Phượng Nghịch Thiên Hạ

Chương 140




Trong rừng cây có bảy toà tháp nằm rải rác, càng đi vào sâu, kích thước tháp lại càng lớn, bên trong cất chứa tất cả các loại sách cổ xưa trên đại lục Tạp Nhĩ Tháp.

Trong bảy toà tháp này chỉ có năm toà tháp phía trước mở ra cho đệ tử, hai toà phía sau thì không cho phép đệ tử ra vào.

Thất Tháp này là một trong những nơi thần thánh nhất của Linh Ương Học Viện, an tĩnh xa xưa, bình thường cũng không cho phép người nào lớn tiếng gây tiếng động lớn xôn xao ở bên trong.

Mấy lão sư đang xem cuộc chiến ở chỗ lôi đài, nhìn thấy Tiêu Trọng Kỳ chạy vào trong, mặt mày trầm xuống, quát lớn: “Không được liều lĩnh đi vào trong đó!”

Nhưng là âm thanh xôn xao ở bên lôi đài gây tiếng động quá lớn, khiến âm thanh của mấy vị lão sư bị bao phủ.

“Tiểu tặc, đừng mơ trốn thoát!” Tiết Triệt cười lạnh một tiếng, thúc giục Hồng Chu đuổi theo vào.

Hồng Chu khổng lồ, tám chân lớn cùng nhau động, lôi quang lóe ra, rất nhanh đã tới bên ngoài tường vây của Thất Tháp.

Chùm lôi quang vừa nãy đã phá huỷ mấy cây trong rừng, bây giờ lôi quang của Hồng Chu lại đến gần, đất đá xung quanh cũng gần như bị khô vàng.

Hồng Chu há mồm, lại phun một chùm lôi quang ra, đuổi theo Tiêu Trọng Kỳ, khiến cho Tiêu Trọng Kỳ sợ hãi đến hồn phi phách tán, liều mạng chạy về phía trước.

Sắc mặt mấy vị lão sư vô cùng khó coi, mấy vị triệu hoán sư thực lực cao cũng đã triệu hồi linh thú của mình, chuẩn bị đi đến ngăn trở.

Ngay tại lúc này, trong Thất Tháp an tĩnh thần thánh, đột nhiên xuất hiện một trận dao động kịch liệt, mặt đất rung chuyển như bị cái gì đập mạnh một cái!

Một ít đệ tử thực lực kém, bị dao động trực tiếp đẩy ngã trên mặt đấy, trong nháy mắt thanh âm la hét liền yên tĩnh trở lại.

Hồng Chu đang tiếp tục há mồm phun lôi quang, nhưng sau khi gặp dao động này, giống như là đột nhiên nhớ đến cái gì, thân thể cao lớn dừng lại một chút.

Lôi quang lớn hơn so với vừa rồi được phun ra, ầm ầm nổ vang, truy đuổi theo phía sau Tiêu Trọng Kỳ.

Nhìn thấy sắp bị đuổi theo, đột nhiên một tiếng phẫn nộ gầm nhẹ từ nơi sâu phía trong Thất Tháp truyền đến, tiếng hô rung động lòng người, khiến người nghe được trong lòng không tự chủ sinh ra ý nghĩ muốn quỳ xuống thần phục.

Chỉ có bá chủ tối cao vô thượng mới có khả năng phát ra tiếng gầm đó!

Hoàng Bắc Nguyệt đỡ thân thể Đông Lăng lung lay sắp đổ, ngẩng đầu, híp mắt nhìn về rừng cây rậm rạp ở nơi sâu phía trong Thất Tháp.

Trong tầm mắt, rừng rậm đột nhiên rung rung, từ mặt đất nơi tòa tháp thứ bảy đột nhiên xuất hiện một cự long màu đen xoay quanh bay lên! Thân rồng thật lớn gần như bao vây cả toà tháp.

Đầu rồng uy phong lẫm lẫm, hàn quang lóe ra, gầm lên giận dữ, một ngọn lửa mãnh liệt phun từ trong miệng rồng ra, hùng hổ bay đến chỗ Hồng Chu!

Hồng Chu mười một cấp cơ bản đã có linh tính, hơn nữa sau khi ký kết khế ước với con người sẽ bắt đầu hình thành ý thức, vừa nhìn thấy cự long cường đại như thế, đã sinh lòng sợ hãi, đó không phải là nó có thể chống lại được!

Vừa mới xoay người muốn chạy trốn, nhưng đã không còn kịp nữa, lửa cháy cuồn cuộn đã bao vây nó ở bên trong, ngay cả Tiết Triệt cũng không may mắn bị cuốn vào.

Tiếng kêu thảm tê tâm liệt phế ——

Hồng Chu cùng Tiết Triệt cùng nhau hét ầm lên, thanh âm kia khiến trái tim người nghe tê dại, linh hồn cũng run rẩy!

“Trừng phạt chi hỏa! Là trừng phạt chi hỏa!” Không biết là người nào hô to một tiếng, sau đó tất cả mọi người ngậm miệng, trợn to mắt nhìn Hồng Chu cùng Tiết Triệt bị bao vây trong ngọn lửa, biểu tình hoảng sợ, so với nhìn thấy việc Tiết Triệt bị giết chỉ trong một chiêu còn khủng bố hơn!