Phương Pháp Khiến Chồng Đứng Về Phía Của Tôi?

Chương 18




"Xin Phu nhân hãy thứ lỗi cho tôi. Tôi thực sự quá thiển cận. Tôi đã nói rằng Phu nhân hãy đi trước, và khi nghe tin cô đã mất tích trong khu rừng, tôi đã quá sợ hãi trước cơn thịnh nộ của Iz và đưa ra những lời dối trá ngu ngốc... Thật hổ thẹn khi phải thú nhận điều này..."

Flaya liên tục cúi đầu, đôi mắt tím thạch anh ngấn lệ tràn đầy sự hối lỗi.

Nếu tôi không quá rõ về quan hệ của những người này, có lẽ tôi đã dễ dàng bỏ qua sự mưu mô của cô ta.

Cô ta nói rằng cô ta sợ cơn giận dữ của Izek á? Xạo chó! Nếu thực sự hối hận và cảm thấy lương tâm bị cắn rứt, lẽ ra cô ta phải thú nhận sự thật ngay sau khi tôi được tìm thấy. Hối lỗi mà lại đi thú nhận với một mình nạn nhân á? Đúng là con người tâm cơ.

Được, cô muốn chơi bà, thì bà đây cũng múc luôn nhé! Để xem ai thảo mai hơn ai.





Đối với cô ta, tôi chỉ cần diễn tròn vai là thứ vô hại mà thôi.

"Không sao đâu, điều đó là dễ hiểu thôi mà. Tiểu thư Furianna cũng đâu ngờ được tình huống đấy đâu. Tôi hiểu rồi, xin tiểu thư đừng quá bận lòng như vậy."

"Giá như tôi không đề nghị so tài với Phu nhân..."

"Tất cả đều ổn rồi. Đó sẽ là bí mật nho nhỏ giữa hai chúng ta nhé. Tôi chưa bao giờ được trải nghiệm cảm giác được tìm kiếm khi ở Romagna đâu. Tuy nhiên, tôi cũng thấy hơi ái ngại với những hiệp sĩ vì đã cất công đi tìm tôi cho tới tận đêm khuya như thế. May mà tôi vẫn ổn."

Tôi cười rạng rỡ và ngây ngô như một đứa trẻ trước ánh mắt dò xét của cô ta. Ngay sau đó, Flaya cũng cười tươi như thể đã hiểu được ý tôi. Không chắc có đúng không, nhưng tôi cảm giác nụ cười của cô ta chứa đầy sự chế giễu.



"Tôi đã hiểu rồi. Nhưng thật may mắn vì Phu nhân đã bình an trở về. Sau này hãy cùng giúp đỡ nhau nhé." Tôi chợt nhận ra vì sao tôi không thể phát hiện được sự căm ghét mà cô ta giành cho tôi từ lần đầu tiên chạm mặt đến tận bây giờ.

Tôi không đáng để cô ta thù ghét. Tôi không là gì đối với cô ta. Tôi không biết điều gì đã khiến cô ta cảm thấy bị xúc phạm, nhưng Flaya là bạn của Izek và Ellenia. Vị trí của cô ấy cách rất xa vị trí của tôi ở phương Bắc này.

Sẽ chẳng có ai tin tưởng lời nói của tôi cả, dù có bất kỳ điều gì xảy đến.

Thật trớ trêu, trong cái hoàn cảnh mù mịt và khổ sở này, thì trùm cuối, chồng tôi, lại là cái phao cứu sinh duy nhất mà tôi sống chết vớ được. Thế mà đấy, ngay cả sợi tóc của anh ta tôi cũng chẳng thể nhìn được từ sau cái đêm khủng khiếp đó. Tệ hơn nữa là, tôi đã không dám bước nửa ngón chân ra khỏi dinh thự mặc dù cổ chân đã lành lại.



