Phương Gia Tiểu Trà Quán

Chương 3: Hương Quế Toả Trong Đêm




Dưới ánh mắt quan tâm của tỷ tỷ, Phương Thừa Ý đứng ngồi không yên, cơm nước xong xuôi, cái gì cũng không nói, trực tiếp nhảy xuống ghế chạy ra ngoài, tìm đến Tam lão nhà dịch trạm đối diện.

Hai tiểu bằng hữu thảo luận khí thế, mặt mũi tràn đầy sầu lo.

"Làm sao bây giờ..." Phương Thừa Ý vẻ mặt cầu xin.

Bạn học nhỏ Lương Tráng chống cằm, khát vọng nói: "Tỷ tỷ ngươi nấu cơm rất ngon đấy."

"Này này này, giờ là lúc nói chuyện tỷ ta nấu cơm ngon sao?" Phương Thừa Ý đau lòng nhức óc, hắn sao có thể mời kẻ thù không đội trời chung tới nhà ăn cơm, kia có khác gì bắt tay giảng hoà, sao mà còn mặt mũi chứ!

Vậy nhưng mà...

Không mời tới ăn cơm, vậy tức là thừa nhận với tỷ tỷ mình đã đánh nhau, ẩu đả, đào ngũ... Vẫn là không chịu học hành đàng hoàng.

"A!" Phương Thừa Ý gào thét thật to. "Làm sao đây?"

Bạn học nhỏ Lương Tráng vỗ vai Phương Thừa Ý: "Bên nào nhẹ, bên nào nặng, nam tử hán phải biết quyết định."

Phương Thừa Ý thống khổ cúi thấp đầu, nam nhi không dễ rơi lệ: "Ta định trốn nhà đi."

"Đừng..."

"Đúng là không có khả năng!" Phương Thừa Ý tuyệt vọng nhắm mắt lại. "Nam tử hán biết co biết duỗi."

"Huynh đệ, ngươi thật đáng mặt nam nhân."

Phương Thừa Ý dùng sức gật đầu: "Ừm!"

Lương Tráng bỗng nhiên trở nên kỳ quái: "Hình như có thứ gì vừa vào trong nhà ngươi."

"Ở đâu?" Phương Thừa Ý ngẩng đầu nhìn về phía nhà mình, trời nhá nhem, cái gì cũng không thấy.

Lương Tráng gãi đầu: "Chắc là ta nhìn lầm, có thể chỉ là một con mèo hoang."

"À..." Phương Thừa Ý lại cúi gầm mặt, nội tâm suy nghĩ làm sao có thể hoá giải cục diện lúng túng này, thật khổ sở.

Mang theo lựa chọn nặng nề, Phương Thừa Ý rửa mặt đi ngủ, hắn nhìn nóc màn đen nhánh, vốn cho rằng mình sẽ không ngủ được, không ngờ mí mắt vừa khép, liền khò khò tiến vào mộng đẹp.

Trà quán ở phía trước, gian nhà nằm ở đằng sau, tạo thành bố cục vuông vắn, ở giữa là gian chính, hai bên là phòng bếp, nhà kho, trước cửa phòng bếp có miệng giếng, đối diện có một gốc cây quế.

Cây quế trổ nụ, sắp nở rộ.

Quế chia làm ba loại, kim quế(*), ngân quế(**), đan quế(***), trong đó kim quế có thể dùng nấu ăn. Mỗi khi hoa nở, hương lan toả mười dặm, cây quế trong viện chính là kim quế, đến thời tiết này, Phương Niên Niên sẽ hái hoa quế làm kẹo hoa quế, quế khô, ủ rượu hoa quế...

(*) Kim quế.



(**) Ngân quế.



(***) Đan quế.



Hoa quế ủ rượu, làm chè trôi nước, bánh khảo hoa quế, kẹo hoa quế hạt thông, lúc làm món ăn cho thêm hoa quế, liền có mùi thơm ngào ngạt.

Người nằm trên giường không ngủ được ngược lại là Phương Niên Niên, nàng không nghĩ ngợi gì, chỉ là không buồn ngủ.

Hiện tại là giờ Tuất, tức là tầm chín giờ, dựa theo thói quen đời trước, lúc này hai mắt trừng lớn như chuông đồng, nếu không cày phim thì lại đọc sách, không đến mười một giờ sẽ không bò vào ổ chăn ngủ.

