“Lãnh Minh Nguyệt!” Một bóng người mang theo lửa giận ngút trời vọt tới, trong nháy mắt đã đến trước mặt bốn cô gái. Người còn chưa đứng yên đã duỗi tay về phía mặt của Lãnh Táp.
Lãnh Táp hơi híp mắt, gương mặt vốn vẫn treo nụ cười nhẹ nhàng trở nên lạnh băng. Cô giơ tay tóm được cánh tay đang vung tới kia, bẻ gập cổ tay lại làm cho đối phương kêu đau ầm ĩ. Khách k gần đó nghe tiếng kêu rên cũng phải sợ đến mức tay run lên, cùng đưa mắt nhìn về phía bên đây.
“Cô buông ra!” Phó Ngọc Thành kêu gào, trừng mắt với Lãnh Táp như thể muốn phun cả lửa giận trong mắt ra.
Lãnh Táp vui vẻ thưởng thức gương mặt vốn đã phải dùng cả phần để che phủ nhưng vẫn không giấu được những vết bầm tím của anh ta, lại nhìn xuống dưới chân Phó Ngọc Thành. Vừa rồi lao tới đây nh thể, suýt chút nữa không nhận ra là anh ta đang què, hại cô còn cho rằng mình xuống tay nhẹ nhàng quá.
Đây là sức mạnh của tình yêu đấy, thật là to lớn!
Khách khứa đi theo tiếng hét tìm tới đây không khỏi kinh ngạc khi nhìn một màn trước mắt, đường đường là cậu tư của nhà họ Phó lại bị một cô gái bẻ cổ tay đến mức phải gào lên như thế ư? Ăn vạ à? Lãnh Táp ưu nhã thả tay ra, Phó Ngọc Thành vội lùi về sau một bước, quả nhiên chân vẫn còn hơi tập tễnh.
Đã như này rồi mà nhà họ Phó còn thả người ra làm mất mặt, không phải người nhà họ Phó đều có thù oán với Phó Ngọc Thành đấy chứ?
Nếu cô mà bị đánh thành như thế này thì sẽ trốn thật kỹ, không dám ra gặp người khác đâu.
“Cậu tư, có chuyện gì à?” Lãnh Táp hỏi.
Phó Ngọc Thành dùng tay phải nắm chặt cổ tay trái, nháy mắt nhớ tới nỗi nhục ngày hôm đó mình bị người ta dùng một chân đá bay.
Anh ta vốn cho rằng vì mình không đề phòng nên đứa con gái này mới làm được như thế, giờ mới thấy... đứa con gái này khỏe thật.
Mọi người nhìn cô ba Lãnh nhã nhặn lịch sự ngồi ngay ngắn trên ghế, lại nhìn cậu tư Phó với bộ dạng lúc này trông hơi “mất mặt“.
Một vị phu nhân lên tiếng khuyên nhủ: “Cậu tư có gì khúc mắc thì cứ nói ra, đều là người trong nhà, có gì mà không thể bình tĩnh nói với nhau được chứ.”
Ý đang nhắc nhở Phó Ngọc Thành không nên làm ầm ĩ, cuối cùng người mất mặt vẫn là nhà họ Phó.
Đáng tiếc Phó Ngọc Thành không nghe lọt tai, trừng mắt chất vấn Lãnh Táp: “Cô đã làm gì A Anh?”
Lãnh Táp chớp mắt, nghi hoặc nhìn về phía Tống Toàn : Tớ làm gì A Anh... À nhầm! Tớ làm gì Trịnh Anh chứ hả?
Tống Toàn nhún vai tỏ vẻ không biết, cô ấy cũng có được chứng kiến đâu.
“Lãnh Minh Nguyệt, sao cô có thể độc ác như thế hả? Mấy hôm trước A Anh đã bị cô làm hại đến suýt xảy ra chuyện, thế mà cô còn không buông tha cho cô ấy à! Tôi nói cho cô biết, nếu A Anh xảy ra chuyệ không may, tôi sẽ không tha cho cô!” Phó Ngọc Thành nghiêm túc nói, cộng với nét mặt không quá lịch sự khiến cho anh ta trông càng trở nên hung ác.
