Thẩm Hựu Dự nhỏ giọng nói: "Đúng vậy."
Giọng nói nhẹ nhàng bình tĩnh, tựa như sợ quấy rầy đến đôi ba con tước điểu đậu trên cây hoè, e rằng nếu chúng bay đi, hẳn cây hoè sẽ rất tịch mịch.
Hắn liếc mắt nhìn qua cô nương bên người, không dám nhìn thẳng vào nàng, sợ rằng mình tỏ vẻ để tâm nhiều quá, hắn vốn dĩ không hề quan tâm mà, là cô nương này không nỡ để hắn rời đi!
Thẩm Hựu Dự ngồi thẳng lưng, giống như lúc đối thoại cùng phụ thân trong Minh Quang Điện, khoé mắt trông mong liếc qua, thấy Phương Niên Niên dùng ngón tay chọc chọc vào mặt bàn, thấy đôi môi anh đào mím lại, thấy hai hàng lông mày thanh mảnh khẽ cau, thấy trong đôi mắt của nàng ánh lên sự bối rối...
Trong lòng hắn bắt đầu có dãy núi xanh cao chót vót, mọc lên trập trùng ở phía chân trời, hào hứng như ánh mặt trời ló dạng sáng rực, khiến người ta loá mắt không thôi.
Hoá ra vui sướng là như thế này.
Phương Niên Niên nhìn qua, Thẩm Hựu Dự vội lảng đi, sợ nàng bắt kịp ánh mắt hắn, hắn nhìn về phía đối diện, thấy người bán hàng rong không biết dừng lại từ bao giờ, có đôi ba tiểu nương tử trẻ tuổi đang vây quanh, các nàng vào độ hai mươi, lựa chọn nào là hoa thêu, lược bí[1], bàn chải đánh răng... Bàn chải lấy lông bờm ngựa trắng, dùng phương pháp bí mật khảm vào chuôi trúc, người bán hàng rong chào giá ba mươi quan tiền, có mấy tiểu nương tử ưa thích, miệng lưỡi nhanh nhẹn trả giá, cuối cùng thoả thuận thành hai mươi lăm quan tiền.
[1] Lược bí (篦子).
Hắn nghe thấy được tiếng rao hàng bên ngoài, nghe lời mặc cả đôi co qua lại, nghe tiếng chày bột nện lên thớt... Vậy tại sao hắn không nghe thấy Phương Niên Niên nói chuyện?
Thẩm Hựu Dự mím môi, ánh mắt chăm chú nhìn vào đôi môi anh đào của Phương Niên Niên, có lẽ vừa ăn xong, son môi nhoè đi một chút, lộ ra sắc môi ẩm ướt, liên tục mấp máy khi trò chuyện.
Nàng đang nói điều chi?
Trong lỗ tai vang lên tiếng bịch bịch quấy nhiễu lấy hắn, khiến hắn không nghe thấy nàng.
Rốt cuộc nàng đang nói gì?
Thẩm Hựu Dự lặng lẽ nuốt nước bọt, ánh mắt lặng yên rơi xuống, chạm phải bàn tay của mình đang đặt trên bàn, có một bàn tay trắng nõn nhỏ nhắn nhẹ nhàng đặt lên tay hắn, ngón tay trắng trẻo thon dài, móng tay trơn bóng hồng hào, nhiệt độ ấm áp... Làn da trên tay hắn tê dại, giống như có một tia điện nhảy ra, xông thẳng vào lòng.
Ngón tay của nàng lại tinh tế như thế... Thẩm Hựu Dự lặng lẽ nghĩ thầm.
Phương Niên Niên lo lắng nhìn Thẩm Hựu Dự, người này bị làm sao thế? Mặt mày lúc thì nghiêm túc lúc thì nóng nảy, lúc lại mong chờ ngây ngốc lúc lại sững sờ, mình nói luyên thuyên cả nửa ngày mà hắn không thèm đáp lại, còn nhìn chằm chằm vào tay mình.
