Sương phòng phía Tây xảy ra chuyện chê cười, Trưởng Công chúa Lệ Dương ngất đi, nhưng là ngất thật hay chỉ là giả vờ thì không ai biết được.
Hoàng hậu sai người đưa đôi mẫu tử này về phủ trưởng Công chúa, cũng hứa hẹn sẽ giao tất cả cung nhân đêm nay cho Duệ Vương phi tra rõ.
Trước khi Duệ Vương phi rời đi còn nhìn về phía Quận chúa Ngọc Mẫn thần chí không rõ ràng đang lẩm bẩm gọi “Dung biểu ca”, trong mắt không thèm che dấu lộ ra vẻ chán ghét.
Mấy vị phu nhân đi theo Trưởng Công chúa Lệ Dương thấy thế đều hổ thẹn cúi đầu.
Thích Uyển Nguyệt hừ lạnh một tiếng: “Đêm nay các vị phu nhân thật có nhã hứng, đáng tiếc lại để mọi người thất vọng rồi.”
Lời này vừa phát ra đã khiến vẻ mặt của các vị phu nhân tái đi.
“Tống phu nhân hiểu lầm rồi, chúng ta không có ý gì khác.”
“A, vậy Tần phu nhân nói xem ta hiểu lầm cái gì?”
“Ta…” Lúc này Tần phu nhân giống như người câm, không nói gì mà chỉ biết oán hận Trưởng Công chúa Lệ Dương.
Không lâu sau, đoàn người sôi nổi rời đi, trở lại điện chính.
Trên đường, Hoàng hậu như suy tư gì đó hỏi đại cung nữ bên cạnh: “Dung Thế tử đâu rồi?”
Cung nữ trả lời: “Nương nương, Dung Thế tử đã rời cung rồi.”
Hoàng hậu nhẹ nhàng thở ra, suy nghĩ một chút bà lại phân phó: “Hiện tại ngươi nhanh chóng truyền tin tức bên này cho Hoàng thượng. Nên nói như thế nào, chắc hẳn là ngươi đã biết.”
“Vâng, nô tỳ hiểu rõ.”
Trong điện, Hoàng thượng đang nói chuyện với một vị thần tử, nghe thấy lời bẩm báo của thái giám tổng quản Trương Đức Cần, chén rượu trên tay ông ta hơi dừng lại, giữa mày hiện lên vẻ tàn khốc.
“Hắn ta đi đâu rồi?”
Trương Đức Cần thấp giọng nói: “Nô tài cũng không biết, không ai biết người đã đi đâu.”
“Hoàng cung của trẫm giống như thùng sắt, chẳng lẽ hắn mọc cánh bay lên sao?”
“Cái này…” Trương Đức Cần nghĩ thầm không phải là bay, nhưng sao Dung Thế tử lại có thể dễ dàng bị vây khốn như thế chứ.
Hoàng đế lạnh giọng hỏi: “Rõ ràng hắn ta đã trúng dược, cũng đã vào phòng, chẳng lẽ không ai thấy hắn biến mất như thế nào sao?”
“Hoàng thượng, nô tài làm việc tắc trách, Hoàng thượng trách phạt.” Trương Đức Cần quỳ xuống.
Nhưng người khác thấy Trương Đức Cần quỳ xuống liền quay sang nhìn sau, lại thấy sắc mặt của Hoàng thượng trở nên khó coi, không ai dám nói chuyện.
Sắc mặt Hoàng đế âm trầm, không còn tâm trạng uống rượu nữa, ông ta đứng dậy: “Trẫm mệt rồi, các vị ái khanh cứ tự nhiên.”
Sau khi Minh Huệ Đế rời đi, trong điện liền xôn xao, có người âm thầm hỏi thăm xem đêm nay đã xảy ra chuyện gì, có người biết được chút chuyện nhưng không dám nói gì, nghe nói trưởng Công chúa Lệ Dương và Quận chúa Ngọc Mẫn bị Hoàng hậu đưa ra khỏi cung, nếu vậy chắc hẳn là có liên quan đến trưởng Công chúa.
