Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 146




Vấn đề cứ nối đuôi nhau như xiên kẹo hồ lô, giải quyết xong một viên, bên dưới vẫn còn một viên nữa.

Lâm Triều Tịch cắn một miếng, liếm vết đường trên ngón tay, nói với Bao Tiểu Manh: “Chính là nơi này.”

Các cô đứng trong con phố cũ gần trường cấp ba Vĩnh Xuyên, trước mắt là một hiệu sách cũ. Cũng chẳng phải hiệu sách, bảo đây là nơi thu mua phế phẩm còn dễ hình dung hơn.

Ngoài cửa chất đầy sách cũ, gió thổi làm trang sách tung lên cũng bụi bặm. Trong tiệm tối tăm, chật kín những kệ sách xiêu vẹo.

Lâm Triều Tịch chọn nơi này để mua sách thay vì nhà sách Tân Hoa, bởi bảng hiệu ngoài cửa viết “Đồng giá 5 tệ”.

“Kiến thức cấp hai nhìn qua tưởng chừng rất nhiều, nhưng thực ra không nhiều thứ quá khó, Toán Lí Hóa đều chỉ là kiến thức căn bản, với sức cậu chắc chắn sẽ học được.” Lâm Triều Tịch rút hai quyển sách ra xem, tiện tay đưa cho Bao Tiểu Manh.

“Cậu có căn cứ nào mà quả quyết sức tớ chắc chắn sẽ học được thế, tớ còn chẳng nổi trên trung bình…”

“Học được tức là bản thân kiến thức cấp hai vô cùng căn bản, chỉ cần cậu thực sự hiểu những công thức định lí đó đang nói về cái gì, muốn đủ điểm chuẩn không hề khó.”

“Được!” Bao Tiểu Manh gật đầu. Đọc Full Tại Truyện Full

“Nhưng tiếng Anh của tớ cũng không tốt.”

“Cái này đơn giản nhất rồi.” Lâm Triều Tịch rút một quyển sách trên kệ xuống: “Học thuộc lòng nó là được.”

Đó là cuốn New Concept English quyển 3.

Dù ở quá khứ hay hiện tại, kinh nghiệm học tập được các đại thần tiếng Anh chia sẻ đều gói gọn trong hai điều: Một, học thuộc một từ điển. Hai, học thuộc New Concept English.

Ai cũng biết học thuộc bộ New Concept English có thể nâng cao trình độ tiếng Anh lên rất nhiều, nhưng số người thực sự làm được thì đếm trên đầu ngón tay.

“Học… học thuộc?” Bao Tiểu Manh líu lưỡi.

“Ừ.”

“Cậu đã thuộc nó chưa?”

“Chưa.” Lâm Triều Tịch rất thành thật.

Bao Tiểu Manh rầu rĩ gục mặt, một lát sau cô ấy nói: “Để tớ thử xem.”

Lâm Triều Tịch rất vui, người có thể nói câu “tớ thử xem” đã mạnh mẽ hơn người mới bắt đầu đã nói “tớ không làm được” nhiều: “Bác ơi, quyển này có đĩa CD không ạ!” Cô chỉ vào quyển sách trong tay Bao Tiểu Manh, gọi với ra chỗ chủ quán.

***

Tiền là thứ luôn thiếu thốn, thời gian là thứ không bao giờ đủ, điều này đúng với cả Lâm Triều Tịch lẫn Bao Tiểu Manh.

Những năm cấp hai không có tiền tiêu vặt, đội tập huấn lại bao ăn ở, cho nên trước khi đi Lão Lâm chỉ đưa cho cô 1000 tệ là xong việc.

Lúc trước cô muốn lên mạng ở thư viện, thế là nạp thẻ mạng 500 tệ, mua sách cho Bao Tiểu Manh xong cô còn 415 tệ. Ở thư viện mỗi người một thẻ, còn nhận diện khuôn mặt nữa, cho nên cũng không đưa thẻ cho Bao Tiểu Manh dùng được.