Chẳng lẽ móng tay bị xước mang rô[2] khiến hắn nhìn mà khó chịu? Phương Niên Niên dùng tay khẽ chạm vào tay Thẩm Hựu Dự, bàn tay mảnh khảnh hữu lực vậy mà thoáng run rẩy, giống như bị cảm lạnh.
[2] Xước mang rô (倒刺): là tình trạng phần da quanh móng tay hoặc móng chân bị bong thành từng sợi.
Đừng nói là bệnh tiêu chảy vẫn chưa khỏi hẳn nhé...
Phương Niên Niên bất đắc dĩ lắc đầu, dặn dò Thẩm Hựu Dự: "Huynh về sau tuyệt đối đừng ăn đồ ăn làm từ sữa, huynh không có khả năng hấp thụ lactose, huynh cũng biết đó, Cao Tổ đế từng nhắc trong 'Đôi ba món đời này không thích ăn', hai ngày trước ta xem đến quyển sách này mới biết. Huynh giống với ngài ấy, không thể hấp thụ lactose, không thể uống sữa bò, nếu uống sẽ bị tiêu chảy."
Chỉ tới mười mấy ngày, lại đột ngột muốn rời đi, Phương Niên Niên có chút không thích ứng, nàng thầm nghĩ có phải cuộc sống của mình đơn điệu quá hay không, cho nên vừa thiếu hơi người đã cảm thấy không quen.
Nàng cười cười, chẳng qua chỉ là nhất thời không thích ứng mà thôi, hai ba ngày sau sẽ thành quen. Còn Huyết Liên Tử thì tính thế nào? Thẩm Hựu Dự chắc hẳn sẽ không bỏ qua, lúc nghĩ ra biện pháp chắc chắn sẽ tìm đến chỗ mình.
Ngẫm lại bản thân mình cũng thật ngây thơ, vậy mà dám giữ một người xa lạ trong nhà để làm hình mẫu giáo dục cho đệ đệ. Cũng may Thẩm Hựu Dự không phải người xấu, bằng không sẽ khiến gia đình gặp nhiều phiền phức, sau này nhất định không thể tái diễn, miễn cho nảy sinh rắc rối.
"Này này này." Phương Niên Niên chọc chọc vào bả vai Thẩm Hựu Dự, kinh ngạc nhìn hắn đang run rẩy. "Huynh sao thế?"
Thẩm Hựu Dự đắc chí, nàng đang quan tâm đến hắn, không bỏ được hắn đây mà. "Không sao, đầu xuân ta đến nhà cữu cữu ở Giang Nam thăm ngoại tổ phụ, mấy tháng rồi vẫn chưa về kinh."
"Phải rồi, ngay cả Trung thu huynh cũng không về." Phương Niên Niên cảm thấy áy náy, nàng lại làm người ta chậm trễ về nhà tận hiếu.
"Trong nhà đông con, y phục giải khuây đều đầy đủ, Trung thu có thiếu ta cũng không quan trọng. Mẫu phi... Phi thường bắt ta phải làm một nhi tử ngoan ngoãn." Thẩm Hựu Dự do dự một chút, suýt nữa đã lỡ lời, nếu nói ra thân phận, sợ rằng nha đầu thối sẽ trở nên câu nệ.
"Ta cũng không thích vậy, ngày này bà cứ phải túc trực bên mẫu thân... Ừm, ta là hài tử do tiểu thiếp sinh ra, cô có ngại không?"
Thục quý phi thay hoàng hậu nắm giữ phượng ấn, cùng giải quyết hậu cung, nói trắng ra thì bà là hoàng hậu hữu thực vô danh. Nhưng cho dù có là quý phi cao quý, song vẫn không phải là chính thê, con cái sinh ra chung quy vẫn là con thứ, ở dân gian thì gọi là con của thiếp thất, trong nhà đế vương chẳng qua là có chút đặc quyền hơn mà thôi.
