Ngày hôm sau, khi A Lê tỉnh lại phát hiện bàn tay dính dính, nàng nhìn kỹ thấy lòng bàn tay còn sót lại thứ gì đó màu vàng nhạt.
“Ngưng Sương.” A Lê mở tay ra cho nàng ấy xem: “Đây là cái gì?”
Ngưng Sương ôm đồ mới tiến vào: “Đây là do đêm qua…”
Nàng ấy dừng lại rồi nói tiếp: “Đây là do đêm qua nô tỳ bôi thuốc cho cô nương, cô nương còn đau không?”
A Lê lắc đầu: “Không đau.”
Thấy trên tay nàng ấy ôm bộ y phục màu sắc tươi tắn, nàng hỏi: “Là váy mới sao?”
“Đúng vậy.” Ngưng Sương nói: “Đây là sáng sớm nay Thế tử phái người đưa tới, đã sai người làm từ trước nhưng vì có chỗ thêu chưa đẹp nên phải sửa lại nhiều lần rồi mới đưa tới.”
Nghe vậy A Lê bĩu môi, hừ một tiếng.
Tiểu cô nương dẩu môi lên, ra vẻ rất tức giận, khiến nàng trở nên linh động ngây thơ hơn.
Ngưng Sương giũ xiêm y ra, biểu cảm khoa trương nói: “A, xiêm y này thật đẹp, vậy mà còn có con bướm mà cô nương thích nhất.”
Nàng để sát xiêm y vào hỏi: “Cô nương, hôm nay có mặc cái này đi học đường không?”
A Lê âm thầm nhìn xiêm y, nhìn một lúc thì không chịu nổi dụ hoặc, nàng nhẹ nhàng gật đầu.
Ngưng Sương cảm thấy buồn cười, vội vàng thay cho nàng.
Ăn cơm sáng xong, A Lê đeo túi đựng sách ra ngoài, lúc đi đến hành lang gặp được Tống Ôn Bạch.
Tống Ôn Bạch dừng lại, vẫy tay: “A Lê, lại đây.”
A Lê đi đến, đoan chính hành lễ: “Cha.”
“A Lê đi học à?” Tống Ôn Bạch nhẹ nhàng hỏi, thấy nàng mặc đồ mới lại khen: “Xiêm y này của A Lê thật đẹp.”
A Lê nhếch lên khóe môi: “Là Dung Từ ca ca đưa đến.”
“Mắt nhìn của Dung thế tử rất tốt.” Tống Ôn Bạch nói.
Hắn im lặng một chút, vốn định nói đến chuyện hôm qua nàng trộm đi xem hí kịch, nhưng cuối cùng vẫn không nói đến mà chỉ đổi đề tài.
“A Lê, mấy ngày nữa ta đưa con đến Thư viện Tĩnh Hương học có được không?”
A Lê hỏi: “Con không đến Hiền Văn Quán nữa sao?”
“Không đến đó nữa, Dung Từ ca ca của con nói, đổi thư viện đọc sách tốt hơn cho con.”
A Lê cũng không để ý đi đâu học nên ngoan ngoãn gật đầu: “Được, con nghe cha.”
“A Lê ngoan!” Tống Ôn Bạch sờ đầu nữ nhi, sau đó dắt tay nàng: “Đi, cha đưa con ra cửa.”
Hai cha con vừa đi qua hành lang ra ngoài liền thấy ngoài cửa trừ xe ngựa của Tống gia còn có một chiếc xe ngựa xa hoa khác đang đứng đó.
Cửa xe bị kéo ra, để lộ gương mặt tuấn tú tinh xảo của Dung Từ.
Hắn xuống xe ngựa, đầu tiên nhìn A Lê trước, sau đó mới hành lễ với Tống Ôn Bạch: “Tống bá phụ.”
Tống Ôn Bạch khó hiểu: “Dung Thế tử tới sớm như vậy là có chuyện gì?”
Dung Từ nói: “Vừa vặn đi ngang qua nên tới đón A Lê đến học đường.”
Vừa vặn đi ngang qua hay không hắn không biết, nhưng Tống Ôn Bạch biết, Duệ Vương phủ cách Tương Dương Hầu phủ vài con phố.
