Phượng Ly Thiên

Phượng Ly Thiên - Chương 61: Gặp lại trà yên




Phượng Ly Thiên vốn định để Mộ Dung Kì thay mình, thuận đường giúp hắn giải quyết nhiệm vụ đứng trong ba hạng đầu kia, lại không ngờ sau khi mình đi thì không còn ai dám lên khiêu chiến nữa. Mộ Dung Kì cứ vậy mà trở thành đệ nhất võ lâm, bị mọi người vây quanh cử hành nghi thức tiếp nhận chức vị cho Mộ Dung Duệ, hắn nhìn khán đài của Phượng Cung ở đằng xa mà khóc không ra nước mắt.



Phượng Ly Thiên trở lại khán đài cao giọng nói: “Dời đài, trở về Viêm viên.” Dứt lời liền ngồi xếp bằng phía sau Lam Cẩn, một tay đặt giữa lưng hắn, chậm rãi truyền chân khí ấm áp vào gân mạch của hắn.



Những hồng y nhân trong trận Lục mang tinh màu đỏ vừa nghe mệnh lệnh của Phượng Ly Thiên lập tức thay đổi trận hình, ngoại trừ sáu người đứng ở sáu góc hộ trận thì những người khác đều nhanh chóng bay đến xung quanh khán đài, dùng một tay nâng mép đài.



“Khởi!” Đồng Thập Tam đứng ở phía trước hô một tiếng, toàn bộ đài gỗ lập tức được nâng lên, mọi người vận khởi Vô Căn quyết, nhẹ nhàng rời khỏi hồ Lạc Tinh.



Hàn khí lạnh băng trời sinh tương khắc với lưu hỏa cực nóng, đấu xem kẻ nào mạnh hơn thì kẻ đó thắng. Hai loại chân khí này ở trong gân mạch xung đột lẫn nhau, Lam Cẩn vốn đã vất vả nhẫn nhịn rốt cuộc cũng không chịu nổi mà rên rỉ thành tiếng: “A……”



“Thả lỏng, đừng vận công.” Phượng Ly Thiên lạnh giọng ra lệnh, cảm thấy thân thể kề sát lòng bàn tay mình bởi vì đau đớn mà không ngừng run rẩy, hắn không khỏi nhíu mày.



Hiên Viên Cẩm Mặc yên lặng đứng một bên, nhìn vẻ thương tiếc hiện rõ trên mặt Phượng Ly Thiên, lẳng lặng siết chặt bàn tay giấu trong tay áo. Lam Cẩn khác với những thiếu nữ vô tri, đệ tử thế gia hay Mộc Miên Hoa, hắn là người đã ở bên cạnh Phượng Ly Thiên từ nhỏ, cùng hắn vào sinh ra tử, là số ít người trên thế gian này được Phượng Ly Thiên đặt trong lòng. Ánh mắt mà Lam Cẩn nhìn Phượng Ly Thiên suốt mấy ngày nay, Hiên Viên Cẩm Mặc hiểu rõ đó có ý gì, huống hồ y còn sắp phải hồi cung……



Khán đài được nâng đến Viêm viên thì ngừng lại, bên này Hiên Viên Cẩm Mặc đang âm thầm phiền não, bên kia Phượng Ly Thiên đã thu công lại, ý thức Lam Cẩn có chút mơ hồ, thân thể vô lực ngã về phía sau, được Phượng Ly Thiên ôm vào trong lòng. Hắn bế người trong lòng lên, bước xuống nhuyễn tháp đi ra ngoài.



“Lạnh quá……” Lam Cẩn vô thức hừ nhẹ một tiếng, cọ cọ vào ngực Phượng Ly Thiên.



Phượng Ly Thiên đặt Lam Cẩn lên giường, đắp chăn lại cho hắn rồi dặn dò hạ nhân đặt thêm nhiều lò sưởi trong phòng.



Trị liệu nội thương do Hàn Băng chưởng tạo thành quả thật rất tiêu hao nội lực, Phượng Ly Thiên chỉnh lại góc chăn cho Lam Cẩn xong, có chút mệt mỏi mà xoa xoa mi tâm.



Hiên Viên Cẩm Mặc dù sao cũng không phải trẻ con. Chuyện nặng nhẹ y vẫn phân biệt rất rõ ràng, hiện giờ thương thế của Lam Cẩn chưa lành, y cũng không thể nói gì được, chỉ là cảnh tượng trước mặt thật sự rất chói mắt, nên chỉ đành xoay người rời đi. (Tội Mặc Mặc, về đội của em đi, em bao dưỡng anh



“Mặc,” Phượng Ly Thiên đứng lên gọi người vừa xoay người định đi kia lại, “Ngươi đi đâu vậy?”





