Phượng Hoàng Mắc Nạn Hoá Thân Thành KOL

Chương 4: Xin lỗi




Cảm xúc vẫn luôn đè nén theo dòng nước mắt bộc phát, chỉ vì sự xuất hiện của nàng.

Sự bất lực trước biến cố lớn của gia đình, cùng tâm trạng phức tạp khi gặp lại người yêu cũ đồng thời đánh úp cô.

Tiết Thiệu Hoàng bắt đầu không thể kiểm soát suy nghĩ của mình.

Cô không khỏi nghĩ, nếu lúc ấy họ không chia tay theo cách khó chịu đựng như vậy, hôm nay nhà cô gặp chuyện thế này, liệu Hứa Tự Hoa có vươn tay về phía cô và nói: "Chúng ta hãy cùng nhau đối mặt với cuộc sống"?

Nhưng khi đó, vì bị từ chối hoan ái nên đã buông ra những lời tổn thương nhau, rồi cứ thế mà chia tay.

Cứ thế mà cô mất đi một người bạn đời hoà hợp đến tận linh hồn theo cách không thể giải thích được.

Suốt sáu năm, cô cố tình khiến mình bận rộn, đắm chìm trong việc đếm số lượt thích trên mạng xã hội, tưởng rằng mình không cần người ấy nữa, nhưng chỉ cần một ánh mắt, một bóng lưng của Hứa Tự Hoa thôi là đã đủ khơi gợi nên bao nhiêu hồi ức trong cô, nhổ tận gốc ý nghĩ rằng có thể quên lãng mà không tốn chút sức nào.

Cô đáng đời, nhưng cô cũng thật hối hận!

"A Tranh, mình hối hận lắm!" Tiết Thiệu Hoàng ôm mặt khóc thút thít, "Mình hối hận lúc ấy đã chia tay như vậy, tự ý cắt đứt mọi cách liên lạc với cậu ấy. Mình thật sự hối hận!"

Tại sao lúc đó lại không nói rõ ràng? Dù vĩnh viễn không thể quan hệ thể xác với cậu ấy thì thế nào? Mình yêu cậu ấy! Không phải như vậy là đủ rồi sao! Nhu cầu tình dục có thể tự giải quyết được mà!

"Aish..." A Tranh ngồi xuống bên cạnh Tiết Thiệu Hoàng, vừa bất lực vừa đau lòng vỗ lưng Tiết Thiệu Hoàng, "Mình biết. Nhưng thật sự không còn kịp nữa rồi."

"Hứa Tự Hoa có bạn trai."

A Tranh rõ ràng cảm giác được bả vai Tiết Thiệu Hoàng cứng lại. Nhất thời trong lòng cô tràn ngập cảm giác tội lỗi, cô biết nói cho cô ấy chuyện này vào thời điểm hiện tại là rất tàn nhẫn, nhưng thà đau ngắn còn hơn đau dài, cô không hi vọng Tiết Thiệu Hoàng tiếp tục nuôi hi vọng trong vô vọng với Hứa Tự Hoa.

Trái tim Tiết Thiệu Hoàng đông cứng từng chút một, cô cảm giác toàn thân mình đang chìm vào bóng tối, mà trong bóng tối này không có chút đường sống.

Cô hiểu, chia tay cũng đã sáu năm, Hứa Tự Hoa có bạn trai là chuyện rất bình thường.

Và cô cũng hoàn toàn không có tư cách đòi hỏi Hứa Tự Hoa thêm bất cứ điều gì. Bây giờ, có thể được nàng chào hỏi đã là một điều xa xỉ, không cách nào trông mong nàng hết lòng vì mình như trước đây.

Lúc này, tiếng chuông lanh lảnh lại lần nữa vang lên, Tiết Thiệu Hoàng giật thót, nỗi chờ mong bi thương leo vào trái tim cô không cách nào kiểm soát.

A Tranh lo lắng liếc nhìn Tiết Thiệu Hoàng, sau đó đứng dậy đi mở cửa.

"Tiết Thiệu Hoàng! Hành lý của cậu cũng quá nhiều đi!"

A Tranh không khỏi oán thán.

Sau khi người giao hàng rời đi, hai người đứng trong gió lạnh, bất lực nhìn từng thùng carton khổng lồ đặt dưới đất.

Tiết Thiệu Hoàng cũng lộ vẻ khó xử.

"Xin lỗi..."

Khi đóng gói hành lý ở nhà cũ, cô không cảm thấy mấy thứ này chiếm bao nhiêu không gian. Nhưng cô quên mất rằng mình sắp ở tạm trong căn phòng trọ rất nhỏ, nếu đem hết những thứ này vào phòng A Tranh, chắc rằng ngay cả lối đi cũng không có.

Mà cô cũng không ngờ nhân viên chuyển phát không giúp xách hành lý lên lầu. Trước kia nhà cô có nhân viên quản lý, lại có thang máy, hoàn toàn không cần lo lắng vấn đề này.

"Bây giờ biết làm thế nào đây?" A Tranh cũng khổ não.