Hiển nhiên, Dung Thế tử tới là vì lấy lòng A Lê.
Nhưng A Lê còn nhớ chuyện hôm qua bị hắn đánh ba thước vào tay, nàng quay đầu không muốn nhìn hắn.
Dung Từ ngồi xổm xuống: “A Lê, ta chuẩn bị đồ ăn sáng cho muội.”
“Ta đã ăn rồi.”
“Còn có bánh ngọt.”
“...”
A Lê nhấp môi, nhớ tới mấy cái bánh ngọt ngào mềm mại đó rồi không có cốt khí mà quay đầu lại.
Dung Từ mỉm cười.
Tống Ôn Bạch âm thầm vui vẻ nhìn hai đứa nhóc này giận dỗi nhau. Tuy rằng có hơi không tử tế, nhưng thấy Dung Từ tốn hết tâm tư lấy lòng nữ nhi mình thì đột nhiên hắn lại thấy thoải mái.
Hắn nhìn hai người với ánh mắt vui sướng khi người gặp họa, sau đó lại dặn dò: “Đã không còn sớm nữa, Dung Từ ca ca của con cũng phải làm việc, A Lê mau đi đi.”
“Dạ.” A Lê hành lễ tạm biệt với cha rồi lên xe ngựa của Dung Từ.
A Lê không thù dai, hôm qua tuyên bố không muốn gặp Dung Từ nữa, nhưng hôm nay Dung Từ tặng đồ tốt cho nàng, nàng đã lập tức vứt “ân oán” lên chín tầng mây rồi.
Ngồi trong xe ngựa, nàng cầm bánh ngọt ăn từng miếng nhỏ
Dung Từ hỏi: “A Lê còn giận không?”
Nhắc tới cái này, A Lê cố ý nghiêm mặt lại, vươn hai ngón tay út mũm mĩm lên: “Còn giận một chút.”
“Ta xin lỗi A Lê được không?” Dung Từ cúi người, ánh mắt ngang với nàng: “Hôm qua ta hiểu lầm A Lê, A Lê không nói dối, là ta không hỏi rõ ràng cẩn thận, đã đánh thừa một thước.”
A Lê đã sớm không còn tức giận, nhưng nghe hắn nói như vậy, trong lòng vẫn rất vui vẻ.
Nàng cất cao giọng, nghiêm chỉnh chính nghĩa nói: “Vậy về sau Dung Từ ca ca phải nghiêm cẩn chút, không được phạt nhầm A Lê nữa.”
Nàng nhìn trộm vào ngăn bí mật để thước, hỏi: “Dung Từ ca ca cất kĩ thước chưa?”
“Cất kỹ rồi, A Lê yên tâm.” Dung Từ hứa hẹn: “Về sau không bao giờ phạt A Lê nữa.”
Qua mấy ngày, A Lê được nghỉ, Tống Ôn Bạch liền mang nữ nhi đến Tĩnh Thủy biệt trang. Hắn đã hơn nửa tháng không gặp thê tử, muốn mượn cơ hội này đi thăm nàng ấy.
A Lê không biết tâm tư của cha, nàng vô cùng vui sướng gật đầu: “Được.”
Vì thế ăn sáng xong hai cha con lại lên xe ngựa đi đến Tĩnh Thủy biệt trang.
Thích Uyển Nguyệt đang trồng hoa trong biệt viện, biết được nữ nhi tới thì lập tức bỏ đồ xuống đi ra.
Nhưng khi thấy Tống Ôn Bạch cũng đến, nàng quay đầu thấp giọng hỏi: “Sao không ai nói là hắn tới?”
Gã sai vặt khó xử, không phải không ai nói mà là Tống Ôn Bạch không cho nói, lúc bẩm báo chỉ nói A Lê tới, lúc xe ngựa ngừng ở cổng lớn còn mang theo một cái rương hành lý.
Vì nữ nhi ở đây, Thích Uyển Nguyệt cũng không thể nói cái gì, nàng đưa nữ nhi vào nhà, Tống Ôn Bạch cũng thuận theo tự nhiên mà đi theo vào.
“Gần đây A Lê có ngoan không.”
“Ngoan ạ.” A Lê nhảy nhót: “A Lê rất nhớ mẫu thân.”
