Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 133




Kì nghỉ đông vốn đã ngắn ngủi, qua tết hết xuân, ngày nghỉ chẳng còn lại bao nhiêu.

Lâm Triều Tịch cặm cụi làm bài tập cả ngày. Đống bài tập Ngữ Văn cô để làm sau cùng, nhất là viết văn, phải phát huy thiên phú bốc phét cả đời mới viết hết 10 đề văn.

Trong kì nghỉ Hoa Quyển và Lục Chí Hạo từng tới tìm cô một lần, đương nhiên là đến để bàn bạc xem nên “phân phối bài vở” thế nào mới kịp “lần lượt” làm hết đống bài tập nghỉ đông.

Lúc đó Hoa Quyển đang dãn cơ chân trên thành giường, Lâm Triều Tịch kinh hoàng nhìn đống bài tập mới tinh cậu vác đến: “Cậu có đi tập huấn đâu, sao đến giờ vẫn chưa làm?”

Qua một kì nghỉ đông, Hoa Quyển cao vống lên, cậu hồn nhiên đáp: “Tớ tham gia đào tạo nghệ thuật.”

Lại đến ngã tư cuộc đời, Lâm Triều Tịch hơi sốt sắng: “Thế cậu sẽ thi vào mấy trường nghệ thuật, hay cũng thi vào Trung học An Ninh giống bọn tớ?”

“Đương nhiên phải thi vào trường chuyên rồi, sơ yếu lí lịch của tớ buộc phải thật hoàn mĩ.” Hoa Quyển nói.

“Muốn thi vào trường chuyên còn đòi chép bài tập của tớ!”

“Dễ quá, tớ chẳng muốn làm đi làm lại mấy cái này, vô nghĩa bỏ xừ.” Đồng chí Hoa Quyển thu chân, cậu chạy đến giở đống bài tập của cô: “Cậu làm hết rồi hả, cho tớ mượn chép đi, mặt đừng xị ra như mất mấy cân thịt thế chứ…”

“Đợi cậu hot lên tớ sẽ bóc phốt!” Lâm Triều Tịch đe dọa.

“Mất ít thịt cũng tốt.” Lão Lâm bưng đĩa hoa quả vào, ông nói. Đọc Full Tại Truyện Full

——

26 tháng 2, ngày trở lại trường học.

Đây là ngày đau khổ nhất sau kì nghỉ với mọi học sinh, họ phải từ biệt căn nhà ấm áp và cuộc sống thoải mái để quay lại trường học.

Chiều hôm đó, trường học tổ chức luôn một bài kiểm tra tiến độ đầu tiên của học kì, diễn ra trong hai ngày, đồng nghĩa với việc cuộc đua nước rút thi chuyển cấp đang tới gần.

Trước giờ học buổi sáng, Lâm Triều Tịch cương quyết đòi Lão Lâm luộc cho cô hai quả trứng gà, còn mua bánh quẩy và bánh ngọt. Đại diện cho ngày ngày tiến lên, ngày ngày vui vẻ, ngày ngày thi 100 điểm(*).

(*) Chữ “luộc” – “蒸蒸” đa nghĩa.

“Cái quẩy và quả trứng này rất hoàn hảo, để xuôi là 100, ngược lại là 001…” Lâm Triều Tịch ngồi trước bàn ăn nói với Lão Lâm, ý cô là: Bố chẳng còn gì để bới móc chưa?

Lão Lâm mất kiên nhẫn gặp từng món cô gọi khỏi nồi hấp: “Ba môn Văn Toán Ngoại tổng điểm tuyệt đối là 120 cơ mà?”

“…” Lâm Triều Tịch nghẹn họng, nhìn hai quả trứng trên đĩa, cô miễn cưỡng nói: “Toán học, đại diện cho… những hi vọng tốt đẹp.”

“Hi vọng của con là đến lớp đã thấy Bùi Chi trở về à?” Lão Lâm hỏi.