Cận vệ của dinh thự nhìn tôi với đôi mắt lấp lánh tựa như  họ rất hả hê vì nhìn thấy tôi bị cấm túc. Ellenia có vẻ giận tôi nhưng vẫn giữ thái độ vô cảm của người ngoài cuộc.

Haizzz.

Tôi bị nhốt trong dinh thự ngay cả khi chân tôi đã bình thường trở lại.

Tôi cần phải gặp anh để xác định chắc chắn rằng liệu tôi có còn cơ hội để sống sót hay không!

Nếu anh ta đã hạ quyết tâm, nhất quyết kết thúc tất cả và tống tôi về phương Nam, thì... tôi thậm chí còn chẳng dám nghĩ đến những chuyện sẽ xảy ra với mình khi đặt chân về đến nhà.

"Tiệc sinh thần của anh sẽ sớm diễn ra." 

Ellenia dù sao vẫn bớt vô cảm hơn anh trai mình. Cô ấy vẫn đến thăm tôi và có thiện chí nhắc nhở về sự kiện đã trôi dạt vào miền quên lãng trong ký ức của tôi.

Sinh nhật của chồng tôi đang đến gần, vào giữa thời điểm lạnh giá nhất của mùa đông phương Bắc. Mùa hè lại rời bỏ vùng đất này.
"Chị có thể giúp được gì không?"

"Chỉ là những công việc giống như năm trước thôi, vì vậy chị không cần bận tâm đâu. Nhân tiện thì, y phục của chị sẽ được gửi đến vào chiều nay."

Khi tôi dè dặt hỏi, đáp lại tôi là những câu trả lời rất đanh thép.

Cũng đúng... Nếu tôi xuất hiện  vào lúc này thì sẽ càng có nhiều người ghét tôi hơn mà thôi. Và tôi cũng chẳng thể giúp được gì. Vậy nên, tốt nhất là không nên rước thêm áp lực vào bản thân nữa nhỉ.

Ellenia nhìn bộ dạng cúi đầu của tôi, lạnh lùng đứng dậy, "Em sẽ bận rộn từ giờ cho đến khi yến tiệc diễn ra. Chị cần gì thì cứ gọi người hầu, em đã dặn họ chuẩn bị những thứ chị yêu cầu."

Đó là lý do tôi rơi vào sự thương hại tầm thường của đám người cặn bã từng giây từng phút đều mong ngóng cảnh tôi bị tống cổ ra khỏi dinh thự.
Ôi! Ellen à, em bỏ chị lại với cái những thuộc hạ này sao?

Trước kia, những người hầu trong dinh thự đều miễn cưỡng quan tâm chăm sóc cho tôi. Nhưng kể từ cái đêm tôi mất tích, tất cả đều trở nên lơ là và lạnh nhạt. Khi tôi kéo chuông để yêu cầu gì đó, thì phải ngót nghét nửa ngày sau, một hầu nữ mới xuất hiện bên giường tôi với vẻ mặt nhăn nhó.

Cũng may là tôi còn có thể nhờ đến dự giúp đỡ của hầu gái đã nhận trang sức trước buổi cưỡi ngựa, Lucille, hay gì đó đại loại như vậy. Nếu tôi không hối lộ cô ta, thì tôi sẽ rất khổ sở để chật vật sống trong cái nhà này.

Tôi chẳng biết ai đã khởi xướng cái trò này, nên tôi cũng chẳng dám hỏi gì quá nhạy cảm.

Người hầu nữ đã từng là nhũ mẫu hình như cũng có thái độ căm thù tôi như Flaya.

Giờ thì điều quan trọng nhất là tôi cần phải làm gì để lấy lòng chồng yêu bây giờ? Tôi đã vò đầu bứt tai vì không biết nên tặng gì vào ngày sinh nhật của anh ấy. Không phải là tôi chưa bao giờ rơi vào những tình huống như này, nhưng tôi đang tính toán thật kỹ vì tôi chẳng biết gì về anh ấy cả. Sau gần nửa ngày vắt óc suy nghĩ, tôi quyết định dùng vốn tự có vậy. Dù sao thì nhờ một người đi mua quà hộ mình cũng rất khó, vậy nên, tôi sẽ tận dụng khả năng thêu thùa của mình.
Vợ bé của Cha, Phu nhân Julia đã từng tặng tôi một bộ thêu làm quà cưới.

