Tuyết đông kéo dài, trĩu nặng cả cành cây. Dưới hàng rào có một đống lửa than đang đốt.
"Hai người tới không đúng lúc rồi." Tề Tu nói: "Sư phụ ra ngoài rồi, không biết lúc nào mới về được."
Dung Từ hỏi: "Trước khi đi có nhắn nhủ gì không?"
Tề Tu lắc đầu: "Không nhắn gì, chỉ dặn ta chú ý nhà cửa."
Thằng bé nói tiếp: "Sư phụ rảnh rỗi không có gì làm, thường thì đi ra ngoài là phải ba đến năm ngày sau mới về. Lần này đi thăm hỏi bằng hữu, nếu mà hứng lên thì nói không chừng còn phải đợi mấy ngày."
Dung Từ gật đầu, bảo thị vệ mang quà vào, nói: "Những thứ này là quà mừng năm mới cho lão nhân gia, lúc ông ấy về thì nói là bọn ta có qua."
Tề Tu gật đầu.
A Lê thấy bên cạnh đống lửa than có nướng mấy củ khoai lang, thơm nức mũi, nàng cười hỏi: "Tề Tu, sư phụ không có ở đây, ngươi lại được lười biếng."
Tề Tu ngượng ngùng cũng cười đáp: "Hôm nay đệ dậy trễ, không nấu cơm trưa, nên nướng khoai lang luôn một thể."
A Lê chuyển cái ghế đầu sang bên cạnh rồi ngồi xuống, Dung Từ thấy nàng làm vậy thì cũng chuyển chiếc ghế sang ngồi xuống sưởi ấm.
Tề Tu hỏi: "Hai người có muốn ăn khoai lang nướng không?"
A Lê ngửi thấy mùi thơm thì đã thèm từ lâu, nàng quay đầu lại nhìn về phía Dung Từ.
Nàng trông mong, ba phần khẩn cầu bảy phần làm nũng.
Dung Từ dịu dàng mỉm cười: "Cũng không phải về gấp, nàng muốn ăn thì cứ bảo Tề Tu nướng đi."
A Lê vui vẻ gật đầu.
Tề Tu vội vàng đứng dậy vào trong nhà lấy khoai lang ra, rồi lại lấy cái khay trà nhỏ đi nấu một ấm trà.
Một lát sau, thằng bé đưa một củ khoai lang đã nướng chín cho A Lê.
Dung Từ lại nhận trước.
"Nóng." Hắn nói: "Để ta."
Ngón tay hắn thon dài từ từ bóc vỏ, cho độ nóng bên trong tản đi một lúc rồi mới đưa cho A Lê.
A Lê nhận lấy, vui vẻ cắn một miếng, lông mày lại nhíu lại.
Dung Từ hỏi: "Sao vậy? Vẫn nóng à?"
A Lê lắc đầu, gò má lén lút ửng hồng.
Lúc nãy ngồi trên xe ngựa, hắn ôm hôn nàng.
Lúc đó hắn như bị mê muội vậy, không ngừng nói "A Lê, ta rất nhớ nàng", nụ hôn sau đó cũng rất mạnh bạo, vô tình làm xước môi nàng.
Bây giờ ăn khoai lang chạm vào vết rách có hơi đau.
Rõ ràng là Dung Từ cũng nghĩ ra nên hắn có hơi tự trách.
Lúc đó tâm trạng hắn vẫn còn dừng lại ở thời điểm A Lê qua đời kiếp trước, trong tim hắn trào ra rất nhiều nỗi chua xót và đau đớn không biết trút vào đâu, không ngờ lại khiến A Lê bị thương.
"Để ta đút nàng ăn." Hắn nói
Hắn tự nhiên nhận lấy củ khoai lang từ tay A Lê, củ khoai lang nướng chín kỹ, có thể bẻ thành từng miếng một.
Hắn bẻ một miếng rồi đút vào miệng nàng.
Thật ra trước kia Dung Từ cũng từng làm mấy việc kiểu này rồi. Bình thường ăn quýt, ăn vải, thì chỉ cần Dung Từ có thời gian rảnh là hắn đều bóc ra giúp nàng, sau đó lại đút từng miếng một.
Còn A Lê thường vừa đọc sách vừa yên tâm thoải mái ăn.
Tề Tu cũng từng thấy mấy lần nên vốn dĩ cũng chẳng lấy làm lạ, nhưng thằng bé nhạy cảm phát hiện ra hôm nay hai người họ có gì đó hơi kỳ lạ.
Ăn khoai lang thôi mà, A Lê đỏ mặt gì chứ?