Cũng vì câu này của Lão Lâm mà Lâm Triều cứ thấp thỏm không yên suốt chặng đường đến trường.

Cô chẳng buồn trách Lão Lâm “hết chuyện để nói”. Trong kì nghỉ Tết, cô và Bùi Chi có gọi điện cho nhau mấy lần, Bùi Chi cũng không nói sẽ không trở lại, thực ra cô cũng khá yên tâm. Nhưng ngược lại thì Bùi Chi cũng không nói cậu ấy nhất định sẽ quay lại.

Vừa đến cổng trường, một cơn gió xuân thổi qua.

Sắp tới Kinh Trập, gió không còn lạnh buốt như những ngày đông.

Rất nhiều học sinh khác đeo cặp sách đến trường giống cô. Nhìn những thiếu niên thiếu nữ trẻ trung phơi phới, nỗi lo âu của cô cũng vơi đi ít nhiều.

Thực ra dù Bùi Chi có trở lại hay không cũng không thay đổi được gì, cô vẫn sẽ cố gắng học hành, ngày ngày vươn lên.

——

“Năm mới vui vẻ.”

“Năm… năm mới vui vẻ!”

Hàng ghế cuối cùng phòng học lớp 9-13, bạn học Bùi Chi ngồi đó giơ tay chào cô.

Sau khi đáp lại trong vô thức, Lâm Triều Tịch ngẩn người.

Sau một mùa xuân không gặp, Bùi Chi gần như chẳng béo lên chút nào, ngoài hai bọng mắt đen trông rất thiếu ngủ ra thì vẫn giống hệt lúc chia tay từ biệt họ, vẫn là cậu thiếu niên anh tuấn ngời ngời.

À, thì ra con gái luôn nói một đằng làm một nẻo.

Cái gì mà “cũng không thay đổi được gì” chứ, Bùi Chi quay lại ít nhất đã khiến người ta vui chết đi được!

Trịnh Mã Đặc vẫn chưa đến lớp, Lâm Triều Tịch thản nhiên ngồi xuống cạnh Bùi Chi tán gẫu.

“Anh Bùi về từ lúc nào thế, vừa xuống máy bay à?”

“Không, tớ về từ hôm trước rồi.”

“Vậy sao bọng mắt cậu đen sì thế này?”

“Tại cậu bảo tớ làm đủ bài tập nghỉ đông mà.” Bùi Chi nói.

Lâm Triều Tịch ngẩn người, nghĩ thầm Hoa Quyển còn đang tranh thủ lười biếng, Bùi Chi lại nghiêm túc làm đủ bài, có vẻ cũng khá đáng yêu.

Cô vỗ vỗ vai Bùi Chi rồi rút bài tập trong cặp mang lên bục giảng: “Không sao, dù gì cậu làm gì chả nhanh.”

Bùi Chi: “…”

Phòng học hò hét ầm ĩ. Cô chủ nhiệm Lý Xu đứng trên bục giảng thu bài, tổ trưởng giúp cô kiểm tra xem ai chưa làm đủ bài, tránh việc có người nhét bài tập chưa làm trà trộn vào.

Lâm Triều Tịch trốn sau lưng tổ trưởng định bịt mắt trêu ghẹo, nhưng tay còn chưa kịp thò ra thì tổ trưởng đã lạnh lùng cất giọng: “Ba tuổi tớ đã không chơi cái trò vớ vẩn này rồi.”

Lâm Triều Tịch giật nảy mình, bọn trẻ nhận được tiền mừng tuổi quả nhiên rất bá đạo, ai cũng thích tỏ ra ngầu lòi.

Nhưng tổ trưởng không chỉ nạt nộ chuyện này, hay nói cách khác là không hề có thái độ khó chịu với cô.

Tổ trưởng lạnh lùng ngẩng đầu nhìn nữ sinh lên nộp bài tập trước mặt: “Bao Tiểu Manh, sao cậu không làm bài tập nghỉ đông?”

