Bên này, A Lê đang trốn trong trướng xem sách nhỏ, bên kia Dung Từ đã biết được chuyện này, suýt nữa phun rượu ra.
Hắn kinh ngạc chớp mắt một cái, rồi lại lặng lẽ bình tĩnh trở lại.
Người khác thấy vậy, hỏi: “Chuyện gì khiến Dung Thế tử thay đổi sắc mặt vậy?”
“Không có gì.” Dung Từ chậm rãi đáp, tiếp tục uống rượu.
Sau khi trời tối, Dung Từ tiếp khách xong cuối cùng cũng hết việc bèn về hậu viện.
Lúc này, A Lê đã tắm rửa xong xuôi từ phòng tắm về, Ngưng Sương đang lau tóc cho nàng. Nghe bên ngoài có tiếng tỳ nữ hành lễ, A Lê tức khắc đờ người.
Ngưng Sương cũng dừng tay, lặng lẽ hỏi: “Cô nương, người đã chuẩn bị xong chưa?”
Đêm nay là đêm động phòng, Ngưng Sương chưa gả cho người ta cũng biết động phòng sẽ thế nào, cũng hiểu rõ với nữ tử, đêm nay là đêm cực kỳ quan trọng, nếu không cô nương nhà các nàng là người kín đáo như vậy đã chẳng phải tạm thời ôm chân Phật.
Tim A Lê đập thình thịch, đến cọng tóc cũng khẩn trương theo nàng. Vì xem sách suốt gần cả canh giờ nên lúc này nàng cũng hơi có tí dũng khí.
Nàng cố gắng nuốt nước bọt một cái, ép bản thân mình bình tĩnh, đáp: “Ừm, ta làm được.”
Ngưng Sương trông bộ dạng như sắp gặp đại địch của nàng mà cũng khẩn trương theo, vội vàng lau khô tóc cho nàng rồi cất khăn đi.
Lúc này, cửa được mở ra, Dung Từ mặc hỉ bào đỏ chót đứng đó.
Ánh nến ấm áp, bốn mặt nhìn nhau.
Một người thong dong từ tốn, một người bi tráng trang nghiêm.
Vì A Lê đang khẩn trương vô cùng nên nàng chẳng hề phát hiện ra chút ranh mãnh ánh lên trong mắt Dung Từ.
Thấy hắn vào phòng, nàng vội vàng đứng dậy hành lễ: “Dung… Dung Thế tử.”
A Lê cúi đầu cắn môi, nàng thấy xấu hổ với xưng hô này. Rõ ràng nàng nên gọi phu nhân, vốn cũng đã tập luyện hồi lâu rồi nhưng lúc này tiếng gọi đó như có sức nặng ngàn cân, nàng chẳng thể gọi ra miệng nổi.
Dung Từ không nói gì, chầm chậm đi về phía nàng, dừng bước trước mặt nàng.
Trên người hắn mang theo mùi rượu nhàn nhạt, ánh mắt dịu dàng rơi trên đỉnh đầu nàng.
A Lê bị hắn nhìn tới sắp bốc khói, càng thêm ngượng nghịu.
Một lát sau, cũng không biết là đã bao lâu, mãi cho tới khi mắt thường cũng thấy được vành tai A Lê đỏ lên, Dung Từ mới tha cho nàng, mở miệng nói chuyện.
“Ăn cơm xong rồi sao?” Hắn hỏi.
“Dạ.” A Lê đáp.
Ngừng một lát, Dung Từ dịu giọng nói: “Nàng chờ trước, ta đi tắm.
… Chờ trước.
Gương mặt A Lê đỏ hồng, vừa thẹn vừa ngượng, còn có chút chột dạ.
Sao nàng cứ cảm giác câu nói này còn có ý khác? Kết hợp với chuyện nàng đã xem trong sách, như thể đang cười nàng quá gấp gáp vậy.
