Câu hỏi này quá đơn giản thật, đơn giản đến mức Dung Từ cũng phải sửng sốt.
Ông lão nói: “Ta nói rồi, mọi người đều đáp được, nhưng không phải đáp án của ai cũng làm hài lòng lão hủ.”
Trước đó đã có mấy người trả lời. Rõ ràng là một câu hỏi đơn giản, những người đó lại khoe khoang tài học, nhồi đầy một bồ văn chương cho ông ấy. Có người ca ngợi tài chế tác tinh xảo sánh ngang Lỗ Ban, có người so sánh hoa đăng với nữ tử ngâm thơ câu đối, có người thậm chí còn trình bày cả về thịnh thế phồn hoa quốc thái dân an.
Ông ấy nghe thấy thực sự nhạt nhẽo.
Thanh niên trước mắt ăn vận sang quý, chắc cũng ngang mấy vị trước.
Nào ngờ, người này chỉ trầm ngâm một lát rồi chân thành đáp: “Không phải ta muốn, mà là phu nhân nhà ta muốn.”
Do phu nhân thích nên hắn tới giải đố thắng đèn về. Chỉ có lý do đó, thêm một chữ cũng lười.
Những người khác rơi vào lặng thinh, đoán chừng đáp án đơn giản quá đỗi này của Dung Từ sẽ không vượt qua được.
Ông lão im lặng một lát, sau đó bỗng cười sang sảng.
“Cái người này…” Hắn thẳng thừng quá đỗi, dường như có đèn cũng được mà không có cũng chẳng sau, ấy vậy mà đáp án đó lại rất xuôi tai ông lão.
Trên thế gian không thiếu kẻ xu nịnh, dệt hoa trên gấm, chỉ thiếu sự giản dị chân thành. Ông ấy chỉ đang chờ một đáp án như vậy.
Ông ấy cười đi tới: “Thôi, ngươi cầm về dỗ phu nhân nhà ngươi đi.”
Dung Từ nói cảm ơn, xách đèn về, đi lướt qua Quận chúa Ngọc Mẫn đơ mặt, tới cạnh A Lê.
A Lê ngẩn ngơ nhìn hắn.
Câu “phu nhân nhà ta muốn" truyền rõ mồn một vào tai nàng, khiến nàng vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ.
Nàng vô thức nhìn về phía Quận chúa Ngọc Mẫn cách đó không xa. Vẻ mặt Quận chúa Ngọc Mẫn rất vi diệu, những quý nữ đi theo nàng ta cũng ngạc nhiên ra mặt.
Vốn tưởng Dung Từ giải đố đèn giúp Quận chúa Ngọc Mẫn, nào ngờ hắn chẳng thèm nhìn Quận chúa Ngọc Mẫn, cứ thế nói ra câu “phu nhân nhà ta muốn” ngay trước mặt mọi người. Chỉ một câu đã chứa đựng muôn vàn sự cưng chiều, quả thực là… Tống Cẩn Ninh này có tài đức gì vậy? Làm người ta hâm mộ chết mất!
Mặt A Lê từ từ nóng lên. Chàng ấy… làm vậy trước mặt bao người, không ngại ngùng sao?
Chẳng qua nghĩ là vậy, nàng lại thực sự rất vui.
“Không muốn à?” Dung Từ đưa đèn qua.
"Muốn." A Lê nói khẽ: "Dĩ nhiên là muốn, đa tạ phu quân."
A Lê rất vui khi nhận được hoa đăng, ngó lơ ánh mắt ghen tỵ của Quận chúa Ngọc Mẫn và những quý nữ kia, đi theo Dung Từ rời khỏi.
Dọc đường, nàng để hoa đăng trước người che chở kỹ, rất sợ bị người khác đụng hỏng.
Vừa đi còn vừa lén nhìn Dung Từ.
Nàng tự cho là âm thầm, tuy nhiên hết thảy đều lọt vào mắt Dung Từ.
Khi nàng mải mê nhìn mình đến suýt đụng vào người đằng trước, Dung Từ không nhịn nổi, dừng bước: “Sao lại nhìn ta?”
Hắn nói thẳng chẳng nể nàng khiến mặt A Lê đỏ lên: “Ta… thiếp thân…”
Sau thoáng chần chờ, nàng hỏi luôn thắc mắc lớn nhất của mình tối nay: “Sao lại muốn tặng ta hoa đăng?”
A Lê chưa từng thể hiện cảm xúc lên mặt. Từ nhỏ, hễ muốn gì, nàng đều lẳng lặng giữ trong lòng. Người khác không phát hiện ra.