Lâm Triều Tịch ngẩng phắt đầu, chạm phải ánh mắt Bao Tiểu Manh. Vừa rồi cô không để ý rằng Bao Tiểu Manh đang đứng đó.

Sau kì nghỉ đông, Bao Tiểu Manh gầy và hơi đen đi một chút.

Bao Tiểu Manh nhanh chóng đánh mắt sang nơi khác, không ai trong số họ lên tiếng, không khí bỗng thật gượng gạo.

Lâm Triều Tịch còn đang đắn đo có nên chào hỏi một câu, tổ trưởng bỗng nói: “Tháng Sáu thi chuyển cấp rồi, cách hôm nay còn đúng 100 ngày, cậu thực muốn bỏ cuộc à?” 

Lớp học lập tức tĩnh lặng, mọi người đang nô đùa quay sang nhìn họ với ánh mắt tò mò.

Bao Tiểu Manh càng thêm lúng túng, cô gượng gạo nói: “Tớ… tớ… có kế hoạch của tớ, cậu lo cho mình đi.”

“Tớ lo cho mình khá tốt, ít nhất tớ tự tin thi đỗ cấp ba, Lâm Triều Tịch càng khỏi phải nói, chắc chắn là vào thẳng trường trung học An Ninh, cậu thì sao?”

Tổ trưởng trước giờ chẳng thèm quan tâm chuyện nhà người, có lẽ cậu ấy thực sự thấy sốt ruột nên mới nói vậy. Lâm Triều Tịch đứng cạnh, nhìn bên này lại nhìn bên kia, cô thực sự không có kinh nghiệm khuyên can chuyện đàn bà con gái cãi cọ.

Mặt Bao Tiểu Manh đỏ bừng lên, câu nói đó đối với cậu ấy chẳng khác nào làm nhục công khai, cô gào lên: “Dù sao cũng không mượn cậu lo!”

Nói xong lời này, cậu quay đầu chạy khỏi lớp, Lâm Triều Tịch nghĩ có lẽ cậu ấy sẽ bật khóc.

Không khí trong lớp như đóng băng, tổ trưởng tức giận, không ai dám ho he.

Cuối cùng, tổ trưởng vẫn thở dài một tiếng phá vỡ không khí ngột ngạt trong lớp.

“Cậu đi an ủi cậu ấy đi.” tổ trưởng bất lực nói.

Lâm Triều Tịch chỉ vào mũi mình, ý muốn hỏi: Tớ đi á?

“Không cậu thì còn ai vào đây? tổ trưởng chỉ bóng lưng Bao Tiểu Manh chạy bên ngoài: “Thật mà, cậu ấy không muốn học nữa, chuyển cấp cũng không buồn đếm xỉa, như vậy không ổn chút nào.”

Lâm Triều Tịch ôm đống bài tập đông của mình, cô rầu rĩ nhìn bóng lưng không còn rõ nét ngoài cửa.

Bùi Chi và Lục Chí Hạo sẽ nghiêm túc làm xong bài vở, kể cả Hoa Quyển, dù cậu ấy biết trò này rất vô dụng nhưng vẫn cố gắng điền cho đủ. Thậm chí cô sẵn sàng cho Bao Tiểu Manh mượn vở chép bài như Hoa Quyển, nhưng cơ bản là cậu ấy sẽ không chịu.

“Tớ không biết phải làm gì, nhưng tớ biết, bây giờ tớ ra đó chẳng có tác dụng gì cả.” Cô đặt bài tập của mình xuống bàn, nói.

——

Sau sự việc buổi sáng của Bao Tiểu Manh, tâm trạng hăng hái của Lâm Triều Tịch vơi đi không ít. Cô ngồi tại chỗ của mình, Trần trúc cũng có mặt.

Một kì nghỉ đông không gặp, thần ngủ huynh cạo trọc đầu, người vẫn gầy gò như trước, Lâm Triều Tịch không nhịn được liếc trộm đỉnh đầu cậu.

