“Hình như ngoài học ra thì cũng không bận gì…” Lâm Triều Tịch nói.
“Đi ăn bữa khuya được chứ? Lục Chí Hạo sẽ đưa cả Thẩm Mỹ theo, Hoa Quyển cũng đến, bọn tớ muốn mời cậu đi cùng.”
Bùi Chi lời ít ý nhiều.
“Ừm, được thôi.” Lâm Triều Tịch nói.
“Vậy lên xe đi.” Bùi Chi nói.
Thế là Lâm Triều Tịch ngồi trở vào xe taxi, toàn bộ quá trình vô cùng chóng vánh.
Bùi Chi cầm điện thoại, nói: “Cô ấy cũng đi cùng.” Rồi cúp máy, nói với tài xế: “Đến Đại Duyệt.”
Hơn 8 giờ tối, khu phố thương mại vẫn đông đúc như thế, Bùi Chi trả tiền xe xong, xuống xe cùng cô.
Xuân hạ giao nhau, các cô gái đều ăn mặc quần đùi váy ngắn mát mẻ, nơi xa là những cửa kính lớn sáng loáng của trung tâm thương mại.
Lâm Triều Tịch đi theo Bùi Chi đi về phía… trạm bắt xe buýt ngồi xuống.
“Hoa Quyển vẫn chưa xong việc, chúng ta ngồi đây chờ được chứ?”
“Không thành vấn đề, nhưng mà phải đợi bao lâu.” Đọc Full Tại Truyện Full
“Hoa Quyển bảo quay nốt cảnh phim, nhưng cũng khó mà nói trước.”
Đối diện chỗ bọn họ có một tiệm Starbucks rất rộng, cuối tuần khách rất đông, trai gái vui vẻ nói cười. Bởi vì xe ôm công nghệ càng ngày càng phát triển nên chẳng còn mấy ai đứng đợi xe buýt, bóng cây lay động, xung quanh bọn họ yên tĩnh như trong chân không.
Lâm Triều Tịch kìm nén suốt cả buổi, cuối cùng cũng mở miệng: “Thực ra tớ có chuyện này không biết có nên nói hay không.”
“Cậu cứ nói đi.”
“Tớ định chia tiền xe ban nãy với cậu, nhưng chắc là cậu sẽ không nhận, hỏi thì thừa, không hỏi lại thấy không phải…”
Bùi Chi cúi đầu nhìn cô: “Cậu hỏi cũng được, nhưng không cần đưa tiền đâu.”
“Thế thì ngại lắm.”
“Tiền bạc là vật ngoài thân, không cần quá để ý.”
“Hả?”
“Tớ cũng khá giả.”
Lâm Triều Tịch: “…”
Cuộc đối thoại kiểu này quen thuộc quá mà, Lâm Triều Tịch dựa lên biển quảng cáo trạm buýt. Phía xa là phố thị về đêm lấp lánh ánh đèn, còn Bùi Chi thì dường như thích những nơi yên tĩnh.
Tán cây lay động, cô và Bùi Chi ngồi đó, không nói gì với nhau vẫn thấy thư thái vô cùng, nhưng vẫn hơi ngượng ngập.
Lâm Triều Tịch nghĩ ngợi, lại mở miệng: “Thực ra vẫn còn một chuyện nữa.”
“Cậu nói đi.”
“Bọn mình sẽ phải đợi lâu lắm à?”
“Nếu cậu bận thì để tớ đưa về trước nhé.”
“Không không, tớ không bận gì, chỉ là có mấy vấn đề muốn thỉnh giáo cậu.” Lâm Triều Tịch nhanh nhảu mở ba lô, lôi quyển vở ôn thi thạc sĩ ra: “Nhỡ bọn mình phải đợi lâu quá thì lấy cái này giết thời gian tạm vậy.”
Bùi Chi quay người sang, nhìn cô với vẻ hơi bất ngờ.
Lâm Triều Tịch xấu hổ muốn chết, chỉ vào quyển vở: “Có mấy chỗ tớ mãi không hiểu.”
“Cụ thể là không hiểu chỗ nào?” Bùi Chi nhẹ nhàng hỏi.
Lâm Triều Tịch vội mở vở ra “Về cái Topology này.” Lâm Triều Tịch mở đến một bài tập: “Bài trắc nghiệm còn chọn bừa được, đến bài chứng minh thì chịu chết.”
Bùi Chi cúi đầu đọc vở ghi của cô, trang giấy chi chít những suy luận ý tưởng linh tinh như vẽ bùa.
“Chúng ta bắt đầu từ đầu nhé?” Bùi Chi hỏi.
“Ừ!”
