Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 142




Bùi Chi rời đi nhẹ nhàng như chuồn chuồn đạp nước, song lại khiến cả đội tập huấn dậy sóng.

Từ Trương Thúc Bình cho đến những đàn anh cấp ba cô chưa từng nói chuyện, ai cũng đặt câu hỏi: Sao Bùi Chi lại đi?

Gần như suốt ba ngày, mỗi khi ra chơi hay giờ cơm đều có người đuổi theo cô hỏi cái này cái kia.

Trái tim Lâm Triều Tịch nặng trĩu, vừa lo lắng cho Bùi Chi, vừa không thể trốn tránh những câu hỏi của thầy cô bè bạn.

Câu cô nói nhiều nhất là: Tớ cũng không biết.

Câu đáp lại nhiều nhất cũng là: Hai người thân nhau thế cơ mà, sao cậu lại không biết?

“Tôi méo biết thật!” Lục Chí Hạo bị hỏi nhiều đến phát bực, có lần không kiểm soát được mà đập bàn quát vào mặt một chị xinh đẹp khóa trên.

Còn Lâm Triều Tịch, sau ba ngày liên tục đối mặt với buổi tâm sự của Trương Thúc Bình, cô cũng sắp bùng nổ đến nơi.

Sân thể dục buổi tối ngày hè, ve kêu inh ỏi.

Lâm Triều Tịch bị bắt dạo bộ cùng Trương Thúc Bình. Đọc Full Tại Truyện Full

Ba ngày liên tục đi dạo sau bữa ăn báo hại Lâm Triều Tịch bỏ lỡ rất nhiều bài vở. Không chỉ thế, mỗi khi nói chuyện với Trương Thúc Bình, tất cả những gì cô biết là Bùi Chi chỉ để lại một câu rồi rời khỏi đội tập huấn, nỗi bất an trong lòng cô càng thêm mãnh liệt.

“Chúng ta đã đi đến vòng thứ năm rồi, em vẫn không định nói với tôi à?” Trương Thúc Bình hỏi.

“Em không biết thật Lão Trương à, bạn ấy thực sự không chia sẻ với em!” Lâm Triều Tịch bực quá, lỡ gọi thành Lão Trương luôn.

Trương Thúc Bình vẫn là Trương Thúc Bình, dù Thái Sơn có sập xuống trước mặt cũng không biến sắc.

“Em thực sự không biết gì hết sao?” Ông chỉ hỏi mỗi câu này.

Tiếng ve chợt lặng, ánh mắt Trương Thúc Bình sắc bén.

Đương nhiên không phải.

Lâm Triều Tịch yên lặng nhớ lại.

Có thể Lục Chí Hạo và Trần Thành Thành không biết rõ, nhưng hồi còn tiểu học, có lẽ cũng là một đêm hè trời đầy sao thế này, Lâm Triều Tịch từng nghe Bùi Chi nói đôi điều về gia đình và bố cậu.

Từng thứ từng thứ, đại khái là những chuyện khiến con người ta bất đắc dĩ nhất.

“Bao nhiêu ngày rồi mà em thậm chí còn chẳng lấy lí do Bùi Chi phải xuất ngoại gì gì đó mà lấy lệ với tôi, em không thấy em quá lộ liễu à?” Trương Thúc Bình vẫn bước đều.

“Em không thể nói.”

“Có chuyện gì mà em không thể nói? Có thể em sẽ thấy chúng tôi hóng hớt hoặc đang thám thính đời tư của Bùi Chi, nhưng chúng tôi thực sự chỉ quan tâm đến cậu bé.”

“Nhưng đây vẫn là chuyện của Bùi Chi.”

Có muốn kiên trì học Toán hay không, muốn đi theo con đường thế nào, đều là việc của riêng cậu.

“Chúng tôi đều muốn giúp đỡ Bùi Chi.”

“Không ai giúp cậu ấy được.”

“Nếu trò ấy từ bỏ Toán học thì sao?”

Lâm Triều Tịch khựng lại, ngẩng đầu nhìn gương mặt đã dần già nua của người thầy.