“Cậu được tuyển thẳng vào trường An Ninh sao?” Trần Trúc hỏi.

Không chào hỏi, cũng không hóng chuyện Bao Tiểu Manh, Trần Trúc lại đi hỏi cô chuyện này.

“Có lẽ vậy.” Lâm Triều Tịch nhỏ giọng đáp.

“Vì đoạt được giải Toán toàn quốc sao?”

“Ừm.”

“Giải nhất?”

“Ừm.”

“Đỉnh.”

“Cảm ơn.”

Đoạn đối thoại ngẳn ngủi, giọng điệu thần ngủ không mấy bận tâm, Lâm Triều Tịch nghĩ giây tiếp theo cậu sẽ lăn ra ngủ tiếp. Phòng tình huống gượng gạo này xảy ra, cô tìm một chủ đề dò hỏi: “Cậu đã làm gì trong kì nghỉ đông?”

Trần Trúc liếc mắt nhìn cô: “Rõ biết còn hỏi, đương nhiên là đi học thêm lớp được cậu đề cử rồi.”

“Ặc…” Lâm Triều Tịch sờ mũi: “Thế cậu thấy thế nào?”

“Không biết, đợi kết quả thi là biết.”

Trần Trúc cực kì bình thản. Đọc Full Tại Truyện Full

——

Lâm Triều Tịch còn tưởng sau một kì nghỉ ôn luyện, Trần Trúc đã tự tin hơn nhiều mới bình thản được vậy. 

Nhưng cô nhanh chóng nhận ra, cậu chỉ đang giả vờ.

Chiều ngày đầu tiên trở lại trường, trước bài kiểm tra thứ nhất.

Học sinh có mặt tương đối đông đủ, nhưng vị trí cạnh Bùi Chi vẫn bỏ trống, Trịnh Mã Đặc không đến.

“Chẳng lẽ anh Thiên không định đến?”

“Không đến mức đấy chứ?”

Các nam sinh vừa ôn bài vừa thì thầm.

“Gọi điện chưa?” Đúng lúc Lâm Triều Tịch đi ngang qua, cô buột miệng hỏi.

“Gọi rồi, anh Thiên không bắt máy.” Hầu cận của Trịnh Mã Đặc nói. 

“Cậu gọi đi Lâm Triều Tịch, khéo anh Thiên thấy số cậu lại nghe máy đấy!” Bạn hầu cận kia lại nói.

“Nhưng mà tớ… không có điện thoại.”

Lúc này, Bùi Chi sờ tay vào túi, cậu rút điện thoại ra đưa cô.

Lâm Triều Tịch nhận lấy không chút ngượng ngập, cô hỏi Bùi Chi: “Cậu lưu số cậu ấy à?”

“Tìm vần Z.”

Cuộc gọi được kết nối, Lâm Triều Tịch ghé lên tai, giọng Trịnh Mã Đặc gào rú ỏm tỏi nhanh chóng truyền tới, nhưng là… từ phía ngoài cửa sổ.

“cục cưng Triều Tịch, anh Bùi bảo bối, các cậu nhớ tớ rồi chứ gì!?” Cách ô cửa sổ, cậu gào ầm lên với họ.

Nói xong, cậu xông vào từ cửa sau, tặng Bùi Chi cái ôm thắm thiết: “Anh Bùi cố tình bảo cục cưng Triều Tịch gọi em đúng không?”

Bùi Chi sững sờ không nói.

Lâm Triều Tịch lẳng lặng buông điện thoại xuống rồi trả lại Bùi Chi, đồng thời bảo người bạn hầu cận kia: “Yên tâm, không có chuyện gì cả…”

Cô lại quay về chỗ ngồi, nhận ra Trần Trúc không tiếp tục ôn bài như hồi nãy. Cây bút chì trên tay cậu gãy ngòi, đầu chì bị bắn sang một bên.

