Mười lăm tháng giêng, đến tết Nguyên Tiêu.
Tết Nguyên Tiêu năm ngoái trong cung lạnh tanh, năm nay bởi vì Trưởng Công chúa Lệ Dương hồi kinh, cho nên đã tổ chức cung yến Nguyên Tiêu.
Cung yến mời rộng rãi các quân thần, tử đệ và nữ quyến của các phủ đều đến tham gia.
Tam phòng của Tương Dương Hầu phủ đều có được thiệp mời của Hoàng hậu, cho nên lúc Tương Dương Hầu phủ đi dự tiệc đã ngồi lên tận mấy chiếc xe ngựa.
A Lê đi theo mấy chất tử và chất nữ ngồi với nhau.
"Tiểu cô hôm nay thật là xinh đẹp." Tiểu chất nữ lên xe ngựa rồi vẫn ngưỡng mộ nhìn nàng chằm chằm: "Là người đẹp nhất mà ta từng gặp."
A Lê cười, nhéo gương mặt tròn trịa của nàng ấy: "Cái tuổi này của ngươi có thể gặp được mấy người? Người đẹp hơn ta có nhiều lắm."
"Nhưng hôm nay tiểu cô lại cực kỳ xinh đẹp nha."
"Đó là bởi vì..." A Lê nói: "Hôm nay vào cung dự tiệc phải mặc long trọng và tinh tế hơn bình thường một chút."
"Mới không phải đâu." Bên kia, tiểu chắt tử nói: "Mẫu thân ta nói người muốn đi gặp tiểu cô phụ cho nên mới trang điểm xinh đẹp như vậy.”
"....."
Nhà đông người chính là không tốt, một chút bí mật cũng không có.
A Lê ngượng ngùng, hôm nay từ đi dự tiệc ra, nàng còn hẹn với Dung Từ ca ca tối nay đi xem hoa đăng nữa.
Chuyện này vốn là không tiết lộ với người ngoài, nhưng phụ mẫu biết rồi, thúc bá thẩm thẩm bọn họ cũng biết, thúc bá thẩm thẩm biết, vậy mà đến cả mấy đứa nhóc này cũng biết
"Ngươi mới mấy tuổi? Đã hiểu những thứ này rồi?" A Lê chọc vào đầu cậu nhóc.
"Hừ!" Chất tử cơ thể nhỏ nhưng tâm hồn lớn, hất cằm nói: “Ta sắp sáu tuổi rồi, tất nhiên là hiểu!”
Cậu nhóc vừa dứt lên, bên ngoài truyền tới một tràng cười.
A Lê kinh ngạc, vén rèm lên nhìn. Hay lắm, ba đường ca đều ở ngoài nghe lén.
Lần này, đến cả các đường ca cũng biết nàng sắp đi gặp Dung Từ rồi.
Người của Tương Dương Hầu phủ tới đúng lúc, lúc A Lê đến, đúng lúc gặp được đồng môn hảo hữu Sài Dung Dung.
Sài Dung Dung vẫy tay với nàng: "A Lê, ở đây."
Thấy hảo hữu, tất nhiên A Lê sẽ không ở cùng với một đám trẻ con nữa, nàng nói với Tống Ôn Bạch và Thích Uyển Nguyệt xong thì đi tìm Sài Dung Dung.
Hai người tay tay trong tay nói chuyện: "Mấy năm nay trong cung đều không tổ chức yến tiệc, không ngờ hôm nay lại nhiều người như vậy."
"Chắc hẳn là muốn làm Trưởng Công chúa Lệ Dương nở mày nở mặt."
"Cũng không hoàn toàn là vậy." Sài Dung Dung sát lại gần: "Ta nghe phụ thân và mẫu thân nói, Hoàng thượng khôi phục sức khỏe, hơn nữa còn có một phi tần mang thai rồi, Hoàng thượng vui vẻ cho nên mở tiệc chúc mừng."
"Ngoài ra..." Sài Dung DUng lại nói: "Hình như còn muốn ban hôn cho Quận chúa Ngọc Mẫn nữa."
"Ban hôn?" A Lê tò mò: "Quyết định rồi? Là công tử nhà nào?"
"Không biết, chuyện này rất bí mật nên không ai biết. Có điều nhìn dáng vẻ thì có lẽ là không tệ, nếu không ngươi xem nha, lúc này Quận chúa Ngọc Mẫn đang cười vui vẻ biết bao kìa."
A Lê quay đầu nhìn Quận chúa Ngọc Mẫn, trùng hợp là lúc này Quận chúa Ngọc Mẫn cũng đang nhìn nàng.
Xa xa, Quận chúa Ngọc Mẫn nhếch môi nở một nụ cười với nàng.
Nụ cười này cũng không thân thiện, còn xen lẫn thêm mấy phần đắc ý, mấy phần khiêu khích, còn có mấy phần... Thương hại?
A Lê không giải thích được, tại sao Quận chúa Ngọc Mẫn lại thương hại nàng?
Nàng thu hồi tầm mắt, hôm nay là cung yến, cũng không muốn gây ra va chạm với vị Quận chúa chanh chua này.
