Phương Phỉ Ký - Mộ Như Sơ

Chương 76




Hắn hôn rất vội vàng, nhưng cũng rất cẩn thận, sợ làm nàng bị thương.

Có lẽ hắn ngồi trên ghế tròn không tiện nên liền đứng dậy dựa lại gần nàng, A Lê vốn dựa vào thành giường, nhưng lại bị hắn nhẹ nhàng lôi kéo dựa vào gối mềm.

Hơi thở của hắn cuốn lấy khiến suy nghĩ của nàng dần trở nên mơ hồ, dần dần sa vào. Nàng ôm lấy vai Dung Từ, cảm nhận cánh tay rắn chắc có lực của hắn.

Dung Từ nhìn cao gầy nhưng cơ bắp lại rất rắn chắc, A Lê từng thấy hắn bắn tên, lúc đó trường cung nặng nề bị hắn dễ như trở bàn tay kéo ra, trạng thái cánh tay giống hệt lúc này.

Nàng mơ hồ nhớ đến việc này, muốn biết rốt cuộc cứng như nào nên tò mò sờ sờ.

Không ngờ bàn tay của Dung Từ bỗng dừng lại chỗ vạt áo của nàng.

A Lê mở to hai mắt.

“A Lê.” Dung Từ cũng nhìn nàng, nét mặt dường như rất khó chịu gian khổ, hắn nói: “Sợ là ta không nhịn nổi nữa.” 

A Lê bị hôn đến mức mềm nhũn, đầu óc choáng váng, con ngươi mờ mịt.

“Vậy đừng nhịn.” Nàng nói.

Nàng chỉ theo bản năng an ủi hắn, không ngờ đến chuyện này lại khiến hắn hôn mạnh hơn.

Hắn vội vàng nhưng dịu dàng, nâng mặt nàng, mút từng chút một. A Lê nhắm mắt lại, ca người giống như bay lên, may mà dựa cả vào người Dung Từ nên mới không ngã.

Nàng loáng thoáng nghe thấy tiếng nói chuyện của Ngưng Sương và Thiên Phượng ở bên ngoài. Ngưng Sương hỏi bọn họ đang làm gì bên trong, hình như Thiên Phượng thở dài một tiếng, sau đó liền im lặng. A Lê vừa thẹn thùng vừa khẩn trương, nín thở ngưng thần, không dám phát ra chút âm thanh nào.

Nàng nghe được tiếng tim đập của mình, nó giống như đang nổi trống.

Nàng rất lo lắng, sợ cứ như vậy sẽ chết. A Lê phát ra tiếng ư ư rồi giãy giụa một chút, Dung Từ buông môi nàng ra, sau đó hôn dọc theo gò má đến bên tai.

Muốn chết!

A Lê mở to miệng hô hấp, cảm thấy mình giống như một con cá, làm sao cũng không thoát khỏi lòng bàn tay hắn được, nàng khẩn trương đến mức nắm chặt y phục của Dung Từ.

“Dung Từ ca ca…” Nàng gọi.

Nụ hôn của hắn nóng rực, giống như ngọn lửa. Hiện tại thời tiết vẫn còn hơi lạnh, mà A Lê giống như bị băng hỏa bao vây.

Nhưng ngay sau đó trong đầu lại giống như có trăm đóa hoa nở rộ, A Lê thở ra, nhắm mắt lại.

Dung Từ kinh ngạc: “A Lê, nàng…”

Bỗng nhiên hắn nhớ ra hai đời trước A Lê cũng như vậy, cơ thể khác với người thường, chỉ chạm một chút đã có phản ứng rất mạnh. 

Dung Từ dừng lại, chờ nàng chậm rãi khôi phục.

Một lát sau, A Lê che mặt nhào vào ngực hắn: “Dung Từ ca ca, vậy mà ta… hu hu hu, ta không còn mặt mũi làm người nữa!”

Dung Từ mỉm cười, ôm cô nương nhỏ xinh, khẽ cắn lỗ tai nàng: “A Lê không cần phải xấu hổ, đây là chuyện bình thường.”

