Dung Từ nhắm mắt lại, tiếc nuối vô cùng.
A Lê cũng cảm thấy hơi tiếc, nhưng mà phần nhiều là ngượng ngùng.
Nàng lập tức lui ra khỏi lồng ngực Dung Từ: "Có người tới, chàng mau đi nhanh đi."
"Vậy nàng thì sao?" Dung Từ hỏi, lúc này mới nhớ ra nàng đi ra ngoài thì hẳn là có việc gì.
"Ta vốn muốn đến tìm chàng, ta nhận được thiếp mời từ Trưởng Công chúa Lệ Dương phủ, mời ta ngày mai tới dùng trà. Nhưng mà ta cứ cảm thấy thư mời này không có ý tốt cho nên mới đi hỏi chàng thử xem."
Dung Từ im lặng, vỗ vỗ vai nàng: "Đối diện có một tửu lâu, nàng qua đó đợi ta, lát nữa ta qua đó dùng bữa tối với nàng."
"Vâng." A Lê gật đầu.
Lúc ra cửa thì đúng lúc thấy Doãn Thiệu Hâm đứng ở ngoài cửa.
Doãn Thiệu Hâm là một nam nhân gần bốn mươi tuổi, quan bái đại học sĩ nội các, trên người toả ra khí thế của một người trên chốn quan trường.
A Lê thấy hắn ta thì cảm thấy như bị đôi mắt bình tĩnh kia của hắn ta nhìn thấu vậy, càng cảm thấy ngại ngùng hơn. Nàng chỉ vội vàng cúi chào rồi sau đó xuống lầu.
"Doãn đại nhân, có chuyện gì mà ngươi tới đây lúc này?" Bấy giờ, Dung Từ ở bên trong hỏi.
Thị vệ dẫn A Lệ ra ngoài bằng cửa sau.
Bây giờ đang là ban ngày, Thi Hoa quán không có nhiều khách khứa lắm, sân sau thì cũng chỉ có Dung Từ và Mạnh Tử Duy ra vào nên lại càng yên tĩnh hơn, hầu như không có ai tới đây.
Nhưng dù là vậy, đây là lần đầu tiên A Lê tới nơi thế này, nàng vẫn cảm thấy cả người rất không thoải mái.
Mãi đến khi tới quán rượu thì mới thấy ổn hơn một chút.
Lúc này vẫn còn sớm hơn giờ dùng bữa, A Lê nói muốn đặt phòng riêng, chủ quán lập tức cho người mời nàng lên trên tầng chọn lựa.
"Trên tầng vẫn còn rất nhiều phòng riêng còn trống, tiểu thư lên xem thích phòng nào."
A Lê đi theo nhân viên lên lầu, nhưng khi đi ngang qua một gian phòng ở phía tây, nhân viên kia lại nói xin lỗi: "Ôi quên mất. Gian phòng này đã có người đặt rồi ạ, một lát nữa vị khách đó sẽ tới."
A Lê gật đầu rồi tiếp tục đi lên phía trước, sau đó chọn một gian phòng bên trong.
Sau khi vào phòng riêng, A Lê bảo thị vệ và tỳ nữ lui hết ra ngoài, nàng ngồi trên bàn hai tay ôm mặt, ngồi đó ngẩn ngơ.
Những chuyện vừa xảy ra ở Thi Hoa quán lúc nãy như thể một giấc mơ vậy, nhưng lại tuôn ra trong đầu nàng một cách chân thật và rõ ràng.
"Ta là loại người gì mà nàng không biết sao?"
"Người ta để ý là ai, nàng vẫn chưa biết sao?"
"Tấm lòng ta dành cho nàng... Nàng không cảm nhận được sao?"
Hắn chân thành và dịu dàng, thổ lộ với nàng đến mức đó.
Sau đó, hắn còn nói: "A Lê, ta muốn hôn nàng."
"Ôi trời..."
Nhớ lại cảnh tượng lúc ấy, cả người A Lê như bốc cháy, nóng bừng.
Nàng xấu hổ giận dữ muốn chết, lăn mặt trên bàn một vòng, rồi lại ra sức vỗ mặt Cuối cùng cầm ấm trà trên bàn uống mạnh hai ngụm.
Nghe thấy tiếng động, Ngưng Sương mở cửa nhìn vào: "Cô nương, sao vậy ạ?"
"Không có gì?" A Lê che gò má nóng rực, không biết phải làm sao.
Nàng đứng dậy: "Ta tới cung phòng một lát."
Đi ra khỏi cửa, lúc vừa đi ngang qua căn phòng riêng lúc nãy thì đột nhiên nghe thấy có tiếng cãi vã ở bên trong.
"Con không muốn gả cho Lương công tử, nương, sao người lại lừa con ra đây gặp mặt chứ?"