Hết tiền tiền thì đương nhiên cô có thể gọi điện cầu cứu Lão Lâm, nhưng Lão Lâm chắc chắn sẽ đích thân đến đưa tiền, rồi gặp được Lục Chí Hạo hoặc Trần Thành Thành, Lão Lâm sẽ biết tình hình của cô dạo này…

Không thể để Lão Lâm biết cô đang làm gì, cô sợ viễn cảnh phải nói dối Lão Lâm, càng sợ Lão Lâm an ủi khi biết thành tích của cô không được như trước.

Cho nên chỉ cần vẫn gắng gượng được, cô sẽ không hé răng nhờ vả Lão Lâm.

“Mỗi ngày tớ chỉ có thể dành cho cậu 1 tiếng đồng hồ, nửa tiếng để dạy kiến thức, nửa tiếng để giảng đề, còn lại cậu sẽ phải tự học.”

Một ngày vui vẻ buông thả qua đi, Lâm Triều Tịch lại quay về thời gian biểu thức dậy lúc 5 giờ sáng.

Tang tảng sáng, Bao Tiểu Manh dụi mắt tỉnh giấc, Lâm Triều Tịch đặt 20 tệ lẻ lên bàn.

“Tiền cho tớ à?” Bao Tiểu Manh lồm cồm bò dậy.

“Ừ.”

“Chỉ có ăn cơm thôi mà, một ngày tớ làm sao ăn hết nhiều thế được…”

“Không phải để cho cậu ăn cơm, hôm qua bọn mình đã nói rồi đó thôi, cậu phải lên mạng tự học kiến thức cơ bản của cấp hai, lên mạng 1 tiếng hết 3 tệ, cậu lên mạng 6 tiếng hết 18 tệ, còn lại hai tệ để mua cơm trưa, cơm tối tớ mang về cho cậu!”

“Thế 2 tệ kia tớ có thể mua hai cái bánh bao to, đủ ăn đến tối!”

Lâm Triều Tịch xoa đầu Bao Tiểu Manh: “Không được, sao mà để cục cưng của tớ ăn không đủ no được!”

Bao Tiểu Manh  đáng yêu đỏ bừng cả mặt, Lâm Triều Tịch kéo cặp, chạy ra khỏi gara.

Nắng sớm nhàn nhạt, mới hơn 5 giờ mà có vẻ mặt trời đã bắt đầu ra oai, báo hiệu hôm nay là một ngày cực kì nóng bức.

Tháng ngày chung sống của cô và Bao Tiểu Manh cũng bắt đầu.

***

Trước đó Lâm Triều Tịch đã tính thử, nếu mỗi ngày Bao Tiểu Manh cần tiêu 20 tệ, vậy thì quỹ của cô vẫn trụ được 20 ngày, coi như đủ để Bao Tiểu Manh học xong kiến thức cơ sở.

Cho nên cô chỉ cần tiết kiệm tiền cơm xuống một nửa, cô và Bao Tiểu Manh hoàn toàn có khả năng sống sót, coi như giảm béo luôn.

Vấn đề là…

Ước mơ thì đẹp đẽ đấy, nhưng hiện thực thì đói khát vô cùng.

Bữa sáng cô mua quá lên một cái bánh bao chay, buổi trưa ăn xong, cô thèm đùi gà nướng cồn cào.

Nhưng nghĩ đến số tiền 10 tệ đội tập huấn phát cho mỗi ngày, đùi gà đã tốn mất 4 tệ, buổi tối cô còn phải ăn cơm cùng Bao Tiểu Manh, dằn lòng không mua nữa.

8 giờ tối, Lâm Triều Tịch cầm hộp cơm quay về gara xe, Bao Tiểu Manh đang học bài trên cái bàn nhỏ trong phòng, quạt điện bé tí quay vù vù, cô ấy vẫn mướt mồ hôi.

Lâm Triều Tịch mở hộp cơm ra, đẩy đến trước mặt Bao Tiểu Manh.

“Cậu ăn chưa?”

“Ăn rồi, đây là phần lại cho cậu.”

“Tự dưng tớ thấy…”

“Thấy gì?” Lâm Triều Tịch ngẩng đầu.