Ban nãy, dẫu thích hoa đăng nhưng nàng cũng chỉ lặng lẽ ngắm như mọi người. Sao Dung Từ biết được?
Nàng tin Dung Từ vốn không biết, còn câu “phu nhân ta muốn” kia chỉ là tiện lời thôi.
Bởi lẽ đó, sao chàng ấy phải tặng hoa đăng cho nàng?
Nàng lẳng lặng chờ câu trả lời của hắn, bản thân cũng chưa phát hiện lúc này mình đang hơi căng thẳng.
Nhưng Dung Từ không trả lời, mà hỏi lại: "Sao tối nay nàng không vui?"
"Dạ?"
"Ở quán rượu, lúc ta mới tới, rõ ràng tâm trạng nàng không được vui.”
Thì ra đã phát hiện từ sớm.
A Lê cúi đầu, không biết trả lời ra sao.
Lúc này, đằng trước có người khiêng quang gánh tới đây, Dung Từ kéo nàng sang bên cạnh, vừa hay kéo vào đầu ngõ nhỏ hẹp.
Nơi này không có đèn, hai người đứng trong bóng tối đen nghịt.
Bóng tối thình lình ập tới đem đến cho A Lê cảm giác an toàn, dường như cũng tiếp thêm sự dũng cảm cho nàng. Nàng mở miệng nói: "Thực ra ta vẫn luôn có một thắc mắc."
“Là gì?"
"Vì sao chàng lại cưới ta?"
Khi hỏi ra câu này, A Lê rất thấp thỏm, trái tim cũng xoắn lại.
Vừa ảo não, vừa chờ trông. Nàng ảo não vì mình lỗ mãng, lại cũng chờ đợi đáp án mình khát khao.
Nhưng Dung Từ nghe xong lại lặng thinh.
Hai người thành thân mấy tháng, tuy không tính là gắn bó keo sơn nhưng cũng tôn trọng nhau như khách, hài hòa mỹ mãn, không ngờ hôm nay nàng lại hỏi như vậy.
"Muốn nghe lời thật sao?"
Cõi lòng A Lê trĩu xuống, lại chưa từ bỏ ý định, gật đầu: "Muốn nghe."
"Ngay từ đầu là bởi vì phụ thân nàng." Dung Từ đáp.
Hắn không phải người đa tình, quá trình trưởng thành tại Duệ Vương phủ của hắn thay đổi rất nhanh chóng. Khi Duệ Vương bị giam lỏng, hắn cũng bị giam lỏng. Khi Duệ Vương bị cười nhạo, hắn cũng bị cười nhạo. Khi nỗi oan sâu sắc của Duệ Vương phủ được rửa sạch, vinh quang quay về lần nữa, hắn cũng được hưởng vinh quang theo.
Hắn hiểu rõ số phận mình, cũng biết cách nắm giữ số phận. Chỉ khi tóm chắc được quyền lực thì cõi lòng hắn mới yên ổn.
Lúc trước, khi cưới phu nhân, Duệ Vương phi hỏi hắn muốn cưới một cô nương như thế nào. Hắn thấy sao cũng không thành vấn đề. Tuy nhiên sau đó hắn lại nghĩ, nếu đã thế thì tại sao không cưới một người có ích cho mình.
Vì vậy, cảnh gặp gỡ giữa Duệ Vương phi và A Lê trong chùa cũng không phải sự trùng hợp, mà hắn đã thiết kế cảnh đó kỹ càng.
Ban đầu, quả thực hắn nhắm vào quyền lực của Tống Ôn Bạch.
“Về sau…” Dưới ánh mắt thương cảm của A Lê, hắn từ từ nói: “Ta dần thích nàng, nên cũng không hối hận.”
Tựa một cơn gió xuân thổi tới, nơi vùng đất khô cạn có suối trong chảy xuôi, xuôi vào trong lòng A Lê, tưới lên trái tim khô héo của nàng.
Nàng nghe thấy tiếng trái tim mình đập như gióng trống.
Còn nghe thấy mình lắp bắp hỏi: "Vì… vì sao?"
Dung Từ bất đắc dĩ: "Sao nhiều câu hỏi thế?"
Nhưng A Lê cố chấp, hỏi lần nữa: "Vì sao lại thích ta, ta đâu có tốt, chỗ nào đáng để chàng thích?”
"Ai nói nàng không tốt?"
Trong đêm đen, hắn nhìn vào đôi mắt trong sáng của A Lê: “Ta thấy nàng tốt.”