Vì thế, A Lê chợt bật ra một ý, kìm nén trả lời: “Ta không vội, chàng tắm rửa từ từ.”
Nàng vừa nói dứt lời, đám tỳ nữ trong phòng ồn ào buồn cười nhưng vì có Dung Từ ở đây, đám người không dám cười ra tiếng nên phải khổ sở nín nhịn.
Trái lại, Dung Từ thoáng ngẩn ra, rồi khẽ mỉm cười.
Tới khi Dung Từ đi qua phòng tắm rồi, A Lê ở ngoài mới ngồi xuống ghế, ngơ ngác nhìn nến hỉ đổ chót chằm chằm, thậm chí nàng còn muốn tự tử.
Sao nàng lại nói ra câu đó được chứ?
Đây là lời một cô nương khéo léo đoan trang nói ra được sao Nàng không biết ngoài kia đêm thành thân của người ta thế nào, người ta ở cùng nhau thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không hấp tấp vụng về như nàng.
A Lê rất hối hận.
Cứ vậy, trong thời gian nàng ảo não cùng thở dài, chừng hai khắc đồng hồ sau, Dung Từ tắm xong đi ra.
Hắn đã thay hỉ phục đỏ chói bằng quần áo trong màu trắng, lọn tóc bên trán hơi ướt, trông hắn không còn lạnh lùng như trước, trái lại xen chút bình dị gần gũi.
Bước tới cửa vòm tròn, hắn nhìn qua, thấy A Lê đang ngồi ở gian ngoài, suy nghĩ một chốc, hắn bước tới ngồi đối diện nàng.
A Lê nghiêm mặt ngồi ngay ngắn, tựa như một tiểu thê tử ngoan ngoãn nghe lời.
Dung Từ lười biếng dựa vào ghế, có lẽ vì uống nhiều rượu nên đầu hơi choáng, hắn dùng một tay chậm rãi xoa trán.
Hắn cất lời hỏi: “Đã quen chưa?”
Câu hỏi này rất bình thường khiến sự thấp thỏm trong A Lê bớt đi nhiều.
Nàng bình tĩnh lại một cách kỳ quái, trả lời hắn: “Ừm, hạ nhân trong phủ hầu hạ rất tốt, các trưởng bối cũng tốt vô cùng.
“Rời khỏi Tương Dương Hầu phủ, từ giờ về sau đây chính là nhà của nàng, nàng hãy coi đây như nhà mình.”
A Lê kinh ngạc khi Dung Từ lại nói như vậy, chẳng hề giống Dung Thế tử “đối xử lạnh nhạt với mọi người” trong lời đồn chút nào.
Nàng gật đầu: “Thiếp biết rồi, đa tạ… phu quân.”
Tiếng gọi “phu quân” này nhẹ vô cùng, nàng cúi đầu nhẹ giọng thì thầm nhưng lại chẳng hay khóe môi người đối diện đã cong cong chút ít.
Chợt, A Lê nghĩ tới một chuyện, nàng nói: “Có chuyện này, thiếp cần xin lỗi phu quân.”
“Chuyện gì?”
“Mấy tháng trước phu quân đã cứu ta, ta lại nói dối mình là biểu muội bà con xa của chàng, thiếp rất hổ thẹn.”
Nói ra được lời này khiến A Lê nhẹ nhõm hơn nhiều, chuyện trước đó nàng cứ xoắn xuýt, canh cánh trong lòng, giờ phút này nàng lại phát hiện ra cũng không khó mở lời lắm.
Dung Từ nói: “Không có gì, huống hồ ta cũng không nói rõ thân phận với nàng, cũng coi như ta gạt nàng, chúng ta hòa nhau.”
Sao có thể tính là hòa nhau được? Rõ ràng nàng là người bắt đầu chuyện kia trước, Dung Từ không vạch trần nàng nên mới vậy, giờ đây hắn nói vậy đơn giản là đang trấn an nàng, để nàng thấy dễ chịu hơn chút.