“Cậu từng xem Bao Công xử án chưa, cậu hơi giống cái cô Tần Liên Hương trong đấy, không ăn không uống để nhường lại cho người đèn sách…”

Đôi đũa đang gắp rau của Lâm Triều Tịch rơi bộp xuống: “So sánh gì mà kì quặc, tớ rút lại lời khen môn Ngữ Văn của cậu tạm ổn!”

Nói xong mới thấy sai sai, Lâm Triều Tịch lại phẫn nộ kêu lên: “Với cả tớ mới là bạn trai!” Đọc Full Tại Truyện Full

***

Có lẽ Lâm Triều Tịch đang khích lệ Bao Tiểu Manh, nhưng thực ra Bao Tiểu Manh cũng đang cổ vũ cô.

Vẫn là một ngày nóng bức, giữa trưa hè, dù phòng học bật hết quạt điện vẫn nóng đến nỗi không thở nổi.

Trên bàn học bày quyển Lý thuyết xác suất và Thống kê Toán. Lâm Triều Tịch đã không còn cảm giác bực bội như lần đầu đọc nó.

Lần trước đọc quyển này là vì bản Lão Lâm viết trong đơn sách đã bị người khác mượn mất, cho nên cô cứ thấy chới với như thể bị mất đi chỉ dẫn của Lão Lâm, thế là cô không thể tiếp tục đọc thứ thiếu tin cậy này được.

Nhưng giờ đây, nghĩ đến gara cũ vẫn còn một em gái nhỏ, em gái ấy còn chới với hơn cả cô, cô bỗng thấy vững vàng hơn hẳn.

Lâm Triều Tịch rút tờ giấy ăn lau khô mồ hôi trên cánh tay. Trong khoảnh khắc mở quyển sách ra, cô bỗng mơ hồ cảm thấy rất có thể đáp án cô luôn tìm kiếm đang ẩn nấp đâu đó rất gần.

***

Tháng ngày trôi đi như quả cầu tuyết lăn nhanh xuống dốc.

Tuy ăn uống thiếu thốn nhưng sống chung với Bao Tiểu Manh lại rất vui.

Mùa hè là mùa của những cơn mưa rào bất chợt, Lâm Triều Tịch được dịp hiếm hoi trải nghiệm cảnh dột nhà.

Lần đầu đến gara cô đã thấy lạ vì mặt đất quá ẩm ướt, nhìn màn mưa tầm tã bên ngoài, nước nhỏ tí tách trên trán, rốt cuộc cô cũng biết nguyên nhân.

Bao Tiểu Manh nhảy dựng lên dọn bàn học, Lâm Triều Tịch ngẩng đầu quan sát vị trí mưa dột.

Nơi các cô sống quá nhỏ, chỉ có chỗ đặt giường là không dột, dọn bàn đi đâu cũng chẳng giải quyết được vấn đề.

Đúng lúc bên ngoài lại lóe một tia sét, tiếng sấm rền vang, bóng đèn chập chờn rồi tắt lịm.

Mất điện sau khi sét đánh là rất bình thường, nhưng Lâm Triều Tịch và Bao Tiểu Manh chỉ biết nhìn nhau, chẳng kịp ứng phó.

Ngoài cửa lại thêm một tia sét nữa, chiếu sáng gương mặt ngơ ngác của hai cô.

“Làm sao bây giờ?” Bao Tiểu Manh hỏi.

“Có vẻ chỗ này thường xuyên bị mất điện, cậu thử đi hỏi thím Ba xem có nến không?”

“Ừ.”

Nương theo ánh đèn đường và ánh chớp, Bao Tiểu Manh lần mò đi đến phòng bên, quả nhiên chốc lát sau đã quay về với một cây nến và bật lửa trong tay.

Trên bàn vẫn còn chỗ khô, Lâm Triều Tịch cắm nến, quay đầu lại thì thấy Bao Tiểu Manh đặt một cái gương nhỏ đối diện ngọn nến.

Lâm Triều Tich kinh ngạc.

“Trong sách giáo khoa viết mà, hồi nhỏ Beethoven làm thế để cứu mẹ đấy thây?” Bao Tiểu Manh nhìn Lâm Triều Tịch đang ngây người, giải thích.

“Đấy là Edison…” Lâm Triều Tịch nghĩ ngợi nói tiếp: “Hơn nữa ánh nến có khúc xạ đến mấy cũng không đủ sáng để làm phẫu thuật.”