May mà tôi vẫn giữ chúng.

"Tôi không biết rằng Phu nhân có tài thêu thùa đấy."

Tôi nằm trên giường cả ngày mà không hề kéo chuông đã khiến người h trong dinh thự nảy sinh lòng nghi ngờ. Một hạ nữ được cứ đến để kiểm tra tôi.

Tôi cười, để lộ những chiếc răng của mình.

"Ta chỉ đang luyện tập một tý thôi."

"Phu nhân định thêu tặng Công tước sao?"

"Đúng thế, nhưng đã lâu lắm rồi ta mới cầm kim lại. Không biết là có ổn không nữa. Ta nên thêu gì để phù hợp nhất với công tước bây giờ nhỉ..."

"Nếu Phu nhân không cảm thấy phiền với lời khuyên của kẻ hầu hèn mọn này, thì một cây liễu sẽ rất tuyệt đó ạ."

"Cây liễu sao...?"

"Đúng vậy, hồi nhỏ Công tước rất hay trèo lên cây liễu và nô đùa trên đó. Nhưng cái cây đấy bị chặt đi lâu lắm rồi. Mỗi lần nhớ lại, Công tước thường rất buồn."
Đôi mắt nâu nhạt của hầu nữ loé lên một sự xấu xa, cùng nụ cười nửa miệng đầy ẩn ý. Da gà tôi nổi lên, nhưng tôi đã cố che đi và mỉm cười.

"Thật là một gợi ý hữu ích. Ta sẽ nhớ điều đó."

Tất nhiên, làm gì có chuyện tôi thêu cây liễu chứ.

Gì chứ? Anh ta buồn khi hồi tưởng lại cây liễu á? Người hạ nữ đó ghét tôi đến mức xui tôi làm điều nguy hiểm này luôn à? Tôi không biết chi tiết về cái chết bi thảm của Phu nhân Công tước Omerta, nhưng tôi có thể chắc chắn rằng bà đã kết liễu đời mình bằng cách treo mình lên cây liễu ở trong hoa viên.

Thế mà còn bảo tôi thêu cây liễu. Cái cây liễu đó sẽ là giấy báo tử của tôi đấy.

Bà ta chắc chắn là người dập tắt ngọn lửa vào đêm đầu tiên tôi ở đây.

Lời khuyên cái quần què. Bà muốn nhìn thấy cảnh tôi bị đuổi ra khỏi cái nhà này chứ gì. Nhưng còn non và xanh lắm, đồ hèn hạ.
Đột nhiên, tôi nhớ lại về những con ma thú khi nhắc đến đêm đầu tiên ở phương Bắc. 

Đặc biệt là Popo, sinh vật lạ ấy có thể hiểu lời tôi nói và đã cứu giúp tôi rất nhiều. Nó thật ngớ ngẩn, nhưng nghĩ kỹ lại thì, có khi những con quái vật khác cũng có khả năng hiểu và giúp đỡ tôi. Gargoyle trong tầng hầm, con quái vật trong đêm đầu tiên, con thuỷ quái dưới hồ nước,... tất cả đều có thể lắm.

Liệu Rudbeckia có mối liên kết nào với ma thú?

Tôi chưa bao giờ nghĩ rằng, một con người bình thường sẽ có thế hiểu được ý nghĩ của những gì quái vật trên thế giới này. 

Nhưng Popo đã xác nhận rõ ràng việc nó chỉ hiểu mỗi lời của tôi qua những hành động gật lắc kì quặc của nó.