Thằng bé gãi gãi đầu không nghĩ ra.
Dung Từ với A Lê đợi trong thôn nửa ngày, qua giờ Dậu, Giới Bạch tiên sinh vẫn chưa về nên hai người ngồi vào xe ngựa chạy về Kinh Thành luôn.
Có điều, vừa mới vào thành Mạnh Tử Duy đã phái người tới bẩm báo chuyện.
Dung Từ hỏi: "Người ở đâu?"
"Ngoại thành thôn Thanh Khê ạ."
Dung Từ im lặng, rồi nói với A Lê: "Lát nữa ta đưa nàng về phủ nhé?"
A Lê sững sờ không hiểu lời này có ý gì. Nàng cũng đã vào thành rồi, cách nhà chẳng còn xa, nếu hắn bận việc thì có thể phái người đưa nàng về phủ mà, sao còn phải nói "Lát nữa đưa nàng về phủ" chứ?
Dung Từ nhìn thấy sự hoài nghi của nàng nhưng cũng không giải thích mà ra lệnh cho người đánh xe quay đầu luôn, đi về phía điền trang ngoại thành.
Thật ra hắn cũng chỉ muốn nàng ở lại bên mình thêm một lúc.
Phía Nam ngoại thành có một trang viên, là tài sản riêng của Dung Từ, doanh thu hàng năm ở đây cũng tương đối lớn. Trên đường đi còn có thể thấy được những cây quýt trồng hai bên đường, chỉ là năm nay gặp tuyết lớn, tuyết đã phủ kín hết cả lá cây từ lâu. Nhìn từ đằng xa trông như một đống đồi tuyết vậy.
"Dung Từ ca ca, sao ta chưa từng tới đây?"
Khi còn bé, lúc Dung Từ nghỉ hưu mộc sẽ đưa A Lê tới điền trang hái hoa quả, họ từng đi qua rất nhiều biệt trang rồi, nhưng mà lại chưa thấy chỗ này bao giờ.
"Nếu như nàng thích thì sau này ta đưa nàng tới." Dung Từ nói.
Không bao lâu sau, xe ngựa ngoặt vào đường núi, vòng qua rừng trúc cao lớn rậm rạp, đi tới trước của một tòa trạch viện.
Không bao lâu sau, cửa mở ra, người bên trong đi ra. Nhìn thấy A Lê thì hắn ngẩn người.
Mạnh Tử Duy khó hiểu hỏi: "Sao lại đưa cả muội ấy tới?"
A Lê nghe thấy lời đó thì hất cằm lên không vui nói: "Nghe Tử Duy ca ca nói kìa, sao ta lại không được tới chứ? Chẳng lẽ mấy người làm chuyện gì không ra hồn người ở đây à?"
Mạnh Tử Duy sờ mũi một cái, cũng không khác vậy là bao.
Vào cửa, Dung Từ bảo A Lê đến sương phòng dùng trà nghỉ ngơi. Hắn nói: "Ta có việc, lát nữa sẽ trở lại."
A Lê gật đầu, thấy sân nhà tinh xảo độc đáo nên nàng cũng không uống trà mà xách váy bảo đầy tớ dẫn đi dạo.
Dung Từ đưa mắt nhìn nàng sung sướng rời đi như một chú chim nhỏ thì mỉm cười bất đắc dĩ.
"Nghe nói ngươi phái Tiểu Phượng đi theo bên cạnh nàng ấy à?" Lúc này, Mạnh Tử Duy hỏi.
Dung Từ gật đầu.
"Vì sao? Kệ chuyện phía Nam à?"
Tiểu Phượng theo Dung Từ nhiều năm, là thuộc hạ đắc lực nhất của hắn, mấy năm nay vẫn luôn chịu trách nhiệm bí mật tình báo ở phía Nam. Đột nhiên đưa nàng ấy ra ngoài, Mạnh Tử Duy rất ngạc nhiên.
Dung Từ nói: "Vị kia ở trong cung đã ở thế suy yếu rồi, người trong lúc tuyệt vọng dễ trở nên điên cuồng, tuy có ám vệ đi theo bảo vệ nàng ấy, nhưng tóm lại vẫn không tiện bằng nữ tử."
Mạnh Tử Duy đã hiểu.
Giáo đâm thẳng dễ tránh, tên bắn lén khó phòng, hiện giờ cuộc đối đầu giữa Duệ Vương phủ và Thiên gia đã bị đưa ra ngoài ánh sáng. Mấy tháng trước, khi Hoàng đế phái Thống lĩnh cấm vệ quân đi ám sát Dung Từ có nghĩa là đã trở mặt rồi. Sau này, mưu đồ của bọn họ sẽ làm tổn hại trực tiếp tới những lợi ích cơ bản của Hoàng đế, Dung Từ lo lắng rằng Hoàng đế sẽ gây ra những chuyện khó lường.