"Con ngồi xuống cho ta, không được đi đâu hết! Nếu hôm nay con mà bước ra khỏi đây thì sau này đừng nhận ta là nương nữa."
"Lương công tử thì có gì không tốt chứ? Ta tốn bao công sức tìm mối hôn sự này cho con. Con có biết tỷ tỷ của Lương công tử có địa vị thế nào trong cung không? Lương gia cũng có chức quan thực quyền trong triều đình, sau này con gả vào một gia đình như thế thì phải chịu uất ức hay sao chứ?"
"Nhìn đi, biết đi đâu mới tìm được mối hôn sự tốt hơn ở đây chứ? Con lại còn kén chọn. Ta đưa con tới thư viện Tĩnh Hương học hành không phải để con tùy tiện đối nghịch với ta!"
"Nương." Tô Tuệ thấy lời này thật buồn cười: "Trong mắt người nữ nhi là gì chứ? Là công cụ có thể đối lấy thanh danh và lợi ích sao?"
Bốp...
Một tiếng vang giòn tan, ngay cả A Lê ở bên ngoài cũng choáng váng.
"Ta nuôi con lớn đến nhường này, con thua kém người khác về mọi mặt thì thôi, mà trên phủ cũng không thể làm phụ thân con vui lòng được, con còn có ích lợi gì nữa?"
"Bây giờ ta chịu trăm cay nghìn đắng tìm mối hôn sự tốt cho con, con lại coi lòng tốt của ta thành lòng lang dạ thú. Ta nói cho con biết, lát nữa Lương phu nhân tới, nếu con có phạm chút sai lầm gì thì lúc về ta chắc chắn sẽ không tha cho con đâu..."
Tô Tuệ che mặt khóc thầm.
A Lê nhìn thấy cảnh này thì nhìn đi chỗ khác, nhấc chân đi xuống lầu.
Lúc còn ở thư viện, Tô Tuệ lúc nào cũng nhắm vào nàng, nói thật thì nàng cực kỳ ghét loại người như Tô Tuệ.
Nhưng nàng cũng không muốn xem những chuyện xấu hổ của Tô Tuệ.
Quay về từ cung phòng, khi đi ngang qua phòng riêng ở phía tây kia thì cánh cửa đã đóng lại, bên trong vang lên những tiếng cười nói.
Chắc là vị Lương phu nhân kia đã tới.
A Lê đi đến phòng riêng mà mình đặt, đang định hỏi thị vệ xem Dung Từ đã tới chưa thì vừa ngẩng đầu lên đã thấy Dung Từ đang đứng ở bên trong.
Nghe thấy tiếng động, hắn xoay người lại.
Cất giọng nói ấm áp: "A Lê, tới đây."
Sau những chuyện ở Thi Hoa quán khi nãy, A Lê không thể nào bình tĩnh đối mặt với hắn được.
Nàng cúi đầu, nhất thời cảm thấy lúng túng cực kỳ.
Dung Từ nhẹ nhàng mỉm cười, chậm rãi bước qua.
Dường như nam nhân bẩm sinh đã thoải mái về phương diện này, dường như hắn không còn chút ký ức nào về những chuyện xảy ra khi nãy, vẫn nắm lấy tay nàng một cách vô cùng tự nhiên như trước kia.
Dung Từ kéo nàng ngồi xuống, hỏi: "Có mang theo thiếp mời không?"
"A?"
"Chẳng phải nàng nói Trưởng Công chúa Lệ Dương gửi thiếp cho nàng sao? Cho ta xem thử."
"A." A Lê thẹn thùng, nàng mải xấu hổ đến mức quên luôn cả việc chính.
Nàng lập tức quay đầu lại hô: "Ngưng Sương, lấy thiếp mời ra."
Ngưng Sương đi vào đưa thiếp mời rồi lui ra ngoài, còn cẩn thận đóng cửa lại.
Dung Từ mở ra xem, bên trên cũng chỉ có đôi câu mời tầm thường, nhưng hắn lại ngẫm nghĩ một hồi lâu.
"Trưởng Công chúa Lệ Dương trời sinh tính tình đã ngang ngược, mà Quận chúa Ngọc Mẫn cũng chẳng khác gì mẫu thân, hai mẫu nữ họ xưa nay khó đối phó."
"Vậy hay là ta tìm cớ từ chối nhé?" A Lê nói: "Cứ nói rằng ta bị đau bụng thôi."
Dung Từ cười: "Cũng không cần phải lo lắng đâu, với thân phận của nàng thì có đi cũng chẳng ai dám làm khó dễ nàng."
"Chỉ là..."
"Chỉ là gì?"
Dung Từ nói: "Cho dù bọn họ không dám làm khó dễ nàng, ta vẫn không yên lòng."
Ánh mắt hắn vô cùng dịu dàng, như thể có những xúc giác mang theo vẻ quyến rũ, khiến trái tim A Lê đập nhanh hơn.