Phương Niên Niên bối rối, hắn hỏi mình ngại hay không để làm gì? "Không sao đâu, huynh là huynh, không liên quan gì đến thân phận hay xuất thân hết."
Nàng an ủi, thân là con thứ trong nhà ắt cũng không dễ dàng. Dù Tết Trung thu không trở về nhà thì cũng không sao, e rằng cũng không được sủng ái.
Thẩm Hựu Dự thầm hạ quyết tâm: "Lâu như vậy không về, mẫu thân ta cũng lo lắng, ta muốn quay về thăm bà ấy một chút, để bà ấy thấy ta thân thể khoẻ mạnh[3], sẽ an tâm hơn. Chờ xử lý xong sự tình trong nhà, ta sẽ quay lại."
[3] Nguyên văn là "toàn tu toàn vĩ" (全须全尾), vốn dùng để hình dung con dế có đủ râu (tu) và đuôi (vĩ), hiện giờ dùng để hình dung người nào đó có thân thể khỏe mạnh.
"Huynh quay lại?" Phương Niên Niên vô cùng khó tin, không thể nào, về nhà mấy ngày đã muốn quay lại, hắn nghiện làm tiểu nhị à?!
Nhìn xem, nàng kinh hỉ với kích động cỡ nào!
Thẩm Hựu Dự kiềm chế nội tâm đắc ý, cười nói: "Ừm, nhiều nhất là nửa tháng, mười ngày... Chắc khoảng năm sáu ngày ta sẽ quay lại."
Không thể để nha đầu thối ôm mối tương tư, chờ đợi đằng đẵng.
Phương Niên Niên: "..."
Vì Huyết Liên Tử đúng là gian nan vất vả, từ một phú gia công tử trở thành tiểu nhị chạy vặt trong trà quán ở nông thôn, tấm lòng hiếu thảo này trời đất có thể chứng giám.
Nếu đã phải lên đường, cho dù là rời đi mấy ngày thì cũng không thể chậm trễ. Phương Niên Niên mở túi xách, lấy ra một túi tiền thuê hoa, bên trong có một vụn bạc, đặt vào lòng bàn tay Thẩm Hựu Dự, cũng không biết hắn bị làm sao, cứ mãi xoè tay đặt trên mặt bàn.
"Ta biết huynh không để tâm đến những thứ này, nhưng ở nhà ta làm tiểu nhị vài ngày nhất định cũng phải có tiền công chứ, đúng không? Còn nữa, thuốc này là do Đại Ngưu thúc chuẩn bị sẵn, nếu bị tiêu chảy thì ăn một viên, rất là hiệu nghiệm. Đây là tiêu thực hoàn, bình thường huynh ăn uống không hề để ý, ngay cả bánh hỉ mà cũng ăn nhiều như vậy, cẩn thận trướng bụng. Còn đây là..."
Phương Niên Niên ngạc nhiên phát hiện, không ngờ mình lại dặn dò nhiều như vậy.
Thẩm Hựu Dự nhếch miệng đến tận mang tai, dương dương đắc ý nhìn bóng chim sẻ cô đơn trên cây hoè, nhìn các ngươi líu ríu vui sướng, không phải cũng bị đồng bọn bỏ rơi, chỉ còn mình ta nơi đây hay sao!
Hắn nhìn túi xách phía trước Phương Niên Niên, chiếc túi màu tím đinh hương, bên trên có thêu cá chép, vừa độc đáo mà lại đẹp mắt. Trong đầu hắn bỗng có một ý nghĩ, mà ý nghĩ này một khi bám rễ sinh chồi thì không thể lờ đi: "Cô cho ta túi xách này đi."
Bên cạnh ta có đồ vật của người, có thể nhìn vật nhớ người.