"Thiên Phượng có bản lĩnh cao, lại là nữ tử, đi theo bên cạnh A Lê ta yên tâm." Dung Từ nói.
Mạnh Tử Duy gật đầu, vừa đi vừa đổi chủ đề: "Ta đã cẩn thận lựa chọn mấy người có năng lực đặc biệt này, đều là người đáng tin cậy, hôm nay mời ngươi tới xem thử, nếu không có vấn đề gì thì qua mấy ngày tới chúng ta sắp xếp vào trong cung."
Y nói tiếp: "Hôm qua trong cung có truyền tin tức, lão già kia lại hộc máu rồi, đúng lúc đang ở trên giường sủng hạnh phi tần, nghe nói phi tần sợ đến mức bất tỉnh tại chỗ."
"Ông ta nóng lòng có nhi tử, dùng nhiều mấy thứ bí dược kia quá, mà lại không biết đó là lá bùa đòi mạng ông ta."
Dung Từ nói: "Nếu như thế thì ngày mai đưa những người này vào cung luôn đi, giúp ông ta một tay."
Mạnh Tử Duy nghĩ kỹ: "Liệu việc này có nóng vội quá không?"
"Không đâu." Dung Từ dừng bước: "Chúng ta chờ ngày này đã lâu rồi."
Đời trước hắn nắm quyền lực trong tay, nhưng A Lê lại mất sớm. Giang sơn có tươi đẹp đến nhường nào, dù Hoàng vị có được tôn kính thì cũng có ý nghĩa gì? Không có A Lê, mọi thứ đều trở nên vô nghĩa.
May mà ông trời cho hắn một cơ hội, để hắn có thể đền bù. Hắn nhất định phải cho nàng ngồi lên vị trí đó, thành nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ.
Vì một chuyến đi tới điền trang mà lúc quay về thành đã là chạng vạng tối rồi, sắc trời đang tối dần.
"Có đói không?"
Trên xe ngựa, Dung Từ hỏi A Lê.
A Lê lắc đầu: "Ta ăn khoai lang nướng, còn ăn một ít bánh ngọt ở trong điền trang rồi, không đói bụng."
Dung Từ vén rèm nhìn thử bên ngoài, lúc này xe ngựa đã dừng lại trước cửa Tương Dương Hầu phủ.
Nhưng hắn không nỡ để nàng xuống xe.
Thành thật mà nói, A Lê cũng không nỡ.
Chẳng biết tại sao, ở bên nhau nhiều năm như vậy, đây là lần đầu tiên nảy sinh thứ tình cảm lưu luyến này.
Trong xe, ánh sáng mờ ảo, chưa đốt đèn, lại vừa đủ để tô lên một bầu không khí quyến rũ.
A Lê không có tiền đồ mà cúi đầu, mặt mũi lặng lẽ đỏ bừng.
"Dung Từ ca ca..."
"A Lê..."
Trong chốc lát, cả hai người cùng đồng thanh nói.
Dung Từ hỏi: "A Lê muốn nói gì?"
A Lê vốn định nói là nàng đi về trước, bảo hắn cũng về sớm nghỉ ngơi. Nhưng lời này cũng không quan trọng lắm, nàng hỏi: "Dung Từ ca ca muốn nói gì?"
"A Lê." Dung Từ nói: "Ngồi lại đây."
A Lê hỏi nhỏ: "Ngồi đó làm gì? Ta phải đi ra rồi."
"A Lê, lại đây." Giọng nói Dung Từ ấm áp, nhưng không thể từ chối.
A Lê đứng dậy dịch qua đó, nhưng mà vừa mới ngồi đến bên cạnh hắn đã bị hắn kéo ngồi lên đầu gối hắn.
Ngay sau đó, hơi thở nóng hổi của hắn tìm kiếm môi của nàng.
A Lê như một người thoáng cái đã bị ném vào nước nóng, cả người nhanh chóng ấm lên.
Hắn ngậm chặt bờ môi nàng, quyết đoán mà lại thong thả.
Trước lối vào của Tương Dương Hầu phủ trống trải, một chiếc xe ngựa sang trọng tinh xảo đang đỗ đó, mà đám thị vệ đã tinh ý mà tránh đi xa từ đầu.
Hoàng hôn dần dần bao trùm, chẳng bao lâu sau, cả chiếc xe ngựa hòa vào bóng đêm.