Hắn cứ quan tâm chu đáo như vậy thực sự quá được lòng người, A Lê càng lúc càng vừa lòng thỏa ý với vị phu quân này.
Nàng nghĩ, nàng thật may mắn, được gả cho một nam nhân tốt như vậy!
Như vậy, đêm nay nàng cũng chẳng còn chút trở ngại nào nữa, nhất định phải khiến đêm động phòng này thật mỹ mãn, đời này cùng hắn sống thật trôi chảy.
Quyết định xong xuôi, A Lê thầm nắm tay lại cổ vũ dưới tay áo.
“Phu quân.” Nàng ngước mắt, lấy dũng khí nói: “Chúng ta nghỉ ngơi thôi.”
Dứt lời, người ngồi đối diện khựng lại, dở khóc dở cười.
Đêm nay, đêm động phòng tất nhiên trọn vẹn, điều khiến A Lê hối hận đó là, nàng xem sách lâu như vậy mà hoàn toàn chẳng phát huy được tác dụng.
Vì trên giường, Dung Từ chiếm vị trí chủ đạo, náng cứ mơ màng, xấu hổ, ngượng ngùng mặc hắn loay hoay, quên sạch những gì đã đọc.
Một đêm triền miên, quan hệ của hai người cũng gần hơn chút.
Dường như Dung Từ cũng hài lòng với nàng, ngày hôm sau ngủ dậy hắn còn chủ động muốn ôm nàng xuống giường rửa mặt nhưng sao A Lê để hắn làm vậy được?
Nàng gả tới đây vốn để chăm sóc phu quân, sao dám để phu quân chăm sóc nàng? Lúc này nàng cự tuyệt Dung Từ, nhỏ giọng nói: “Phu quân, thế này không hợp quy củ.”
Động tác của Dùng Từ ngừng lại, hắn gật đầu: “Được.”
Hắn vẫn đứng dậy tới bên thau nước trên giá rửa mặt, còn A Lê đứng trước tủ để tỳ nữ mặc quần áo.
Ngưng Sương thấy Dung Từ thay y phục ra khỏi gian trong rồi mới lặng lẽ nói với A Lê: “Cô nương, vừa rồi sao người lại cự tuyệt cô gia, niềm vui thú khuê phòng của phu thê còn nói hợp quy củ với không hợp quy củ gì nữa? Cô gia đang thương cô nương mà.”
A Lê nhìn nữ tử sắc mặt hồng hào trong gương, cắn môi: “Ta gả tới Duệ Vương phủ làm tân tức*, tất nhiên nên có dáng vẻ đoan trang hiền thục của, nếu chuyện làm càn trong phòng cùng phu quân để bà bà biết được, còn ra thể thống gì?”
*”Tức” là nàng dâu, “tân tức” là nàng dâu mới về nhà chồng.
Ngưng Sương há hốc mồm, cuối cùng cũng không nói được gì nữa.
Tương Dương Hầu phủ là gia đình thấu hiểu lễ nghĩa, từ nhỏ đã dạy bảo con cái phải biết lễ nghĩa, trọng phẩm đức. Cô nương của các nàng hiểu rõ chỉ cần ngoan ngoãn, biết lễ biết nghĩa, sẽ được trưởng bối yêu thích. Bao năm qua vẫn như vậy nên tính tình cẩn thận dè dặt chẳng thể thay đổi được.
Nhưng nàng ấy cũng không biết tính tình này là tốt hay xấu nữa, tất nhiên các trưởng bối thích người ngoan ngoãn biết điều, nhưng vừa rồi trông sắc mặt cô gia, dường như có chút tiếc nuối.
Dung Từ bộn bề công việc, sau khi thành hôn cũng vậy. Dẫn A Lê kính trà cho các trưởng bối xong xuôi, xế chiều hôm đó hắn đã ra ngoài.