“Ta đi đâu làm gì cũng phải báo với ngươi sao?” Hiên Viên Cẩm Mặc đẩy cái tên chuẩn bị bám lên người mình ra.



Phượng Ly Thiên không rõ vì sao y lại đột nhiên phát hỏa, hắn cũng không dám nói gì thêm, chỉ lẳng lặng nhìn y, trong đôi mắt không còn lưu quang hiện rõ nét tủi thân.



Biết rõ Phượng Ly Thiên đang giả bộ tội nghiệp nhưng khổ nỗi Hiên Viên Cẩm Mặc luôn không có sức chống cự với biểu tình giống hệt Hiên Viên Cẩm Thiên này, y hít sâu một hơi, nói, “Ta phải đi gặp một người, không về dùng cơm chiều.” Nói rồi không quay đầu lại nữa mà trực tiếp đi ra ngoài.



Cánh tay vừa vươn ra của Phượng Ly Thiên khựng lại giữa không trung, quay đầu nhìn Lam Cẩn sắc mặt tái nhợt nằm trên giường, hắn biết là do hành vi quan tâm theo thói quen của mình khi nãy khiến Mặc tức giận, không khỏi thở dài một hơi, rốt cuộc cũng không đuổi theo nữa. Nhớ lại vẻ mặt ghen tuông không được tự nhiên khi nãy của Hiên Viên Cẩm Mặc, khóe miệng hắn không khỏi hiện lên một nụ cười thật tươi, Mặc, ngươi đã không thể rời khỏi ta rồi không phải? Như vậy, ta đã có thể nói rõ chân tướng cho ngươi rồi chứ?




Hiên Viên Cẩm Mặc một mình đi giữa đường lớn Lạc Thành, hôm nay y quả thật có hẹn với Tướng quân thủ vệ Lạc Thành vừa mới nhậm chức gặp mặt ở Khinh Mộng Lâu, chỉ là không sớm đến thế này thôi.



Mặt trời chiều ngã về Tây, đèn hoa rực rỡ thắp lên, việc làm ăn ở hoa phố mới bắt đầu náo nhiệt. Khinh Mộng Lâu ở Lạc Thành là chi nhánh được khai trương sớm nhất, cũng có quy mô lớn nhất của Khinh Mộng Lâu, nơi này cũng là do Mộ Dung Kì vì sự nghiệp kinh thương của Phượng Cung mà mở ra.



“A, công tử, xin mời vào.” Tú bà nhiệt tình vừa liếc mắt đã thấy Hiên Viên Cẩm Mặc mặc phục sức không tầm thường, không nhiều lời nữa trực tiếp mời y vào.



Cách thời gian hẹn gặp một một lúc nữa, làm chủ tử, Hiên Viên Cẩm Mặc không thể đến sớm, người y dùng là thuộc hạ của y, đến sớm không phải là chiêu hiền đãi sĩ, mà ngược lại còn làm mất tư thái chủ tử. Hiên Viên Cẩm Mặc am hiểu sâu rộng về đế vương chi thuật cho nên những chi tiết nhỏ nhặt trên cũng được để ý kỹ càng, vì thế y không vào gian phòng đã đặt trước mà là ngồi dưới nhã tòa lầu hai.



Không gọi người đến bồi, Hiên Viên Cẩm Mặc nhìn người đang kể chuyện, chỉ gọi một bình trà ngon từ từ uống, lẳng lặng suy xét. Tướng quân thủ vệ ở Lạc Thành này là tâm phúc y vừa lập, nói đúng hơn là y đã nhờ đến sát thủ của Phượng Cung giết Tướng quân tiền nhiệm, để phó tướng trực tiếp lên ngôi. Lần này về kinh y không định lén lút trở về, chuyện ở kinh thành đã được giải quyết gần xong, y định để thủ vệ Lạc Thành hồ tống mình, phong quang trở về đăng cơ, buổi tiệc xã giao hôm nay thực chất là do vị tâm phúc này vì lấy lòng y mà bày tiệc tiễn đưa, thuận tiện thảo luận chi tiết về một vài vấn đề hồi cung. Tâm phúc kia chọn nơi này, nói là có sắp xếp đặc biệt, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không để ý, nơi này là phạm vi thế lực của Phượng Cung, rất an toàn.