Mà lúc này, ánh sáng trong xe càng mập mờ hơn, gần như không thể nhìn rõ gương mặt của đối phương.
Thiếu nữ xinh xắn lanh lợi bị nam nhân ôm vào trong lòng, hôn chậm rãi, nhẹ nhàng.
Đầu lưỡi hắn đi vào, hấp thụ vẻ đẹp của nàng. Cũng không biết thường ngày nàng súc miệng bằng loại muối gì, hay là hôm nay ăn loại bánh ngọt nào, mà Dung Từ cảm thấy mùi vị giây phút này cực kỳ thơm ngon.
Hắn yêu vô cùng!
A Lê ngồi trong lòng hắn, toàn thân nóng lên như bắt lửa, nhưng vẫn không có chút sức lực nào như một vũng nước vậy.
Nàng cảm nhận được sức mạnh quấn quanh eo mình, đó là cánh tay Dung Từ ca ca. Chưa có một giây phút nào mà cánh tay ấy lại khiến tim nàng đập nhanh đến đáng sợ như vậy.
Một lát sau, có lẽ là do màn đêm quá tối, nàng bắt đầu lớn mật hơn, chủ động trèo lên cổ Dung Từ.
Trong lòng Dung Từ cũng nóng lên, ôm nàng càng chặt hơn.
"A Lê." Hắn vừa hôn vừa nỉ non: "A Lê của ta."
Lời nói này như làn gió mùa hè, nhẹ nhàng thổi vào trái tim A Lê, khiến nàng yếu mềm ngứa ngáy động lòng.
"Dung Từ ca ca..." Nàng gọi hắn.
Giọng nói nàng như bị ngâm trong nước, mềm mại vô lực, vô cùng yếu ớt.
Dung Từ nghe đến phát nghiện.
"Gọi lại lần nữa." Hắn nói.
"Cái gì?" A Lê mông lung mở mắt ra, khó hiểu ý hắn.
Nàng không thấy rõ ánh mắt của hắn, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy đôi con ngươi kia sâu thẳm mà quyến rũ. Tay nàng lướt dọc theo cổ hắn lướt qua gương mặt hắn, lại sờ lông mày và mắt hắn.
Nàng thở hồng hộc hỏi: "Dung Từ ca ca muốn ta gọi gì?"
Dung Từ khẽ cười, cô nương ngốc nghếch đến đáng yêu, ngây thơ mà lại hay tán tỉnh bất chợt.
"Nàng gọi ta là gì?" Hắn nói.
"Gọi chàng là Dung Từ ca ca... Ưm..."
Ngay sau đó, môi hắn lại áp lên khiến A Lê bối rối không kịp chuẩn bị.
Bàn tay vuốt ve gương mặt hắn cũng thuận thế rời ra sau đầu hắn, chạm vào mái tóc hắn.
Chất tóc của Dung Từ rất tốt, A Lê từng nhìn thấy cảnh gã sai vặt chải đầu cho hắn. Khi ấy, mái tóc dài đen như mực xõa xuống tựa thác nước, mềm mại mà bóng loáng, khiến nàng cực kỳ ngưỡng mộ.
Nàng thèm muốn đã lâu, muốn sờ vào mái tóc mềm mượt này từ lâu lắm rồi.
Nghĩ gì, nàng làm nấy luôn.
Ngón tay mảnh khảnh luồn vào trong mái tóc đen của hắn, nhẹ nhàng xoa vuốt rồi lại vuốt.
Dung Từ dừng lại, từ từ lùi ra.
"Sao vậy?" A Lê chớp mắt.
Dung Từ bất đắc dĩ.
Hắn thì đang muốn đốt cháy cơ thể, còn nàng vẫn có thể phân tâm mà đi nghịch tóc hắn.
"Rốt cuộc là làm sao vậy?" A Lê hỏi.
Bị nàng chọc ghẹo như thế, nhiệt độ khô nóng trong cơ thể Dung Từ cũng tản đi chút ít.
Cũng tốt!
Nếu mà cứ tiếp tục thế này thì hắn sẽ mau chóng mất khống chế thôi!
Dung Từ cười khổ lùi về sau, hầu kết trượt lên trượt xuống, cố gắng điều hòa hơi thở.
"A Lê, đừng nghịch ngợm nữa." Hắn kéo tay nàng xuống, đang định bảo trời không còn sớm nữa nàng mau đi vào trong.
Lúc này bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng ho khan.
Giọng điệu Tống Ôn Bạch không vui: "Dung Thế tử đang ở ngoài cửa ngắm tuyết đó à?"
"..."