Dần dần nữ quyền bắt đầu rời đi.
Tương Dương Hầu phủ cũng chuẩn bị hồi phủ, nhưng vừa ra khỏi cung đã có một thị vệ đi đến, Tống Ôn Bạch nhận ra người này, người này là Thẩm Mục, thị vệ bên cạnh Dung Từ.
Ông ấy chủ động hỏi: “Dung Thế tử ở đâu?”
“Tống đại nhân.” Thẩm Mục nói: “Thế tử đang ở trên xe ngựa.”
Tống Ôn Bạch vén rèm nhìn thấy cách đó không xa có xe ngựa của Duệ Vương phủ, trên đường rời cung ông ấy cũng đã nghe Thích Uyển Nguyệt nói chuyện đêm nay, trong lòng vẫn hơi sợ hãi.
May là Dung Từ thông minh, nếu không chuyện đã không dễ dàng kết thúc như vậy, lúc này Thích Uyển Nguyệt hỏi: “Dung Thế tử không sao chứ?”
Thẩm Mục nói: “Đa ta phu nhân đã quan tâm, Thế tử không sao, Thế tử kêu thuộc hạ đến đây mời A Lê cô nương.”
Thích Uyển Nguyệt hiểu ra, đêm nay là Nguyên Tiêu, ban đêm sẽ thả hoa đăng, trước đó Dung Từ và A Lê đã hẹn nhau tối nay đi xem hoa đăng.
Hiếm khi có ngày náo nhiệt như vậy, tuy xảy ra chút chuyện không thoải mái ở trong cung, nhưng trước mắt A Lê cũng không biết chuyện này, không thể khiến nàng mất hứng được.
Thích Uyển Nguyệt gật đầu, nói với A Lê: "Con đi đi, may mà giờ mới giờ Tuất, còn kịp xem hoa đăng, nhớ về sớm chút."
Tống Ôn Bạch như có gì muốn nói nhưng lại bị Thích Uyển Nguyệt ngăn lại: “Lên xe ngựa rồi nói.”
Sau khi lên xe ngựa, Thích Uyển Nguyệt nói: “Chàng lo lắng cái gì chứ? Dung Từ biết chừng mực.”
Tống Ôn Bạch khó chịu trong lòng.
Lúc này A Lê đã lên xe ngựa của Dung Từ, vào đi vào nàng liền hỏi: “Dung Từ ca ca, không phải chàng say rượu đi nghỉ ngơi rồi sao.”
“Nghỉ ngơi xong rồi, giờ dẫn nàng đi xem hoa đăng.” Dung Từ nói.
A Lê gật đầu, ngay sau đó nhớ tới lời đồn nhảm nhí đêm nay, nàng nói nhỏ: “Dung Từ ca ca, hình như trong cung xảy ra chuyện gì đó, lúc Hoàng Thượng rời đi hình như không vui vẻ gì."
Dung Từ giương mắt.
A Lê tiếp tục nói: “Cũng không biết xảy ra chuyện gì, mọi người đều suy đoán chuyện này có liên quan đến Trưởng Công chúa Lệ Dương và Quận chúa Ngọc Mẫn, Dung Từ ca ca có biết chuyện gì không?"
"Ta không biết."
Dung Từ kéo nàng ngồi lên đầu gối hỏi: "Bánh trôi ngon không?"
Trong bữa tiệc thấy nàng ăn xong đã híp mắt hưởng thụ, bộ dáng vô cùng đáng yêu.
A Lê nói: “Chàng không biết ngon hay không sao? Hoàng Hậu nương nương cho thêm đậu đỏ, đúng thật là có mùi đậu đỏ. Năm trước ta thích ăn hạt mè, không ngờ đậu đỏ cũng ngon như vậy."
Dung Từ lẳng lặng nghe nàng nói, bàn tay khẽ vuốt ve eo nàng.
Đúng là hắn đã ăn bánh trôi kia, nhưng bên trong lại không có đậu đỏ, mà bị người bỏ thuốc vào.