Bùi Chi bảo bắt đầu lại, quả đúng là lại từ đầu thật. Lâm Triều Tịch vốn cảm thấy hai người lớn tồ tồ ngồi học bài ở trạm buýt quá là xấu hổ đi. Nhưng đến khi Bùi Chi thản nhiên giảng bài, cô đã không còn hơi sức đâu mà để tâm đến những người xung quanh nữa.
Từ nhỏ đến lớn Bùi Chi vẫn luôn giảng bài rất tốt, âm điệu bình thản, mạch lạc rõ ràng, thình thoảng lấy bút của cô chỉ vào chỗ nọ chỗ kia, thỉnh thoảng sẽ lấy vài ví dụ thú vị. Tóm lại là rẩt nhẹ nhàng vui vẻ, không hề có tình trạng ngượng ngùng chẳng biết nói gì.
Càng lúc càng khuya, đến lúc những sạp bán rong dám ló ra bày hàng, mùi kẹo bông và bắp rang bơ ngào ngạt.
“Vãi chưởng hai cậu đang làm gì đấy?”
Có người cầm một cái kẹo bông to đùng màu hồng nhạt đứng lại trước mặt cô.
Trong bóng tối, người đó đeo khẩu trang đeo kính râm, vành mũ kéo thật thấp, kẹo bông che khuất mặt, trang bị từ đầu đến chân, hoàn toàn không rõ mặt.
Cô hãy còn đang sửng sốt, người đó đã tiếp: “Các cậu tốt xấu gì cũng là sinh viên, sao lại ngồi học bài ở trạm buýt như học sinh tiểu học thế hả?”
Lâm Triều Tịch hơi luống cuống, lén lút học thêm bên ngoài bị người ta phát hiện mất rồi. Nhưng vừa mới đến đã hiên ngang văng tục thế này, ngoài Hoa Quyển ra thì không còn ai khác.
Lâm Triều Tịch chủ động thừa nhận: “Là tớ nhờ Bùi Chi giảng bài.” Đọc Full Tại Truyện Full
“Vào quán cafe với nhau không được à?” Hoa Quyển ngồi xuống bên cạnh Bùi Chi, đưa kẹo bông cho cô.
“Đi uống cafe thì phải tốn tiền.” Lâm Triều Tịch tằng hắng: “Không cần trả học phí mà vẫn được nghe Bùi Chi giảng bài, cảm giác như đang kiếm tiền vậy.”
Cậu chàng đeo kính đội mũ hóa đá vài giây, quay mũi giáo sang Bùi Chi: “Cậu thì sao, chẳng mấy khi được ở riêng với người ta, mời người ta cốc cafe cũng không biết à?”
“Cậu muốn uống gì?” Bùi Chi hỏi cô.
“Coca Cola.” Lâm Triều Tịch cười.
Bùi Chi quay sang nhìn Hoa Quyển.
“Đờ… mờ…” Cái miệng khuất dưới lớp khẩu trang mấp máy, thốt ra hai chữ.
Lâm Triều Tịch cười như được mùa, thắc mắc của cô cũng đã được giải quyết xong, thế là cô nhờ Bùi Chi cầm hộ kẹo bông, bỏ vở ghi lại vào balo, kéo khóa lên, nói: “Đi thôi, đi thôi, mời các cậu uống coca.”
“Không đi nổi nữa.” Hoa Quyển dựa vào tấm biển quảng cáo, thõng chân thõng tay.
“Mệt quá à?” Lâm Triều Tịch hỏi.
Bùi Chi cũng đứng lên theo cô, căn bản không để ý đến Hoa Quyển.
“Đợi đã!” Hoa Quyển bỗng gọi toáng lên.
Bùi Chi dừng chân, quay đầu lại: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Thôi được rồi, thực ra là Chương Lượng đã về, hẹn bọn mình tối nay đi đánh cầu lông.”
Lâm Triều Tịch: “???”
Bùi Chi: “Không rảnh.”
“Trả lời phũ vậy, tớ cũng muốn nói thế lắm, dù sao tớ cũng đang nổi như cồn. Chỉ tại đồ ngốc Lục Chí Hạo đã nhanh nhảu đồng ý rồi, đã thế còn đưa cả Thẩm Mỹ đến, mở ngoặc, đánh đôi nam nữ.” Hoa Quyển nói: “Đấy là lí do tại sao tớ phải lừa cậu đưa cả tiểu thư Lâm đi cùng.”
Bùi Chi dừng bước, nhíu mày một cái hiếm hoi, một lúc sau mới quay sang giải thích với cô: “Chương Lượng là bạn học ngày xưa của bọn tớ, không tốt đẹp gì cho lắm.”
Ý của câu này là, cậu cứ quyết định đi.