Một lúc lâu sau, cảm giác rùng mình kia mới trôi đi, A Lê đáng thương hỏi: “Thật sao?”

“Thật.” 

“Vậy Dung Từ ca ca cũng sẽ như thế sao?”

“Ta…” Dung Từ thoáng ngập ngừng, hắn liếc nhìn nàng rồi cười khổ: “A Lê giúp ta được không?” 

Đương nhiên A Lê cũng đã nhìn thấy, vật kia hung hãn khiến nàng sợ hãi.

Nhưng thấy bộ dạng khó chịu của Dung Từ, nàng hơi chần chừ, nàng hỏi: “Dung Từ ca ca muốn ta giúp như thế nào.” 

Dung Từ đến gần nói nhỏ hai câu, giọng điệu mang theo vẻ cầu xin: “Được không?” 

A Lê xấu hổ đến mức hai tai đỏ bừng, nàng nhỏ giọng nói: “Để ta thử xem.”

Thính lực của người tập võ đều rất tốt, Thiên Phượng vốn đang canh giữ ở bên ngoài, không bao lâu sau, nàng ấy đỏ mặt đi ra xa. 

Nàng đi đến sân sau, những thị vệ khác cũng đi ra, ai nấy đều xấu hổ.

Không ngờ Thế tử gia trước nay tự phụ thanh lãnh cũng có lúc không biết xấu hổ như thế.

A Lê bị thương không nặng, qua mấy ngày thì lập tức trở về Thư viện Tĩnh Hương, nhưng lúc đến thư viện nàng lại thấy Tô Tuệ cũng đến. 

Cảm thấy kỳ quái nên nàng hỏi Sài Dung Dung: “Không phải A Linh nói phu nhân Hầu phủ không cho Tô Tuệ đến thư viện sao?” 

Tô Tuệ đã đính hôn với công tử Lương phủ, Hầu phủ phu nhân lại mong nữ nhi toàn tâm toàn ý gả đi.

Sài Dung Dung nói: “Ngươi không biết sao?”

A Lê khó hiểu.

Sài Dung Dung nói nhỏ: “Tô Tuệ đã từ hôn rồi.”

Nàng ấy lại gần hơn chút nữa: “Nghe nói là Đông Bình Hầu phủ chủ động đến Lương gia từ hôn.” 

A Lê hỏi: “Không phải mẫu thân của nàng rất vừa lòng mối hôn sự với Lương gia sao, sao lại từ hôn chứ?”

“Không từ hôn không được.” Sài Dung Dung nói: “Nhị công tử Lương gia bị người ta đánh gãy chân, có lẽ nửa đời sau đều không đi nổi.” 

A Lê kinh ngạc: “Chuyện khi nào thế?”

“Hai ngày trước đó.” Sài Dung Dung nói: “Không biết Lương công tử đắc tội ai, dù sao thì đó cũng là đệ đệ ruột của Nhàn phi, vậy mà dám ra tay tàn nhẫn như thế.”

“Không có chân, sau này Lương công tử không thể khoa khảo, cũng không thể nhập sĩ làm quan, đời này coi như đã phế, cả ngày Lương phu nhân ở nhà lấy nước mắt rửa mặt. Đông Bình Hầu phủ biết chuyện này, ngay ngày hôm sau Hầu phủ phu nhân liền đến từ hôn, rất tuyệt tình, cũng không ngại chọc chỗ đau của người khác.”

Nghe vậy A Lê cũng cảm thấy đây là chuyện Đông Bình Hầu phủ phu nhân có thể làm được.

Mẫu thân của Tô Tuệ là người tham hư vinh, Lương cô tử đã thành phế nhân, đương nhiên bà ta cũng mất hy vọng, mà tuổi Tô Tuệ cũng không nhỏ nữa, nếu không nhanh từ hôn sẽ bất lợi với Tô Tuệ.

Nhưng Tô Tuệ từ hôn với Lương công tử kia cũng coi như là chuyện tốt, chắc hẳn Tô Tuệ rất vui mừng.

Tô Tuệ đúng thật là vui mừng.

