Phương Pháp Cơ Bản Để Trở Thành Thiên Tài

Chương 189




Có những chuyện bạn cố gắng thì sẽ có kết quả, nhưng bất cứ việc gì liên quan đến khám phá đều là tổng hợp của thiên phú, tài trí, và may mắn.

Ví như tiến độ nghiên cứu toán học, nó sẽ không thay đổi vì ý trí của con người, vấn đề Bùi Chi đang phải đối mặt cũng vậy.

Vậy nên Lâm Triều Tịch tuy rất sốt ruột, song cũng không giục giã Lão Lâm quá trớn, càng không ép Bùi Chi nói ra tiếng lòng. Cô còn có việc quan trọng hơn cần làm.

Cô đứng dựa ở cổng trường cấp ba Số 1 thành phố An Ninh, hiện giờ là tám rưỡi tối.

Giờ tự học tối kết thúc, học sinh lục tục ra về.

Ban đầu Bùi Chi đứng cùng cô, nhưng vì khí chất soái ca vườn trường của anh Bùi quá lớn, cậu liên tục bị các chị gái tới xin số điện thoại. Sau hồi hiệp thương, Bùi Chi tạm lánh đến một chỗ vắng người đứng đợi.

Lâm Triều Tịch buông điện thoại xuống, trong màn đêm, một nam sinh cao gầy đeo cặp sách bước ra cổng trường. Đọc Full Tại Truyện Full

Cậu bạn đeo tai nghe, không rõ là đang nghe từ mới hay nghe nhạc, tóm lại trông không giống đã đọc được tin nhắn của cô.

Lâm Triều Tịch chỉ đành vẫy tay từ xa, nhiệt tình gọi: “Thần ngủ huynh, thần ngủ huynh~”

Trần Trúc ngẩng đầu, ánh mắt lạnh nhạt: “Cậu đến đây làm gì?”

Câu nói không mấy thân thiện, Lâm Triều Tịch đành chịu.

Chuyện này liên quan đến Lâm Triều Tịch của thế giới phô mai.

Hồi đó thành tích của Trần Trúc xuýt xoát đỗ vào trường trung học Thực nghiệm, nhưng trường Thực nghiệm là trường tư thục, học phí tương đối tốn kém, lúc điền nguyện vọng Trần Trúc không muốn tạo gánh nặng cho gia đình cũng như bố Trần, cuối cùng miễn cưỡng chọn trường công lập Số 1.

Về sau Lâm Triều Tịch của thế giới này biết chuyện, cô thấy lựa chọn của Trần Trúc về lí về tình đều rất có vấn đề nên cãi nhau với cậu một trận, hiện hai người đang duy trì trạng thái nửa tuyệt giao.

Cũng bởi lần ầm ĩ đó nên Lâm Triều Tịch bây giờ trở về chẳng có máy tính mà dùng.

Vậy nên khi Trần Trúc hỏi “cậu đến đây làm gì”, Lâm Triều Tịch thẳng thắn trả lời: “Tớ muốn mượn máy tính của cậu…”

“Chẳng phải cậu rất xem thường tôi sao?” Nam sinh cất bước toan bỏ đi.

“Tớ sao có thể xem thường cậu chứ!”  Lâm Triều Tịch bám theo.

Trần Trúc vẫn tiến về phía trước, xung quanh có các học sinh khác đi qua, ai nấy đều quay ra nhìn họ với ánh mắt hiếu kì.

“Cậu chả bảo tôi tầm nhìn thiển cận đấy thôi?” Cậu dứt khoát nhét nốt bên tai nghe còn lại vào tai, vô cùng tức giận nhìn cô chằm chặp.

“Cậu quả thực có tầm nhìn thiển cận.” Lâm Triều Tịch đứng lại, cô nghiêm túc đáp.

Ánh mắt Trần Trúc lạnh tanh: “Cậu tưởng cậu từng giúp tôi là có thể khoa tay múa chân với chuyện đời tôi à?”

Lâm Triều Tịch ngẫm nghĩ, cô nhìn bóng người chỗ bụi cây: “Cậu này nghe quen thế nhỉ.”