Ngày mai là ngày khởi hành hồi cung, trong tin tức Hoàng hậu truyền đến có một việc y vẫn chưa nói cho Phượng Ly Thiên biết, đó là sau khi đăng cơ phải lập hậu, hơn nữa mẫu hậu đã quyết định sẽ lập Thượng Quan Tư Di làm Hoàng hậu.



Trong đầu hiện lên cảnh tượng Phượng Ly Thiên ôm Lam Cẩn, thân mật khắng khít đến thế, thứ tình cảm như mị ma quỷ mê hoặc trong vòng một năm qua sao có thể so với cảm tình đồng sinh cộng tử suốt mười mấy năm? Đợi đến khi Phượng Ly Thiên biết được tin y lập hậu ắt sẽ tức giận nhỉ? Sau đó Phượng Ly Thiên sẽ nhận ra, hai người bọn họ vốn không cùng một thế giới…… Nghĩ vậy, tim lại có chút quặn thắt, trước khi Phượng Ly Thiên quen biết y đã sớm có một mối ràng buộc không thể cắt đứt với người bên cạnh, đó là thứ tình cảm mà dù thế nào y cũng không thể vượt qua……



“Xoảng!” Ly trà trong tay bị bóp nát, mảnh sứ vỡ cứa vào lòng bàn tay, huyết châu đỏ tươi chậm rãi trào ra.




Tiếng trầm trồ khen ngợi cắt ngang dòng suy nghĩ của Hiên Viên Cẩm Mặc, quay đầu nhìn lại, thấy dưới lầu có một nữ tử mặc áolụa mỏng ôm tỳ bà lên đài, thân như dương liễu, mặt như hoa đào, mày mảnh rõ nét, một cái nhăn mày một nụ cười cũng làm lòng người xao động, đây không phải là người hẳn nên trở thành phu nhân của Tri phủ Lô Châu – Trà Yên sao?



“Ô, công tử biết nàng sao?” Tú bà bị gọi lại hỏi chuyện, ước lượng số ngân lượng Hiên Viên Cẩm Mặc thưởng cho, mặt mày hớn hở nói: “Trà Yên đến trấn đài cho Khinh Mộng Lâu ở Lô Châu, hiện nay bên Lô Châu cũng bắt đầu phát đạt, vậy nên Trà Yên cũng trở về, dù sao trong Lạc Thành có rất nhiều người quyền quý chỉ thích Trà Yên thôi. Chỉ là đêm nay Trà Yên được một nhân vật lớn bao rồi, chỉ sợ không thể tới bồi công tử.”



Tú bà nói nửa ngày cũng không nói ra nguyên do chính, Hiên Viên Cẩm Mặc cũng không hỏi thêm nữa, tính toán thấy thời gian ước định cũng sắp đến, y liền đứng dậy đi đến nhã gian đã đặt trước.



Phượng Ly Thiên nhìn gương mặt khi ngủ cả Lam Cẩn, nhận lấy bát súp Giáng Tử đưa qua, ra hiệu bảo mọi người lui xuống. Nhớ lại mấy năm nay ở Phượng Cung, có biết bao nhiêu lần Lam Cẩn đều vì hắn mà bị thương nặng, khi đó người này cũng lẳng lặng nằm trên giường như thế, ngủ một giấc đến mấy ngày.



Nghi trượng Phượng Cung đều ở cạnh cung chủ từ nhỏ, bởi vì Lưu Hỏa thần công quá mức bá đạo, người tu luyện rất dễ tẩu hỏa nhập ma, cho nên thứ Nghi trượng học chính là Liễm Băng quyết tương khắc với lưu hỏa, dùng để giúp cung chủ hóa giải lưu hỏa đi nhầm kinh mạch. Nghi trượng đối với cung chủ Phượng Cung mà nói chính là trợ thủ đắc lực không thể thiếu, hoặc nên nói là một công cụ ắt không thể thiếu.



Tinh mục xinh đẹp run rẩy, chậm rãi mở ra, khác với Hiên Viên Cẩm Mặc khi tỉnh lại sẽ có chút mơ hồ, trong ánh mắt kia là một trời thanh minh.



Phượng Ly Thiên cười cười, ngồi xuống bên giường: “Tỉnh lại nhanh vậy sao? Ta còn tưởng ngươi sẽ hôn mê vài ngày nữa chứ.”