"A Lê của ta ngoan ngoãn hiểu chuyện, săn sóc dịu dàng."
Khi hắn nói “A Lê của ta”, cõi lòng A Lê như trào mật ngọt, khiến khóe môi nàng bất giác nhếch lên.
“Chỉ vậy thôi?” Nàng hỏi.
Dung Từ không phải người hay nói lời ngon tiếng ngọt, hắn xin được khoan dung: "Còn chưa đủ sao?"
Lúc này đây, lá gan của A Lê bành trướng tột độ, khóe môi cũng nhếch rất cao: "Những điều chàng nói cũng có ở người khác, chẳng đặc biệt chút nào.”
Dung Từ ngạc nhiên, lần đầu phát hiện A Lê còn có mặt nũng nịu này.
Nghĩ rồi, hắn bổ sung: "Còn... rất đáng yêu."
A Lê thẹn thùng, lại khẽ oán trách: "Chàng nghĩ cả buổi mới nói được câu đáng yêu, có thể thấy ta thực sự rất bình thường.”
"..." Dung Từ đỡ trán: "Vậy nàng muốn nghe gì?"
"Ta cũng không biết." A Lê nói: "Ta thường nghe người khác nói Dung Thế tử của Duệ Vương phủ cốt cách trác tuyệt, là rồng phượng trong loài người, còn nói tứ cô nương của Tương Dương Hầu phủ hoàn toàn không xứng. Thực ra ta cũng thấy vậy.”
"Ta luôn thắc mắc không biết chàng thích một người bình thường như ta ở điểm nào? Có lẽ chàng vốn không thích, chỉ là ta may mắn tình cờ lọt vào mắt của Vương phi mà thôi.”
Nghe vậy, Dung Từ bừng tỉnh. Cuối cùng cũng hiểu nguyên nhân nàng luôn dè dặt cẩn trọng trước mặt mình từ khi thành thân tới giờ.
Hắn nói: "Nàng cần gì phải nghe người khác nói như thế nào? Nàng có điểm tốt của riêng nàng."
"Nhưng ta có điểm gì tốt chứ?" A Lê hơi ủ rũ: "Ta đâu có tốt, tài học tầm thường, tướng mạo nhỉnh hơn chút nhưng còn rất nhiều người khác đẹp hơn ta mà.”
"Nói đúng trọng tâm đấy." Dung Từ gật đầu. Khi A Lê đang ngạc nhiên, hắn đột ngột nắm lấy tay nàng: "Nhưng làm sao bây giờ? Trên đời này chỉ có một Tống Cẩn Ninh mà thôi."
"Trên đời này chỉ có một Tống Cẩn Ninh thôi."
Lời này đã chiến thắng mọi câu âu yếm tốt đẹp nhất thế gian, cũng khiến A Lê hiểu rõ núi cao còn có núi cao hơn. Có người tài học xuất sắc nhưng trên đời còn nhiều người khác xuất sắc hơn. Có người tài học bình thường thì trên đời cũng còn nhiều người khác bình thường hơn.
Nàng cần chi phải so sánh? Cần gì phải để ý?
Bất kể ra sao, trên đời này chỉ có một Tống Cẩn Ninh. Nàng chính là nàng, có một không hai.
Sau khi nghĩ thông suốt việc này, A Lê thoải mái cùng Dung Từ trở về. Ngắm đèn nhưng trong mắt toàn là hình bóng người trước mặt đèn.
Khi đi ngang qua một quán trà, tình cờ cũng có một chú tiểu đi ra.
Chú tiểu nắm chặt sợi tơ đỏ trong tay, lẩm bẩm: “Bán dây nhân duyên, hai lượng bạc một sợi. Buộc tơ hồng trên tay, nhân duyên định sẵn không rời.”
A Lê nhìn chằm chằm tơ đỏ trên tay cậu, ánh mắt chần chờ.
Nhưng cũng chỉ chần chờ một lát thôi. Dù sao kiểu gì Dung Từ cũng không thích món đồ phái nữ thích này. Đã vậy còn hai lượng bạc một sợi, khó trách chú tiểu cầm một nắm lớn nhưng mãi không bán được.
Tuy nhiên, sau khi lên xe ngựa, nàng thở dài hơi tiếc nuối.
Lỡ dây nhân duyên linh nghiệm thì sao?
Nếu được bên nhau không rời không bỏ đời đời kiếp kiếp với Dung Từ thì tốt quá còn gì!
Dung Từ hỏi nàng: "Vì sao thở dài?"
