Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 1




Kinh trập (ngày 5 hoặc 6 tháng 3) tháng hai, hoa hạnh trong sân bắt đầu nở rộ. 

Một trận mưa xuân vừa rơi xuống, tấm đá xanh ở từ đường của Tương Dương Hầu phủ sạch sẽ sáng loáng. Từ trong khung cửa sổ chạm trổ hoa văn dưới mái hiên truyền tới tiếng đọc sách vang lanh lảnh, nhìn lại gần có thể thấy một tiểu cô nương mặc váy màu xanh cây tùng đang ngồi chính giữa phòng. 

Tiểu cô nương da trắng như tuyết, mịn màng như lụa, đôi mắt sáng tựa ngọc lưu ly. Đầu búi kiểu tóc song nha kế, giữa hai hàng lông mày có khảm một viên đá ngụ ý như ý cát tường, tràn đầy tươi tắn đáng yêu.

Trước mặt nàng là một cái bàn chân ngắn, bên trên đặt một cuốn [Thơ Thiên Gia], nàng đang gật gù đọc thuộc lòng.

"Lạc Dương phỏng tài tử, Giang Lĩnh tác lưu nhân. Văn thuyết mai hoa tảo, hà như thử địa xuân."*

*Trích thơ của Mạnh Hạo Nhiên: Dịch nghĩa: Tới Lạc Dương tính thăm người tài, Mới hay ông bị đày đi Giang Lĩnh. Nghe nói hoa mai nở sớm. Vậy mùa xuân ở đó thế nào?

Giọng nói êm ái trong trẻo, vang lên trong đình viện yên tĩnh giống như chim chóc vui ca.

Vị này chính là nữ nhi độc nhất của Nhị phòng Tương Dương Hầu phủ Tống Cẩn Ninh, bởi vì ra đời lúc tờ mờ sáng cho nên phụ mẫu đã đặt tên mụ cho nàng là A Lê.

A Lê năm tuổi, hôm nay bị tổ mẫu phạt quỳ ở từ đường. Nguyên nhân là buổi sáng nàng đã lén lút ra ngoài xem Trạng Nguyên đi diễu hành phố cùng với Nhị đường ca, sau khi bị tổ mẫu phát hiện đã đánh mấy cái vào lòng bàn tay, sau đó lại lệnh cho nàng học thuộc lòng hối cải ở từ đường.

Mặc dù nói là phạt thế nhưng lão phu nhân nào có nỡ chữ? Nhìn trong từ đường này đi, đồ ăn đồ uống không thiếu thứ gì. Sợ A Lê lạnh còn cố ý sai người đặt một tấm nệm dày êm ái bên trong phòng, đến cả nước trà cũng được thường xuyên đổi cho nóng.

Có điều, đã là phạm lỗi thì không thể bỏ qua quy củ, lão phu nhân để nàng quỳ ở từ đường, đọc thuộc lòng hai bài thơ rồi mới được ra ngoài.

A Lê còn nhỏ tuổi, năm ngoái mới bắt đầu chập chững học chữ, đoạn đầu của cuốn [Thơ Thiên Gia] này vẫn còn mấy chữ nàng không biết hết, cho nên lúc học thuộc cũng không được lưu loát lắm.

Trong chốc lát nàng ngáp một cái, cái đầu gật gù tiếp tục đọc thuộc lòng.

"Lạc Dương phóng tài tử, Giang Lĩnh tác lưu nhân.Văn thuyết... Văn thuyết mai hoa cao*, hà như thử địa xuân."

*Nguyên văn là “tảo” = “sớm”, nhưng nữ chính đọc thành “cao” = “bánh”, đọc thành “bánh hoa mận”.

Các tỳ nữ hầu hạ bật cười thành tiếng, sao đọc thuộc lại biến thành đồ ăn rồi?

Đang định lên tiếng nhắc nhở thì nhìn thấy ở cửa có người đang tới, lập tức yên tĩnh lại.

Có người kêu lên một tiếng: “Dung Thế tử.”

A Lê lập tức tỉnh táo quay đầu nhìn lại, đúng thật là một thiếu niên mặc áo gấm màu xanh nhạt đang đứng ở đó.

Chính là Thế tử Dung Từ của Duệ Vương phủ.

Duệ Vương là huynh trưởng của đương kim Hoàng thượng, cực kỳ thân thiết với thiên tử, là hoàng thân quốc thích hàng đầu trong Kinh Thành này.