Việc sinh hoạt giải trí buổi tối ở thời cổ đại quá tệ, nghe nói trong kinh thành có phiền lâu, có phố dài, có Bất Dạ Thiên, văn hoá bữa khuya lâu đời, trên ngói tím câu lan đèn đuốc sáng trưng, trên đường dựng thiết thụ ngân hoa, người qua lại như mắc cửi, có thể so với chợ đêm hiện đại.

Nhưng bọn họ ở nông thôn, đừng nói tới vui chơi thâu đêm suốt sáng, trời chưa tối đã ăn cơm, trời tối thì về phòng ngủ, đốt đèn đọc sách hại mắt, phụ mẫu lại không cho phép.

Khổ sở...

Phương Niên Niên trở mình, đôi mắt trợn to, thật sự không ngủ được.

Không ngủ được, không ngủ được, không ngủ được... Nàng liền lẩm nhẩm đếm cừu.

Bịch.

Có âm thanh truyền từ cửa phòng, Phương Niên Niên lập tức vén chăn ngồi dậy, nghiêng tai nghe động tĩnh bên ngoài, vẫn không có âm thanh nào khác.

"Là cái gì?"

Phương Niên Niên tự lẩm bẩm, ngồi trên giường một lát liền quyết định đẩy cửa ra xem thử.

Đây là nhà mình, phụ thân cùng Đại Ngưu thúc thân thể rắn rỏi, có thể một lúc đánh mười tên giặc cỏ, không kẻ nào dám lén lút leo tường vào nhà nàng trộm đồ.

"Thử mở hé cửa nhìn xem." Phương Niên Niên mang giày thêu hoa lê, khom lưng xuống, giống như một chú mèo tiến đến gần cửa phòng, mở chốt, nhẹ nhàng đẩy cửa ra...

Cửa bị chặn, chỉ có thể hé mở một chút.

Đêm nay trăng sáng sao thưa, năm ba ngày nữa chính là Trung thu, dưới ánh trăng, Phương Niên Niên ngồi xổm ở cửa phòng, trong thấy một người nằm sấp ngoài cửa.

Trong không khí thoảng hoặc có mùi máu tươi.

Lá gan Phương Niên Niên rất lớn, năm đó nàng theo đồng hương vào động dơi trên núi, nhiều người không dám tiến vào, vậy mà Phương Niên Niên dám mang camera tiến vào trong động, quay lại kỳ cảnh thiên nhiên hùng tráng, huỳnh quang trên đất xán lạn như sao trời, suốt đời khó quên.

Cảnh tượng như vậy chỉ xuất hiện một lần, là quà tặng mà thiên nhiên trao cho dũng khí của Phương Niên Niên. Sau đấy lại có sạt lở, ở thời điểm khó khăn, nàng ra tay cứu người, nhờ thế mà Phương Niên Niên có sinh mệnh thứ hai.

Chuyện cũ trong đầu chợt loé lên, Phương Niên Niên duỗi ngón tay, chọc thử vào bả vai người nọ, không thấy nhúc nhích.

Nàng đẩy đầu người này sang, lộ ra khuôn mặt, dưới ánh trăng sáng, Phương Niên Niên nhìn mặt mày anh tuấn, trên dưới hai mươi tuổi, người này nếu đặt ở thời hiện đại ắt còn là một sinh viên chưa tiếp xúc xã hội.

Nam nhân này lại mang vẻ thành thục, một thân y phục dạ hành rõ ràng mang theo vất vat gian nan, hơi thở hắn yếu ớt sắc mặt trắng bệch, hẳn là một người cũng nặng lòng chuyện xưa.

Trong lòng Phương Niên Niên ấp ủ một ý nghĩ to gan, nhìn gương mặt nam nhân, ngửi mùi máu nồng đậm, nàng hạ quyết tâm.

"Cứu ngươi một cái mạng, hẳn ngươi có thể xả thân báo đáp đúng không." Phương Niên Niên cọ cằm, nhìn đối phương đang hôn mê nói. "Cũng không ép ngươi làm gì, chỉ làm công hai ba tháng, ngươi là người trong giang hồ, cũng thích hợp làm hình tượng cho đệ đệ."

Có điều, là hình tượng tai tiếng.

Nhìn giang hồ hiểm ác thế nào đi, có thể khiến bản thân thiếu hiệp trọng thương, mạng sống ngàn cân treo sợi tóc, chán nản đến cực điểm, chỉ có thể ở trà quán làm công kiếm tièn.