Lam Cẩn trở mặt xem thường: “Ta cũng đâu phải chẳng chút đề phòng cho lão đánh một chưởng, chỉ là nội lực không đủ nên bị ông ta đả thương thôi, làm gì nghiêm trọng đến thế?”




“Ly Thiên……” Bị nụ cười của Phượng Ly Thiên làm lung lay tâm thần, Lam Cẩn gọi khẽ một tiếng.



“Hả?” Phượng Ly Thiên chuyên chú đun nóng cho bát súp trong tay, không để ý đến vẻ mặt của Lam Cẩn.



Lam Cẩn cúi đầu, ngập ngừng hỏi: “Ngươi có từng nghĩ tới, nếu hắn biết các ngươi là huynh đệ ruột thì sẽ thế nào không?”



Phượng Ly Thiên không nói gì, đưa bát súp trong tay cho người trên giường, sau khi trầm mặc thật lâu mới khẽ thở dài: “Cẩn, ta biết tình cảm của chúng ta là thế tục bất dung, nhưng mà, ngươi là bằng hữu duy nhất của ta, ta hy vọng ngươi có thể ủng hộ ta.” Trong mắt phượng xinh đẹp là cô đơn không sao kể xiết.




Lam Cẩn cúi đầu, cầm bát súp ấm áp trong tay: “Ngươi là chủ nhân của ta, dù ngươi làm cái gì, ta đều sẽ ủng hộ ngươi.”



“Ha hả, ta biết mà,” Đánh Lam Cẩn một quyền, Phượng Ly Thiên kéo ra một nụ cười thật tươi, “Ta định nói cho Mặc biết mọi chuyện, nếu hắn có thể chấp nhận tất nhiên rất tốt, nếu không chấp nhận được thì…… ta sẽ trói hắn lên giường làm đến khi nào hắn chịu nhận mới thôi.”



“Phụt khụ khụ khụ……” Lam Cẩn phun ngụm súp trong miệng ra.



Bên này, Hiên Viên Cẩm Mặc vừa bước vào nhã gian, trong phòng có hai người, một người là Tướng quân, một người là hồng ca nữ — Trà Yên!



Hiên Viên Cẩm Mặc cảm thấy kỳ quái, bất động thanh sắc ngồi xuống.



“Tiểu nữ tử tham kiến Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Trà Yên thấy Hiên Viên Cẩm Mặc bước vào, liền cúi người hành lễ.



Hiên Viên Cẩm Mặc nhíu mày, ngẩng đầu nhìn Tướng quân Lạc Thành một cái, thấy vẻ mặt người nọ cũng đầy kinh ngạc, vị Tướng quân kia bị nhìn cũng chợt tỉnh ngộ, hắn rút bội đao bên hông ra kề lên cổ Trà Yên: “Ngươi là ai, vì sao lại biết thân phận của Thái tử?”



Trà Yên bình tĩnh đứng thẳng dậy, nói: “Nơi này là thế lực của Phượng Cung, tiểu nữ lệ thuộc hai các Thiên Cơ, Mạc Sầu, tất nhiên là nhận ra điện hạ.”



Hiên Viên Cẩm Mặc nâng tay ra hiệu hắn thả Trà Yên ra: “Đỗ Thì Hành không cưới ngươi sao?”



Trà Yên đạm mạc mỉm cười, vươn tay rót cho Hiên Viên Cẩm Mặc một chén rượu: “Tiểu nữ chỉ là nữ tử phong trần, sao có thể xứng với Đỗ đại nhân, nhưng tình cảm giữa Thái tử điện hạ cùng cung chủ, thật khiến người ta ước ao ghen tị.”



Trong lòng Hiên Viên Cẩm Mặc mãnh liệt vang lên tiếng chuông cảnh báo, lập tức hô lên: “Bắt lấy nàng!” Với tính tình của Phượng Ly Thiên, thuộc hạ của hắn tuyệt đối không dám vọng luận về vấn đề tình cảm của cung chủ, Trà Yên này dám dùng việc đó để chế nhạo y, hiển nhiên là không bình thường.



Tướng quân Lạc Thành nghe vậy, lập tức bước tới đè lại Trà Yên, nhưng cùng lúc đó, xung quanh nhảy ra năm sáu hắc y nhân, một công tử áo trắng từ trong phòng chậm rãi đi ra, người nọ trông rất tao nhã, ôm quyền nói với Hiên Viên Cẩm Mặc: “Tại hạ Quân Mạc Sầu, phụng lệnh cung chủ, mời Thái tử điện hạ đến sơn trang một chuyến.”