Mà Thế tử Duệ Vương phủ Dung Từ này lại càng nổi tiếng gần xa.

Hắn trời sinh đã thông minh, nghe nói ba tuổi đã biết chữ, năm tuổi đã có thể làm thơ, bảy tuổi được Phó Đại học sĩ khen ngợi một đoạn thơ [Tuần Nam Phú], mười tuổi đã được đặc cách vào Quốc Tử Giám học.

Nói một câu là thiếu niên anh tài cũng không quá đáng.

Dung Từ lẳng lặng đứng ở cửa.

Dáng người hắn cao lớn mảnh khảnh, mặt mũi anh tuấn, khí chất như hoa. Mặc dù nho nhã lễ độ đối với người khác, thế nhưng cũng luôn để lộ ra một cảm giác trong trẻo lạnh lùng, giống y như bông hoa kiêu ngạo quý phái trên đỉnh núi tuyết cao.

Đẹp nhưng khó mà hái được.

Tất nhiên, phần lạnh lùng này chỉ là đối với người ngoài, còn đối với A Lê thì lại không giống như vậy.

Lúc này, trong đôi mắt của hắn còn sót lại một chút ý cười nhàn nhạt.

A lê ngượng ngùng, nhất định là đang cười nàng vừa nãy đã đọc sai.

"Dung Từ ca ca, sao huynh lại tới đây?”

Dung Từ đi tới dịu dàng nói: “Nghe nói A Lê bị phạt nên ta tới đây xem xem.”

Giọng nói của hắn nhẹ nhàng trầm tĩnh, khiến người ta vô thức muốn ỷ lại vào đó.

A Lê rất rõ ràng, chắc chắn là Dung Từ ca ca tới để giúp nàng giống như trước đây ấy, chỉ cần mỗi lần nàng bị tổ mẫu phạt hoặc là gặp phải phiền phức thì Dung Từ ca ca sẽ luôn xuất hiện.

Nàng đã quỳ ngồi trong từ đường được nửa canh giờ rồi, hai chân đều đã tê rần hết lên. Lúc đầu vẫn chưa cảm thấy gì, nhưng lúc này vừa nhìn thấy hắn thì ba phần tủi thân đã lập tức biến thành bảy phần.

A Lê giơ bàn tay nhỏ ra tố khổ: “Dung Từ ca ca huynh xem này, ta còn bị đánh vào tay nữa, rất đau.”

Tầm mắt của Dung Từ rơi vào lòng bàn tay trắng nõn mũm mĩm của nàng, bên trên sạch sẽ, trắng tinh.

Thế nhưng hắn lại nghiêm túc gật đầu: “Ừm, nhìn thấy rồi, đánh cũng không nhẹ đâu.”

Dung Từ xoa lòng bàn tay cho nàng để thể hiện sự an ủi, hắn hỏi: “A Lê đã phạm lỗi gì?”

"Ta đi xem Trạng Nguyên lang cùng với Nhị ca ca.”

"Lén đi?"

A Lê chột dạ cúi đầu không trả lời.

Dung Từ nhìn tỳ nữ ở sau lưng nàng, tỳ nữ Ngưng Sương vội vàng giải thích nói: “Dung Thế tử, tiểu thư nghe nói Trạng Nguyên đi diễu phố cực kỳ náo nhiệt nên vẫn luôn muốn đi xem. Lúc trước đã vô tình nói với Nhị công tử, Nhị công tử vẫn còn nhớ cho nên sáng sớm hôm nay đã dẫn người ra ngoài, đi một lúc lâu mới trở lại.”

Nghe xong, Dung Từ cũng biết được đại khái đã xảy ra chuyện gì.

Hắn nói: "A Lê muốn đi xem náo nhiệt thì cứ nói với ta, ta dẫn muội đi. Muội và Nhị ca ca của muội vẫn còn nhỏ, nếu như ra ngoài một mình gặp phải người xấu thì phải làm thế nào đây?”

Ngưng Sương tiếp lời: “Lão phu nhân cũng nói như vậy, vì để tiểu thư nhớ lâu nên đã cố ý phạt quỳ ở từ đường học thuộc lòng.”

A Lê nhỏ giọng nói: "Nhưng ta đã đọc rất lâu rồi."

Ngày bình thường nàng có thói quen ngủ trưa, hôm nay bị phạt đến cả ngủ trưa cũng bị bãi bỏ, cho nên bây giờ nàng đang cực kỳ buồn ngủ.

Dung Từ hỏi: "Phải phạt bao lâu?"