Tuy chỉ nếm một cái, nhưng thuốc kia rất mạnh, trong nháy mắt đã khiến cả người hắn nóng lên, may mắn hắn đã uống thuốc giải trước, nếu không chắc hẳn sẽ làm ra chuyện xấu mặt trước mặt mọi người.
Nhưng hiện tại…
A Lê còn đang nói chuyện: “Chỉ tiếc là hơi ít, ta còn chưa ăn đủ.”
“Thích sao?” Dung Từ hỏi.
"Ừm, đương nhiên là thích rồi."
Tiểu cô nương ngồi trong lòng hắn, hơi thở mềm mại thơm ngọt, quả thực là tra tấn trí mạng với Dung Từ, bàn tay vuốt ve eo nàng không chịu khống chế đi chuyển lên trên, nhưng rất nhanh đã bị hắn áp chế xuống.
Nhưng qua một lúc lại không nhịn được di chuyển lên trên.
Dung Từ nhắm mắt, âm thầm cắn răng.
A Lê còn đang nói chuyện: “Dung Từ ca ca, lát nữa chúng ta đi xem hoa đăng ở đâu?”
“Nàng muốn xem ở đâu?” Hơi thở của Dung Từ bắt đầu hỗn loạn.
Giờ phút này, hắn hơi hối hận vì đưa nàng đến đây. Hắn đã đánh giá cao khả năng tự chủ của mình, cũng xem nhẹ mị lực của A Lê.
“Chúng ta đi phố Nghiễm Hòa đi” A Lê nói: “Nghe nói nơi đó có nhà bán đậu hũ rất ngon, còn có cả mứt hoa quả và đậu phộng trong đó, ta đã muốn đi nếm thử từ lâu.”
"Được." Dung Từ gần như không thể nhẫn nại được nữa.
“A Lê.” Hắn mở miệng nói: “Nàng ngồi xuống đi.”
Nàng đang ngồi trong lòng ngực hắn, mà hắn sắp không cầm giữ nổi nữa rồi.
A Lê làm nũng: "Không muốn, người chàng ấm áp."
Dung Từ đột nhiên thở gấp, nâng mặt nàng lên hôn xuống.
A Lê ngây ngốc, rõ ràng đang nói chuyện, sao hắn lại đột nhiên hôn nàng.
Hơi thở của hắn nóng bỏng mà nguy hiểm, động tác cũng hung ác hơn trước kia, giống như muốn nuốt nàng vào bụng, điều này khiến A Lê hơi hoảng sợ.
Nàng không chỉ sợ hãi hơi thở của hắn, mà còn sợ hãi thứ bên dưới của hắn…
A Lê đã không phải cô nương không rành thế sự, Liễu ma ma đã từng đưa một ý tranh vẽ cho nàng xem, nàng cũng biết được chuyện nam nữ sẽ như vậy, lúc nam tử động tình sẽ như thế nào, trong lòng nàng cũng biết đại khái.
Biểu hiện lúc này của Dung Từ ca ca đúng là bộ dạng lúc động tình.
Đặc biệt giờ phút này nàng ngồi trong lòng ngực hắn, cảm thụ rất rõ ràng, rõ ràng đến mức khiến nàng cảm thấy thẹn thùng.
Có lẽ Dung Từ hôn quá vội vàng, nàng không thể hô hấp nổi nên dùng sức đẩy hắn ra.
"Dung Từ ca ca…Đừng…"
Không bao lâu, Dung Từ dừng lại, con ngươi nóng rực, sáng quắc nhìn chằm chằm A Lê. Nếu không phải trong xe ngựa hơi tối, chắc chắn A Lê đã bị bộ dáng này của hắn dọa.
Dung Từ cật lực nhịn cảm giác khô nóng trong thân thể xuống, khiến gân xanh cả cánh tay nổi lên. Hắn sợ còn như vậy sẽ không nhịn được mà muốn nàng nên nhanh chóng kêu xe ngựa dừng lại.