Làm không ít cô gái nghe tin chạy tới hóng phải giật nảy mình, hình tượng danh môn công tử của cậu tư Phó trong lòng các thiếu nữ cũng theo đó rơi rụng đầy đất.
Lãnh Táp cúi đầu không đáp, Phó Ngọc Thành cười lạnh một tiếng: “Sao hả? Chột dạ nên không dám nói tiếp chứ gì? Đi xin lỗi A Anh mau!”
Lãnh Táp chậm rãi ngẩng đầu lên, vẻ mặt bình tĩnh nhìn Phó Ngọc Thành, buồn bã nói: “Tôi chỉ muốn sống cuộc sống của riêng tôi cũng không được sao? Lần trước cô Trịnh tới tìm tôi, nói các người thật yêu nhau xin tôi thành toàn cho, cầu xin tôi hãy tha thứ cho hai người. Tôi cũng đã nói... tôi thành toàn cho hai người, nhưng bảo tôi tha thứ cho hai người thì tôi thật sự không làm được.”
“Mọi người ai sống đời người này không được ư? Các người sống cuộc sống ân ái của các người, tại sao cứ phải kéo tôi vào làm gì?” Giọng Lãnh Táp không hề yếu đuối đáng thương, thậm chí càng không k động.
Nhưng nghe giọng cứng rắn đó của cô lại khiến người ta cảm thấy lòng cô như nước lặng. Nhớ tới tình cảnh hiện tại của cô ba Lãnh, không ít người đều lộ ra vẻ thương cảm.
Lãnh Táp tiếp tục nói: “Hôm nay khi tôi vừa tới, cô Trịnh đã lại tới tìm tôi, cầu xin tôi tha thứ. Tôi tha thứ hay không thật sự quan trọng với các người đến vậy ư? Chẳng lẽ mỗi một lần tôi không chịu tha thứ cô ta, thì cô ta sẽ lại chết đi sống lại một lần sao?”
Lãnh Táp khẽ thở dài nhìn Phó Ngọc Thành: “Coi như tôi xin cậu tư, buông tha cho tôi được không? Tôi không chạm vào một sợi lông tơ của cô Trịnh và đứa trẻ trong bụng cô ta, nhưng tôi thật sự không thể ra được hai chữ tha thứ, chẳng lẽ tôi nói tha thứ rồi thì các người có thể yên tâm thoải mái muốn làm gì thì làm sao? Xin cô Trịnh đừng liên tục tới quấy rầy tôi như thế, chuyện của các người, tôi không có hạ thú.”
Mẹ kiếp! Thời buổi ngày nay, có ai mà không phải bậc thầy diễn xuất chứ
“Không được bắt nạt chị gái tôi!” Lãnh Phong không biết từ đâu phi ra, che chắn trước mặt Lãnh Táp, trừng mắt hung dữ nhìn Phó Ngọc Thành.
“Tiểu Phong.”
Lãnh Phong dang tay chắn ngang hai người, chỉ là cậu chàng hơi lùn nên sự thật là dù cậu có chắn thế nào thì Phó Ngọc Thành chỉ cần duỗi tay một cái là cũng có thể chạm vào Lãnh Táp rồi.
Lãnh Phong ngẩng đầu nhìn Phó Ngọc Thành vốn cao hơn cậu rất nhiều: “Chị tôi không hề làm hại người phụ nữ kia! Rõ ràng là chị ta cứ quấn lấy chị tôi. Tôi nhìn thấy rõ ràng, lúc chị tôi rời đi, cô ta vẫn còn khỏe! Các người đều là người xấu! Không biết xấu hổ!”
Thật quá đáng! Làm tổn thương người ta rồi còn ép người ta phải nói lời tha thứ.