Không khí oi bức ngột ngạt, oi đến nỗi thở cũng khó, nhưng ánh sao vẫn lấp lánh như thường.

“Thầy hãy tin em, không có chuyện đấy đâu.”

Cô nói với Trương Thúc Bình.

——

Về sau Lâm Triều Tịch nghĩ lại, có lẽ Bùi Chi của tương lai quá đỗi vững vàng, cho nên cô luôn có một sự tín nhiệm đặc biệt với cậu.

Nếu lúc ấy cô quan tâm đến Bùi Chi nhiều hơn một chút, liệu sẽ sớm nhận ra sự khác thường của Bùi Chi hơn chứ?

Sự khác thường ấy đến từ việc Bùi Chi rất ít khi đổi quần áo theo mùa, từ cái áo bông chỉ có mẹ A Quang nhớ, đến những bữa sáng cô mua cho Bùi Chi, lúc nào cậu vui vẻ nhận lấy.

Khi ấy cô cho rằng đây là một nam sinh tính cách độc lập, hầu như không mấy để ý đến những việc xung quanh.

Nhưng cô lại vô tình quên mất, Bùi Chi mới 15 tuổi thôi.

Lúc ấy bài vở trên lớp ngoài lớp đè nặng như núi, cô phải học quá nhiều thứ, giải quá nhiều đề, làm quá nhiều việc, ngay cả thời gian gọi điện nói chuyện vài câu với Bùi Chi cũng không có.

Có lẽ mỗi ngày đầu óc đều trong trạng thái căng thẳng, hoặc là ngủ quá muộn dậy quá sớm, có lúc Lâm Triều Tịch cảm thấy mình dường như quá tải.

Thế nhưng cũng có những đứa trẻ bẩm sinh đã thông minh hơn cô, giống như bộ tứ Vĩnh Xuyên chẳng hạn, trải qua một thời gian tập huấn, trình độ của mọi người càng ngày bỏ xa vạch xuất phát sau lưng, điểm này lại càng rõ ràng.

So sánh với nhau, cô thực sự phát hiện ra, cô đang đuối dần.

Có lần bọn họ cùng thảo luận về một đề phương trình đạo hàm, phải chứng minh một số nguyên không thuộc khoảng giá trị f.

Trong khi Lâm Triều Tịch vẫn còn đang nháp thử và cảm thấy đề này quá khó nhằn, thì đồng chí A Quang đã hào hứng giơ tay.

“Trần Hữu Quang.”

Trương Thúc Bình gọi tên cậu ta, A Quang lao vụt lên bảng, loạt xoạt viết lời giải lên bảng đen.

Cậu ta diễn giải rành mạch, phản ứng nhanh nhạy, tuy đến bước thứ ba bị mắc kẹt lại một chút nhưng suy nghĩ một lúc là lại giải tiếp được.

Lâm Triều Tịch không giải bài này, nhìn lên bảng chờ đợi đáp án của A Quang, cô thực sự bội phục cậu nhóc vì có thể tiến bộ nhanh đến vậy trong một thời gian ngắn.

Cô cũng rất bội phục Trương Thúc Bình. Dưới cường độ tập luyện cao như chùy sắt của ông ấy, rèn giũa miệt mài, khả năng tư duy của những đứa trẻ ở đây, bao gồm cả cô, đều đang không ngừng mở rộng.

——

Mọi người đều tiền bộ như bay, cô cũng không thể lơi lỏng.

Trong gian đoạn uống một ngụm nước cũng làm lãng phí thời gian thế này, đôi khi cô còn ngủ gật lúc đọc sách giữa trưa, dù rất mệt nhưng cũng khiến tinh thần sung sức hơn nhiều.

Sự sung sức ấy cũng giúp hòa tan cảm giác mất mát vì vắng bóng Bùi Chi.

Thứ duy nhất khiến cô đau đầu chỉ có hai người bạn Doãn Hiểu Lâm và Lưu Chí Viễn. Đọc Full Tại Truyện Full

Nhất là Doãn Hiểu Lâm, cô ấy quá mong manh yếu đuối, đúng kiểu con gái cô thích. Cho nên mỗi khi dậy sớm lúc rạng sáng hoặc lén lút quay về vào đêm muộn, không cẩn thận làm Doãn Hiểu Lâm tỉnh giấc, cô chỉ hận mình không thể moi tim ra mà tạ tội.