Nàng ta nhìn A Lê từ xa, do dự một lúc rồi đi tới.

“Tống Cẩn Ninh.” Nàng ta kêu.

Sài Dung Dung đề phòng đứng bên cạnh A Lê, nàng ấy mở miệng hỏi trước: “Ngươi gọi A Lê làm gì?” 

Tô Tuệ không để ý đến nàng ấy, dùng ánh mắt đánh giá nhìn A Lê.

Tống Cẩn Ninh này khiến nàng ta hâm mộ ghen ghét, bị nàng ta cho là đối thủ lớn nhất. Nàng rất biết giả vờ giả vịt, ra vẻ cao quý, không coi ai ra gì, lại tốt số có vị hôn phu là Dung Thế tử. Thứ nàng đoạt được, có được đều do nàng tốt số mà có.

Nàng ta đã từng nghĩ như vậy, cũng khinh thường người như vậy.

Nhưng hôm nay, nàng giống như có thể lý giải vì sao Tống Cẩn Ninh may mắn như vậy, vì sao lại được người trong thư viện hoan nghênh như vậy.

Nàng không phải ra vẻ cao quý mà vốn dĩ nàng đã cao quý, thân phận của nàng không cần phải lấy lòng bất kỳ ai. Cái mà nàng ta gọi là không coi ai ra gì, cũng chỉ do chuyện nàng ta canh cánh trong lòng nàng lại không để ý mà thôi.

Nàng tốt số, giờ Tô Tuệ cũng đã buông bỏ được. 

Cần gì phải so sánh mọi người với nhau, về sau Tô Tuệ nàng cũng sẽ có con đường của riêng mình.

Trải qua chuyện này khiến nàng ta tỉnh ngộ rất nhiều chuyện, thay vì sống vì người khác, nàng ta nên sống cho chính mình, sống một cách hạnh phúc.

“Tống Cẩn Ninh!” Tô Tuệ nói: “Ta muốn nói, ta thiếu ngươi một lời xin lỗi, cũng thiếu ngươi một lời cảm ơn. Tuy rằng ngươi không để bụng, nhưng ta vẫn muốn nói, nếu không ta sẽ không thoải mái.”

“Tống Cẩn Ninh, lần này ta có thể thuận lợi từ hôn với Lương công tử, thật sự cảm ơn ngươi!” Nói xong nàng ta quay người rời đi.

Sài Dung Dung và A Lê nhìn nhau, trong mắt đầy vẻ khó hiểu.

Sài Dung Dung hỏi: “Ý của nàng ta là sao, ngươi giúp nàng ta và Lương công tử từ hôn à?” 

A Lê cũng mờ mịt: “Không biết.”

Trung tuần tháng ba, thời tiết dần ấm áp lên, y phục của A Lê cũng mỏng hơn. Cô nương tuổi này đều thích đẹp, khi người khác còn phải mặc áo dày thì A Lê đã mặc váy.

Liễu ma ma ở bên cạnh tận tình khuyên bảo: “Cô nương bây giờ không cảm thấy gì, sau này lớn tuổi mới biết khổ. Mặc mỏng như vậy không chỉ dễ sinh bệnh mà hiện tại thời tiết còn đang ẩm ướt, dễ bị phong thấp, người không biết đấy thôi, quê lão nô có một tức phụ trẻ tuổi bị phong thấp…”

Vẻ mặt a A Lê chết lặng nghe Liễu ma ma lải nhải, nàng đứng ở trước gương tiếp tục làm chuyện của mình.

Nàng cầm dải lụa choàng lên người, nói thầm: “Màu này hình như hơi đậm.”

Ngưng Sương bưng bữa tối tiến vào nói: “Sắp tối rồi, cô nương còn thay y phục làm gì?”

“Ta thử xem bộ nào đẹp, hôm sau ta đã hẹn với đồng học đi du xuân, đến lúc đó mặc cái này được không?” 

Liễu ma ma vừa nghe đi du xuân thì nhăn mày.

“Cô nương, mặc cái này không thích hợp lắm.”

A Lê hỏi: “Vì sao?”