Người ta không chịu tha thứ thì lại lấy bản thân và con cái ra đe dọa ư? Thật sự không biết xấu hổ quá mức!
“Ở đây có chuyện gì thế?” Giọng điệu lạnh lùng của bà Phó từ sau truyền tới, mọi người lập tức nhường ra một đường.
Bà Phó mặc một bộ váy gấm thêu chữ Phúc màu tím đậm, tóc búi cao cài hai cây trâm ngọc bích, vẻ mặt lạnh nhạt, đoan trang, không hiểu sao lại khiến Lãnh Táp nhớ tới bức tranh vẽ bà cụ Lãnh lúc còn trẻ t trong nhà mình.
“Mẹ, con...” Phó Ngọc Thành mở miệng.
“Con câm miệng cho mẹ!” Bà Phó liếc nhìn con trai một cái, cuối cùng ánh mắt dừng ở trên người Lãnh Táp.
Im lặng một chút, bà Phó mới lạnh nhạt nói: “Đây là sinh nhật của tiểu Lục, con làm âm ĩ gì chứ? Mau vào đây với mẹ... Cô Lãnh cũng vào cùng đi. Khiến các vị chê cười rồi, đều tan thôi.” Nói xong, bà Phó x người rời đi, hiển nhiên không có ý định cho Lãnh Táp cơ hội nói lời từ chối.
Mọi người đương nhiên phải cho bà Phó mặt mũi, một lần nữa tản ra, quay về với câu chuyện dở dang của mình.
Lãnh Táp mỉm cười đứng lên, Lãnh Phong và mấy người Bạch Hi hơi lo lắng: “Chị...”
“Táp Táp.”
Lãnh Táp lắc đầu trấn an bọn họ không cần lo lắng rồi đấy Lãnh Phong ra, đi theo.
Lúc đi ngang qua Phó Ngọc Thành, Lãnh Táp hơi dừng chân, Phó Ngọc Thành nghiến răng nghiến lợi trừng mắt với Lãnh Táp: “Lãnh Minh Nguyệt, cô được lắm!”
Lãnh Táp ngẩng đầu nhìn thẳng anh ta, hơi nhướn môi cười.
Cô rất xinh đẹp, trước mặt mọi người thường ít khi cười. Lúc này đột nhiên nhoẻn miệng cười, lại còn ghé sát như vậy, cho dù Phó Ngọc Thành có ghét Lãnh Táp đến mức nào thì cũng không khỏi hơi n người.
Chỉ nghe Lãnh Táp khẽ nói bên tại: “Đương nhiên tôi rất được rồi. Muốn đấu với tôi á? Đồ ngốc!” Xoay người, nghênh ngang rời đi.
Phó Ngọc Thành bị bỏ lại sau lưng lập tức phục hồi tinh thần, giận đến nỗi mặt tái mét, tức run cả người.
Đứa con gái này... Rõ ràng là cố ý!
“Lãnh, Minh, Nguyệt!” Dáng vẻ nghiến răng nghiên lợi như chỉ hận không thể nhào lên cắn người chết tươi.
Nhìn dáng vẻ rời đi có phần hơi lảo đảo của Phó Ngọc Thành, mấy người đứng lại tại chỗ đồng thời thở dài nhìn nhau.
Câu nói cuối cùng kia của Lãnh Táp đương nhiên họ cũng nghe thấy.
“Em trai à!” An Lucy vỗ vai Lãnh Phong, đầy mắt kính: “Vừa rồi em không nghe thấy gì, về cũng không được nói với cha mẹ và ông nội đâu, biết chưa?”
Lãnh Táp trợn trừng mắt, cảm thấy bản thân đã phải chịu đựng những thử thách mà trẻ con ở tuổi cậu không nên trải qua.
Mặt lạnh lùng, gật đầu: “Chị của em thông minh đáng yêu, dịu dàng hiền thục, mềm mại như nước, chính là hình mẫu danh môn thục nữ lý tưởng ở Ung thành.” “...” Trẻ nhỏ dễ dạy!