Doãn Hiểu Lâm bị suy nhược thần kinh, cần rất nhiều thời gian để vào giấc. Kí túc của cô cũng toàn những cô gái tốt bụng, đúng 10 giờ mọi người sẽ tắt đèn đi ngủ cùng Doãn Hiểu Lâm.

Nhưng Lâm Triều Tịch thì không thể.

Đương nhiên cô cũng không dám đọc sách đêm ở kí túc quấy rầy bạn cùng phòng, cho nên cứ đến giờ tắt đèn là cô lại lấy sách lấy đèn pin, chạy ra nhà vệ sinh công cộng kí túc xá nữ đọc sách.

Đây là tình tiết thường gặp hồi đi học thêm ở New Oriental.

Trong mọi câu chuyện truyền cảm hứng liên quan đến tiếng Anh, sẽ luôn có một đại thần như thế. Mỗi sớm mỗi chiều đại thần đều cầm sách ra nhà vệ sinh học thuộc từ mới, đã thế còn phải đấu trí với các cô quản lí kí túc, phải soi đèn pin để học.

Trước kia cô thấy đúng là thần thánh, giống người mỗi ngày phải được ngủ mấy cữ như cô cả đời cũng không làm được.

Nhưng bây giờ nhìn chính bản thân mình cầm sách ngồi cạnh xô nước giặt chổi, vừa học bài vừa canh chừng tiếng bước chân của quản lí kí túc, cô cảm thấy mình cần tìm một cái đệm, ngồi lâu đau mông quá.

Còn đồng chí Lưu Chí Viễn.

Thực ra, cô mới “bị” Lưu Chí Viễn tỏ tình.

Đây không phải lần đầu trong đời có người thổ lộ với cô, nhưng bị đối tượng xem mắt tương lai tỏ tình trước 7 năm, tình huống này quá là kì cục.

Lâm Triều Tịch cũng không biết sao Lưu Chí Viễn lại tìm được đúng lúc cô đang ở một mình.

Nam sinh đứng trước mặt cô, thành khẩn hỏi “Chúng ta nói chuyện một lúc được không?”, Lâm Triều Tịch nghĩ một hồi, chẳng biết lấy cớ gì mà từ chối.

Cô cùng anh ta đến chỗ một cây long não, quay lưng về phía hồ.

Anh ta lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa tới trước mặt cô: “Anh thích em rất lâu rồi, em có từng nghĩ đến chuyện hai chúng ta ở bên nhau không?”

Phản ứng đầu tiên của Lâm Triều Tịch là thấy lạ. Mấy cái khác thì không nói, lúc học trên lớp Lưu Chí Viễn thường xuyên châm chọc cô, có lần thấy cô đang đọc sách lập trình, Lưu Chí Viễn còn nói cô “việc chính không lo, chỉ giỏi học đòi”.

Sao bây giờ tự dưng lại tỏ tình với cô, tính cách mâu thuẫn kiểu gì thế này?

Lâm Triều Tịch im lặng một chốc, nghiêm túc trả lời: “Bây giờ em chỉ muốn chú tâm học hành, không muốn yêu đương.”

“Nếu yêu nhau, anh sẽ không làm ảnh hưởng đến em.”

“Yêu nhau như thế thì có ý nghĩa quái gì.”

“Anh sắp xuất ngoại học đại học rồi, anh có thể đưa em đi cùng, trả học phí cho em.”

Lâm Triều Tịch sửng sốt, cũng chẳng phải là thấy bị hạ thấp gì, chỉ thấy hình như con người thực sự sẽ không thay đổi. Giờ đã không biết dỗ dành con gái người ta, đến 7 năm sau vẫn không biết.

“Nhà em không thiếu thốn đến thế.” Cô nói.

Lưu Chí Viễn nắm chặt cái hộp, vẻ mặt cứng đờ.