“Mẫu thân cũng nhớ con.” Thích Uyển Nguyệt sờ mặt nữ nhi.
A Lê hỏi: “Mẫu thân đang làm gì thế? Vì sao lại mặc tạp dề?”
“Nương đang trồng hoa.” Thích Uyển Nguyệt sai người dọn hành lý vào nhà, sau đó đưa nữ nhi đến hậu hoa viên.
“Nương dạy con trồng hoa nha?”
“Dạ.”
Bọn hạ nhân tìm hai cái cuốc đến, trong nắng sớm hai người một lớn một nhỏ cầm cuốc xới đất.
Toàn bộ quá trình đều không để ý tới Tống Ôn Bạch đứng cách đó không xa, đang quý trọng nhìn một màn này.
Nhớ tới lần trước nữ nhi đỏ mắt hỏi “Sau này mẫu thân có về nữa không ạ?”, trong lòng hắn lại cảm thấy áy náy, thầm hạ quyết tâm phải nói chuyện rõ ràng với Thích Uyển Nguyệt.
Sau giờ ngọ, Thích Uyển Nguyệt dỗ nữ nhi ngủ, bà tử đến nói với nàng Tống Ôn Bạch đang chờ nàng ở nhà kề, nhưng Thích Uyển Nguyệt cũng không có phản ứng gì.
Nàng quay lại phòng ngủ chuẩn bị ngủ trưa, vừa cởi y phục được một nửa thì phát hiện trong phòng quá yến tĩnh, nàng lập tức xoay người.
Không biết Tống Ôn Bạch đã vào từ khi nào, cửa đã đóng lại, không thấy bóng dáng của bọn hạ nhân đâu.
Thích Uyển Nguyệt mặc xiêm y vào, lạnh lùng hỏi: “Ngươi tới làm gì?”
Tống Ôn Bạch đau khổ nói: “Uyển nguyệt, chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện được không?”
“Ta và ngươi có cái gì để nói chứ?”
“Là chuyện mừng thọ lần trước của nương.”
Thích Uyển Nguyệt biết rõ lúc này không thể đuổi người này đi được nên nhẫn nại ngồi xuống nói: “Được, ngươi nói.”
“Uyển Nguyệt, lần trước những gì ta giải thích với nàng đều là thật, không phải giả dối.”
Ngày mẫu thân đại thọ sáu mươi, lúc hắn nói chuyện với Lý Tú Lan ở hậu viện đúng lúc bị Thích Uyển Nguyệt bắt gặp.
Thật ra không phải hắn cố tình đi gặp Lý Tú Lan, mà là gã sai vặt đến truyền lời nói ở hậu viện có người tìm hắn, hắn tưởng là Thích Uyển Nguyệt, nhưng khi đến mới phát hiện là Lý Tú Lan.
Lý Tú Lan kể khổ với hắn, nói nàng ta thành tâm tới mừng thọ nhưng lại bị ghẻ lạnh cả buổi sáng, trong lòng khó chịu.
Từ nhỏ hắn đã đọc sách thánh hiền, biết người đọc sách phải lấy “Hiếu nghĩa” làm đầu. Phu thê Lý gia là ân nhân của hắn, mà Tống gia lại để Lý Tú Lan ngồi quạnh quẽ ở sương phòng cả buổi sáng, sau đó còn qua loa tiễn khách, quả thật là Tống gia hắn làm không đúng.
Trong lòng hắn hổ thẹn nên an ủi nàng ta vài câu, không ngờ Thích Uyển Nguyệt lại suy nghĩ nhiều.
Thích Uyển Nguyệt cười lạnh: “Là ta suy nghĩ nhiều hay là ngươi thương hương tiếc ngọc?”
“Uyển Nguyệt, Lý Tú Lan kia là nữ nhi của ân nhân, cũng coi như là nghĩa muội của ta...”
“Đủ rồi!” Thích Uyển Nguyệt không muốn nghe: “Nếu ngươi vẫn nhắc đến những chuyện cũ mèm này thì không cần nói nữa.”
“Vậy nàng muốn nghe cái gì?” Tống Ôn Bạch bất đắc dĩ nói.
Không khí trong phòng vắng lặng.