Không biết hắn đi làm gì mà cả đêm không về.
A Lê phòng không gối chiếc một đêm, hôm sau Duệ Vương phi tới an ủi.
Bà ấy nói: “Dung Từ cũng thật là, con vừa gả tới mà nó chẳng chịu ở cạnh con nhiều chút. Hôm qua nó vốn định về sớm nhưng hẳn vì có việc chậm trễ nên sau đó phải phái người về chuyển lời. Đêm qua con cũng đi ngủ sớm nên ta không cho người tới quấy rầy con. Con đừng nhạy cảm, đứa nhỏ này trước nay vốn bận bịu, thời gian ngày sau còn dài ắt con sẽ biết.”
A Lê gật đầu, cười đáp: “Nương nói gì vậy? Phu quân sao so với người ngoài được, nhà ta đại nghiệp lớn, phu quân là Thế tử tất nhiên trách nhiệm trên vai nặng nề hơn người khác, nhi tức há lại không hiểu?”
Nàng đã nói như vậy, Duệ Vương phi tất nhiên hài lòng, bà ấy vỗ vai nàng khen: “Ta biết con rất tốt.”
A Lê tiễn bà bà đi, tiếp tục ngồi đọc sách, lặng lẽ che đi sự buồn rầu trong đôi mắt.
Ngày thứ hai, Dung Từ vẫn chưa về.
Nhưng hai ngày nay A Lê có trộm nghe được Kinh Thành đang thầm truyền tai nhau một vài lời sấm. Đầu tháng, hậu phi trong Hoàng cung liên tiếp hạ sinh hai đứa bé đều là nữ nhi, tính tới nay trong cung đã có chín vị Công chúa. Mà trong cung có Công chúa lại không có Hoàng tử, quả là một sự kiện kỳ quái. Chuyện này khiến người ta liên tưởng tới mấy tháng trước, vào giờ Tý Hoàng thượng đi lễ ở Nam Diên tự đột ngột xảy ra hỏa hoạn, lúc đó đã có vài người rỉ tai nhau rằng Hoàng thượng không có đức, Phật Tổ không phù hộ.
Bây giờ lời này theo chuyện hậu phi trong cung liên tiếp sinh ra hai nữ nhi lan truyền càng lúc càng rộng, chỉ trong mấy ngày ngắn ngủi, đầu tường cuối ngõ đều biết hết. Hai ngày nay bên ngoài hỗn loạn, Thuận Thiên phủ đang truy bắt người tung tin đồn.
Khi nghe nói về chuyện này, A Lê đang dùng bữa tối.
Một lát sau, nàng giương mắt nhìn sắc trời, màn đêm đang dần buông xuống, có lẽ đêm nay Dung Từ cũng không về được.
Trượng phu mới cưới liên tiếp hai ngày không về, tân nương nào mới gả qua đây cũng khó mà chấp nhận được, A Lê cũng vậy.
Nàng thầm thở dài, không còn tâm trạng dùng bữa nữa, chỉ uống tạm chén cháo sau đó định rửa mặt nghỉ ngơi.
Tỳ nữ bưng nước đi vào, bên thau đồng vẫn còn dán chữ hỷ.
Nàng nhìn chữ hỷ đỏ chói kia sững sờ, nàng vươn tay nhưng lại tức khắc thu về.
Động tác này tiếng động hơi lớn, Ngưng Sương cũng nghe thấy, vội hỏi: “Cô nương, sao thế ạ?”
A Lê đáp: “Nước hơi nóng.”
Ngưng Sương đi tới, thử nhiệt độ nước, quả thật có hơi nóng.
Nàng ấy hỏi: “Sao bưng nước nóng thế này tới đây?”
