứ nếm thử, mọi người đừng ngại, mời mọi người." Phương Niên Niên mời mọc mọi người cùng ăn.

Mẻ bánh đầu tiên được làm theo khuôn bánh mới, mang tới nhiều sự khác biệt, cũng là mẻ bánh dùng thử. Về khuôn bánh thì nhà Huyện thừa muốn độc quyền, Phương Niên Niên sẽ không để hoa văn lưu truyền ra ngoài, đây là vấn đề đạo đức.

Mọi người ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, ai cũng là người chất phác, nên đều không có ý động thủ. Phải đợi Tháp Na cầm mấy cái bánh dúi vào tay các nàng, họ mới chịu cầm lấy ăn thử.

Phương Niên Niên dùng đĩa chia mấy cái bánh cho Thẩm Hựu Dự đang trông ngóng, còn mang qua cho phụ thân, Đại Ngưu thúc. Hai người này đang ở trong sân, đem mấy món đồ cũ dùng trong nhà ra sửa sang lại, nếu không sửa được thì lại làm cái mới. Bên cạnh còn có hai ba người nước da ngăm đen, dáng vẻ đàng hoàng đến giúp đỡ, bọn họ là tá điền trông coi ruộng vườn Phương gia, đến đây để báo cáo tình hình thu hoạch mùa thu năm nay cho gia chủ.

"Phụ thân, Đại Ngưu thúc ăn điểm tâm ạ, đây là mẻ bánh điểm tâm đầu tiên vừa ra lò, mọi người ăn thử rồi cho con ý kiến nhé." Phương Niên Niên cười, cũng gật đầu chào mấy người tá điền kia.

Bọn họ đều là nông hộ đàng hoàng, song gì nhà nghèo, không có tài sản đất đai của riêng mình, cho nên phải thuê ruộng đồng của người khác để trồng trọt. Vốn dĩ không có thân phận cao thấp, chỉ là chênh lệch giàu nghèo.

Nhìn thấy cô nương của gia chủ, nhóm tá điền chắp tay cảm ơn, nhưng tư thế cứ dở dở ương ương, không biết đứng thế nào tay để ở đâu đặt chỗ nào, luôn cảm thấy cả người đầy bùn đất tanh tưởi như mình sẽ làm bẩn mắt người khác.

Phương Niên Niên cũng không quấy rầy, mang một cái đĩa khác vào trong tiệm, Thẩm Hựu Dự ở trong nhà bếp quá vướng tay vướng chân, bị nàng đẩy đi trông coi quán xá, dù sao trong tiệm cũng không thể thiếu người. Ban đầu cho hắn ở đây để làm tiểu nhị sai bảo, vậy thì cứ để hắn làm vị trí tiểu nhị một ngày, nhưng Thẩm Hựu Dự vốn không hề tự giác, phải đợi Phương Niên Niên thúc giục mới chịu làm.

Thật ra, Phương Niên Niên rất cảm tạ triều đại này, quy củ lễ nghi không giáo điều cứng nhắc như hậu thế lưu truyền, nữ tử có thể đứng ra lập hộ không phải số ít. Nàng cũng cảm tạ tiền bối xuyên qua đã cố gắng mấy chục năm để đề cao địa vị phụ nữ, để hậu bối như nàng có thể không cần "đại môn bất xuất, nhị môn bất mại[7]".

[7] Đại môn bất xuất, nhị môn bất mại (大门不出二门不迈): có nghĩa là cửa chính không ra khỏi, cửa thứ hai không bước qua. Ý chỉ nữ nhi chưa xuất giá chỉ có thể ở chốn khuê phong, không thể tự do đi lại.

Lúc ấy, Cao Tổ cũng cổ vũ tỷ muội của mình lập nghiệp, hai vị công chúa trở thành hình mẫu của nữ tử hiện nay, một vị giỏi văn, thư viện Kỳ Sơn chính là do nàng khai sơn lập phái mà thành; một vị giỏi võ, đi theo Cao Tổ nam chinh bắc chiến, được phong Hộ Quốc công. Đây cũng là vị nữ tử đầu tiên được phong Quốc công, Cao Tổ đã phá vỡ lệ thường, huynh muội bọn họ đều khiến người đời kính nể.

Bước vào trong tiệm, Phương Niên Niên liền thấy Thẩm Hựu Dự buồn chán ngồi trong quầy, lật giở mấy trang sách. Mặc dù chỉ mặc y phục bằng vải đay, song khó giấu một thân quý khí, phong thái giơ tay nhấc chân thế này phải xuất thân từ đại gia tộc, mới có thể bồi dưỡng ra vẻ phong nhã trác tuyệt này.