Hắn nghe được tiếng lòng của mình, hắn thật thấu hiểu lòng nàng!
Phương Niên Niên: "!!!"
Nàng trợn mắt nhìn Thẩm Hựu Dự, hắn thấy quá nhiều đồ vật linh tinh, không tiện cầm tay, nên muốn chiếm lấy túi xách của mình?
Đôi mắt đen láy mở to, linh động toả sáng, xem nàng vui vẻ biết bao! Thẩm Hựu Dự cảm thấy mình đã làm đúng.
Là đỏ mắt chờ mong, hoá ra là Thẩm Hựu Dự cất giấu tâm tư thiếu nữ, thật là không dễ dàng.
Phương Niên Niên hiểu được, chuyện này cũng tương tự như ở hiện đại sẽ có những tiểu ca ca thích Barbie, lén lút cất giữ, nghiêm túc yêu thích, nếu bị phát hiện lại bảo là của người trong nhà. Có thể đối mặt với lòng mình thật không dễ dàng, Phương Niên Niên hào phóng đưa túi xách của mình cho hắn, thu lại số bạc vụn cùng đồ dùng cá nhân nhét vào túi trong tay áo: "Cho huynh."
"Ừm." Thẩm Hựu Dự trịnh trọng tiếp nhận.
Dù có nói bao lời đi nữa, nếu đã quyết chí rời đi thì vẫn không thể giữ lại. Giống như thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn, nhạc tàn người tan[4], cuối cùng cũng phải phân ly. Hai người vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng dừng lại ở ngã tư đường, Phương Niên Niên phải rẽ trái, nàng đã cẩn thận ước định với Đại Ngưu thúc sẽ gặp mặt trước cửa tiệm hoa quả của Tào gia, Đại Ngưu thúc lên thị trấn làm ăn, sáng sớm cùng đi, dĩ nhiên chiều tối cùng về.
[4] Nguyên văn là "khúc chung nhân tán" (曲终人散).
Phương Niên Niên chỉ về hướng đông: "Ta phải đi rồi."
Thẩm Hựu Dự gật đầu: "Ừm."
Hắn chăm chú nhìn Phương Niên Niên, thấy trong ánh mắt của nha đầu thối có gì đó tha thiết không buông.
Nội tâm hắn vô cùng nặng nề, suýt không khống chế được, bước chân cũng muốn đi về hướng đông.
Nếu ngay bây giờ mình quay người, sải bước rời đi, để nàng thấy bóng lưng mình càng lúc càng xa rời... Có chút chua xót xuất hiện trong lòng, chuyện này thật đúng là tàn nhẫn với một cô nương.
Thẩm Hựu Dự quả quyết nói: "Cô đi trước đi."
Phương Niên Niên mỉm cười: "Được."
Nàng quay người đi về hướng đông, đi xa tầm một trượng, nàng quay đầu nhìn lại, thấy Thẩm Hựu Dự vẫn đứng yên tại chỗ ấy, thanh niên tuấn tú cao ráo mặc quần áo bằng vải thô, đứng giữa đám người mà vẫn khó giấu hào quang. Trên tay lại cầm theo một chiếc túi xác nho nhỏ của nữ nhi, trông có chút buồn cười, Phương Niên Niên cười, vẫy tay với hắn, nhẹ nhàng nói: "Hẹn gặp lại."
Nói xong, nàng xoay người, khoan khoái rời đi.
Thẩm Hựu Dự nhìn bóng lưng xinh đẹp của Phương Niên Niên dần dần biến mất trong biển người, thân thể không kìm được mà hướng về phía trước, hắn nghĩ bản thân hẳn là nên đi theo Phương Niên Niên, song thực tế, chân hắn vẫn vững vàng đứng trên mặt đất, hoàn toàn không động đậy.
"Chủ tử." Thẩm Kỳ xuất quỷ nhập thần, như cánh chim lặng lẽ xuất hiện, cất lời thăm dò.