“Bao Tiểu Manh từng nói vậy với cậu?” nam sinh đang tựa thân cây đứng dậy, cậu nói.

“Bùi… Chi?” Trần Trúc nhíu chặt đầu lông mày.

“Thả lỏng đi.” Lâm Triều Tịch tiến với điệu bộ ông lớn, cô vỗ vỗ vai Trần Trúc.

Bả vai Trần Trúc run lên như thể cô là một thứ sinh vật bẩn thỉu, cậu ghét bỏ: “Đừng làm phiền tôi.”

“Sao cậu không nghe cậu ấy nói hết đã?” Bùi Chi tới trước mặt Trần Trúc: “Chúng ta tìm chỗ khác nói chuyện.”

Lâm Triều Tịch nghĩ, dựa vào trạng thái tâm lí hiện giờ của Trần Trúc, rất có khả năng cậu sẽ vung tay Bùi Chi ra, không thèm nể nang mà quát “cút”.

Nhưng cô không ngờ là sắc mặt Trần Trúc chợt thay đổi. Một lúc sau, cậu miễn cưỡng đáp “đi”.

Lâm Triều Tịch cảm thấy mình thật thất bại, quả nhiên xinh đẹp cũng chẳng có tác dụng gì, cô vốn không cuốn hút như Bùi Chi.

——

Nơi họ chọn để bàn chuyện vẫn là kho xe cũ nhà Trần Trúc.

Trần Trúc mở cửa kho xe, Lâm Triều Tịch quen cửa quen nẻo đi vào. Đầu tiên cô bật đèn, dau đó là quạt máy, cuối cùng về chỗ cũ khởi động máy tính.

Trên bàn vẫn bày chiếc cô quen thuộc của cô, sổ ghi chép và ống đựng bút cũng vẫn còn nguyên.

Lâm Triều Tịch nhấc cốc nước ra máy lọc nước hứng, cô vừa uống vừa bảo Trần Trúc: “Ực… Trước lúc tớ đi còn chưa đổ coca thừa, cảm ơn cậu đã rửa cốc hộ tớ.”

“Cậu có bao giờ tự rửa cốc đâu.” Trần Trúc chê bai.

“Vớ vẩn!”

“Toàn là Bùi Chi giúp cậu rửa.”  Trần Trúc nói.

Lâm Triều Tịch sặc một ngụm, cô bất giác nhìn Bùi Chi. Anh Bùi tỏ ra không nghe thấy gì, chỉ im lặng gõ bàn phím, tiện thể kéo một cái ghế cho Trần Trúc.

Lâm Triều Tịch rót hai cốc nước phục vụ Bùi Chi và Trần Trúc, ba người họ ngồi quanh chiếc bàn nhỏ.

Lâm Triều Tịch uống ngụm nước, cô hắng giọng, mở lời: “Thật ra tớ nghĩ chuyện qua rồi cứ để nó qua, không cần nhắc lại làm gì, nhưng cậu nhất quyết muốn nói cho ra nhẽ thì tớ có thể nói thẳng rằng, cho tới tận bây giờ, tớ vẫn thấy lựa chọn của cậu là sai lầm.”

Trần Trúc định ngắt lời, Lâm Triều Tịch nhìn cậu ra hiệu giữ trật tự.

“Trước hết, cậu có hiểu nhầm gì về mức lương của nhân viên công chức không? Dù gì Lão Trần cũng là một cảnh sát lâu năm trong ngành. Nộp năm mươi nghìn tệ học phí đối với ông ấy tuy cũng không phải số tiền nhỏ, nhưng cũng không đến mức khuynh gia bại sản.”

“Tiếp theo, trường trung học Số 1 tuy không tệ, nhưng tỉ lệ thi đỗ đại học hàng năm thấp hơn nhiều so với trường Thực nghiệm, xem xong số liệu này cậu sẽ biết nên chọn thế nào.”

“Quan trọng hơn là cậu có từng nghĩ rằng, nếu để Lão Trần biết được cậu chọn trường Số 1 để tiết kiệm cho ông ấy năm nghìn tệ, cậu nghĩ xem ông ấy sẽ phản ứng ra sao?”