A Lê giơ hai ngón tay mũm mĩm lên nói: “Tổ mẫu không nói là phạt bao lâu, chỉ bảo ta học thuộc hai bài thơ thôi.”

"Vậy nàng đã thuộc chưa?”

A Lê đáng thương lắc đầu.

Đôi lông mày dài của Dung Từ hơi nhíu lại. Nhìn đôi mắt non nớt và trong veo của tiểu cô nương thì không khỏi nhớ tới kiếp trước, A Lê của hắn cũng đơn thuần như vậy.

Còn có chút ngốc nghếch nữa.

Nhớ tới ngày thứ hai thành thân hai người dậy làm lễ với trưởng bối, lúc nàng mặc y phục cho hắn, vì quá khẩn trương mà không cẩn thận buộc thắt nút.

Nàng buồn bã nói: "Phu quân... Lúc trước ta từng học rồi."

"Từng học rồi mà sao vẫn không biết?"

Vốn dĩ chỉ là trêu chọc mà thôi, nhưng không ngờ sau khi nàng nghe thấy thì suýt chút nữa khóc lên.

Lúc đó, chính là đôi mắt trong sáng và vô tội như vậy.

Nhớ lại kiếp trước, sắc mặt Dung Từ lại càng thêm dịu dàng.

Sau khi hắn xoa tay cho nàng xong thì dắt nàng: “Đi, ta đi xin tha giúp nàng.”

Tống lão phu nhân ở Trường Xuân đường, nghe thấy tỳ nữ nói Dung Thế tử tới thì lập tức hiểu ra có chuyện gì.

Bà ấy bất lực đặt quả hạch đào trong tay xuống dặn dò: “Đi chuẩn bị nước trà đi.”

Chân trước bà ấy vừa mới phạt cháu gái, chân sau Dung Thế tử đã tới rồi, khỏi cần nói cũng biết chắc chắn là tới xin tha cho nàng.

Lần đó không phải cũng như vậy sao?

Mọi người bên ngoài đều nói Dung Thế tử đứng đắn cẩn trọng, dịu dàng lễ độ. Thế nhưng bọn họ không nhìn thấy những lúc Thế tử bao che cho nàng, quả thật là còn quý hơn cả trông con ngươi.*

*Con ngươi: ví với người được yêu thích.

Đến cả một người làm tổ mẫu như bà ấy cũng không dám phạt quá nặng.

Mặc dù nói Tống Cẩn Ninh là cháu gái của mình, thế nhưng Tống Cẩn Ninh vừa ra đời đã được hứa hôn với Duệ Vương phủ, cho nên cũng có thể coi như là một nửa người của Duệ Vương phủ. Dung Thế tử tới xin tha cho thiếu phụ tương lai, bà ấy há có thể không nể mặt?

Quả nhiên, không bao lâu sau, từ phía xa xa đã có thể nhìn thấy Dung Thế tử đang dắt Tống Cẩn Ninh đi tới.

Vừa tiến vào hắn đã cực kỳ khách khí thỉnh an lão phu nhân, cử chỉ khiêm tốn không soi được chút khuyết điểm nào. Ngược lại, bởi vì dáng dấp Dung Thế tử tuấn tú, thế nên động tác đơn giản do hắn làm ra cũng biến thành cảnh đẹp ý vui.

Hơn nữa, rõ ràng là thiếu niên mới mười ba tuổi, thế nhưng khí thế trong lúc giơ tay nhấc chân lại cao quý đến bức người. Tuy là Tống lão phu nhân đã từng thấy vô số những thiếu niên trẻ tuổi nổi trội, nhưng cũng không nhịn được mà thầm tán thưởng trong lòng.

Bà ấy cười nói: "Sao hôm nay Thế tử lại có thời gian rảnh rồi? Mấy hôm trước ta còn nghe nói ngài đang bận chuyện kết thúc việc học ở Quốc Tử Giám mà.”

Dung Từ nói: "Hôm nay Trạng Nguyên diễu hành rất náo nhiệt, nên vãn bối và bằng hữu đã ra ngoài đi dạo loanh quanh.”

"Ồ." Lão phu nhân gật đầu, dặn dò tỳ nữ dọn chỗ cho khách rồi dâng trà.

Ngay sau đó, bà ấy giương mắt nhìn cháu gái nhà mình: “A Lê, tới chỗ của tổ mẫu đi.”

A Lê hơi do dự nắm chặt tay của Dung Từ.