***

Cuộc sống ở phòng thuê tuy gian khổ, nhưng đối với Lâm Triều Tịch, có một nơi để ngồi đọc sách hẳn hoi thực sự đã tốt hơn nhà vệ sinh kí túc xá rất nhiều.

9 giờ tối cô sẽ rời phòng học đến kí túc xá kí tên điểm danh, sau đó chuổn về phòng thuê với Bao Tiểu Manh.

Trong trường rất an toàn, ra khỏi trường một cái là đụng phải đủ lại quán to sạp nhỏ, đủ thứ món ăn thơm lừng, cô phải nhanh chóng chạy khỏi con đường mê hoặc đó.

Có khi buổi tối đói không chịu nổi, cô và Bao Tiểu Manh sẽ mượn bếp lò của thím Ba nấu chút mì.

2 tệ được một đống vắt mì khô to đùng, đủ ăn khuya hẳn một tuần. Cho thêm chút dầu muối tương dấm là được một bát mì ngon.

Cô lật sách, húp vài sợi mì, mùi nhang muỗi trong phòng nồng nặc. Khuỷu tay bị mẩn một mảng to, có thể do mùa hè quá nóng, cũng có thể do tay phải chà xát vào mặt bàn một thời gian quá dài, tóm lại là vừa đỏ vừa sưng, cứ viết được vài chữ lại phải gãi vài cái, gãi rách cả da vẫn thấy ngứa.

“Hay là để tớ trói tay cậu lại đi.” Bao Tiểu Manh bỏ bút xuống, toan đi tìm dây thừng thật.

“Đừng mà đừng mà, tớ phải làm bài nữa.” Lâm Triều Tịch viết xuống vở một chữ p.

Đây là câu hỏi thường thấy khi bác sĩ chẩn đoán bệnh tật. Dựa theo tốc độ làm bài thường ngày, đáng nhẽ giờ này cô đã có thể buông bút.

Nhưng bây giờ quyển vở bài tập trước mắt mới chỉ làm xong một nữa, từ thuở ban đầu dùng công thức để giải bài một cách máy móc, cô đã lí giải sâu hơn những vấn đề trước kia cô tự cho là đã hiểu.

Ví dụ như công thức Bayes, và những triết lí phía sau.

Có lẽ nói vậy chưa thực sự chính xác, nhưng cô tốn 4 năm đại học để học cái này, cứ vô thức dùng nó để phân tích mọi thứ.

Xác suất cổ điển nói, căn cứ theo một loạt tình huống thực nghiệm, có thể phỏng đoán xác suất xuất hiện mặt ngửa của đồng tiền xu là 50%.

Đây là một kết quả khách quan.

Nhưng phái Bayes lại cho rằng xác suất không khách quan, mà thực ra là một loại chủ quan.

Bạn có thể không cần đến chứng cứ khách quan, trước tiên chỉ cần thiết lập mức độ tin tưởng vào một giả thiết, sau đó liên tục chỉnh sửa nó thông qua quan sát thực tế.

Để dự đoán trước vụ tai nạn, dàn ý phương án ban đầu của cô là: Chia bản đồ thành phố An Ninh thành thật nhiều ô nhỏ, căn cứ vào kết quả thống kê lúc trước, tính toán bảng xác suất có thể xảy ra tai nạn các loại xe cỡ nhỏ ở mỗi ô, sau đó phân tích hành động thói quen thường ngày của Lão Lâm để dự đoán ngày đó Lão Lâm sẽ có khả năng xảy ra tai nạn ở nơi nào nhất.

Nhưng vận dụng suy luận Bayes vào, cô có thể tự gán cho mỗi ô nhỏ một giá trị dự đoán, quan sát tình huống giao thông ngày hôm đó, kết hợp với các hoạt động của Lão Lâm, không ngừng chỉnh sửa bản đồ xác suất để tính ra thời gian và địa điểm Lão Lâm có khả năng bị tai nạn nhất.

Ánh lửa đỏ lóe lên từ vòng nhang muỗi cạnh chân. Lâm Triều Tịch hít sâu một hơi.