"Không có gì." A Lê lắc đầu: "Sắc trời không còn sớm, chúng ta về đi."
Ánh lửa lay động, hương thơm mập mờ ập vào người.
Đêm nay A Lê hơi chủ động. Có lẽ do tâm trạng tốt hoặc vì lý do nào khác mà khi trở về, nàng không còn từ chối toàn bộ những tư thế không dám thử nữa.
Ánh mắt nàng quyến rũ khôn cùng, ngồi trên người Dung Từ: “Phu quân, ta cũng thích chàng lắm.”
Nói xong lời này, toàn thân nàng đổ ập xuống như bầu nước.
Hai người cần rất nhiều đợt nước, quậy đến tận giờ Tý mới nghỉ. A Lê mệt mỏi chìm vào giấc ngủ.
Nàng mơ một giấc mơ rất dài.
Trong mơ, nàng và Dung Từ quen biết nhau từ nhỏ, còn đính hôn. Hai người lớn lên cùng nhau. Nàng gọi hắn là Dung Từ ca ca, Dung Từ dạy nàng đọc sách viết chữ, đưa nàng đi bái sư, nàng còn tới học tại thư viện cho nữ tốt nhất Kinh Thành, thành tài nữ học vấn giỏi giang người người hâm mộ.
Trong mơ, phụ mẫu yêu thương nhau, vẫn chưa hòa ly. Họ đồng hành cùng nàng trên con đường trưởng thành, mãi đến khi nàng lớn lên rồi gả cho Dung Từ.
Về sau, nàng tiếp tục mơ thấy Dung Từ làm hoàng đế, nàng thành hoàng hậu, mơ thấy Dung Từ nói với nàng: “Ta đã chờ đợi thời khắc này lâu lắm rồi, A Lê.”
A Lê khó hiểu, muốn hỏi rằng chờ gì?
Nhưng Dung Từ không trả lời nàng, mà nắm tay nàng đi lên bậc thang cẩm thạch trắng rất dài, được đủ loại quan viên lễ bái.
Giấc mơ này tựa cưỡi ngựa xem hoa, như thấy được bản thân ở một thế giới khác, khiến A Lê khiếp sợ.
Nàng tỉnh lại từ cơn khiếp sợ, vô thức nhìn sang bên gối. Dung Từ đã rời khỏi, trời cũng sáng rồi.
Nàng ngồi dậy, khó tin nhớ lại cảnh trong mơ, tựa như mình từng sống ở thế giới đó thật, từng hình ảnh đều rõ mồn một trong đầu.
Mãi lâu sau, nàng mới ngơ ngác hồi hồn. Khi lơ đễnh nhìn qua cổ tay, ánh mắt nàng ngưng đọng.
Trên cổ tay, chẳng biết tự bao giờ đã có thêm sợi dây nhân duyên.
Đằng nọ, chú tiểu bán được hai sợi dây nhân duyên vui mừng chạy về chùa.
“Sư phụ, sư phụ ơi, người đoán đúng rồi. Có người bỏ ra bốn lượng bạc mua hai sợi tơ hồng thật!”
Bốn lượng đó! Người khác nghe hai lượng một sợi đã nhìn cậu như nhìn đứa ngốc, có người tưởng cậu lừa gạt hãm hại còn mắng cậu vài câu.
Nhưng nam nhân kia lại khác, nửa đêm vòng về mua hai sợi.
Chú tiểu ngáp một tiếng, tinh thần lại trở nên phấn chấn: “Không uổng công đệ tử đón gió lạnh đợi đến nửa đêm.”
Lần đầu có nhiều tiền như vậy, cậu không phải lo về tiền ăn vặt sau này nữa rồi.
Đại sư Liệu Huệ xoa cái đầu trơn bóng của cậu, cười hỏi: “Bán cho ai?”
“Dung Thế tử của Duệ Vương phủ.”
Nghe vậy, Đại sư Liệu Huệ sửng sốt, buồn bực: “Sao lại là hắn mua?”
Chú tiểu thắc mắc: “Sư phụ, chẳng lẽ hắn không mua được sao?”
“Không phải không mua được, mà là…” Liêu Tuệ nói: “Những sợi tơ hồng này của chúng ta đang đi tìm người thiên cơ đã chọn. Trên thế gian này hiếm ai đạt được sự luân hồi, nào ngờ Dung Thế tử lại là một trong số đó.”
“Thôi thôi, mọi sự đều đã được định sẵn. Tam thế tình định, là kiếp cũng là duyên.”
Toàn văn hoàn.