Giang hồ có gì tốt, đao quang kiếm ảnh, mỗi ngày đều phải giắt trên lưng quần. Thiếu hiệp có gì tốt, còn không phải cũng làm tiểu nhị sai vặt của nhà họ sao.

"Ha ha, quyết định vậy đi, tuyệt vời."

Phương Niên Niên xoa xoa đôi tay, đúng là đang ngủ gật gặp được người đưa gối, thật là vui vẻ.

Mắt hạnh nhắm lại, tròng mắt chuyển động, về phần nam nhân này tại sao tiến vào sân viện nhà mình, còn xuất hiện trước cửa phòng nàng...

Phương Niên Niên khép cửa lại, cửa chính không mở được, nàng liền mở cửa sổ, mặc thêm áo ngoài rồi xách váy nhảy ra, sau đó gõ cửa phòng Phương Đại Ngưu.

Nàng mang theo ký ức ra đời, biết bí mật của phụ mẫu, cũng biết người hầu cận của phụ thân không tầm thường, lúc này phải tìm nhân sĩ chuyên nghiệp xử lý.

Phương Niên Niên cong ngón tay, vừa gõ cửa hai cái, cửa liền mở ra, toàn thân Phương Đại Ngưu chỉnh tề, trong mắt không có chút ngái ngủ, giống như chỉ đợi Phương Niên Niên đến gõ cửa.

Sự thật cũng là như thế, từ lúc phát hiện có người lẻn vào viện, té xỉu trước cửa phòng Phương Niên Niên, Phương Đại Ngưu liền tỉnh giấc, chuẩn bị mở cửa ra ngoài xem xét tình hình thì nhìn thấy hành động của Phương Niên Niên.

Phương Niên Niên cũng do một tay Phương Đại Ngưu chăm lo từ nhỏ, ông biết nha đầu này gan to bằng trời, thế là yên lặng theo dõi diễn biến.

Hiện tại, Phương Niên Niên đến tìm ông, nói sơ qua ý nghĩ của nàng, Phương Đại Ngưu gật đầu, biểu thị đã hiểu rồi, không cho rằng Phương Niên Niên có ý nghĩ hão huyền, hắn vẫn toàn lực ủng hộ.

Nhanh chân bước về tước, Phương Đại Ngưu xách tay nam nhân kia, trực tiếp kéo vào kho củi, trên đường xóc nảy không hề thương tiếc, nhìn thôi cũng thấy đau.

Phương Niên Niên giơ tay muốn nói ông nhẹ tay, nhưng thấy ông cũng cho người ta ngửa mặt lên, không bị thương tổn, thế là nàng cũng nói gì, Đại Ngưu thúc cũng thật tâm lý.

Ngáp một cái, lần này Phương Niên Niên thật sự buồn ngủ. Nàng lê bước, mắt nhập nhèm đi về phòng, lúc đi ngang phòng phụ mẫu, cửa phòng đã mở ra, Phương Khuê bất đắc dĩ cốc đầu nữ nhi một cái: "Nha đầu thối, đúng là gan to bằng trời."

Phương Niên Niên nũng nịu ôm cánh tay phụ thân, hồn nhiên nói: "Có người ở đây mà."

"Thật tình..."

Phương Niên Niên ngáp một cái, chuồn đi trước khi phụ thân lại thao thao bất tuyệt, vuầ chạy vừa nói: "Con buồn ngủ, con đi ngủ đây."

Phương Khuê thật sự hết cách với nữ nhi, chỉ đành lắc đầu. Ông bước ra ngoài, nhẹ nhàng khép cửa, sau đó đi đến kho củi, giờ phút này, trong mắt phụ thân hoàn toàn không có ấm áp dịu dạng, thay vào đó lại toát ra vẻ lạnh lùng tàn nhẫn của một kẻ đã từng tự tay tàn sát mạng người, sẽ không có tên đạo tặc nào dám làm càn dưới mắt sát thần!

Phương Niên Niên trở về phòng, cũng may mẫu thân vẫn ngủ, không biết nàng đã làm gì, nếu không bà sẽ lải nhải hết đêm nay, nàng cũng đừng hòng ngủ.

Phương Niên Niên lại ngáp một cái, nàng cởi bỏ áo ngoài, nằm xuống giường ngủ, trong mộng, mặt mày anh tuấn lại xuất hiện lần nữa, soái ca có sức lực cường đại, có điều tiểu ca ca anh tuấn này không phải đứng trên đài cao, mà đang bị nàng sai khiến.