Nàng nâng ly trà lên nhấp một ngụm, vụng về che giấu bản thân: "Vậy, vậy rốt cuộc ta có nên đi hay không?"
"Muốn đến thì đến, ở Kinh Thành nàng muốn làm gì thì cứ làm, không cần phải kiêng dè người khác."
Dung Từ nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của nàng thì không khỏi mỉm cười.
Hai kiếp người, hắn chưa bao giờ thấy dáng vẻ thẹn thùng ấy của A Lê.
Cho dù kiếp trước thành thân với hắn thì nàng cũng chỉ ghi nhớ lời ma ma dạy bảo, cố gắng ra vẻ đoan trang thong dong, cố gắng không phạm sai lầm. Mãi đến khi động phòng, nàng kéo chăn lên nhẹ giọng cầu xin hắn tắt đèn, khi ấy mới miễn cưỡng thấy được chút vẻ xấu hổ.
Sau đó, nàng thích nghi với cuộc sống sau khi thành thân rất nhanh, làm một Thế tử phi hiền thục, không giận không ghen được người người tán thưởng.
Lúc đó, Dung Từ cảm thấy đó chính là dáng vẻ của nàng.
Một nữ tử đoan trang, hiền lành, kiệm lời ít nói lại chững chạc.
Nhưng mà sống lại một đời hắn mới biết được, thì ra A Lê của hắn lại là một người hiếm có đến vậy.
Nàng xinh xắn, đáng yêu, đôi khi ngang ngược, đôi khi nhí nha nhí nhảnh, vui tươi đến mức khiến hắn lúc nào cũng vui vẻ.
Một lát sau, Dung Từ quay đầu về phía cánh cửa đối diện rồi hô lên: "Thiên Phượng, vào đi."
Cánh cửa lập tức mở ra, một nữ tử chừng hai mươi tuổi bước vào.
A Lê kinh ngạc, trước đó lúc nàng đi vào cũng không nhìn thấy người này, chẳng biết nàng ấy đã chờ ở cửa từ bao giờ.
"Nàng ấy tên là Thiên Phượng." Dung Từ nói: "Sau này sẽ đi theo bên cạnh nàng."
A Lê khó hiểu: "Nhưng mà ta có tỳ nữ mà."
"Cô nương A Lê." Thiên Phượng cúi chào nàng: "Thuộc hạ đi theo cô nương không phải để phục vụ bưng trà rót nước, mà là phụ trách bảo vệ cho cô nương."
A Lê ngẩn người, lại nghe nữ tử này thẳng thắn nói: "Thuộc hạ vụng về, không biết lo chuyện chăm nom, nhưng rất giỏi đánh đấm."
Nói đến đây, A Lê đã hiểu ra, Dung Từ sợ nàng bị bắt nạt nên phái tỳ nữ có bản lĩnh này cho nàng.
A Lê rất tò mò: "Đánh đấm giỏi đến mức nào?"
"Hẳn là..." Thiên Phượng nghiêm túc suy nghĩ một lúc rồi chỉ vào một tên hộ vệ ngoài cửa nói: "Có thể đánh được mười tên như hắn."
Tên hộ vệ ngoài cửa kia là do A Lê dẫn tới, còn là do hai cữu cữu ở Quốc Công phủ đưa cho nàng. Vốn dĩ công phu của hắn ta cũng không tệ, không ngờ rằng nữ tử cao gầy trước mặt đây lại nói có thể đánh được mười tên như hắn ta.
Rõ ràng là tên hộ vệ kia cũng nghe thấy, đương nhiên trong lòng không vui, nhưng trước mặt chủ tử hắn ta không thể nói lung tung được nên ra sức kìm nén, sắc mặt đen cực kỳ đen.
Nói rõ ràng mọi chuyện xong Dung Từ vẫy tay cho mọi người lui ra ngoài.
Vừa đóng cửa lại, trong phòng lại trở nên yên tĩnh.
Chuyện cần nói đã nói xong rồi, bây giờ chỉ còn dùng bữa nữa thôi. Nhưng bây giờ dùng bữa thì vẫn còn sớm, A Lê không có gì để làm, cảm giác lúng túng ban nãy lại xuất hiện.
Nàng cúi đầu, cầm một miếng điểm tâm lên ăn từ từ.
"A Lê."
"Hửm?"
"Điểm tâm có ngon không?"
"Ngon chứ."
"Ta nếm thử." Dung Từ nói.
A Lê tưởng rằng hắn sẽ lấy cái trong đĩa, mà không ngờ rằng Dung Từ lại nghiêng người qua, cắn miếng trên tay nàng.
Bờ môi ấm áp của hắn lướt qua lòng bàn tay nàng, hơi tê dại, còn có chút ngứa ngứa.
Gương mặt A Lê đỏ bừng.
"Dung Từ ca ca, chàng..."
Hắn... Đang quyến rũ nàng sao?