Tôi cứ luôn canh cánh về chuyện này suốt từ hôm đó. Nếu ai đó biết được chuyện này, tôi sẽ trở thành phù thuỷ mất.
Tôi đã cặm cụi thêu thùa trong vài ngày, mặc kệ cho mười đầu ngón tay đã sưng đỏ cả lên.

Khi hoàn thành xong chiếc khăn thêu, tôi đã nhờ Lucille lấy cho tôi một tờ giấy mới để viết tâm thư cho chồng mình.

Trong khi những áng văn lai láng của tôi đang tuôn trào dưới ngòi bút trơn mượt, tôi đã suy nghĩ đến việc những kẻ hầu đáng ghét kia sẽ xé nát bức thư nếu họ vô tình nhìn thấy. Đột nhiên, lưng tôi nhói lên, cơn đau âm ỉ lan dần xuống bụng dưới. 

Sự xui xẻo cứ chồng chất lên nhau. Chu kỳ của tôi không đều chằn chặn như những người khác, nhưng thật luôn đấy, sao lại phải đến đúng vào ngày hôm nay thế? Ngay cả kỳ sinh lý cũng không theo ý tôi.

Mặc dù khả năng chịu đau của tôi là khá tốt, nhưng lần này, cơn đau thắt ập đến giống như ai đó đang giằng đứt đôi người tôi ra vậy.
Tôi gần như vật lộn trên giường vì đau đớn.

Tôi kéo sợi dây lâu ngày không động đến ngay bên cạnh giường, mồ hôi tuôn xối xả.

"Phu nhân cảm thấy khó chịu ở đâu sao?"

Sẽ tốt hơn nếu người xuất hiện là Lucille, nhưng đời không như mơ, lại là người hạ nữ đáng ghét kia. Ngay trước khi tôi nhăn nhó, định mở miệng thì bà ta nói, "Sức khoẻ của Phu nhân có vẻ không được tốt, tôi sẽ đi lấy thuốc giảm đâu ngay. Vì thế..."

Ơ?

Tôi ngẩng đầu nhìn người hạ nữ đó.

Dù bị cơn đau làm mờ mắt, nhưng tôi vẫn thấy được vẻ ngập ngừng trên nét mặt cau có của bà ta.

Gì vậy, do dự cái gì?

"Thật đáng tiếc, Công tước đã nói với chúng tôi là Phu nhân phải ở yên trên giường. Cô không cần phải tham gia yến tiệc."

Sao cơ?

"Thể trạng của Phu nhân không được ổn cho lắm, nên cô cần phải chú ý hơn về bản thân mình. Nếu Phu nhân muốn gửi gắm thứ gì đến Công tước, tôi sẽ làm thay."
Tất nhiên, tôi có ngu đâu mà đưa món quà tôi đã tỉ mỉ chuẩn bị vào tay người này chứ.

Nhưng rồi sao? Như vậy là như nào? Các người cho rằng tôi đang làm quá lên à?

Dù anh ta có tức giận đến đâu đi chăng nữa, thì tôi cũng không thể ở lì trong phòng mình ngay trong lúc tiệc sinh thần của chồng đang diễn ra được. Tôi không tin anh ấy nói rằng tôi không cần tham dự, nhưng tôi vẫn lo lắng, vì biết đâu những lời người hạ nữ kia nói là thật thì sao...

Nếu là anh ấy thì rất có khả năng đấy.

Tôi biết anh đã né tránh tôi được một khoảng thời gian rồi, nhưng nếu anh ấy đang cố gắng để ly hôn thì....

Nữ hầu kia vừa đi được một lúc thì Lucille bước vào và mang theo thuốc giảm đau. Tôi tự thương cái thân của mình, nhưng lại chẳng thể nào chịu nổi ánh nhìn thương hại của Lucille.
Tôi nhờ cô ấy gọi Ellenia, nhưng tất cả những gì tôi nhận lại được chỉ là thông tin Ellenia đã ra ngoài và sẽ trở lại vào lúc bữa tiệc sắp kết thúc.