Người bưng thau nước vào là một tỳ nữ tuổi chừng mười sáu mười bảy, tỳ nữ này được đưa theo cùng với bà tử tới đây vào ngày tân hôn, lý do là vì trước kia người phục vụ bên cạnh Thế tử chỉ toàn tiểu tư, không có tỳ nữ, mà A Lê chỉ mang tới đây bốn tỳ nữ, Vương phi sợ nàng không đủ người hậu hạ nên mới điều một vài người từ nơi khác tới đây.
Trong số mười tỳ nữ được điều tới đây, phải kể đến người tên Quỳnh Lan này trông đẹp nhất nhưng tính tình cũng gan.
Lúc này ả thấy A Lê chê nóng, bĩu môi nói: “Thế tử phi, nước trong phủ trước nay vẫn ở nhiệt độ này, nô tỳ cũng có làm khác gì đâu.”
Thế mà còn mạnh miệng, Ngưng Sương trầm mặt định răn dạy lại bị A Lê cản lại.
“Ngưng Sương, hẳn nàng cũng không cố ý.” A Lê quay đầu sai Quỳnh Lan: “Thay nước mát hơn tới đây đi.”
Quỳnh Lan không làm gì được, sau khi ra ngoài còn lẩm bẩm: “Ta hầu Trắc phi bao năm vẫn nhiệt độ nước như này, sao cô nương từ Hầu phủ tới còn quý giá hơn là Trắc phi trong Vương phủ vậy?”
Tiếng ả nói không lớn không nhỏ nhưng vừa đủ để cả A Lê cùng Ngưng Sương nghe rõ.
Ngưng Sương nghe vậy giận trắng mặt nhưng lại không thể không nhịn xuống.
Thứ nhất, các nàng vừa tới Duệ Vương phủ, chưa quen cuộc sống nơi đây. Thứ hai, Quỳnh Lan được điều từ nội viện của Trắc phi tới đây, nếu khiển trách nàng ta tương đương vả mặt Trắc phi, vô duyên vô cớ gây thù hằn cho cô nương của các nàng.
Nhưng để mặc những người này làm nô mà khinh chủ sao?
Cô nương nhà nàng ấy tốt xấu gì cũng là người Tương Dương Hầu phủ, bây giờ tới Duệ Vương phủ không chỉ mang thân phận Thế tử phi, mà mỗi tiếng nói mỗi cử động của cô nương cũng đại diện cho mặt mũi Tương Dương Hầu phủ.
“Cô nương.” Nàng ấy nói: “Không bằng lát nữa chúng ta nói với Thế tử một tiếng, đuổi tỳ nữ này đi. Chứ để lâu này, không chừng nàng ta sẽ gây chuyện thị phi mất.”
A Lê e sợ cúi đầu: “Nhưng ta vừa tới Vương phủ, không tiện nhắc tới chuyện như này, thôi để chờ một thời gian nữa đi.”
Ngưng Sương nhìn nàng, cảm thấy bất lực thở dài.
Sáng ngày thứ ba, Dung Từ đã về, chính xác là vào lúc rạng sáng gà gáy.
Hắn bụi bặm mệt mỏi, trên áo bào còn có vài vết nhăn, cũng không biết hắn đi làm gì mà trông hơi mỏi mệt.
Nhưng vừa vào cửa hắn đã cho người nhốt tỳ nữ cùng bà tử phục vụ trong viện lại sau đó mới qua thư phòng rửa mặt.
Sau khi tỉnh dậy, A Lê biết Dung Từ về, vui vẻ vô cùng, vội hỏi: “Chàng về khi nào thế?”
Ngưng Sương cũng vui vẻ: “Về từ giờ Dần ạ, hơn nữa còn sai người lập tức chuẩn bị xe cùng quà tặng, chắc sẽ đặc biệt theo cô nương về thăm phụ mẫu đó ạ.”
Nghe vậy, A Lê thở phào, nàng cho rằng hắn quên thật.
Sau đó nàng mới phát hiện ra, hôm nay trong viện hơi yên tĩnh quá, nàng thắc mắc: “Hạ nhân trong Vương phủ đâu rồi? Sao chỉ còn lại mấy người các tỷ?”