“Tuy hiện tại đã lập xuân, nhưng thời tiết còn lạnh, bên ngoài gió lớn, lão nô thấy bộ vàng nhạt kia không tồi.”

A Lê cười rộ lên: “Ta muốn mặc cái này, cái này đẹp.”

Liễu ma ma thở dài, quay đầu thấy ngoài cửa có người đứng, bà ấy hơi ngẩn ra, sau đó lập tức đi đến thỉnh an.

“Dung Thế tử đến thật đúng lúc, ngài mau khuyên cô nương đi, thời tiết còn lạnh, nàng đã muốn mặc lụa sa, thật sự không ổn.”

A Lê quay đầu: “Sao Dung từ ca ca lại đến rồi?”

Dung Từ đi đến: “Tan sở không có việc gì nên đến đây ăn tối với nàng.”

A Lê vui vẻ phân phó Ngưng Sương: “Mau mang thêm chén đũa đến.”

Dung Từ hỏi: “Ngày mai đi du xuân à?”

“Ừm.” A Lê nói: “Ngày mai là hưu mộc, các nàng nói ven hồ sau núi nở rất nhiều hoa dại màu tím muốn đi du hồ ngắm cảnh.”

Trên người nàng vẫn mặc bộ váy vừa nãy, nàng quay một vòng trước mặt Dung Từ rồi hỏi: “Dung Từ ca ca, bộ này đẹp không.”

“Đẹp.” Dung Từ không cần nghĩ ngợi nói.

A Lê ngẩng cằm nhìn về phía Liễu ma ma, ý là: “Ngươi xem, Dung Từ ca ca cũng thấy đẹp, không ổn chỗ nào chứ.”

Nhưng ngay sau đó, Dung Từ mở miệng nói: “Nhưng vẫn nên đổi bộ khác.”

“Vì sao?” A Lê khó hiểu: “Không phải chàng nói đẹp sao, thời tiết càng ngày càng nóng, mặc cái này cũng không lạnh.”

Tầm mắt của Dung Từ dừng lại ở chỗ cổ áo của nàng rồi nói: “Cổ áo quá thấp.”

A Lê cúi đầu nhìn, hơi đỏ mặt.

Nàng mặc một bộ thêu hoa hoa đào cân đối, đai váy bằng trân châu trông vừa nghịch ngợm vừa đáng yêu, bên trên là lụa mỏng như cánh ve, mơ hồ nhìn thấy được bả vai và lưng, cũng lộ ra cần cổ trắng nõn và xương quai xanh.

A Lê nói: “Nhưng nó đẹp, đây là đồ đang thịnh hành.”

“Vẫn không ổn, đổi bộ khác đi.”

A Lê bẹp miệng, không vui lắm, nhưng vẫn nghe lời hắn thay bộ dày hơn. 

Không bao lâu sau, Ngưng Sương bưng chén đũa và hai món mới bảo phòng bếp làm thêm tiến vào. 

A Lê và Dung Từ ngồi vào bàn ăn, A Lê hỏi: “Lát nữa Dung Từ ca ca có trở về không?”

Ngày thường mỗi lần Dung Từ đến biệt viện thăm nàng, thỉnh thoảng sẽ nghỉ lại biệt viện. Hiện giờ tuy đã lập xuân nhưng ngày ngắn đêm dài, một lúc sau là trời đã tối, vì vậy A Lê mới hỏi.

Dung Từ nói: “Tối nay còn có chuyện cần làm, ta phải về.”

“Ừm.”

Dung Từ giương mắt nhìn nàng: “Sao thế, không muốn ta về sao?”

A Lê nói: “Sắp tốt nghiệp rồi, phu tử kêu chúng ta viết một bài luận, nhưng có mấy chỗ ta không hiểu, vốn định chờ khi Dung Từ ca ca đến thì thỉnh giáo, nhưng nếu ngươi vội thì ngày khác cũng được.”

“Không sao.” Dung Từ nói: “Tối nay ta không về nữa.”

“Nhưng không phải chàng có chuyện cần làm sao?”

“Ngày mai làm cũng được.”