Thực ra Lâm Triều Tịch hiểu vì sao lại thế, Chương Lượng đi Mĩ về, dẫn theo bạn gái xinh đẹp hẹn đánh (cầu lông) Lục Chí Hạo. Thẩm Mỹ lại nhút nhát dễ ngại, để tiếp thêm can đảm cho cặp đôi, Hoa Quyển quyết định kéo theo cả Bùi Chi và cô.
Ở thế giới phô mai có Lão Lâm dạy dỗ, Chương Lượng đã tẩy trắng thành công. Nhưng ở thế giới dâu tây thì có vẻ bạn Chương Lượng sẽ khá là không được yêu mến, Lâm Triều Tịch bỗng thấy rất mong đợi.
“Ồ, cùng đi đánh cồng lông à, bạn bè các cậu hẹn đánh, à nhầm hẹn gặp đặc biệt thật.”
“Thấy sao, có muốn đi cùng vắt khô bọn họ không?” Hoa Quyển bừng bừng khí thế.
“Để tớ nghĩ đã.” Lâm Triều Tịch đáp.
“Nghĩ gì mà nghĩ, minh tinh đang lên hẹn đi đánh cầu lông mà cậu còn phải do dự?”
“Các cậu bạn bè gặp nhau, tớ cũng đi theo thì hơi kì cục.”
“Kì gì mà kì, cậu chỉ cần ngồi bắt lỗi thôi.”
“Ừm… tớ hơi mắc chứng sợ xã hội.”
“Cậu sợ xã hội thật không hay là cậu không muốn đi, hay là tại đang không mặc đồ thể thao với đi giày?” Hoa Quyển rất nhạy bén.
“Vế sau.” Lâm Triều Tịch thành thật.
“Thế thì đi thôi, tớ cũng không có.” Hoa Quyển phủi mông đứng dậy: “Trọng tài bọn mình cần phải được trang bị chỉnh tề.”
***
Phòng VIP, tầng cao nhất trung tâm thương mại.
Lâm Triều Tịch bước một chân lên tấm thảm mềm mại, cảm thấy tối hôm nay đúng là ảo ma.
Tuy cũng từng đọc mấy truyện tranh có cảnh nam chính dẫn đi mua quần áo kiểu này, nhưng đến khi thực sự ngồi trong phòng VIP, nghe Hoa Quyển hỏi nhân viên về bộ sưu tập đồ thể thao mùa xuân năm nay, cô vẫn cứ là ngồi gần lại chỗ Bùi Chi, cách xa Hoa Quyển ra một chút.
Bùi Chi thì vẫn bình tĩnh như thường, khí chất càng giống quý công tử thường xuyên lui tới chốn xa hoa hơn cả Hoa Quyển, nhưng Lâm Triều Tịch quần áo của cậu không món nào vượt quá 500 tệ, cho nên cô cũng thả lỏng theo.
“Rốt cuộc cậu ấy định làm gì?” Lâm Triều Tịch thì thầm hỏi.
“Chắc là phải làm minh tinh đang lên, có yêu cầu đặc thù với thời trang.” Bùi Chi đáp.
“Này, cậu không nói kiểu gì dễ nghe hơn được hả?” Hoa Quyển càu nhàu.
“Khoe giàu.” Bùi Chi lời ít ý nhiều.
“Móa! Chẳng qua cậu nhiều tiền hơn ông đây, không thì ông đây đã mắng cậu ghen tị ông!” Hoa Quyển phẫn nộ.
Lâm Triều Tịch ngó nghiêng xung quanh.
Phòng tiếp khách rộng khoảng 90 mét vuông, có bàn ghế, có sofa và bốn năm phòng thay đồ, bài trí rất trang nhã.
Nhân viên tới hỏi các cô muốn uống gì, Lâm Triều Tịch và Bùi Chi không mà cũng nói hai chữ: “Coca”.
Hoa Quyển càng cáu hơn: “Nước trắng cảm ơn.”
Chắc là minh tinh đang lên còn có yêu cầu đặc thù về cân nặng, Lâm Triều Tịch sợ cậu ta cả giận mất khôn, vội hỏi mấy câu nịnh nọt: “Người có tiền như các cậu đều đi mua sắm thế này à?”
“Đúng thế, bọn tớ không bao giờ đi dạo showroom, cứ ngồi đây chờ người ta đưa đồ lên thôi.” Hoa Quyển nói rất thản nhiên.
“Tại sao thế?”
“Mặt này không ló ra được.” Bùi Chi nói.
“Mẹ nhà nó.” Hoa Quyển thiếu tí nữa là nhảy dựng: “Tôi đây chỉ lừa cậu đi đánh cầu lông với Chương Lượng thôi mà, cậu có phần phải khịa tôi thế không?”