Nói đến tận đây rồi, Lâm Triều Tịch rất muốn bỏ chạy, ấy thế nhưng khi cô toan cất bước, cánh tay lại bị Lưu Chí Viễn túm chặt lấy.

Thế này là hơi cẩu huyết rồi đấy, nhưng Lâm Triều Tịch chẳng biết nên nói gì.

Cô ngẩng đầu, đột nhiên phát hiện ngay gần đó có người trông quen quen, nhìn kĩ lại mới thấy là Doãn Hiểu Lâm. Có trời mới biết, cô với Doãn Hiểu Lâm sống chung phòng kí túc nhưng chỉ nói chuyện với nhau đúng ngày đầu tiên, từ đó về sau không nói thêm câu nào.

Doãn Hiểu Lâm nhìn về phía cô, rồi cô ấy ôm sách quay lại, cau mày bước đến.

“Lâm Triều Tịch, sao giờ này còn ở đây, lại định thức thâu đêm à?” Giọng điệu vô cùng nghiêm khắc.

Lưu Chí Viễn nhìn Doãn Hiểu Lâm rồi buông tay cô ra với vẻ mặt không cam lòng, sau mới cất cái hộp kia đi.

——

Doãn Hiểu Lâm là cô gái tốt, không thì hai cô gái còn lại trong phòng đã chẳng tình nguyện tắt đèn lúc 10 giờ mỗi ngày cùng cô ấy.

Nhưng suy nhược thần kinh khốn khổ là thế, dù Lâm Triều Tịch nhẹ tay nhẹ chân đến mấy thì lúc lúc dậy vẫn làm phiền Doãn Hiểu Lâm.

Doãn Hiểu Lâm ẩn nhẫn trở mình, làm Lâm Triều Tịch càng thấy áy náy hơn, cô ấy đã giải vây cho cô mà.

Cô thậm chí còn nghĩ liệu mình có nên xin đổi phòng kí túc hoặc chuyển ra ở phòng trọ ngoài, nếu cứ thế này Doãn Hiểu Lâm thực sử quá khổ sở.

Nhưng Doãn Hiểu Lâm vẫn luôn nhân nhượng cô, cô nhất thời không biết nên nói với giáo viên thế nào.

Việc học bộn bề, Lâm Triều Tịch tạm thời chẳng có lòng dạ nào mà suy nghĩ.

Đợt nắng nóng cực điểm lại đánh úp một lần nữa, nhiệt độ ban ngày lên đến tận 40 độ, dù ngồi đọc sách một mình ở kí túc thì cô vẫn nóng đến nỗi mướt mát mồ hôi.

Nhà vệ sinh không có quạt điện, không khí vừa bí vừa ẩm, có lúc cô không tài nào tập trung nổi, hễ thất thần là lại nhìn thấy những dòng E= mc2 vô thức viết kín tờ giấy nháp.

Mỗi khi như vậy, cô sẽ cầm thẻ điện thoại chạy xuống dưới lầu một vòng, rất muốn gọi điện thoại cho Lão Lâm.

Đến khi vào bốt điện thoại rồi, cô lại nhớ ra bây giờ đã quá muộn, chắc chắn Lão Lâm đã ngủ, hơn nữa nếu Lão Lâm bắt máy thật thì cô cũng chẳng biết nói gì.

Cứ do dự mãi, cuối cùng cô vẫn không gọi.

Thậm chí có một lần rất buồn cười, cô cầm thẻ điện thoại xuống định gọi, nhưng cứ ngồi xổm trong bốt băn khoăn, và thế là ngủ quên luôn ở đó.

Lúc tỉnh dậy, cô bị muỗi đốt sưng húp, khắp mặt khắp trán đều có, chẳng khác gì con cóc thành tinh.

Lục Chí Hạo nhìn thấy cô thì bật cười ha hả, thậm chí cả Chương Lượng cũng phải cười vài tiếng.

Lâm Triều Tịch gãi mặt, vừa ngứa vừa đau.

Cô rất muốn khóc, lại chẳng nhịn được mà phì cười theo bọn họ.