Xe ngựa lập tức dừng lại, Thẩm Mục ở bên ngoài hỏi: “Thế tử gia, sao lại…”
Còn chưa dứt lời thì đã thấy Dung Từ đi ra, ném xuống câu “Để ý A Lê” sau đó nhanh chân rời đi.
A Lê khó hiểu vén rèm hỏi Thẩm Mục: “Dung Từ ca ca đi đâu vậy?”
Thẩm Mục để tay lên môi khụ một tiếng, không biết nên giải thích như thế nào.
Thính lực của hắn ta rất tốt, mặc dù trên đường rất ầm ĩ nhưng động tĩnh bên trong của chủ tử và A Lê cô nương hắn ta đều nghe thấy rõ. Hơn nữa chuyện trong cung của chủ tử hắn ta cũng biết đến, nói vậy chủ tử khó khăn lắm mới chịu đựng không làm tổn thương A Lê cô nương.
Nhưng những chuyện như này không thể nhịn được, nam nhân đều rõ phải giải quyết như thế nào, chắc hẳn chủ tử đi xử lý.
Thẩm Mục nói: “A Lê cô nương chờ một lát, một chút nữa Thế tử sẽ trở về.”
“Ừm.”
A Lê chán chết ngồi trên xe chờ, tầm mắt lười biếng nhìn người đi đường, đột nhiên nàng thấy được một hình bóng quen thuộc, ánh mắt dừng lại, cách đó không xa có một người hoảng loạn chạy tới, người này là Tô Tuệ.
Sao lại chỉ có một mình nàng ta? Tỳ nữ đâu? Còn nữa… Nàng ta chạy làm gì chứ?
Tô Tuệ nhấc làn váy, lảo đảo chạy qua đám người, vừa lúc chạy qua xe ngựa Duệ Vương phủ.
A Lê thấy nàng ta sắp chạy qua thì lập tức mở miệng kêu: "Tô Tuệ, lên đây."
Tô Tuệ dừng lại, rối rắm một lát, nàng ta lập tức nhảy lên xe ngựa.
Rất nhanh, một đám người đuổi theo đến, có khoảng sáu bảy nam tử.
"Người đâu rồi?"
“Rõ ràng ta thấy nàng chạy về phía bên này.”
Xe ngựa của Dung Từ vừa lúc dừng ở ranh giới giữa nơi phồn hoa và yên lặng, chỗ này, ngoại trừ chiếc xe ngựa này thì không hề có những người khác.
Mấy người tìm khắp nơi sau đó không hẹn mà cùng nhìn về phía bên này.
Có người thấp giọng hỏi: “Có lẽ nào là ở trên chiếc xe ngựa này không?”
Nhưng chiếc xe ngựa này rất lạ, hơn nữa còn xa hoa tinh xảo, nhìn là biết của vị đại quan quý nhân nào đó. Bởi vì trời tối, bọn họ không nhìn thấy ký hiệu của Duệ Vương phủ, cái này khiến bọn họ không đoán ra là phủ nào.
Chỉ thấy bên cạnh xe ngựa có mấy hộ vệ đang đứng.
Nhưng đây là Kinh Thành, con cháu thế gia hoặc nữ quyến ra ngoài đều sẽ mang theo mấy hộ vệ, cũng không có gì hiếm lạ.
Lúc này những người này không chút kiêng kị, giương giọng hỏi: “Bên trong là người phương nào, có thấy một cô nương chạy tới đây không.”
Thẩm Mục lạnh lùng nhìn những người này, không thèm nói chuyện.
"Không trả lời thì là chột dạ, xem ra chắc chắn người đang ở bên trong.” Những người đó nói: “Thức thời thì nhanh chóng để nàng ta xuống, chúng ta là người Hộ bộ tả Thị lang, cũng chính là nhà mẹ đẻ của Nhàn phi. Nếu như…"
“Nếu như gì?” Lúc này, A Lê kéo cửa xe ra.
Vừa nghe thấy là người Lương gia, nàng đã đoán ra vì sao Tô Tuệ lại chạy.
Nàng lạnh giọng hỏi: “Các ngươi đang đuổi theo ai?”
"Là… Thị thiếp của công tử nhà ta."