Nhưng không ngờ, Quận chúa Ngọc Mẫn lại không bỏ qua cho nàng. Hiếm khi có được cơ hội khiến Tống Cẩn Ninh mất mặt, sao nàng ta có thể bỏ qua được chứ?
Nàng ta dẫn mấy quý nữ qua.
"Yo, đây không phải là Tống tứ của Tương Dương Hầu phủ sao? Trang điểm thành thế này, suýt nữa thì bổn Quận chúa không nhận ra đấy."
Bình thường A Lê ăn mặc đơn giản sạch sẽ, ít nhất là trong những quý nữ trang điểm lộng lẫy này cũng coi như là không cướp đi sự nổi bật. Nhưng hôm nay là cung yến, hơn nữa nàng còn có hẹn riêng, cho nên đã lấy bộ y phục lộng lẫy nhất trong tủ ra.
Y phục và đồ dùng bình thường của nàng đều là hàng tốt, bất kể là chọn kiểu nào cũng đều có giá trị không rẻ. Nếu đã là lộng lẫy nhất trong tủ, vậy thì chắc chắn là sự tồn tại kinh diễm lóa mắt nhất.
Nàng diện chiếc váy đuôi phượng khói hoa bướm phối với chiếc khăn choàng gấm màu hồng nhạt, làm nổi bật lên sự cao quý xinh đẹp của nàng, trẻ tuổi vô song, hoàn toàn lấn át tất cả những quý nữ ở bên cạnh.
Nếu là lúc trước, Quận chúa Ngọc Mẫn nhìn thấy nhất định sẽ giận đến bốc khói, nhưng hôm nay tâm trạng của nàng ta rất tốt, vậy mà lại chỉ chế giễu đôi câu trên ngoài miệng.
“Có điều ấy mà, trang điểm đẹp hơn nữa thì có tác dụng gì? Nếu như không ai cần vậy thì cũng sẽ chỉ trở thành trò cười trong Kinh Thành mà thôi.”
Sài Dung Dung chỉ là đích nữ của Bác phủ, trong nhà không có quyền thế gì ở triều đình, đối mặt với Quận chúa không dám cướp lời nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "E là Quận chúa vẫn chưa biết, A Lê đã đính hôn với Dung Thế tử của Duệ Vương phủ rồi."
"Đính hôn thì thế nào?" Quận chúa Ngọc Mẫn không rõ ý vị nói: "Hôm nay đính hôn, sau ngày mai thì không chắc chắn nữa rồi."
Nàng ta nói lời này rất kỳ lạ, đến cả quý nữ ở đằng sau nàng ta cũng nghe không hiểu, cho nên không có ai lên tiếng đáp lại.
A Lê không muốn để ý tới nàng ta, nàng nói với Sài Dung Dung: “Vừa nãy ta thấy Hứa Bội Linh rồi, chúng ta đi qua đó tìm nàng ấy đi.”
Nói xong, nàng cúi chào rồi xoay người rời đi.
Quận chúa Ngọc Mẫn thấy nàng buồn bã rời đi thì cả người đều vui vẻ.
Lát sau, nàng ta thấp giọng hỏi tỳ nữ: "Dung Thế tử đâu?"
Tỳ nữ nói: "Dung Thế tử đã vào cung rồi, đang gặp mặt Hoàng thượng."
Quận chúa Ngọc Mẫn lại hỏi: "Mẫu thân ta đâu?"
"Trưởng Công chúa Lệ Dương đang nói chuyện ở cung điện của Hoàng hậu nương nương, vẫn chưa tới."
Quận chúa Ngọc Mẫn gật đầu, lộ ra một nụ cười chắc thắng. Qua tối hôm nay, Tống Cận Ninh sẽ không còn gì để thanh cao nữa, nam tử tốt nhất trong Kinh Thành sẽ trở thành phu quân của nàng ta.
Khôn Ninh điện.
Trưởng Công chúa Lệ Dương ngồi ở đầu bên dưới nói chuyện với Hoàng hậu.
Lần này bà ta có chuyện cầu người, cho nên thái độ cúi đầu trước nay chưa từng có, nói chuyện cũng dịu dàng hơn rất nhiều.
"Tẩu tẩu, vốn dĩ chuyện này ta không nên cầu xin đến chỗ người, nhưng nhìn trong cả hoàng cung này, trừ tẩu tẩu ra thì không còn ai có thể giúp nữa rồi."
Trên mặt Hoàng hậu bình tĩnh nhưng trong lòng lại hết sức khiếp sợ.
Lệ Dương tới tìm bà giúp đỡ, lúc đầu bà còn tưởng là chuyện đơn giản, ai ngờ… Đôi mẫu nữ này lại có lòng tham không đáy, thế mà lại muốn Dung Thế tử trở thành tế tử của phủ Công chúa.
Dung Thế tử là người nào? Đây là người mà bọn họ có thể mơ tưởng à?
Chỉ sợ là tế tử chưa thành đã chết như thế nào cũng không biết.