Trần Trúc muốn phản bác, Lâm Triều Tịch lại nói từ tốn: “Là một người đàn ông, Lão Trần sẽ rất rất buồn. Ông ấy sẽ thấy đời mình thất bại cực độ, ông vô dụng đến mức đến con trai mình còn tội nghiệp ông, hi sinh tương lai của mình để tiết kiệm tiền cho ông.”

“Bố tớ không phải người như vậy!” Trần Trúc gầm lên, sau đó lại như bị bóp chặt cổ họng, cậu đờ đẫn nhìn hướng cửa.

Lâm Triều Tịch thấy bất ổn, cô chậm chạp quay đầu nhìn hướng cửa. Trong bóng đêm u tối, người trung niên cởi bỏ găng tay, bóng lưng ông thật mệt mỏi.

Sao tình tiết lại giống phim thế này, mỗi khi nói về ai sau lưng họ liền bị người ta nghe được.

“Chú Trần, chú về rồi ạ?” Lâm Triều Tịch đứng dậy, cô ngượng ngập nói.

Lão Trần gật đầu với cô, ông cố tỏ ra bình thường: “Các cháu đến chơi à, lâu rồi không gặp nhỉ.”

Lâm Triều Tịch vô cùng hối hận, cô muốn giải thích, Lão Trần lại như biết ý định của cô, ông nói với cô như an ủi: “Không sao. Hồi xưa chú với mẹ nó cãi nhau, mẹ nó hay trách chú là con ma làm người ta phải cùng khốn, trước giờ nó vẫn luôn cho rằng… cho rằng giúp chú tiết kiệm được ít nào hay ít đấy, nó là đứa con ngoan, người không tròn trách nhiệm làm bố… Phải là chú…”

Lão Trần hơi nghẹn ngào, ông quay đầu nhìn cầu thang: “Chú về trước đây, các cháu cứ chơi nhé.”

“Bố!” Trần Trúc đứng dậy.

Cô và Bùi Chi quay sang nhìn nhau, thấy dáng vẻ hấp tấp muốn bỏ đi của Lão Trần, Lâm Triều Tịch nói: “Chú Trần ơi, vừa rồi Trần Trúc chịu ngồi xuống nghe cháu nói, chú có muốn ngồi cùng nghe cháu nói đôi câu không?”

Lão Trần dừng bước.

“Trần Trúc không muốn nhận tiền của chú để học một ngôi trường tốt hơn là bởi cậu ấy không đủ tín nhiệm bố mình, đó là vấn đề của cậu ấy. Nhưng Chú Trần nói vậy, về bản chất cũng là đang không tin tưởng con trai mình.”

Lâm Triều Tịch nhìn Trần Trúc, cô hơi ngẩng đầu: “Nếu cậu ấy đã tính toán cặn kẽ, mặc định bất kể hoàn cảnh nào, cậu ấy đều có thể học tập tốt, vậy thì chúng ta nên tin tưởng lựa chọn của cậu ấy.”

Đêm cuối hạ đầu thu, kho để xe trở nên yên tĩnh. Đọc Full Tại Truyện Full

Một lúc sau, Trần Trúc không nhịn được lên tiếng: “Chỉ để được dùng máy tính, cậu nói ra những câu này không biết đỏ mặt à?”

“Tớ không ngại, sao cậu còn đỏ mặt trước rồi?” Lâm Triều Tịch ngừng lại: “Vậy nên thưa bạn học Trần Trúc, ba năm cấp ba này, cậu sẽ quyết tâm và kiên trì với quyết định của mình đến cùng chứ?”

Trần Trúc lắng xuống, Lâm Triều Tịch vặn eo với cốc nước uống một ngụm.

“Ba năm rất dài.” Trần Trúc nhìn cô: “Tớ thấy cậu đang cố tình công kích để tớ không buông thả trong ba năm này, không là đồng nghĩa quyết định hồi đó quá bốc đồng?”

“Cái gì cơ, còn lâu đi nhé, tớ không phải người như vậy, cậu đừng nói bừa.” Lâm Triều Tịch phủ nhận ba lần liên tiếp.

Trong lúc nói chuyện cô vẫn lén lút nhìn Lão Trần.