Bất thình lình đối diện với sắc mặt u ám của điện hạ, Thẩm Kỳ sợ đến mức rụt cổ lại, than thở bản thân mình làm thuộc hạ thật khó khăn, từ nhỏ đã đi theo hầu hạ điện hạ, hắn vẫn không thể thăm dò rõ ràng trong lòng người đang suy nghĩ điều gì.
Thẩm Hựu Dự bỗng nhiên nở nụ cười, khóe mắt đuôi mày đều đắc ý dào dạt.
Thẩm Kỳ: "..."
Hay là điện hạ ở nông thôn quá lâu, đầu óc hơi có vấn đề?
Thẩm Hựu Dự đè xuống nụ cười, lạnh nhạt nói: "Lưu người ở chỗ trà quán đó, sai thêm mấy người canh giữ xung quanh nàng."
"Dạ vâng, thuộc hạ chắc chắn phái người giám sát Phương gia chặt chẽ."
"Giám sát chặt chẽ cái gì, đây là bảo vệ, người giang hồ quá nhiều, tới lui nhiều lại càng không an toàn." Thẩm Hựu Dự quát lớn.
"Phải phải, nhất định phải toàn lực bảo hộ Phương gia, bảo hộ Phương cô nương an toàn." Thẩm Kỳ quả quyết đổi giọng, nghĩ tới điện hạ nhà mình không chừng đã rễ tình đâm sâu[5]. Chẳng lẽ Phương cô nương đã trao đổi tình ý gì với điện hạ? Không đúng, hắn nấp trong một góc bí mật gần đó nhìn thấy rõ ràng, Phương cô nương không có chút gì thẹn thùng khi đối mặt tình lang.
[5] Nguyên văn là tình căn thâm chủng (情根深种).
Chẳng lẽ hắn là một người đàn ông độc thân, không thể hiểu những điều này?
Thẩm Hựu Dự thoả mãn gật đầu: "Tới Trương gia."
Thẩm Kỳ lui ra phía sau nửa bước: "Dạ."
Tách khỏi Thẩm Hựu Dự, ban đầu Phương Niên Niên có chút không thích ứng, dù sao một người sống sờ sờ lại đột nhiên mất đi. Đi được một lát, nàng liền gạt qua những cảm xúc loạn thất bát tao[6] này, nhìn xem hàng quán dọc hai bên đường.
[6] Loạn thất bát tao (乱七八糟): lung tung và rối loạn.
Thương nghiệp Đại Tề phát đạt, Cao Tổ chú trọng cả thương nghiệp lẫn nông nghiệp, địa vị của thương nhân tại bản triều rất được đề cao. Hoàng đế hiện tại sau khi đăng cơ, tiếp tục sử dụng chế độ cũ đã qua cải cách một chút, vẫn khuyến khích người dân ở lại quê hương đất tổ, an phận trồng trọt, vì thế, các trạm thu thuế được dựng lên ở chợ, ai buôn bán đều phải nộp thuế.
Có điều thuế suất không cao, người dân buôn bán vẫn có lợi nhuận.
Thương nghiệp phát triển, đồ vật bày bán muôn màu, cửa hàng hoa quả của Tào gia cách chợ súc vật không xa, trên đường dần dần có thêm nhiều cửa hàng nhỏ bán chó mèo, thỉnh thoảng có người trả vài đồng bạc, thêm một túi đường đỏ hoặc một túi muối, chọn một con mèo mang về nhà. Mua chó lại không cần nhiều thủ tục như vậy, chỉ cần ưa thích là chọn.
Phương Niên Niên thấy rất thú vị, còn tiện thể mua một gói thức ăn cho mèo, người bán hàng nói nó được làm từ bột mì trộn với thịt cá, mèo con sẽ rất thích ăn.
Nàng mua một ít, Tuyết Cầu có lộc ăn rồi.