Lúc này, Hứa Tự Hoa mua đồ ăn sáng trở về, nhìn thấy đống thùng carton cản đường đi của mình, nàng dừng bước, ngẩng đầu nhìn về phía hai người đang co rúm, khẽ nheo mắt dưới tròng kính.

"Hi!" A Tranh lúng túng cười cười, nháy mắt với Tiết Thiệu Hoàng đang nghệch mặt, hai người cùng nhau dời thùng carton trước mặt Hứa Tự Hoa ra chỗ khác, "Xin lỗi nha, cản mất đường của cậu."

"Không sao." Hứa Tự Hoa gật đầu, định vào cửa để lên lầu trở lại phòng mình.

"Chờ đã!" A Tranh chợt nảy ra ý tưởng, gọi Hứa Tự Hoa lại, mỉm cười, "Tự Hoa, tụi mình có chuyện làm phiền cậu."

"..." Hứa Tự Hoa đã đặt tay lên cửa, quay đầu liếc nhìn bọn họ và đống thùng la liệt trên đất, híp mắt lại tỏ vẻ phiền chán.

Dù không vui nhưng Hứa Tự Hoa vẫn giúp chuyển thùng carton lên tầng ba, nơi họ đang ở.

Mà phòng của Lâm Tranh thật sự không thể nhét nổi đống hành lý của Tiết Thiệu Hoàng, thế nên cô lại mặt dày mượn tạm phòng Hứa Tự Hoa.

Về phần Hứa Tự Hoa, mặc dù cau mày nhưng vẫn trả lời: "Tự mang vào đi."

Sáu năm sau, Tiết Thiệu Hoàng không ngờ cô sẽ đến phòng của Hứa Tự Hoa một lần nữa.

Phong cách bố trí trong phòng nàng vẫn giống như trước kia, cực kỳ đơn giản, món đồ trang trí duy nhất là tấm poster ngôi sao nàng yêu thích. Không có vật dụng dư thừa nào trên sàn lẫn trên giường, tất cả mọi thứ đều được đặt đúng vị trí và cũng được lau dọn rất sạch sẽ.

"Xin lỗi nha, cho tụi mình mượn nhờ một lát." Sau khi đặt xuống thùng giấy cuối cùng, A Tranh nói cảm ơn với Hứa Tự Hoa.

"Cảm ơn cậu." Vành tai Tiết Thiệu Hoàng đỏ lên. Cô không muốn làm phiền Hứa Tự Hoa, càng ngượng ngùng hơn khi để A Tranh liên tục thay cô nói lời cảm ơn.

Hứa Tự Hoa ừ một tiếng, vẻ mặt thản nhiên khiến nội tâm Tiết Thiệu Hoàng hỗn loạn.

"Khi nào thì sắp xếp xong?"

Hứa Tự Hoa vẫn như trước, chỉ tập trung nói vào trọng điểm, cũng lười nói thêm vài câu với người mình không quan tâm.

Phải, bây giờ trong lòng cậu ấy, hẳn mình đã bị xếp vào dạng không đáng quan tâm rồi.

Tiết Thiệu Hoàng cười khổ trong lòng, cảm giác bản thân lúc này thật hèn mọn, "Mình sẽ nhanh chóng xử lý, không làm mất nhiều thời gian của cậu đâu."

"Ừm. Hai người cứ tự nhiên đi." Hứa Tự Hoa gật đầu, sau đó ngồi vào bàn mở laptop, có vẻ như có chuyện cần xử lý.

"Cảm ơn cậu nhiều!" Lâm Tranh cười nói, lúc này điện thoại trong túi cô đổ chuông, cô vội lấy điện thoại ra, nhìn lướt qua màn hình, vỗ vỗ vai Tiết Thiệu Hoàng, "Khách hàng gọi tới, chờ mình một chút, chút nữa mình sẽ về giúp cậu sắp xếp."

"Được, cảm ơn cậu."

Sau khi A Tranh ra cửa, căn phòng trở lại yên tĩnh, chỉ có âm thanh của chiếc laptop đang hoạt động.

Tiết Thiệu Hoàng ngẩn người nhìn đống hành lý ngổn ngang, lúc này mới nhớ ra mình không đem theo dao đa năng.

Cô nuốt nước bọt, quay đầu nhìn bóng lưng đang ngồi trước bàn đọc sách của Hứa Tự Hoa, mở miệng định mượn nàng con dao đa năng:

"Mình xin lỗi."

Nhưng câu đầu tiên bật thốt lên lại là lời xin lỗi.

Tiết Thiệu Hoàng sửng sốt, cũng không ngờ mình lại nói ra ba chữ này.

Nhưng đây chính là những lời ẩn sâu trong lòng cô từ trước đến nay.

Cô thật sự thiếu Hứa Tự Hoa một lời xin lỗi.

Mình xin lỗi, lúc ấy không nhận ra cậu không thích mình chạm vào cậu.

Mình xin lỗi, lúc ấy không nên rời bỏ cậu theo cách như vậy.