Bà làm Hoàng hậu trong cung lâu như vậy rồi, thế cục triều đình tự nhiên cũng nhìn được rõ ràng. Hoàng thượng muốn tiêu diệt cái gai trong mắt là Duệ Vương phủ này đến mức nào bà rất rõ ràng, nhưng nhiều năm như vậy rồi Hoàng thượng lại khoanh tay chịu trói, chẳng lẽ là kiêng kị Thái tử Đông Cung Duệ Vương năm đó sao?
Không, người kiêng kị là Dung Thế tử của Duệ Vương phủ.
Vị Dung Thế tử này nhìn thì lạnh lùng nhưng thủ đoạn lại độc ác xảo quyệt. Đôi mẫu nữ Lệ Dương lại dám đánh chủ ý lên hắn, thật sự là không biết trời cao đất dày mà.
"Chuyện này...." Hoàng hậu chần chờ, không dám đáp ứng.
"Tẩu tẩu." Trưởng Công chúa Lệ Dương nói: "Chuyện này cũng không làm khó người lắm đâu, hôm nay là cung yến trừ tịch, là lúc nhà nhà đang ăn bánh trôi. Đến lúc đó tẩu tẩu chỉ cần ban thưởng bánh trôi cho mọi người là được, những thứ khác không cần tẩu tẩu phải nhúng tay vào."
Bà ta thế mà đã lên kế hoạch cho tất cả rồi.
Hoàng hậu kinh ngạc đồng thời còn vô cùng khinh bỉ.
Đôi huynh muội này của Thiên gia đúng thật là chui từ trong bụng tiểu nương ra, toàn làm những việc không thể để người khác biết. Năm đó Dung phi đã dùng thủ đoạn dụ dỗ để được chuyên sủng ở hậu cung, chắc hẳn hai người này cũng học được không ít, lại dùng thủ đoạn hạ tiện như thế này ép Dung Thế tử đi vào khuôn khổ.
"Tẩu tẩu, người thấy thế nào?" Trưởng Công chúa Lệ Dương cười hỏi.
Nàng nói: "Tẩu tẩu yên tâm, sau khi chuyện thành công cũng sẽ không thiếu được lợi ích của tẩu tẩu đâu."
Trưởng Công chúa Lệ Dương nói lời này cũng có chút phấn khích. Mặc dù Hoàng hậu gánh vác thân phận mẫu của một nước, nhưng ở trong cung không hề được sủng ái, những năm này khiến cho con đường làm quan của người nương gia trong triều đình rất bình thường, còn không bằng bà ta nói một hai câu trước mặt hoàng huynh.
Thấy Hoàng hậu do dự, bà ta dứt khoát ân uy tịnh thi*: "Tẩu tẩu giúp ta, tất nhiên sẽ có chỗ tốt của tẩu tẩu, đừng để ảnh hưởng tình cảm của cô tẩu chúng ta."
*Vừa ban phát ân huệ, vừa gìn giữ uy nghiêm. Chỉ biết giữ cái uy thì kẻ dưới sợ mà không ưa. Chỉ biết ban ân thì người ta nhờn mà không kính.
Ý nói chính là, nếu như ngươi từ chối, vậy thì sau này cũng đừng trách ta trở mặt.
Hoàng hậu trong lòng không vui nhưng cũng thầm lo lắng.
Đang trong lúc bà do dự thì lúc này, cung nhân của Càn Thanh điện đi tới, tỳ nữ kia thấp giọng nói hai câu bên tai Hoàng hậu
Hoàng hậu kinh ngạc: "Hoàng thượng nói như vậy sao?"
Cung nữ nói: "Nương nương, Hoàng thượng nói, Trưởng Công chúa Lệ Dương khó khăn lắm mới hồi cung một lần, nếu có chỗ nào khó xử thì vẫn mong nương nương tận lực giúp đỡ.
Một lúc sau, cung yến bắt đầu.
Trùng hợp là chỗ ngồi của Tương Dương Hầu phủ và Đông Bình Hầu phủ ở cạnh nhau, cho nên A Lê ngồi cùng một chỗ với Hứa Bội Linh. Sài Dung Dung cảm thấy nhàm chán, cũng lặng lẽ lại gần ngồi cùng với các nàng.
Tính cách ba người hợp nhau, nói chuyện cũng có thể nói cùng một chuyện
Sài Dung Dung nhìn xung quanh một vòng nhưng không thấy Tô Tuệ, liền hỏi: "A Linh, sao biểu tỷ của ngươi lại không tới?"
Nhắc tới chuyện này, Hứa Bội Linh có chút đồng tình: "Hôn sự của biểu tỷ ta và công tử Lương gia đã được quyết định rồi, cữu mẫu không cho tỷ ấy ra ngoài."
"Không cho ra ngoài? Cung yến hôm nay cũng không cho?"
Hứa Bội Linh gật đầu: "Nói là sau này cũng đều ở trong nhà, đến cả Thư viện Tĩnh Hương cũng không đi được."
"Vì sao? Chỉ còn nửa năm nữa là kết thúc việc học rồi, đáng tiếc biết bao chứ."
"Cữu mẫu của ta..." Trên mặt Hứa Bội Linh bày ra dáng vẻ một lời khó nói hết: " Được rồi, không nói tới biểu tỷ nữa."