Lão Trần chỉ chăm chú nhìn con trai mình.

Trần Trúc bị bố nhìn đến ngượng, cậu cứng đầu được một lúc, cuối cùng đành nói với bố cậu: “Con học trường nào cũng như nhau cả, chỉ có vậy thôi, không phải để tiết kiệm tiền cho bố, bố đừng nghe cậu ấy nói linh tinh.”

Nghe vậy, cái lưng gù của Lão Trần dựng thẳng dậy, như thể ý chí của con trai đã truyền đến sống lưng của ông: “Được, bố không tin.”

Lâm Triều Tịch đứng cạnh gãi gãi mũi, vờ như mình không tồn tại.

“Chú có thể gặp bố cháu không?” Lão Trần nhìn cô: “Ông ấy nuôi dạy cháu rất tốt, chú muốn học hỏi một chút.”

“Khen cháu là được rồi ạ… Đừng khen bố cháu…” Lâm Triều Tịch đỏ mặt.

Sau đó họ cũng không nói gì thêm, chuyện giữa hai cha con gần như ổn thoả.

Cô trở lại bàn máy, Bùi Chi ngồi bàn máy đối diện cô.

Cô mở cặp rút một xấp bản nháp của Lão Lâm, tháo chiếc kẹp bướm, họ cứ tự nhiên như vậy, ai làm việc người nấy.

Lâm Triều Tịch mở lập trình phỏng đoán chưa hoàn thành của cô trong máy tính, cô bắt tay bổ sung những phần mình học được qua cuộc thi dựng mô hình ở thế giới dâu tây.

Lão Trần rời khỏi đó, Trần Trúc cũng ngồi lại. Cậu không nghịch máy tính mà mở đề toán ra làm.

Một khoảnh khắc mệt mỏi, Lâm Triều Tịch nhìn chằm chằm những dòng mã trên màn hình, cô nghĩ về những điều Lão Trần nói.

——Ông ấy nuôi dạy cháu rất tốt.

Trên phương diện nào đó, Lão Lâm vẫn luôn là người thầy của cô. Mọi giá trị nhân sinh quan của cô đều không tránh khỏi bị ảnh hưởng từ Lão Lâm.

Vậy thì, thầy của Lão Lâm là ai?

Cảm giác bất lực cùng cực từng gặp khi ngồi trong phòng làm việc của Lão Lâm chợt nổi lên, Lâm Triều Tịch mở trang web gõ ba chữ “Phùng Đức Minh” vào ô tìm kiếm.

Trước khi hiện ra kết quả, cô nhìn trộm nam sinh ngồi đối diện.

Bùi Chi vẫn luôn cúi đầu, hàng mi rủ xuống, đầu bút chì ma sát với mặt giấy phát ra tiếng soàn soạt, có lẽ cậu đang làm thử bài chứng minh của Lão Lâm. Máy tính của bọn họ quay lưng với nhau, cậu sẽ không biết cô đang tìm kiếm thứ gì.

Trang web tải mới, Lâm Triều Tịch thu hồi tầm nhìn.

Trên baidu baike, sơ yếu lí lịch của Phùng Đức Minh được viết rất rõ ràng.

Bỏ qua phần giải thưởng từng giành được, luận văn đã hoàn thành, và giải thưởng danh dự, Lâm Triều Tịch đọc đoạn giới thiệu từ sau năm 1994 trở đi.

——Kể từ năm 1990, ông đảm nhiệm vai trò giáo sư Sở nghiên cứu Toán ứng dụng, giáo viên hướng dẫn nghiên cứu sinh trường Đại học Vĩnh Xuyên.

Tính theo mốc thời gian, năm 1991 Lão Lâm thi nghiên cứu sinh vào trường Đại học Vĩnh Xuyên, rất có khả năng Phùng Đức Minh là giáo viên hướng dẫn của ông.

Thật ra Lâm Triều Tịch sớm đã đoán ra chuyện đó nên đọc được những thứ này cô không quá bất ngờ, chỉ là hiện tại diện mạo của giáo sư Phùng đang bày ngay trước mặt cô, khiến cô muốn biết nhiều thứ hơn.