Lâm Triều Tịch cười ná thở, đúng là chỉ có Bùi Chi mới làm Hoa Quyển nổi điên đến thế. Anh Bùi khi ở bên người quen khác xa vẻ khiêm tốn chu đáo khi ở với người lạ, nhưng cũng vì vậy mới càng trở nên chân thật.
Hoa Quyển chọn được vài món: “Chanel có bộ đồ thể thao rất đẹp, cậu có muốn thử không.”
“Không cần thử đâu, tớ mua sao nổi.” Lâm Triều Tịch mỉm cười hỏi nhân viên: “Ở đây có Nike hay Adidas không ạ?”
Nhân viên nhìn sắc mặt Hoa Quyển.
“Nếu tớ nói thực ra tớ với Bùi Chi đều có thể quẹt thẻ cho cậu, đối với bọn tớ chút tiền ấy không đáng kể, vậy thì cậu cũng chẳng nhận đúng không?”
“Thầy Kỷ thông minh giỏi giang, tài đức song toàn.” Lâm Triều Tịch nịnh hót.
Hoa Quyển nói với nhân viên: “Chốc nữa chúng tôi đi đánh cầu lông, cảm phiền chọn cho cô đây bộ đồ phù hợp, và cả một đôi giày nữa.” Hoa Quyển quay lại hỏi cô: “Tổng cộng trong khoảng 1000 tệ được chứ?”
“Không thành vấn đề!” Lâm Triều Tịch giơ dấu OK.
“Nếu không có thì sang plaza bên cạnh mua.” Hoa Quyển tiếp tục dặn dò, rồi quay sang càm ràm cô: “Cậu không hiểu đâu, thực ra lúc con trai đưa con gái đi mua quần áo, nhìn em gái thay đổi ngoại hình từ đầu đến chân vô cùng thỏa mãn lòng hư vinh.”
Lâm Triều Tịch: “Tớ hiểu mà, tớ mà có tiền thì cũng đưa các em dễ thương đi mua váy vóc.”
“Nhờ, tớ muốn làm thế từ lâu lắm rồi, nhưng mà phải giữ gìn hình tượng, đến giờ vẫn không có cơ hội.”
“Thực ra tớ thấy Thẩm Mỹ đáng yêu lắm, em ấy mua đồ thể thao chưa, bọn mình lừa em ấy đi mua?”
Hoa Quyển trừng mắt nhìn cô, trịnh trọng cảnh cáo: “Trêu ai thì trêu cấm trêu vợ bạn.”
Lâm Triều Tịch: “…”
***
Vì Hoa Quyển dặn cần gấp, cho nên nhân viên mang đồ đến rất nhanh.
Hoa Quyển bản chất là trai thẳng, thử một bộ logo in to đùng, đứng trước gương một lúc, nói: “Gói bộ này lại cho tôi.”
Lâm Triều Tịch dè dặt hòi: “Có phải là… hơi… khoa trương?”
“Ban nãy tớ với anh Bùi đã nói gì?”
“Mặt này không ló ra được?”
“Câu trước đấy.”
“Khoe giàu?”
“Đúng thế.” Hoa Quyển quay lại gian thay đồ, tiếng mặc đồ loạt xoạt truyền ra: “Chẳng mấy khi gặp Chương Lượng, tớ sẽ khiến cậu ta xấu hổ về độ giàu có.”
Lâm Triều Tịch cười khổ.
Lúc này, một nhân viên khác mang quần áo và giày đến cho cô.
“Cô chọn đại một bộ cho tôi là được, tôi thử giày thôi.” Lâm Triều Tịch nói với nhân viên.
“Vẫn phải xem chị có thích không ạ.”
“Vậy đợi tôi một lát.”
Lâm Triều Tịch thử đôi giày tennis màu đỏ, đứng lên nhảy nhảy, nhân viên đã đặt bộ váy quần trên bàn.
“Tớ lấy đôi này.” Cô vừa nói vừa ra chỗ bàn với Bùi Chi.
Hoa Quyển đi ra: “Các cậu định làm gì với đống quần áo đấy, chẳng nhẽ định làm toán với nó?”
“Ờm…” Lâm Triều Tịch nhìn Hoa Quyển.
“Thực ra cũng được thôi.” Bùi Chi nói.
Lâm Triều Tịch: “Đơn giản nhất là ba bọn mình với hai chị nhân viên lần lượt chấm điểm, xong rồi dùng phương pháp thống kê tính xem bộ nào tốt nhất.”
“Tôi xin các cậu đấy, chọn bộ nào đắt đắt đi có được không?” Hoa Quyển cạn lời.
“Thế chọn màu trắng vậy.” Lâm Triều Tịch khoát tay quyết định.