“Ặc…” Lâm Triều Tịch không biết vừa xảy ra chuyện gì, cô dè dặt ngồi xuống cạnh Trần Trúc.

“Cái gì… hôm hay thi Ngữ Văn á, chứ không phải ngày mai à?”

Lớp học vang dội tiếng hô của Trịnh Mã Đặc.

“Anh Thiên, anh nhớ nhầm rồi…”

“Móa nó ông đây đã học gì đâu!” Trịnh Mã Đặc bù lu bù loa ngồi xuống, vội vội vàng vàng giở sách giở vở đọc bài: “Nhất nhật tam tĩnh ngô thân…”(*)

(*) Mỗi ngày phải tự kiểm điểm mình ba lần…

Lâm Triều Tịch dè dặt quan sát Trần Trúc, gân xanh trên trán thần ngủ huynh càng lúc càng nổi rõ, rõ ràng là cậu đang rất khó chịu với tiếng ồn cuối lớp.

Có vẻ cậu rất áp lực chuyện thi cử?

Lâm Triều Tịch nghĩ thầm, cô lại quan sát Trần Trúc một lúc nữa, thấy cậu chậm rãi nắm tay thành quyền, thậm chí còn run lên nhè nhẹ.

Lâm Triều Tịch lo sợ cậu sẽ xông đến đánh Trịnh Mã Đặc tơi bời, nhưng có khuyên “đừng căng thẳng” cũng vô ích. Nghĩ ngợi một chút, cô mở sách Lỗi sai từ rồi chọc chọc Trần Trúc.

Trần Trúc giật nảy mình, cậu trợn mắt nhìn cô, có lẽ đã nhẫn nhịn không bật ra câu chửi.

Lâm Triều Tịch hai tay dâng lên quyển tổng hợp các từ dễ sai, khúm núm trình bày: “Thần ngủ huynh, à không anh Trần, anh xem, chúng ta cùng nhau chép lại được không?”

Trần Trúc nhíu mày, Lâm Triều Tịch gượng cười.

Một lúc sau, Trần Trúc cuối cùng cũng gật đầu, Lâm Triều Tịch đưa quyển sách cho cậu.

“Tớ chép trước hay cậu chép trước?” Trần Trúc hỏi.

“Tớ trước đi, cậu đọc cho quen đã nhá?”

“Ừ.”

Trần Trúc mở sách, ban đầu cậu đọc rất nhanh: “Chia rẽ lôi kéo lực lượng, tiến hành song song nhưng không mâu thuẫn xung đột.”

Lâm Triều Tịch vội xin tha: “Anh đọc chậm dùm… tớ chép không kịp.”

Trần Trúc hơi ngây ra, sau đó hít một hơi thật sâu, giảm dần tốc độ đọc.

“Tiến hành song song nhưng không mâu thuẫn xung đột, nao núng… thua chị kém em…”

Giọng cậu chậm dần, bình tĩnh dần, cuối cùng dừng hẳn lại.

“Cảm ơn.” Trần Trúc nói.

Lâm Triều Tịch ngẩng đầu, cậu nam sinh gập quyển sách của cô rồi trả lại.

Trần Trúc không nói gì tiếp, cậu quay về tiếp tục nhẩm thuộc thơ cổ, hết sức chuyên chú, tay cũng không còn run.

Con người khi đối mặt với áp lực thường hay lo nghĩ căng thẳng, nhưng có người lựa chọn kiên nhẫn phấn đấu, cũng có người chọn tiếp tục trốn tránh.

Lâm Triều Tịch nhìn trộm một góc khác trong phòng học, vị trí đó vẫn bỏ trống, là chỗ của Bao Tiểu Manh.

Cô có hàng tỉ hàng tỉ bát canh gà để dội vào tai Bao Tiểu Manh, nhưng thực ra cô cũng không thay đổi được gì.

Không gì có thể thay đổi một người, ngoài chính bản thân người ấy.