Mình xin lỗi, lúc ấy không nên dứt khoát biến mất khỏi thế giới của cậu, không cho cả hai cơ hội giãi bày, để bây giờ gặp lại, chỉ là những người xa lạ từng thân thuộc nhất.

Hứa Tự Hoa không quay đầu nhìn cô.

"Không sao."

Đang lúc Tiết Thiệu Hoàng tưởng rằng đã nhận được sự tha thứ của Hứa Tự Hoa, gần như khóc nấc lên, lại nghe Hứa Tự Hoa lạnh lùng nói tiếp:

"Chẳng qua chỉ là mượn chỗ để nhờ một chút, không sao, không cần nói xin lỗi."

Hứa Tự Hoa đang giả ngốc, cũng đang dựng lên tường đồng vách sắt trước mặt cô, Tiết Thiệu Hoàng gấp gáp đứng dậy, vội nói to: "Tự Hoa, cậu biết mình không phải nói chuyện này!"

"Câm miệng!"

Hứa Tự Hoa không thể nhịn được nữa vỗ bàn đứng dậy, ngẩng đầu nhìn về phía Tiết Thiệu Hoàng bằng ánh mắt dữ dội, khí thế bén nhọn trong cơn thịnh nộ:

"Tiết Thiệu Hoàng, lúc ấy tôi không kiện cậu cưỡng bức bất thành đã là hết tình hết nghĩa rồi! Dọn dẹp xong đồ đạc rồi mau cút ra ngoài!"

Sau khi gầm lên với Tiết Thiệu Hoàng, Hứa Tự Hoa ngồi lại xuống ghế, tay đặt trở về trên bàn phím, không để ý đến Tiết Thiệu Hoàng nữa.

Tiết Thiệu Hoàng bị doạ đến choáng váng, cô chưa từng thấy Hứa Tự Hoa tức giận như thế bao giờ, sau đó là cảm giác tội lỗi sâu sắc.

Đây là điều cô đáng phải nhận. Năm đó cô đã tổn thương Hứa Tự Hoa quá sâu, và cơn thịnh nộ của nàng là điều cô nên gánh chịu. Cô không có gì để nói.

Nhưng, cô rất khó chịu, lại cảm thấy trong lời nói của Hứa Tự Hoa ẩn chứa cảm giác không nhất quán.

Cô nhìn đôi tay đang đặt trên bàn phím kia, bàn tay không nhúc nhích mà khẽ run lên.

Cô nhớ Hứa Tự Hoa là người rất giỏi che giấu, chỉ cần nàng cực lực muốn che giấu điều gì đó, nàng có thể khống chế vẻ mặt của mình, nhưng lại không kiểm soát được đôi tay đang run rẩy.

Nắm bắt được điều này, Tiết Thiệu Hoàng cất bước đi về phía Hứa Tự Hoa, mặt không chút do dự.

"Tự Hoa." Cô đi tới bên cạnh bàn đọc sách của Hứa Tự Hoa, nhìn gò má quật cường của nàng, nội tâm tràn đầy áy náy, "Mình biết, cậu không phải tức giận mình chuyện này."

"Cậu tức giận lúc ấy mình chặn cậu, không cho cả hai cơ hội nói ra, có đúng không?"

"Vĩnh viễn."

Hứa Tự Hoa không trả lời câu hỏi của cô mà rũ mắt, bắt đầu nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Lúc ấy cậu nói, vĩnh viễn, sẽ không chạm vào tôi nữa."

Tiết Thiệu Hoàng đau đớn hít sâu một hơi, những giọt nước mắt không trọng lượng trượt dài trên gò má trắng nõn. Sự quyết tuyệt của câu nói kia đã đè nặng lên trái tim của cả hai người suốt sáu năm trời.

Lúc ấy tổn thương vì bị Hứa Tự Hoa từ chối khiến cô không cam lòng yếu thế nên phản kích, thế nhưng lại làm tổn thương nhau lần nữa.

Thật ra thì những chuyện này đều có thể dễ dàng nói rõ, nhưng hai người trẻ tuổi bồng bột lại không nghĩ nhiều như vậy, chỉ muốn liều mạng trả đũa đối phương, lại quên mất rằng họ yêu người kia nhiều đến thế nào.

Hứa Tự Hoa trước mắt đây thoạt nhìn thật mong manh, như thể sẽ vỡ tan bất cứ lúc nào.

Tiết Thiệu Hoàng không nhịn được tiến lên hai bước, vươn tay ra với nàng, muốn ôm nàng vào lòng rồi cùng nhau khóc thật to, sau đó trở lại như lúc ban đầu, như thế, nàng sẽ lần nữa quay về bên cạnh cô, nắm tay cô, dịu dàng gọi cô: Hoàng.

"Nhưng cũng chẳng sao cả."

Vậy mà, Hứa Tự Hoa chợt nhếch lên một nụ cười tàn nhẫn, sự yếu ớt vừa rồi tựa như ảo ảnh thoáng qua.

"Bởi vì tôi có bạn trai rồi."