Phương Niên Niên trở mình, khoé miệng vui vẻ cong lên.

Đi ngủ sớm, thức dậy sớm.

Giờ Mão ba khắc nàng liền trở dậy, tức là tầm sáu giờ, trời còn tờ mờ sáng, thêm mấy hôm nữa, ắt hẳn nàng sẽ không thể thức dậy lúc này, bởi sắp tới mùa đông, mặt trời chưa ló dạng thì nhiệt độ rất thấp, nàng tình nguyện ngủ nướng, không hề muốn rời giường.

Bên ngoài sân, mấy giọt máu lấm tấm đã không còn thấy nữa, hơi nước tràn đầy không khí, chứng tỏ nơi này vừa được lau dọn.

Phương Niên Niên vươn vai, thân thể xoay trái xoay phải, sau đó bước vào phòng bếp, mẫu thân đã dậy, hiện bà đang nhóm lửa, vừa đổ gạo vào nồi, bọt nước bốc lên thành từng bong bóng nhỏ.

"Mẫu thân, sáng nay nhà mình ăn cháo hoa à?" Phương Niên Niên cười khanh khách, hôm nay nàng phải giả ngoan, nũng nịu, ngốc nghếch, thảm thương, nếu không phụ mẫu lại quở trách nàng.

Quả nhiên, biết được chuyện tối qua, Tháp Na tức giận trừng mắt với nữ nhi: "Lá gan con đúng là lớn mà, con là cô nương đấy."

"Mẫu thân ~" Phương Niên Niên chạy đến ôm lấy bà. "Lúc trước người còn kể, khi còn bé người đi theo tổ phụ, cữu cữu, còn săn sói nữa mà."

Bộ lạc của Tháp Na rất nhỏ, không có sức uy hiếp trên thảo nguyên, rất nhiều bộ lạc tranh nhau sinh tồn, đồng cỏ tươi tốt không đến lượt bọn họ, chỉ có thể đóng quân ở địa phương ác liệt, cả nhà Tháp Na từng đánh sói, đuổi lang, chuyện gì cũng trải qua.

Về sau, các bộ lạc trên thảo nguyên hỗn chiến, cả nhà Tháp Na từ già trẻ lớn bé đều tử chiến vì thủ hộ bộ lạc, song đến khi nhắm mắt vẫn không thay đổi được bại cục. Nữ nhân và hài tử bị bắt làm tù binh, trên đường đi, Tháp Na khởi xướng phản kháng, lúc sắp bại liền gặp đại quân Tề triều...

Nàng không phản đối nữ nhi mình hữu dũng hữu mưu, thậm chí còn cổ vũ nữ nhi cần đao cầm thương. Song tưởng tượng là một chuyện, thực tế lại là chuyện khác, nghĩ đến nữ nhi ngoan ngoãn của nàng lại dám to gan mở cửa bắt nghịch tặc, Tháp Na thật sự giận dữ không thôi, trong lòng thầm nhủ, sáng sớm có đá tiểu tử kia hai cái thì vẫn thoải mái cho hắn.

"Sao có thể giống nhau, con người đáng ghét hơn súc sinh nhiều."

"Mẫu thân, con biết rõ mà."

Tháp Na vẫn không thể không đánh nữ nhi, bà búng lên trán Phương Niên Niên một cái, trên vầng trán trắng nõn liền có một vết tích màu đỏ.

Thật đau lòng.

"Chờ Đại Ngưu về thì đem người kia lên nha môn."

"Đừng mà." Phương Niên Niên kêu lên. "Hữu dụng mà."

Tháp Na: "Đại Ngưu có nói thì ta cũng không đồng ý."

"Mẫu thân." Phương Niên Niên nắm tay Tháp Na làm nũng.

"Không được là không được." Tháp Na bắt đầu mềm lòng.

Phương Niên Niên bày ra vẻ tội nghiệp: "Con sẽ bảo Đại Ngưu thúc mua dê, con sẽ làm lẩu thịt dê mẫu thân thích ăn nhất. Mẫu thân, con xin người mà, người giữ hắn lại đi. Chắc chắn phụ thân có biện pháp áp chế hắn, chắc chắn được mà."

Lời tác giả:

Trời lạnh rồi, phải mặc thêm áo thôi.