Ngưng Sương đang thu dọn đồ đạc, nghe vậy, nàng ấy nhẹ nhàng nói: “Cô nương, bọn họ đều bị Thế tử giam lại rồi ạ.”
“Giam lại? Vì sao?”
Vừa hỏi dứt câu, bên ngoài đã thấy có ma ma tới đây. Bà ta ngượng ngùng đi tới trước hiên: “Thế thử phi dậy rồi ạ? Lão nô còn tưởng mình tới sớm, không ngờ lại tới đúng lúc.”
A Lê nhận ra vị ma ma này là người bên cạnh Trắc phi, nàng lập tức đứng dậy đón người.
“Sao Đỗ ma ma lại tới đây?”
“Trắc phi biết hôm nay Thế tử phi về thăm nhà phụ mẫu nên sai lão nô tới đây thêm lễ cho cô nương.” Bà ta chỉ vào rương tơ lụa phía sau rồi nói: “Tuy Tương Dương Hầu phủ cũng chẳng thiếu mấy thứ này nhưng tóm lại đây là chút lòng của Trắc phi, mong Thế tử phi chớ chê.”
A Lê có hơi ngơ ngác, nàng và Trắc phi chẳng có giao tình gì. Cẩn thận tính ra, Vương phi mới là bà mẫu của nàng, lễ về thăm phụ mẫu tất nhiên sẽ do Vương phi chuẩn bị, không thể chung đụng với Trắc phi được.
Lời nói tiếp theo của ma ma lại càng khiến A Lê mờ mịt hơn.
Đỗ ma ma nói: “Lần này lão nô tới đây, còn theo lời Trắc phi nhắn gửi. Vốn cho nhóm người tới đây phục vụ là có ý tốt, cũng là muốn kết thiện duyên với Thế tử phi. Chẳng ngờ Quỳnh Lan kia không biết tốt xấu, ở cạnh Trắc phi được coi trọng chút đã dám làm càn trước mặt Thế tử phi. Trắc phi nói, Quỳnh Lan đã đưa tới chỗ người, sau này sẽ là tỳ nữ của người, bất luận trách phạt hay bán ra đều do người định đoạt, không cần phải hiềm mặt mũi Trắc phi.”
Dứt lời, Đỗ ma ma dẫn người rời đi.
A Lê khó hiểu: “Lời này có ý gì?”
Ngưng Sương nói: “Chắc là tới xin lỗi.”
Nàng ấy nói: “Thế tử vừa về đã nhốt người trong viện lại, Quỳnh Lan còn bị đánh gậy trước mặt mọi người rồi bán ra ngoài, Trắc phi bên kia hẳn cũng nghe được tiếng gió.”
Lúc này A Lê mới chợt hiểu ra, chẳng trách trong viện lại yên tĩnh như vậy, thì ra là thế.
“Nhưng… sao chàng biết được?” Sao chàng biết Quỳnh Lan bất kính với nàng.
“Cô nương, đây là địa bàn của Thế tử, người lại là Thế tử phi ngài ấy mới cưới, sao lại không biết được?” Ngưng Sương nói.
Nghe vậy, A Lê nở nụ cười. Chua xót và tủi thân hai ngày này dần hóa thành ngọt ngào cùng vui vẻ.
“Thế tử đâu rồi?” Nàng nói: “Hẳn chàng còn chưa ăn sáng, tỷ đi hỏi xem nếu chàng rảnh…”
Vừa dứt lời, đã thấy bóng dáng Dung Từ xuất hiện ở cửa sân.
A Lê đứng trong phòng, cách cửa phòng rộng mở, cách sân viện rộng rãi, hai người nhìn nhau.
Ánh nắng sớm rơi trên người hắn, chiếu lên vẻ tuấn tú của hắn.
A Lê thầm nghĩ, đây là phu quân của nàng đó, trông thật đẹp.